TruyenHHH.com

Full Su Xao Dong Trong Tam Hon

Trời nắng như đổ lửa. Đến một hào gió mát cũng chẳng thèm ghé qua đây. Mới qua mười lăm phút đầu của tiết thể dục nhưng người nào người nấy đều nhễ nhại mồ hôi. Thầy thể dục thấy thế bèn cho chúng tôi nghỉ sau khi tập xong mấy động tác khởi động. Đám con gái vội chạy tới hai chiếc ghế đá được kê sát nhau dưới gốc cây xà cừ. Người lấy tay áo lau mặt, người lôi chiếc quạt giấy ra phe phẩy. Những lúc thế này mà làm việc tốt, chắc mọi người sẽ dễ cảm động lắm đây?

Nghĩ vậy, tôi xoay người, nhanh chóng rời đi. Lúc quay trở lại với hai túi nước lạnh trên tay, tôi thấy đám con gái reo lên, mặt mày rạng rỡ, một vài đứa còn chạy ra phụ giúp.

"Cảm ơn Dư nha! Đúng lúc đang thèm nước mát chứ! Hết bao nhiêu, cho bọn tớ gửi tiền với."

Đó, rất dễ tạo ấn tượng tốt đúng không? Cách để mà chiếm được cảm tình của mọi người nhanh nhất chính là hào phóng, nhưng với điều kiện, phải đúng người đúng thời điểm. Mà để được như vậy thì cần biết quan sát, tìm thứ họ cần và cung cấp. Nếu không, sẽ dễ bị phán là vô duyên, thích xen vào việc của người khác. Nhưng có lẽ do tôi đã quá quen tay nên không thấy có gì khó khăn lắm.

"Tớ mời, cũng không đáng bao nhiêu. Cậu bảo bọn con trai vào canteen lấy nhé. Tớ mua cho cả lớp. Ai muốn ăn kem thì lấy thêm rồi báo tên tớ, hết giờ tớ qua trả tiền." Tôi cười đáp, tay nhanh nhẹn chia cho mỗi người một chai. Còn săn sóc mở sẵn nắp cho một vài đứa chân yếu tay mềm.

Nghe đến đây, mặt ai cũng hứng khởi, khác hẳn vẻ mệt mỏi, rệu rã khi nãy.

Có nước mát lại bỗng dưng được mời, cuộc nói chuyện của bọn nó nhanh chóng chuyển sang đề tài tình yêu đôi lứa.

Tôi ngồi đấy, cảm thấy khá nhàm chán khi thấy chủ đề nói chuyện của bọn con gái luôn xoay quanh tình yêu. Tuy vậy, thi thoảng tôi lại gật gù vài cái cho có để thể hiện mình đang nghe.

Bọn họ vô tư thật, lớp 12 rồi nhưng vẫn cân nhắc đến việc tìm bạn trai. Chẳng lẽ, gia đình chúng nó không ép đi học thêm nhiều, hay nhắc tới vấn đề chọn trường đại học? Gia đình tôi... Nghĩ tới đây, tôi không khỏi nhăn mày. Có lựa chọn mà như không.

Vì bố là dân kinh doanh, mẹ là bác sĩ, và hai anh chị Hải Quân, Ánh Dương cũng nối nghiệp ông bà. Người mở công ty riêng, người trở thành bác sĩ nên tôi cũng sẽ chỉ có hai lựa chọn đó. Và dù có chọn cái nào đi chăng nữa, đều sẽ bị cái danh "thần đồng" của anh chị đè đến mức không thể thở nổi. Vốn đã không có hứng thú lại suốt ngày bị đem ra so sánh với người đi trước thì...

Tôi mím môi, khẽ thở dài.

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì một cô bạn bỗng lên tiếng hỏi:

"Dư xinh đẹp lại tốt bụng thế này, chắc có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?"

"Tớ cũng không biết nữa." Tôi cười cười.

"Sao lại không biết được!"

"Trời trời! Dư nó giấu kỹ lắm bọn mày! Có khi nhiều người thích quá nên không biết ấy!" Nhung cười khúc khích. "Thế cậu với thằng Khánh hôm trước tớ giới thiệu thế nào rồi?"

Tôi nhìn Nhung, thật sự không muốn nhớ lại cái ký ức tồi tệ đó.

"Thằng đó trông cũng ưa nhìn, tính tình lại hào phóng. Bọn mày không biết đâu, hôm tao giới thiệu Dư cho nó ý, nó đã thuê nguyên con xe bảy chỗ mời bọn tao xuống Hà Nội chơi đấy! Ban đầu tính đi công viên nước, chơi đã xong rồi ăn uống no nê mới về. Nhưng mà hôm đó trời mưa to quá, đành ăn linh tinh, cà phê cà pháo rồi về thôi. Nó tiếc mãi, còn hẹn bọn tao lần sau đi tiếp cơ. Tại lỡ hẹn công viên nước á! Đúng không Dư?" Nhung vừa kể vừa lên mặt nhìn chúng nó, như thể muốn cho tất cả biết, bản thân đã giới thiệu một người tốt thế nào cho tôi.

"Ừ. Nhưng tiền đi chơi thì nó mượn của tớ."

"Chắc là vì lúc đó thằng Khánh nó không mang theo nhiều tiền thôi. Nó chưa bao giờ quỵt tiền ai cả!" Nhung vội giải thích thay hắn ta.

Thế mà từ đó tới giờ, mỗi khi tôi nhắn tin hỏi tiền thì hắn đều làm như không thấy, đã thế còn mở miệng hỏi mượn thêm mấy lần nữa chứ. Hơn nữa... con người của Khánh, không thể dùng từ "tốt" để miêu tả được.

Trong chuyến đi đó, hắn luôn làm như vô tình chạm vào người tôi, và đến tận bây giờ, hắn vẫn hay nhắn tin quấy rối, rủ tôi đi nhà nghỉ với hắn. Tôi không biết Nhung có biết bộ mặt thật này của Khánh không hay là...

"Uầy, xịn sò vậy? Thế hai bạn đã đến bước nào rồi? Lên giường chưa?" Ngọc nói.

"Gớm thế! Mày nghĩ ai cũng như mày hả?" Nhung phẩy tay.

Ngọc uốn lọn tóc của mình, cười cười: "Tao nào đã yêu đương bao giờ. Chỉ là nhìn Dư... thấy khả năng đó cũng lớn, nên hỏi chơi chơi thôi chứ cũng không có ý gì đâu. Bạn Dư đừng để trong lòng nha."

Ngọc nhìn tôi, từ "nha" kéo dài đến cả ngàn cây số mới dừng.

Thi nghe vậy, cau mày đáp: "Mày vừa vừa phải phải thôi. Không nói được lời hay ho thì đừng có nói. Mất công người khác chửi vào mặt."

Nói rồi, Thi đứng dậy, kêu tan học rồi thì giải tán hết đi, đứa nào về nhà đứa ấy.

Nhân lúc mọi người lục đục lấy đồ, Nhung lẻn ra chỗ tôi, nói nhỏ: "Dư làm ơn làm phước mai trực nhật hộ tớ nhé!"

"..." Tôi đang xách ba lô lên vai bỗng khựng lại trước câu nói này của Nhung.

"Nay nhà tớ có việc bận, mai chắc không thể dậy sớm nổi được ý." Thấy tôi vẫn im lặng, Nhung có vẻ phật ý: "Tớ có việc bận thật chứ có phải lười đâu! Cậu thấy bạn bè khó khăn mà không định giúp đỡ xíu à? Chuyện cũng có gì đâu."

"Uổng công tớ giới thiệu cho cậu một thằng rõ tốt." Nhung lẩm bẩm.

"Nhưng nay tớ đi học thêm về muộn."

"Đi học thêm thì ai mà chẳng phải đi học thêm. Thế chúng nó cũng lấy lý do này để không phải trực nhật à?"

"Tớ học lớp luyện thi dưới Hà Nội chứ không phải học trong làng." Tôi nhấn mạnh. "Cả đi cả về hết hơn tám mươi cây số ấy."

"Nhưng cậu có xe máy, đi tí là về chứ có gì đâu." Nhung cáu, bắt đầu gân cổ lên mà nói. "Nhà tớ họp gia đình này. Chuẩn bị cơm nước rồi lại phải rửa bát đũa, ngồi nghe người lớn nói chuyện trong họ, ong hết cả đầu. Đi học thêm thì có gì mà vất, ai chả phải đi học thêm. Có phải chỉ có mỗi mình cậu đi học thêm đâu! Được học thêm dưới Hà Nội toàn thầy, cô có tiếng chả sướng bỏ mịa ra mà cậu còn kêu khổ? Bọn tớ mong mà còn không được đây này!"

Tôi hít một hơi thật sâu, mới đáp: "Được rồi. Sáng mai đúng không?"

"Ừ." Thấy tôi nhận lời, Nhung bắt đầu dịu giọng trở lại: "Tớ không cố ý to tiếng với cậu đâu. Chỉ là nghĩ tới mấy người họ hàng, tự dưng thấy bực quá!"

Tôi mím môi khẽ "ừ" rồi quay đầu rời đi. Mà vừa mới xoay người thì đã va phải ai đó, người kia nhìn tôi, lườm một cái sắc lẻm:

"Đi đứng kiểu gì đấy!"

Tôi nheo mắt, nhìn theo bóng dáng rời đi của Danh, bỗng cảm thấy khó hiểu. Danh ghét tôi à? Ghét từ bao giờ vậy? Chắc là mới đây nên tôi không có ấn tượng lắm? Mà kệ đi, dù sao người ghét tôi cũng không thiếu, thêm một người cũng chẳng có vấn đề gì.

Tôi kéo góc áo, nhìn sắc trời, trong lòng không khỏi nghĩ thầm. Bao giờ mới hết ngày đây?

Người đầy mồ hôi nhưng giờ đã hơn năm rưỡi chiều, nếu tôi không đi nhanh, sẽ chẳng kịp lót dạ, huống chi là vào lớp luyện thi đúng giờ. Mẹ và chị Lan - chị dâu tôi - đăng ký cho tôi mấy lớp luyện thi dưới Hà Nội, nơi cách cái làng này đúng hơn bốn mươi cây số, lại đi học tầm người ta tan làm thì cứ phải gọi là...

Tôi nhanh chóng ra lán để xe lấy con cub rồi phóng thẳng xuống Hà Nội. Trời thì oi, bụi bay mù mịt, người thì đói lả lại cộng thêm tắc đường khiến tôi hơn bảy giờ mới lết tới nơi, đâu còn thời gian ngồi ăn tối đàng hoàng.

Ban đầu, tôi tính mua bánh bao của cửa hàng gần trung tâm luyện thi để ăn tạm, nhưng khi nghe thấy tiếng nhạc bài "Nhật ký của mẹ" vang lên trong quán. Tôi lập tức xoay người rời đi, chạy tới quán trà sữa cách đó trăm mét mua tạm cốc rồi vào lớp học. Thầy luyện thi môn Lí vô cùng khó tính, lại ghét nhất mấy thành phần hay đi muộn, và tôi thì đi muộn mấy lần rồi nên cũng không dám khiêu chiến sự nhẫn nại của thầy.

Mới bước tới cửa lớp thôi tôi đã không nhịn được mà nhăn mày, khụt khịt.

Phòng học kín như bưng với hơn trăm con người nhưng lại chỉ có hai cái quạt trần, điều hòa thì ì ạch lúc lên lúc tắt, cộng thêm mùi mồ hôi và một vạn thứ mùi không tên khác hòa quyện vào nhau. Thật sự... thử thách tính chịu đựng của con người mà.

Tôi nhìn cốc trà sữa mới uống được ngụm, bất đắc dĩ để xuống ghế ngồi.

Hai tiếng học như cực hình ấy chậm rãi trôi qua. Tôi lê thân xác uể oải, dinh dính mồ hôi ra khỏi lớp học. Thỉnh thoảng có hào gió mát thổi qua giúp tôi tỉnh táo trong chốc lát. Tôi gục đầu, chỉ muốn đặt lưng nằm ngay tức khắc. Chỗ ở dưới này thì có đấy, như nhà bố mẹ này, nhà anh chị này, nhưng mà không thể qua. Đặt phòng khách sạn thì cũng được đấy, nhưng sợ mai không thể về kịp để soạn sách vở rồi trực nhật hộ cái Nhung. Tôi thở dài, chấp nhận số phận tiếp tục lái xe hơn bốn mươi cây số để về nhà.

Thật ra thì, tôi chẳng muốn xuống đây học chút nào. Nhưng dòng tin nhắn ngắn gọn chỉ với hai nội dung, ngày giờ và địa điểm học ấy, nó giống như "thánh chỉ" vậy. Chỉ được phép đồng ý, không có quyền phản bác. Điểm này thì cả mẹ lẫn chị dâu đều giống nhau, và cả hai chắc chỉ áp dụng điều đó với mỗi mình tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com