Hôm nay là một ngày chủ nhật đầy nắng và gió. Bác tiến sĩ Agasa có việc ở tỉnh Shizuoka nên từ sớm bác đã rời khỏi nhà. Cả ngày hôm ấy Ran sang nhà Shinichi chí ít là giúp anh dọn dẹp "toà lâu đài" bừa bộn chẳng khác nào toà lâu đài di động của Howl. Khi cô đang đấm chìm vào cái thư viện khổng lồ của nhà Kudou thì chuông cửa vang lên inh ỏi. Thật là một người nóng tính. Shinichi với chiếc khăn đội đầu bám đầy bụi cùng chiếc tập dề và cây chổi lông gà vội nhấc chân ra mở cửa nếu không chắc chuông banh.Người đứng ngoài mặt nhăn nhúm ẩn đằng sau chiếc mũ lưỡi trai liên tục tra tấn cái chuông cửa đáng thương. Shinichi càu nhàu bước ra mở cửa lời đầu tiên anh nghe là... - Yo! Kudou!!!! Lâu rồi không gặp.Giọng nói đặc trưng vùng Osaka, làn da nâu đặc trưng được thừa hưởng từ ông nội, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng anh chàng vừa nói vừa tự nhiên bước vào nhà. Vâng, xin trân trọng giới thiệu đó chính là thám tử miền Tây Heiji Hattori.Shinichi ngỡ ngàng. - Hattori! Sao cậu lại đến đây?Heiji thì tự nhiên như ở nhà bước vào nhanh chân đi trước cả gia chủ. Anh vừa đi vừa vọng tiếng cảm thán nhà Shinichi vừa đẹp vừa rộng như lần đầu mới đến nhưng thật chất anh đã đến đây hơn chục lần. À mà khoan đã hình như Heiji đã bỏ qua điều gì đó, anh quay lại nhìn Shinichi thì đúng bộ dạng tạp dề, tay cầm chổi lông gà như người phụ nữ của gia đình. Anh chàng phá lên cười rõ to vang khắp cả biệt thự. Ran nghe thấy tiếng cười liền nhanh chân chạy ra xem có chuyện gì. - Chuyện gì thế Shinichi?Nghe thấy giọng không phải là giọng của Shinichi, Heiji quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói thì bắt gặp Ran với bộ dạng y hệt như Shinichi đang đứng ngáo ngơ thắc mắc vị này là ai? - Cô gái này...Này, này, này...Kudou...Anh gấp gáp bước chân về phía Shinichi. - KUDOU!!!! Cô gái đó là bạn gái cậu à?Phán một câu tỉnh bơ khiến người nghe bật ngửa, chưa gì hết cả hai đã đỏ mặt. - Không phải như thế đây. Tớ không phải là bạn gái cậu ấy.-Ran gấp gáp.Ran lúng túng một mình giải thích cho cậu bạn tò mò buông ánh mắt cầu cứu cho cậu bạn thân chưa kịp phản ứng, Heiji hút khuỷu tay một cái thật mạnh vào bụng Shinichi như thể: "Cậu ghê thật đấy" kèm theo vè mặt gian xảo. - Cậu thôi đi. Shinichi cũng chẳng buông một lời giải thích nào trái ngược với vẻ lúng túng của Ran để mặc sức cho Heiji thừa dịp trêu chọc. Chợc nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Ran trong lòng có chút muốn trêu chọc nhưng thôi đành vậy. - Cậu đến Tokyo có việc gì vậy?Heiji thôi dáng vẻ đùa cợt ấy mặt có chút nhăn lại. - Chẳng nhẽ có chuyện gì thì tớ mới đến gặp cậu à! Chỉ là rảnh rỗi đến thăm cậu.Shinichi thở dài với cậu bạn thám tử tuỳ hứng này, anh thở dài một hơi. - Như vậy cậu không đúng lúc rồi. Hôm nay tớ đang bận dọn nhà rồi.Giờ thì Heiji mới ngỡ ra điều gì đó, anh thở dài cứ tưởng sẽ được tiếp đãi ai nào ngờ. - Cậu thể nào mà dọn hết cả căn biệt thự này?Heiji lại ngợ ra điều gì đó quay hướng về Ran giơ ngón trỏ chỉ vào cô. - Bạn gái cậu đến giúp à? Lần trước tớ chưa gặp cô ấy. - Khoan đã, tớ không phải là... - Cậu ấy là Mouri Ran, bạn thuở nhỏ của tớ. Cậu chưa gặp không có nghĩa là không có. - Bạn thuở nhỏ à? Xin chào, tớ là Hattori Heiji, thám tử vùng Kansai, là kỳ phùng địch thủ của thám tử miền Đông.Màm đối thoại chuyển hướng quá nhanh khiến cho Ran không thể nào theo kịp mà đáp lại theo phản xạ. - Tớ là Ran Mouri, rất vui được làm quen. - Mouri là bạn gái tên này chắc phải khó khăn lắm đây. - Khoan đã, Hattori-kun tớ không phải là bạn... - Kazuha-chan không đi cùng cậu à.Heiji nghe tới cái tên này gương mặt lộ vẻ hơi ngán ngẩm. - Tớ trốn cô ấy đi đấy. Nếu biết tớ lên Tokyo thăm cậu thì cậu ấy sẽ đòi đi cho bằng được ấy. Cả hai có vẻ thân thiết gặp nhau chưa kịp ngồi xuống ghế mà đứng ngay hành lang luyên thuyên các thứ khiến Ran cũng ngại phải chen vào mà chỉ đứng nhìn cả hai cậu đàn ông buôn dưa lê với nhau. Câu chuyện chỉ chấm dứt khi cuộc gọi từ thanh tra Megure đến Shinichi nhờ cậu đến xem xét giúp một vài tình tiết cảu vụ án gần nhà ga Beika. Thế là cả hai cùng dẫn nhau đi để Ran ở một mình trong căn biệt thự. Cuối cùng cô cũng bỏ tạp dề mà đi ra siêu thị mua đồ ăn chuẩn bị buổi tối. Trong suốt dọc đường đi Ran cảm thấy như đang bị ai đó theo dõi cả đến lúc cô vào siêu thị, lựa chọn rau quả mà vẫn cảm giác như ai đó đang nhìn sau gáy mình. Cô quyết định trên đường về nhà phải bắt được tên theo dõi. Bước chân cô nhanh chóng lách vào một cái ngõ nhanh chóng theo dõi xem đó là ai. Khi đứng quan sát được 10s thì thấy bóng của một cô gái đang gấp rút đi từ phía sau hướng cô đã đi. Ran cố tình đi vào con đường vắng ít người qua lại để tiện bắt được hung thủ. Cô chắc chắn cô gái này chính là người đã theo dõi cô. Đợi khi cô gái đó bước qua vị trí cô đang đứng Ran chỉ việc nắm tay giữ cô ta lại và hỏi chuyện. Cô gái nayd nhìn trạc tuổi cô với mái tóc đuôi gà được buộc gọn bằng chiếc nơ. - Xin thứ lỗi. Tại sao cô lại theo dõi tôi?Cô gái ấy giật mình khi bị đột ngột giữ tay kèm theo câu hỏi bất ngờ, cô gái này xoay người lại một cách nhanh chóng, thoát khỏi cái nắm của Ran một cách dễ dàng thì đây chẳng phải là người tầm thường.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt Ran, đôi mắt xanh lá nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tím. - Thì ra đây là bạn gái của Heiji ở Tokyo.Lại là vấn đề này, Ran lại một lần nữa hoá đá. Cái gì mà là bạn gái của hết tên này đến tên khác. Chị tôi còn ĐỘC THÂN đấy. - Bạn gái... Heiji...??? Ý cô là Hattori Heiji, thám tử vùng Kansai ấy à?Cô gái nhìn bộ dạng ngơ ngác của Ran khiến cho bốc hoả, giọng nói đầy mỉa mai. - Phải, phải, chẳng lẽ cậu ấy lại giấu bạn gái mình chuyện mình là thám tử học sinh nổi tiếng. Ấy lại còn đến tận Tokyo để hẹn hò....
Ran nhận ra được vấn đề gì đó liền nhanh chóng cắt ngang lời nói.
- Chẳng lẽ cậu là Kazuha à?
Cô dừng lại nhìn Ran một lúc.
- Tôi là Toyama Kazuha, bạn từ thuở nhỏ của Heiji. Mà chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Hai người đã hẹn hò được bao lâu rồi?
- Cậu hiểu nhầm rồi. Tớ không phải bạn gái của cậu ấy. Hôm nay là lần đầu tiên tớ gặp cậu ấy.
Kazuha nghe lời này của Ran trông như thể đang bị lừa gạt ấy.
- Nói dối. Cậu ấy cứ luyên thuyên suốt ngày mong đến ngày nghỉ để được lên Tokyo thăm Kudou. Không phải bạn gái thì như thế nào đây?- Cô đáp bằng giọng chắc chắn.
Ran bật cười rồi cũng hiểu ra được mọi vấn đề.
- À, thật ra thì Kudou là bạn cùng lớp với tớ, cậu ấy là thám tử. Và cậu ấy là con trai. Còn tớ là Ran Mouri.
Lúc này đến luọt Kazuha hoá đá, cô không tin nổi những gì mà bản thân mình nghe được. Kudou là con trai, còn là thám tử. Ấy bấy lâu nay cô lại tưởng tượng ra mọi việc. Cũng chính tại cái tên Heiji kia lúc nào cũng hí hửng làm cô cứ lầm tưởng.
Nhìn thấy Kazuha có vẻ chưa tin được nên Ran đề nghị cô cùng về nhà để trực tiếp hỏi rõ Heiji.
Thật ra cô cũng tin chín phần nhưng vẫn cần lời xác nhận của chính chủ nên cũng theo Ran. Về đến nhà thì hai tên kia cũng đã về, vụ án đã khép lại, còn cả hai thì đang tranh luận về vụ án thì nghe tiếng cửa. Không hẹn mà gặp cả hai đều nhìn về hướng cửa phòng khách thì thấy Ran cùng bóng dáng vừa lạ vừa quen khác đứng bên cạnh. Heiji bật dậy, hét lên.
- KAZUHA...TẠI SAO CẬU LẠI Ở ĐÂY?
- ĐÂY PHẢI LÀ CÂU CỦA TỚ CHỨ! Heiji cậu nói rõ xem có phải Kudou là bạn gái của cậu hay không?
Ran bật cười mỉm nhìn về phía người tên Kudou đang ngơ ngác bỗng nhiên lại trở thành kẻ thứ ba, mà quan trọng hơn còn là bạn gái của tên thám tử da đen Osaka nữa chứ.
- Này, này, chắc chắn là có sự hiểu lầm ở đây rồi.-Shinichi lại gấp gáp
- ĐỒ NGỐC KAZUHA!!! Từ sáng giờ cậu đi theo tớ chỉ vì như thế thôi sao?
- Tại sao cậu không nói rõ ràng cho tớ Kudou là cậu ta thì không cần tớ phải lặn lội theo cậu đến Tokyo đâu ĐỒ NGỐC.
Cả hai nổ ra trận đấu võ mồm ngang tài ngang sức, nếu Shinichi và Ran không ngăn lại thì chẳng biết sẽ đi đến đâu.
Cuối cùng Kazuha cũng giải quyết được nỗi lòng của mình, cô cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cô vui vẻ giúp Ran chuẩn bị bữa tối, lại cùng Ran tâm sự rất nhiều chuyện vì cả hai đều giống nhau. Cả hai thật sự đã trở thành bạn tốt của nhau.
============
20.02.01
21:29