Full Se Da Ngung Tich
Trầm mình trong chiếc ghế được đặt trong vườn, lười biếng nằm phơi dưới ánh nắng mặt trời giữa trưa, nếu lúc này được uống một cốc trà đen do sự phụ trong tòa nhà của Hiên Viên gia đặc chế, đó là một loại hưởng thụ sung sướng cực điểm, trên nhân gian này còn điều gì vui vẻ hơn nữa?
Nhưng đó cũng chỉ là một ước vọng xa vời...
Bởi vì bây giờ tôi đâu có được ở trong tòa thành ấy...
Ngày hôm đó sau khi Truyền cứu tôi, lấy lí do là vết thương của tôi rất nghiêm trọng bắt tôi không được cử động linh tinh sau đó mang tôi đến đây, một tòa biệt thự ngay sát bờ biển...
Hơn nữa còn tự chủ động liên lạc với Vũ, nói tôi muốn ở lại trong biệt thự của hắn mấy ngày, bảo anh không cần lo lắng.
Tôi không cần nghĩ cũng có thể hiểu được, lúc Vũ nghe được tin tức này biểu cảm trên mặt anh sẽ như thế này...
Anh sắp phát điên rồi, nhất định bắt Truyền trả người, sau cùng vẫn là nhờ cuộc điện thoại của tôi anh mới bình tĩnh lại được...
Tôi không lo lắng cho an toàn của mình, tôi và Truyền không coi là bạn bè, nhưng cũng không phải kẻ thù...
Tôi ở lại đây là đã có kế hoạch của riêng mình, một mặt đúng là tôi cần một nơi an toàn để dưỡng thương, nếu không Vũ mà nhìn thấy dáng vẻ tàn tạ này của tôi thì tôi đừng nghĩ đến chuyện được yên ổn.
Còn mặt kia chính là tôi muốn biét rõ tại sao Truyền lại quay về Hà Lan? Hắn đang ở nước Mỹ muốn gió có gió, muốn mưa được mưa cơ mà, về đây bất ngờ thế này, hắn đang có mục đích gì nhỉ?
Tất nhiên cảnh sắc nơi này thực sự cũng rất đẹp, ánh mặt trờirực rỡ, bờ biển xinh đẹp, bờ cát vàng óng,
Tôi rất thoải mái khi ở đây, lâu lắm rồi chưa có cảm giác đó...
Mấy ngày nay tôi đều ở đây, không ngủ thì ăn, người làm hầu hạ tôi rất chu đáo, bác sĩ riêng của hắn ngày nào cũng thấy xuất hiện ở đây, nhưng chính hắn thì lại chẳng thấy mặt mũi đâu cả, chỉ thỉnh thoảng gọi điện về hỏi thăm qua loa mà thôi.
Hơn nữa có dặn bảo người làm ở đây phải chú ý chăm sóc tôi nhưng hắn tuyệt nhiên không hỏi tại sao tôi lại bị thương nặng như vậy, hắn đang có ý định gì đây?
Không phải muốn vỗ béo tôi giống như một con heo chứ?
Nhíu hai mắt lại, ánh mắt nhìn vào bồn hoa khổng lồ màu trắng phía đối diện, bên trong chỉ trồng một loại hoa duy nhất ...hoa anh túc, màu đỏ tím xinh đẹo, chắc hẳn là mới được trồng ở đây không lâu...
Gió nhẹ thổi qua khiến biển hoa đung đưa gợn sóng, bồn hoa cực lớn dưới ánh nắng mặt trời, đẹp mê hoặc, đẹp ngỗ ngược, đẹp cuồng dã, đẹp liều lĩnh...
Nhưng trong mắt tôi những bông hoa này vẫn thật đáng ghét, khẩu vị của chủ nhân căn nhà này cũng thật đặc biệt...
Truyền Chi, thành viên trong gia tộc Gambino – băng đảng mafia đứng đầu tại nước Mỹ, cháu ngoại ruột của Carlo Gambino (cha đỡ đầu của băng đảng xã hội đen tối cao vĩ đại nhất nước Mỹ), bất kể là hắc đạo hay bạch đạo, gia thế của hắn đều hiển hách đến mức khiến người ta phải sợ hãi...
Ông ngoại hắn – người đứng đầu gia tộc Gambino chỉ có một cô con gái là mẹ hắn cho nên rất yêu quý hắn, bản thân hắn cũng là một nhân vật rất lợi hại.
Nếu không phải cha hắn là người Trung Quốc, như vậy người đứng đầu gia tộc Gambino hiện tại dù không phải hắn thì hắn cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh 'có tiếng mà không có miếng' như bây giờ...
Hiện tại người đứng đầu gia tộc Gambino là anh họ của hắn, nhưng từ năm đó khi tôi đi thu thập tài liệu về hắn tôi cũng đã biết được người anh họ này bản tính yếu đuối, cho nên bây giờ người nắm thực quyền trong gia tộc đó thực ra vẫn là hắn, còn có cả em ruột của hắn là Truyền Việt.
Nhớ lại màn kịch vui năm đó khiến hai chúng tôi quen nhau, nụ cười nhạt của tôi chậm rãi xuất hiện trên khóe môi...
Lúc đó, tôi vừa mới trở lại xích vũ, đó cũng là lần đầu tiên Vũ đưa tôi đi đàm phán, đối phương chính là Truyền Chi...
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, tôi dù sao cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ nhân vật có thể hô phong hoán vũ trong giới xã hội đen của nước Mỹ lại là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, dịu dàng lịch sự như thế...
Ngữ khí lời nói của hắn rất mềm nhẹ, lúc nào khuôn mặt cũng mỉm cười nhưng ánh mắt cũng sắc bén kì lạ, trong lời nói ôn hòa cũng lộ ra một vẻ uy hiếp khó tả...
Thấy tôi, hắn bị giật mình nửa giây, sau đó cười rất lịch sự, đôi mắt hẹp dài đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy ý vị sâu xa...
Khẽ gật đầu chào, tôi lập tức ngồi xuống cạnh Vũ mới có thể không nhìn hắn nữa...
Trong cả quá trình đàm phán nhìn tôi không hề tập trung, chỉ là yên lặng ngồi đó, một lời cũng không lên tiếng...
Thực ra từ khoảnh khắc nhìn thấy hắn tôi đã hiểu rõ Xích Vũ không thể kiếm được nửa phần lợi nhuận nào trên người hắn được...
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, xích vũ bị hắn áp bức đến mức không còn kháng cự nổi, hết cách rồi, tình huống lúc đó là chúng tôi chủ động muốn hợp tác với người ta, người ta chưa hẳn đã muốn chọn chúng tôi, loại quan hệ này ngay từ lúc bắt đầu hai bên đã không bình đẳng rồi...
Nếu chấp nhận điều kiện của hắn, xích vũ chắc chắn là thay người làm áo cưới, không có được chút lợi nào...
Nhưng nếu không chấp nhận, tặng lại cho những bang phái khác, về sau muốn tiến vào thị trường buôn bán vũ khí Châu Âu xem ra còn khó khăn hơn nhiều...
Tôi lúc này đang thầm tính toán trong lòng...
Đúng lúc này, Truyền Chi đột nhiên đưa ra ý kiến có thể trích hai mươi phần trăm lợi nhuận cho Xích Vũ, tuy nhiên, có một điều kiện...
Chính là muốn tôi cùng hắn một đêm...
Vũ lập tức đập bàn đứng lên, tâm trạng hơi kích động..
Còn tôi vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế như cũ, nhìn hắn một cái, tôi đang suy tính...
Nhìn thấy ánh mắt tôi hắn thoáng ngẩn người, sau đó cười nhạt, nụ cười đó ngược lại khiến người khác cảm thấy thoải mái...
"Truyền tiên sinh, xem ra chúng ta không thể nào hợp tác với nhau được rồi, đi trước..." Vũ kéo tôi đi luôn, sự phẫn nộ khiến anh có phần bất lịch sự...
"Không sao, hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác..." Vẫn là thái độ nho nhã lịch sự đó, hắn mỉm cười
Một giây khi tôi bước ra khỏi cửa, tôi quay đầu lại, nhìn hắn, khóe môi tràn ra một nụ cười rất nhạt, rất nhạt...
Đêm đó, tôi đã nằm trên giường hắn...
Một đêm có thể đổi lấy cơ hội chuyển mình cho Xích Vũ, tôi không nghĩ ra lí do để từ chối.
Động tác trên giường của hắn cũng dịu dàng hệt như nụ cười của hắn.
"Em gầy quá, tôi sợ sẽ bẻ eo em gãy làm đôi mất "
Lúc mới đầu động tác rất nhẹ, nhưng càng về sau dục vọng càng chôn sâu, càng cuồng dã...
Người đàn ông này, không tùy tiện giống Hoàn Tư Dạ, sự hung hãn của hắn được che giấu bên trong.
Giống như trong lò luyện linh đan, mạnh mà không vội, mãnh liệt mà không gắt gao ...
Hoàn Tư Dạ đáng sợ nhưng ít nhất tôi cũng hiểu hắn, còn người đàn ông trước mặt này...
Làm xong lần này giao dịch, nếu được tôi sẽ tránh người đàn ông này càng xa càng tốt...
Lúc đó nằm trên giường hắn, ý nghĩ của tôi chính là như vậy
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, hắn đã không còn ở đó nữa, người hầu cung cung kính kính đưa tờ giấy chính tay hắn viết giao cho tôi
Hắn nói, đột nhiên có việc gấp phải bay về Mỹ ngay, xảy ra chuyện này hắn rất xin lỗi. Chuyện ở đây hắn đã giao cho em trai xử lí rồi, vì cảm thấy áy náy nên hắn đồng ý trích thêm mười phần trăm nữa, còn để lại cho tôi một món quà làm kỉ niệm...
Đọc xong giấy tôi cười nhạt, người đàn ông này khách sáo đến mức khiến người ta buồn cười...
Nhưng đến lúc tôi nhìn thấy quà kỉ niệm của hắn, rốt cuộc tôi không cười nổi nữa...
Một chiếc vòng bạc đã bị khóa chết đang nằm chễm chệ trên cổ chân tôi...
Tôi đã từng thử rất nhiều cách nhưng không có cách nào không làm cổ chân bị thương mà có thể lấy được nó ra cả...
Sau rồi quyết định mặc kệ nó đi...
Từ đó về sau tôi không còn gặp lại hắn nữa, giao dịch cùng Xích Vũ tất cả đều do em trai hắn xử lý...
Sau có tin truyền tới, cha đỡ đầu của gia tộc Gambino qua đời, người kế vị là anh họ của Truyền Chi...
Để tiện trợ giúp cho anh họ mình, từ đó tới giờ hắn vẫn luôn ở Mỹ...
Nhưng tôi nghĩ, trợ giúp chỉ là cái cớ, thừa cơ cướp quyền mới là sự thật...
Anh họ hắn chẳng qua chỉ là bù nhìn thôi...
Nhưng thực sự hắn đã thực hiện lời hứa của mình, xích vũ chẳng những lấy được một khoản lợi nhuận khổng lồ từ lần giao dịch này mà còn chính thức tiến chân được vào thị trường buôn bán vũ khí của châu Âu...
Sau rồi Truyền Việt cũng quay về Mỹ luôn, bọn họ dần dần không còn buôn bán vũ khí ở châu Âu nữa, đó là một cơ hội tuyệt vời dành cho Xích Vũ chúng tôi thừa cơ đnáh một tiếng trống thanh trương khí thế, lũng đoạn thị trường buôn bán vũ khí ở Hà Lan, dần dần củng cố sức mạnh bản thân...
Tôi biết rõ, gia tộc Gambino sở dị chuyển mục tiêu đi nơi khác cũng chỉ là vì lợi nhuận buôn bán mà thôi...
Sắp bỏ đi rồi còn mượn cơ hội mua của tôi một đêm tình, người đàn ông này thật tinh quái!
Nhưng dù thế nào, tóm lại Xích Vũ vẫn rất cần cơ hội đó, còn hơn để hắn đem cơ hội này tặng cho các bang phái khác...
Tôi tin Xích Vũ trước sau gì cũng có thể đạt được vị trí của ngày hôm nay, tuy nhiên sẽ mất nhiều thời gian hơn...
Nhưng trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí cả, đạo lý này sao tôi lại không hiểu cơ chứ? Tôi mơ hồ cảm thấy sớm muộn thế nào rồi cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ cướp tất cả mọi thứ của tôi về tay hắn...
Lần này hắn lại quay về Hà Lan...
Tôi đang nghĩ hay là...
"Ngưng Tịch?!" Một giọng nam trong vắt phá tan dòng suy nghĩ của tôi, ngữ khí đầy ngạc nhiên...
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói, cười nhẹ, "Lâu rồi không gặp, Truyền Việt..."
****
Trái ngược với sự bình tĩnh của tôi, người vừa xuất hiện đi rất nhanh đến trước mặt tôi, kéo tôi lên ôm chặt, đôi tay còn khoa trường vuốt nhẹ sau lưng tôi
"Ngưng Tịch, thật không ngờ là cô, chúng ta bốn năm rồi không gặp nhau nhỉ?"
"Ờ, hình như thế..." Trời ơi, xương sắp gãy ra rồi.
"Anh trai nói kiếm được một con mèo bị thương, tôi nhất thời tò mò đến đây xem, không ngờ con mèo trong lời anh ấy chính là cô, haha..."
Nụ cười vui vẻ mà rõ ràng...
"Này, cậu có thể buông tôi ra trước được không, đau quá đi..."
Phản ứng của cậu ta không khỏi có chút khoa trương, tôi không nhớ lúc nào thì quan hệ của tôi với hai anh em cậu ta đã tốt tới mức độ này nữa...
"À, đúng rồi, trên người cô có vết thương, vậy ngồi xuống đi..."
Cậu ta kéo tôi ngồi lên ghế, cậu ta ngồi đối diện với tôi.
Tôi mỉm cười đánh giá người đàn ông đang ngồi đối diện mình... Truyền Việt.
Trong gia tộc Gambino, cậu ta là người thân duy nhất của Truyền Chi, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của hắn...
Nhìn bên ngoài, Truyền Việt khác hẳn với ông anh trai nhã nhặn của mình, cậu ta giống như một Sunny boy khỏe mạnh đẹp trai, trên mặt lúc nào là nụ cười trong suốt sáng ngời, nhưng đó chỉ là bề ngoài...
Tôi từng nhìn thấy cậu ta giết người, lúc hắn giết người nụ cười càng rực rỡ hơn nhưng khiến người nào nhìn thấy nó không rét mà run...
Trên người cậu ta và anh trai cậu ta có một thứ rất giống nhau, chính là trong ngoài bất đồng. (vẻ ngoài và nội tâm khác hẳn nhau)
Lúc nào cũng tỏ ra là người vô hại, nhưng trong xương tủy lại vô cùng tàn nhẫn...
"Ngưng Tịch, sao lại bị thương thế? Tôi nhớ thân thủ cô tốt lắm mà." Cậu ta vừa hỏi vừa bảo người làm đem trà bánh tới.
"À, nhất thời không cẩn thận, bị kẻ thù đuổi giết, cũng may anh trai cậu tới cứu tôi." Tôi nói hết sức hời hợt
Cậu ta không nhìn tôi, nâng chén lên chầm chậm uống một ngụm, có vẻ không để ý hỏi "Kẻ thù? Hoàn Tư Dạ sao?"
Lòng tôi chấn động, nhưng bên ngoài thì mặt không biến sắc, hỏi lại "Cậu biết người này sao?"
"À, cũng có thể coi là có. Khi còn nhỏ cũng gặp qua mấy lần, trước khi hắn rời khỏi Thiên Nhất Minh..."
Thiên Nhất Minh?! Bàn tay bưng trà của tôi hơi khựng lại, sau đó thờ ơ hỏi "Hắn là người của Thiên Nhất Minh?"
Nghe vậy, hắn chế giễu cười một tiếng "Không phải chứ, Ngưng Tịch, cô ngay cả điều này cũng không biết ư.. Hắn là con trai Minh chủ tiền nhiệm của Thiên Nhất Minh..."
Cái gì? Hắn lại là...
Điều này thực sự khiến tôi giật mình...
"Anh là kẻ thù trời sinh của em"
Ồ, tôi nhếch môi cười, thảo nào hắn lại nói như thế, thì ra chúng tôi đúng là kẻ thù trời sinh...
Thấy tôi chỉ cười mà không nói gì, hắn hơi ngạc nhiên, đặt chén trà xuống, nhìn tôi chăm chú "Ngưng Tịch, tôi nhớ xích vũ và Thiên Nhất Minh chính là kẻ thù truyền kiếp..."
Nhấp nhẹ một ngụm trà, tôi đặt chén xuống, chậm rãi nói "Đã là chuyện của vài chục năm trước rồi..."
Năm đó tổ tông của Xích Vũ phải phiêu lưu qua bao nhiêu cái đại dương, phải đi tới Hà Lan lưu lạc, chính là do Thiên Nhất Minh ban tặng...
Năm đó, hai bang phái tranh giành địa bàn của nhau, người bị chết bị thương vô số, nhưng cuối cùng, kẻ thua trận là xích vũ, không tránh được việc bị đối phương đuổi tận giết tuyệt, cho nên bắt buộc phải đi tha hương...
Còn Thiên Nhất Minh thì ở châu Á phát triển càng lúc càng mạnh, sau này còn cùng Hải Lai Nhân của Italy, Gambino của Mỹ, Keidel của Nga tự xưng là tứ đại danh tộc (bốn gia tộc danh tiếng lớn nhất)...
Người nào trong Hiên Viên gia cũng nhớ rất rõ khoảng thời gian huyết hải thâm cừu này, tôi đương nhiên cũng được người ta kể cho từ bé...
Nhưng khi tôi còn rất nhỏ, Thiên Nhất Minh cũng vì nội chién trong gia tộc, đã bị phân tán nhiều, thế lực nhà đó cũng không còn như trước, mấy năm nay cũng không có biến động gì lớn, cho nên, tôi chưa từng xem nó là đối thủ của mình, không ngờ...
"Tôi nhớ người trong Thiên Nhất Minh không có ai họ Hoàn..." Ngữ khí của tôi nghe vào trong tai có vẻ hờ hững, không quan tâm.
Truyền Việt nghe xong, lộ ra một nụ cười khiến người ta không thể nào thoải mái, "Họ Hoàn là họ mẹ, hắn là con riêng... cũng giống cô đấy "
Tôi khẽ gật đầu, ra hiệu cậu ta nói tiếp
Thấy vẻ bình tĩnh đó của tôi, ngược lại cậu ta có chút lúng túng, hắng giọng tiếp tục nói
"Hai nhà chúng tôi có giao tình, lúc đó Thiên Nhất Minh vẫn chưa bị phân tán cho nên tôi có gặp qua hắn vài lần. Lúc ấy chúng tôi đều còn rất nhỏ, hắn mười tuổi, anh trai tôi lớn hơn hắn hai tuổi, còn tôi lúc đó mới lên bảy, cho nên ấn tượng về hắn không rõ ràng lắm, chỉ nhớ lúc đó hắn và anh trai tôi cùng thích một thứ đồ chơi... Anh trai tôi lần nào cũng chơi trước hắn, nhưng hắn rất kì lạ, đồ chơi sau khi chơi xong đều phá tan tành ra..."
Nói tới đây, cậu ta ngừng lại một chút nhìn tôi cười nhẹ, "Từ nhỏ hắn đã là một thằng nhóc có bản tính chiếm hữu rất mạnh..."
"Ờ" tôi khẽ gật đầu, nâng chén trà lên thưởng thức một cách vô cùng tinh tế, trà này mùi vị không tệ, lúc mới uống thì hơi đắng, nhưng sau khi uống vào một lúc lại có cảm giác ngòn ngọt vây quanh lưỡi, lúc nào về phải mang về một ít cho bọn Vũ nếm thử mới được...
Phản ứng bình thản của tôi khiến cậu ta thu nụ cười lại, nhìn chằm chằm vào tôi hắn nói tiếp "năm hắn mười hai tuổi, trận chiến tranh giành quyền lực bên trong Thiên Nhất Minh càng lúc càng mạnh, sau cùng vẫn là phân tán, gia tôc đó cũng thất thế, còn Hoàn Tư Dạ cũng bắt đầu mất tích từ đó, cô biết hắn đi đâu không?"
Câu hỏi đầy tính thăm dò khiến tôi chỉ biết nở nụ cười nhẹ, tôi khẽ lắc đầu, nói ba chữ "Không biết."
Ánh mắt cậu ta lạnh đi, thần sắc có vẻ không vui, "Hắn bị chính cha ruột mình đem đến một nơi bí mật của nhà họ, nơi đó chuyên dùng để bồi dưỡng sát thủ. Nơi này nhà họ giấu giếm rất kĩ càng, ngay cả những người khác trong Thiên Nhất Minh cũng không biết có một nơi như vậy..."
"Có thể nói mà không nói, có thể dùng mà không dùng, gần mà nói xa, mạnh mà nói yếu, nhưng lại có thể tấn công bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng..." Tôi phân tích, cha của Tư Dạ thì ra là một loại người thâm hiểm đến thế.
Lông mày Truyền Việt càng nhíu chặt hơn, nghi ngờ nói "Cô nói gì thế? Tại sao tôi nghe mà một câu cũng không hiểu?"
Tôi cười nhẹ, "Là binh pháp, ý tôi là tranh đấu thì không ngại chuyện lừa dối, che giấu đúng lúc thực chất chính là một phương pháp vô cùng thông mình, nhưng có thể đem con trai ruột của mình bồi dưỡng thành một cỗ máy giết người, chuyện này đúng là không có chút tính người nào..."
"Ồ" Cậu ta khẽ cười một tiếng "Cô có biết cha hắn có bao nhiêu đứa con không? Ông ta căn bản là chẳng để ý đến đâu... sống thì có thể bán mạng cho nhà họ, chết rồi thì cũng chỉ có thể trách hắn đầu thai nhầm nhà thôi..."
Quá ác độc! Có phải mỗi người trong giới hắc đạo này đều tuyệt tình như thế không, ngay cả sự yêu thương trời sinh của những người làm cha mẹ cũng mất cả rồi...
Tôi cảm giác như trái tim mình đang bị thứ gì đó đâm vào, hơi đau...
"Nhưng chung quy thì người tính cũng không bằng trời tính, sáu năm sau, Hoàn Tư Dạ đã trở thành một sát thủ cao cấp, cỗ máy giết người không máu không nước mắt, nhưng lúc đó cha hắn lại không dám để hắn trở về..."
"Sợ không khống chế được hắn sao?" Tôi hỏi
Cậu ta gật gật đầu, "Không sai, nhưng khổ cực nuôi dưỡng sáu năm trời, giết chết thật đáng tiếc, cho nên để hắn ở lại đó, tiếp tục bồi dưỡng sát thủ cho Thiên Nhất Minh, còn hắn cũng bị lời nguyền cả đời không thể rời khỏi đó..."
Tôi không nói gì, thảo nào tôi luôn cảm thấy địa vị của Hoàn Tư Dạ trên đảo Tái Sinh rất đặc biệt, thì ra chân tướng lại là như vậy...
"Nhưng không biết vì sao, bốn năm trước, hắn đột nhiên trở lại Thiên Nhất Minh, nơi bí mật đó bị người ta thẳng tay phá hủy hoàn toàn, vì tiến hành bí mật, cho nên Thiên Nhất Minh không dám khoa trương. Còn Hoàn Tư Dạ tàn nhẫn máu lạnh của hắn, thủ đoạn biến hóa kì lạ, giả dối, rất nhanh đã khống chế được cả nhà, lúc đó cha hắn đã 'gần đất xa trời' rồi, đành phải đem Thiên Nhất Minh giao phó cho hắn, nhưng hắn thực sự rất giỏi, không lâu đã thống nhất được các chi nhánh khác của Thiên Nhất Minh, tập hợp lại, chỉ dùng khoảng thời gian bốn năm, trong bóng tối đã khống chế được các bang phái khác ở châu Á..."
"Còn các người, thấy Thiên Nhất Minh khôi phục lại vẻ oai hùng trước kia cho nên lại một lần nữa tạo nên địa vị tứ đại gia tộc trước kia..." Tôi giúp cậu ta nói tiếp,
Cậu ta nhìn tôi, nói "Tứ đại gia tộc vốn là cùng chung nhịp thở, chết cùng chết, sống cùng sống..."
Nghe vậy, tôi nghĩ ngợi linh tinh, ánh mắt chế giễu...
Lúc Thiên Nhất Minh thất thế, tại sao không thấy các người giơ tay ra viện trợ? Cùng nhịp thở ư? Đi lừa trẻ con đi!
Người vừa đi thì trà đã nguội, đây mới là sự thật...
Thấy hàm ý chế giễu của tôi, hắn thản nhiên nói "Đây chính là quy tắc trong trò chơi của chúng tôi, Ngưng Tịch, cô phải hiểu..."
Tôi nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến...
"Nhưng có một chuyện rất kì lạ, cùng lúc đó, tại Hà Lan xuất hiện một tổ chức sát thủ khiến các lão đại xã hội đen vừa nghe tên đã sợ mất mật, trên người họ có kỹ xảo tuyệt đỉnh, xuất quỷ nhập thần, thậm chí có thể giết người mà không hiện hình, một thời gian khiến người ta rất hoảng loạn, mỗi người bị chết ít nhiều đều có quan hệ với Xích Vũ, nhưng thực lực Xích Vũ lại cứ phát triển không ngừng, dần dần từ một bang phái co đầu rụt cổ nhảy vọt trở thành bang phái mạnh nhất Hà Lan... Ngưng Tịch, cô nói xem hai chuyện này có liên quan gì không?"
Ánh mắt hắn nhìn tôi chằm chằm...
Tôi cười nhẹ, thì ra đây mới là điểm quan trọng nhất...
"Cậu nói xem?"
Nụ cười tôi vẫn nở ra như gió...
Nghe vậy, ánh mắt hắn lạnh đi, sắc mặt trầm xuống, vung tay lên gạt hết trà và bánh trên bàn xuống, toàn bộ trà cụ (dụng cụ uống trà) tinh xảo mĩ miều bị đổ hết xuống đất...
Ồ, nhanh như vậy đã không chịu nổi nữa rồi sao?
Nhìn thấy bánh rơi xuống đất bị bẩn, trà cụ nát vụn, tôi khẽ lắc đầu, thật là phí của trời...
Cậu ta chậm rãi đứng lên, hai tay chống lên tay vịn ghế của tôi, nghiêng người tiến sát lại "Tôi muốn nghe cô nói "
"Nói gì?"
Trong đôi mắt âm u ộ ra một tia hung ác, tôi biết tính kiên nhẫn củacauaj ta đã nhanh chóng bị tôi làm tan biến hết...
Cậu ta nhìn tôi chăm chú, khóe miệng chậm rãi vẽ ra nụ cười lạnh lẽo, "Không ngờ cô ngoài công phu trên giường ra, công phu giả ngu cũng đứng đầu luôn..."
Tôi khẽ gật đầu, cười yếu ớt "Quá khen..."
Thấy mặt tôi vẫn không đổi sắc như trước, hắn có vẻ không nhẫn nhịn được nữa, ngữ khí cũng trở nên ngang ngược vô lễ "Hiên Viên Ngưng Tịch, năm đó cô bị chính người nhà mình coi như một loại hàng hóa đem bán đến nơi đó, sau đó ở nơi ấy gặp được Hoàn Tư Dạ, là một tay hắn dạy dỗ cô trở thành một tên sát thủ tuyệt đỉnh, là hắn dạy cô cách làm sao để lấy được lòng một người đàn ông trên giường, tôi nói đúng không?"
Tôi khẽ cười một tiếng, không bình luận gì "Tiếp đi..."
"Nhưng cùng lúc khi cô trở lại Xích Vũ nơi bí mật đó liền bị người ta phá hủy, tất cả người ở đó đều chết hết, bao gồm cả người phụ trách nơi đó – cô ruột của Hoàn Tư Dạ..."
Lòng tôi chấn động, không ngờ Sắc vi phu nhân lại là cô ruột của hắn...
"Tôi làm tất cả cho em, cuối cùng em đối với tôi lại vô tình đến thế..."
Thì ra là thế, lòng tôi hơi đau...
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Truyền Việt đứng thẳng, chậm rãi ngồi lên ghế của mình, cười gượng nói "Cuối cùng cũng phản ứng rồi..."
Tôi liếc cậu ta một cái, không trả lời...
Thái độ không đau không ngứa của tôi thực sự đã làm cậu ta tức giận, vẻ mặt trở nên ác độc "Hừ, Hiên Viên Ngưng Tịch, năm đó cô đã làm gì trong lòng cô rõ nhất... Lần này, cô lại tính kế hắn như thế, cô nghĩ hắn sẽ buông tha cô sao? Cô lúc nào cũng nghĩ bản thân thông minh, nhưng tôi xem cô lần này có phải đang tự chui đầu vào rọ không..."
Tôi nhìn thấy cậu đang thở gấp, nụ cười của tôi càng rực rỡ hơn, châm chọc nói "Thực ra cậu đã biết rõ người ở đây là tôi, hôm nay tới đây chính là muốn bắt tôi nói ra, đáng tiếc, cậu quá dễ kích động..."
Tôi khẽ lắc đầu, chơi cùng với tôi, cậu vẫn còn non lắm...
Không moi được câu nói nào của tôi, lại khiến tôi biết được thì ra anh em họ Truyền đang điều tra tôi, hơn nữa, dường như họ đặc biệt cảm thấy hứng thú với mối liên quan lằng nhằng giữa tôi và Hoàn Tư Dạ...
Một người có hứng thú với một chuyện nào đó chứng tỏ hắn được lợi từ chuyện đó. TruyềnViệt, hoặc nên nói là Truyền Chi, rốt cuộc hắn được lợi nhuận gì từ mâu thuẫn của tôi và Hoàn Tư Dạ?
Tôi ngáp một cái, mệt quá, không nghĩ nữa, đợi Truyền Chi tới rồi mới nói đi, truyền Việt chẳng qua chỉ là hòn đá dò đường, vở kịch hay thực sự còn đang chờ phía sau...
"Nếu cậu không có chuyện gì nữa, thì tùy ý đi, bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi nhiều, tôi phải nghe theo..." Tôi trang nghiêm có phong thái của chủ nhà, đứng lên, xoay người muốn đi...
"Chờ một chút, tôi có một thứ muốn cho cô xem..." Truyền Việt mặt xanh mét gọi tôi lại.
Tôi có? Như vậy Truyền Chi không biết rồi. Tôi có hứng thú với cái này...
Tôi chậm rãi quay lại ngồi xuống ghế, lười biếng nhìn cậu ta "Là cái gì?"
Cậu ta lấy ra một xấp ảnh ném lên bàn, "Tự cô xem đi..."
Khoảnh khắc khi tôi chạm vào bức ảnh đó, rốt cuộc Truyền Việt cũng thấy biểu hiện kinh ngạc của tôi.
"Cái này..." Tôi cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn
"Bốn năm nay, hễ là người đàn ông có quan hệ với cô nếu không bị cô giết chết thì đều ở đây..."
Có quan hệ với tôi? Ồ, những người này không đáng bị giết chết, bởi vì những người đàn ông ở đây đều đã bị thôi miên cả rồi...
Cứ coi như vì Xích Vũ đi, tôi cũng không thể lên giường với nhiều đàn ông như vậy chứ, tôi nghĩ đến sức khỏe của mình...
Trừ phi là bất đắc dĩ, đụng tới những người có ý chí mạnh mẽ, trừ Thạch Long ra, hình như còn có hai lần nữa, nhưng sau đó họ sau khi được tôi sử dụng xong thì cũng đã bị giết cả rồi, căn bản không cần tôi động thủ...
Nhưng, Truyền Chi, đây lại là vở kịch mới của hắn sao?
"Cô không ngờ được phải không, tôi cũng không ngờ, anh trai tôi bốn năm nay vẫn ở trong bóng tối dõi theo cô..." Ánh mắt cậu ta nhìn tôi lạnh đến nỗi có thể đông thành băng.
Tôi thuận tay ném tấm ảnh xuống bàn, ngáp một cái, không hề quan tâm nói "Không anh trai cậu còn có loại sở thích này."
"Hiên Viên Ngưng Tịch, đừng ở đây châm chọc nhau nữa, cô cũng đừng đắc ý..." Cậu ta hung hăng nói
Tôi khẽ cười một tiếng, đắc ý ư? Tôi có sao? Lại nói chuyện này cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo cả...
"Đừng nghĩ anh trai tôi thích làm công việc này, loại đàn bà như cô... Nếu anh ấy thực sự thích cô làm sao có thể để yên cho cô dây dưa cùng những người đàn ông khác... Tuy nhiên cũng có thể biết được một điều, anh ấy thực sự có hứng thú với cô, tuy nhiên kết cục của thứ đồ mà anh trai tôi có hứng thú, tôi lại là người biết rõ nhất..."
Vẻ mặt cậu ta có chút hưng phấn, có chút mong đợi, có chút vui sướng khi người khác gặp họa, tóm lại chính là ác ý đầy bụng...
Thấy thế, khóe miệng tôi vẽ ra một nét cười yếu ớt "Truyền Việt, cậu ghét tôi đến thế à, vì sao vậy?"
Tôi nhớ hình như mình chưa đắc tội gì với cậu ta...
Cậu ta thoáng ngẩn người, lập tức cong khóe miệng lên, hiện ra nét cười như có như không "Trên nguyên tắc mà nói tôi thích bất cứ thứ gì xinh đẹp, nhưng, Hiên Viên Ngưng Tịch, cô không phải! Cô còn độc hơn cả cây anh túc, nhớ kỹ những lời tôi nói hôm nay, cô muốn làm hại anh trai tôi, tôi nhất định khiến cô chết không có chỗ chôn..."
Tôi khẽ cười một tiếng, trong lòng nghĩ: chỉ dựa vào cậu thôi?
"Truyền thiếu gia cứ yên tâm đi, tôi đối với anh trai cậu trước giờ không hề có suy nghĩ không an phận nào, còn về phần anh trai cậu suy nghĩ thế nào đó không phải là điều tôi có thể khống chế được, có điều..." Tôi cố ý dừng một chút, nghiền ngẫm nói
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Cậu cảm thấy khả năng kiềm chế của anh cậu so với Hoàn Tư Dạ thế nào? Mạnh hơn hắn ư?"
"Cô cho rằng anh trai tôi giống như Hoàn Tư Dạ bị cô làm cho thần hồn điên đảo ư?"
"Chuyện này rất khó nói, nói không chừng là tôi bị anh cậu làm cho thần hồn điên đảo thì sao?"
"Cô..."
"Ồ, đừng kích động như vậy, tôi nói đùa thôi..." Tôi nhẹ nhàng ngáp một cái, biếng nhác nói
"Truyền thiếu gia, cậu đã có lòng tin đối với anh mình như vậy cần gì phải tới đây làm khó tôi chứ? Hơn nữa dù gan tôi có lớn đến đâu cũng không dám xúc phạm người có quyền có thế đâu, cậu lo lắng quá mức rồi..."
"Hừ, cô biết thì tốt rồi..."
"Trời sắp tối rồi, muốn sai người chuẩn bị bữa tối cho cậu không?"
Tôi không có suy nghĩ gì với cậu ta cả, có điều tốt xấu gì cũng nên nhượng bộ một chút, dù sao người ta mới là chủ nhà mà.
"Không cần..." Phun ra hai chữ này, cậu ta lạnh mặt bước đi...
A, mặt co rúm lại rồi, đường gân nơi Thái dương chạy rần rần như thế, xem ra chiều nay cậu ta cực kì không thoải mái...
Nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu ta, tôi quay sang nhìn thấy tà dương màu máu nơi chân trời kia, đêm tối tiến đến nhanh quá.
Tôi cười khẽ một chút, thì ra chúng tôi cũng cùng có một vết thương giống nhauđang lang bạt kỳ hồ trong trò đùa của số phận...
Vét thương trời định này khiến chúng tôi không thể nói ra, không thể ngừng lại cũng không cách nào được cứu vớt...
Thì ra sự thực là như thế, từ khoảnh khắc gặp nhau đó, tất cả đã là trời định trước...
Nhưng đó cũng chỉ là một ước vọng xa vời...
Bởi vì bây giờ tôi đâu có được ở trong tòa thành ấy...
Ngày hôm đó sau khi Truyền cứu tôi, lấy lí do là vết thương của tôi rất nghiêm trọng bắt tôi không được cử động linh tinh sau đó mang tôi đến đây, một tòa biệt thự ngay sát bờ biển...
Hơn nữa còn tự chủ động liên lạc với Vũ, nói tôi muốn ở lại trong biệt thự của hắn mấy ngày, bảo anh không cần lo lắng.
Tôi không cần nghĩ cũng có thể hiểu được, lúc Vũ nghe được tin tức này biểu cảm trên mặt anh sẽ như thế này...
Anh sắp phát điên rồi, nhất định bắt Truyền trả người, sau cùng vẫn là nhờ cuộc điện thoại của tôi anh mới bình tĩnh lại được...
Tôi không lo lắng cho an toàn của mình, tôi và Truyền không coi là bạn bè, nhưng cũng không phải kẻ thù...
Tôi ở lại đây là đã có kế hoạch của riêng mình, một mặt đúng là tôi cần một nơi an toàn để dưỡng thương, nếu không Vũ mà nhìn thấy dáng vẻ tàn tạ này của tôi thì tôi đừng nghĩ đến chuyện được yên ổn.
Còn mặt kia chính là tôi muốn biét rõ tại sao Truyền lại quay về Hà Lan? Hắn đang ở nước Mỹ muốn gió có gió, muốn mưa được mưa cơ mà, về đây bất ngờ thế này, hắn đang có mục đích gì nhỉ?
Tất nhiên cảnh sắc nơi này thực sự cũng rất đẹp, ánh mặt trờirực rỡ, bờ biển xinh đẹp, bờ cát vàng óng,
Tôi rất thoải mái khi ở đây, lâu lắm rồi chưa có cảm giác đó...
Mấy ngày nay tôi đều ở đây, không ngủ thì ăn, người làm hầu hạ tôi rất chu đáo, bác sĩ riêng của hắn ngày nào cũng thấy xuất hiện ở đây, nhưng chính hắn thì lại chẳng thấy mặt mũi đâu cả, chỉ thỉnh thoảng gọi điện về hỏi thăm qua loa mà thôi.
Hơn nữa có dặn bảo người làm ở đây phải chú ý chăm sóc tôi nhưng hắn tuyệt nhiên không hỏi tại sao tôi lại bị thương nặng như vậy, hắn đang có ý định gì đây?
Không phải muốn vỗ béo tôi giống như một con heo chứ?
Nhíu hai mắt lại, ánh mắt nhìn vào bồn hoa khổng lồ màu trắng phía đối diện, bên trong chỉ trồng một loại hoa duy nhất ...hoa anh túc, màu đỏ tím xinh đẹo, chắc hẳn là mới được trồng ở đây không lâu...
Gió nhẹ thổi qua khiến biển hoa đung đưa gợn sóng, bồn hoa cực lớn dưới ánh nắng mặt trời, đẹp mê hoặc, đẹp ngỗ ngược, đẹp cuồng dã, đẹp liều lĩnh...
Nhưng trong mắt tôi những bông hoa này vẫn thật đáng ghét, khẩu vị của chủ nhân căn nhà này cũng thật đặc biệt...
Truyền Chi, thành viên trong gia tộc Gambino – băng đảng mafia đứng đầu tại nước Mỹ, cháu ngoại ruột của Carlo Gambino (cha đỡ đầu của băng đảng xã hội đen tối cao vĩ đại nhất nước Mỹ), bất kể là hắc đạo hay bạch đạo, gia thế của hắn đều hiển hách đến mức khiến người ta phải sợ hãi...
Ông ngoại hắn – người đứng đầu gia tộc Gambino chỉ có một cô con gái là mẹ hắn cho nên rất yêu quý hắn, bản thân hắn cũng là một nhân vật rất lợi hại.
Nếu không phải cha hắn là người Trung Quốc, như vậy người đứng đầu gia tộc Gambino hiện tại dù không phải hắn thì hắn cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh 'có tiếng mà không có miếng' như bây giờ...
Hiện tại người đứng đầu gia tộc Gambino là anh họ của hắn, nhưng từ năm đó khi tôi đi thu thập tài liệu về hắn tôi cũng đã biết được người anh họ này bản tính yếu đuối, cho nên bây giờ người nắm thực quyền trong gia tộc đó thực ra vẫn là hắn, còn có cả em ruột của hắn là Truyền Việt.
Nhớ lại màn kịch vui năm đó khiến hai chúng tôi quen nhau, nụ cười nhạt của tôi chậm rãi xuất hiện trên khóe môi...
Lúc đó, tôi vừa mới trở lại xích vũ, đó cũng là lần đầu tiên Vũ đưa tôi đi đàm phán, đối phương chính là Truyền Chi...
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, tôi dù sao cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ nhân vật có thể hô phong hoán vũ trong giới xã hội đen của nước Mỹ lại là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, dịu dàng lịch sự như thế...
Ngữ khí lời nói của hắn rất mềm nhẹ, lúc nào khuôn mặt cũng mỉm cười nhưng ánh mắt cũng sắc bén kì lạ, trong lời nói ôn hòa cũng lộ ra một vẻ uy hiếp khó tả...
Thấy tôi, hắn bị giật mình nửa giây, sau đó cười rất lịch sự, đôi mắt hẹp dài đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy ý vị sâu xa...
Khẽ gật đầu chào, tôi lập tức ngồi xuống cạnh Vũ mới có thể không nhìn hắn nữa...
Trong cả quá trình đàm phán nhìn tôi không hề tập trung, chỉ là yên lặng ngồi đó, một lời cũng không lên tiếng...
Thực ra từ khoảnh khắc nhìn thấy hắn tôi đã hiểu rõ Xích Vũ không thể kiếm được nửa phần lợi nhuận nào trên người hắn được...
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, xích vũ bị hắn áp bức đến mức không còn kháng cự nổi, hết cách rồi, tình huống lúc đó là chúng tôi chủ động muốn hợp tác với người ta, người ta chưa hẳn đã muốn chọn chúng tôi, loại quan hệ này ngay từ lúc bắt đầu hai bên đã không bình đẳng rồi...
Nếu chấp nhận điều kiện của hắn, xích vũ chắc chắn là thay người làm áo cưới, không có được chút lợi nào...
Nhưng nếu không chấp nhận, tặng lại cho những bang phái khác, về sau muốn tiến vào thị trường buôn bán vũ khí Châu Âu xem ra còn khó khăn hơn nhiều...
Tôi lúc này đang thầm tính toán trong lòng...
Đúng lúc này, Truyền Chi đột nhiên đưa ra ý kiến có thể trích hai mươi phần trăm lợi nhuận cho Xích Vũ, tuy nhiên, có một điều kiện...
Chính là muốn tôi cùng hắn một đêm...
Vũ lập tức đập bàn đứng lên, tâm trạng hơi kích động..
Còn tôi vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế như cũ, nhìn hắn một cái, tôi đang suy tính...
Nhìn thấy ánh mắt tôi hắn thoáng ngẩn người, sau đó cười nhạt, nụ cười đó ngược lại khiến người khác cảm thấy thoải mái...
"Truyền tiên sinh, xem ra chúng ta không thể nào hợp tác với nhau được rồi, đi trước..." Vũ kéo tôi đi luôn, sự phẫn nộ khiến anh có phần bất lịch sự...
"Không sao, hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác..." Vẫn là thái độ nho nhã lịch sự đó, hắn mỉm cười
Một giây khi tôi bước ra khỏi cửa, tôi quay đầu lại, nhìn hắn, khóe môi tràn ra một nụ cười rất nhạt, rất nhạt...
Đêm đó, tôi đã nằm trên giường hắn...
Một đêm có thể đổi lấy cơ hội chuyển mình cho Xích Vũ, tôi không nghĩ ra lí do để từ chối.
Động tác trên giường của hắn cũng dịu dàng hệt như nụ cười của hắn.
"Em gầy quá, tôi sợ sẽ bẻ eo em gãy làm đôi mất "
Lúc mới đầu động tác rất nhẹ, nhưng càng về sau dục vọng càng chôn sâu, càng cuồng dã...
Người đàn ông này, không tùy tiện giống Hoàn Tư Dạ, sự hung hãn của hắn được che giấu bên trong.
Giống như trong lò luyện linh đan, mạnh mà không vội, mãnh liệt mà không gắt gao ...
Hoàn Tư Dạ đáng sợ nhưng ít nhất tôi cũng hiểu hắn, còn người đàn ông trước mặt này...
Làm xong lần này giao dịch, nếu được tôi sẽ tránh người đàn ông này càng xa càng tốt...
Lúc đó nằm trên giường hắn, ý nghĩ của tôi chính là như vậy
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, hắn đã không còn ở đó nữa, người hầu cung cung kính kính đưa tờ giấy chính tay hắn viết giao cho tôi
Hắn nói, đột nhiên có việc gấp phải bay về Mỹ ngay, xảy ra chuyện này hắn rất xin lỗi. Chuyện ở đây hắn đã giao cho em trai xử lí rồi, vì cảm thấy áy náy nên hắn đồng ý trích thêm mười phần trăm nữa, còn để lại cho tôi một món quà làm kỉ niệm...
Đọc xong giấy tôi cười nhạt, người đàn ông này khách sáo đến mức khiến người ta buồn cười...
Nhưng đến lúc tôi nhìn thấy quà kỉ niệm của hắn, rốt cuộc tôi không cười nổi nữa...
Một chiếc vòng bạc đã bị khóa chết đang nằm chễm chệ trên cổ chân tôi...
Tôi đã từng thử rất nhiều cách nhưng không có cách nào không làm cổ chân bị thương mà có thể lấy được nó ra cả...
Sau rồi quyết định mặc kệ nó đi...
Từ đó về sau tôi không còn gặp lại hắn nữa, giao dịch cùng Xích Vũ tất cả đều do em trai hắn xử lý...
Sau có tin truyền tới, cha đỡ đầu của gia tộc Gambino qua đời, người kế vị là anh họ của Truyền Chi...
Để tiện trợ giúp cho anh họ mình, từ đó tới giờ hắn vẫn luôn ở Mỹ...
Nhưng tôi nghĩ, trợ giúp chỉ là cái cớ, thừa cơ cướp quyền mới là sự thật...
Anh họ hắn chẳng qua chỉ là bù nhìn thôi...
Nhưng thực sự hắn đã thực hiện lời hứa của mình, xích vũ chẳng những lấy được một khoản lợi nhuận khổng lồ từ lần giao dịch này mà còn chính thức tiến chân được vào thị trường buôn bán vũ khí của châu Âu...
Sau rồi Truyền Việt cũng quay về Mỹ luôn, bọn họ dần dần không còn buôn bán vũ khí ở châu Âu nữa, đó là một cơ hội tuyệt vời dành cho Xích Vũ chúng tôi thừa cơ đnáh một tiếng trống thanh trương khí thế, lũng đoạn thị trường buôn bán vũ khí ở Hà Lan, dần dần củng cố sức mạnh bản thân...
Tôi biết rõ, gia tộc Gambino sở dị chuyển mục tiêu đi nơi khác cũng chỉ là vì lợi nhuận buôn bán mà thôi...
Sắp bỏ đi rồi còn mượn cơ hội mua của tôi một đêm tình, người đàn ông này thật tinh quái!
Nhưng dù thế nào, tóm lại Xích Vũ vẫn rất cần cơ hội đó, còn hơn để hắn đem cơ hội này tặng cho các bang phái khác...
Tôi tin Xích Vũ trước sau gì cũng có thể đạt được vị trí của ngày hôm nay, tuy nhiên sẽ mất nhiều thời gian hơn...
Nhưng trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí cả, đạo lý này sao tôi lại không hiểu cơ chứ? Tôi mơ hồ cảm thấy sớm muộn thế nào rồi cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ cướp tất cả mọi thứ của tôi về tay hắn...
Lần này hắn lại quay về Hà Lan...
Tôi đang nghĩ hay là...
"Ngưng Tịch?!" Một giọng nam trong vắt phá tan dòng suy nghĩ của tôi, ngữ khí đầy ngạc nhiên...
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói, cười nhẹ, "Lâu rồi không gặp, Truyền Việt..."
****
Trái ngược với sự bình tĩnh của tôi, người vừa xuất hiện đi rất nhanh đến trước mặt tôi, kéo tôi lên ôm chặt, đôi tay còn khoa trường vuốt nhẹ sau lưng tôi
"Ngưng Tịch, thật không ngờ là cô, chúng ta bốn năm rồi không gặp nhau nhỉ?"
"Ờ, hình như thế..." Trời ơi, xương sắp gãy ra rồi.
"Anh trai nói kiếm được một con mèo bị thương, tôi nhất thời tò mò đến đây xem, không ngờ con mèo trong lời anh ấy chính là cô, haha..."
Nụ cười vui vẻ mà rõ ràng...
"Này, cậu có thể buông tôi ra trước được không, đau quá đi..."
Phản ứng của cậu ta không khỏi có chút khoa trương, tôi không nhớ lúc nào thì quan hệ của tôi với hai anh em cậu ta đã tốt tới mức độ này nữa...
"À, đúng rồi, trên người cô có vết thương, vậy ngồi xuống đi..."
Cậu ta kéo tôi ngồi lên ghế, cậu ta ngồi đối diện với tôi.
Tôi mỉm cười đánh giá người đàn ông đang ngồi đối diện mình... Truyền Việt.
Trong gia tộc Gambino, cậu ta là người thân duy nhất của Truyền Chi, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của hắn...
Nhìn bên ngoài, Truyền Việt khác hẳn với ông anh trai nhã nhặn của mình, cậu ta giống như một Sunny boy khỏe mạnh đẹp trai, trên mặt lúc nào là nụ cười trong suốt sáng ngời, nhưng đó chỉ là bề ngoài...
Tôi từng nhìn thấy cậu ta giết người, lúc hắn giết người nụ cười càng rực rỡ hơn nhưng khiến người nào nhìn thấy nó không rét mà run...
Trên người cậu ta và anh trai cậu ta có một thứ rất giống nhau, chính là trong ngoài bất đồng. (vẻ ngoài và nội tâm khác hẳn nhau)
Lúc nào cũng tỏ ra là người vô hại, nhưng trong xương tủy lại vô cùng tàn nhẫn...
"Ngưng Tịch, sao lại bị thương thế? Tôi nhớ thân thủ cô tốt lắm mà." Cậu ta vừa hỏi vừa bảo người làm đem trà bánh tới.
"À, nhất thời không cẩn thận, bị kẻ thù đuổi giết, cũng may anh trai cậu tới cứu tôi." Tôi nói hết sức hời hợt
Cậu ta không nhìn tôi, nâng chén lên chầm chậm uống một ngụm, có vẻ không để ý hỏi "Kẻ thù? Hoàn Tư Dạ sao?"
Lòng tôi chấn động, nhưng bên ngoài thì mặt không biến sắc, hỏi lại "Cậu biết người này sao?"
"À, cũng có thể coi là có. Khi còn nhỏ cũng gặp qua mấy lần, trước khi hắn rời khỏi Thiên Nhất Minh..."
Thiên Nhất Minh?! Bàn tay bưng trà của tôi hơi khựng lại, sau đó thờ ơ hỏi "Hắn là người của Thiên Nhất Minh?"
Nghe vậy, hắn chế giễu cười một tiếng "Không phải chứ, Ngưng Tịch, cô ngay cả điều này cũng không biết ư.. Hắn là con trai Minh chủ tiền nhiệm của Thiên Nhất Minh..."
Cái gì? Hắn lại là...
Điều này thực sự khiến tôi giật mình...
"Anh là kẻ thù trời sinh của em"
Ồ, tôi nhếch môi cười, thảo nào hắn lại nói như thế, thì ra chúng tôi đúng là kẻ thù trời sinh...
Thấy tôi chỉ cười mà không nói gì, hắn hơi ngạc nhiên, đặt chén trà xuống, nhìn tôi chăm chú "Ngưng Tịch, tôi nhớ xích vũ và Thiên Nhất Minh chính là kẻ thù truyền kiếp..."
Nhấp nhẹ một ngụm trà, tôi đặt chén xuống, chậm rãi nói "Đã là chuyện của vài chục năm trước rồi..."
Năm đó tổ tông của Xích Vũ phải phiêu lưu qua bao nhiêu cái đại dương, phải đi tới Hà Lan lưu lạc, chính là do Thiên Nhất Minh ban tặng...
Năm đó, hai bang phái tranh giành địa bàn của nhau, người bị chết bị thương vô số, nhưng cuối cùng, kẻ thua trận là xích vũ, không tránh được việc bị đối phương đuổi tận giết tuyệt, cho nên bắt buộc phải đi tha hương...
Còn Thiên Nhất Minh thì ở châu Á phát triển càng lúc càng mạnh, sau này còn cùng Hải Lai Nhân của Italy, Gambino của Mỹ, Keidel của Nga tự xưng là tứ đại danh tộc (bốn gia tộc danh tiếng lớn nhất)...
Người nào trong Hiên Viên gia cũng nhớ rất rõ khoảng thời gian huyết hải thâm cừu này, tôi đương nhiên cũng được người ta kể cho từ bé...
Nhưng khi tôi còn rất nhỏ, Thiên Nhất Minh cũng vì nội chién trong gia tộc, đã bị phân tán nhiều, thế lực nhà đó cũng không còn như trước, mấy năm nay cũng không có biến động gì lớn, cho nên, tôi chưa từng xem nó là đối thủ của mình, không ngờ...
"Tôi nhớ người trong Thiên Nhất Minh không có ai họ Hoàn..." Ngữ khí của tôi nghe vào trong tai có vẻ hờ hững, không quan tâm.
Truyền Việt nghe xong, lộ ra một nụ cười khiến người ta không thể nào thoải mái, "Họ Hoàn là họ mẹ, hắn là con riêng... cũng giống cô đấy "
Tôi khẽ gật đầu, ra hiệu cậu ta nói tiếp
Thấy vẻ bình tĩnh đó của tôi, ngược lại cậu ta có chút lúng túng, hắng giọng tiếp tục nói
"Hai nhà chúng tôi có giao tình, lúc đó Thiên Nhất Minh vẫn chưa bị phân tán cho nên tôi có gặp qua hắn vài lần. Lúc ấy chúng tôi đều còn rất nhỏ, hắn mười tuổi, anh trai tôi lớn hơn hắn hai tuổi, còn tôi lúc đó mới lên bảy, cho nên ấn tượng về hắn không rõ ràng lắm, chỉ nhớ lúc đó hắn và anh trai tôi cùng thích một thứ đồ chơi... Anh trai tôi lần nào cũng chơi trước hắn, nhưng hắn rất kì lạ, đồ chơi sau khi chơi xong đều phá tan tành ra..."
Nói tới đây, cậu ta ngừng lại một chút nhìn tôi cười nhẹ, "Từ nhỏ hắn đã là một thằng nhóc có bản tính chiếm hữu rất mạnh..."
"Ờ" tôi khẽ gật đầu, nâng chén trà lên thưởng thức một cách vô cùng tinh tế, trà này mùi vị không tệ, lúc mới uống thì hơi đắng, nhưng sau khi uống vào một lúc lại có cảm giác ngòn ngọt vây quanh lưỡi, lúc nào về phải mang về một ít cho bọn Vũ nếm thử mới được...
Phản ứng bình thản của tôi khiến cậu ta thu nụ cười lại, nhìn chằm chằm vào tôi hắn nói tiếp "năm hắn mười hai tuổi, trận chiến tranh giành quyền lực bên trong Thiên Nhất Minh càng lúc càng mạnh, sau cùng vẫn là phân tán, gia tôc đó cũng thất thế, còn Hoàn Tư Dạ cũng bắt đầu mất tích từ đó, cô biết hắn đi đâu không?"
Câu hỏi đầy tính thăm dò khiến tôi chỉ biết nở nụ cười nhẹ, tôi khẽ lắc đầu, nói ba chữ "Không biết."
Ánh mắt cậu ta lạnh đi, thần sắc có vẻ không vui, "Hắn bị chính cha ruột mình đem đến một nơi bí mật của nhà họ, nơi đó chuyên dùng để bồi dưỡng sát thủ. Nơi này nhà họ giấu giếm rất kĩ càng, ngay cả những người khác trong Thiên Nhất Minh cũng không biết có một nơi như vậy..."
"Có thể nói mà không nói, có thể dùng mà không dùng, gần mà nói xa, mạnh mà nói yếu, nhưng lại có thể tấn công bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng..." Tôi phân tích, cha của Tư Dạ thì ra là một loại người thâm hiểm đến thế.
Lông mày Truyền Việt càng nhíu chặt hơn, nghi ngờ nói "Cô nói gì thế? Tại sao tôi nghe mà một câu cũng không hiểu?"
Tôi cười nhẹ, "Là binh pháp, ý tôi là tranh đấu thì không ngại chuyện lừa dối, che giấu đúng lúc thực chất chính là một phương pháp vô cùng thông mình, nhưng có thể đem con trai ruột của mình bồi dưỡng thành một cỗ máy giết người, chuyện này đúng là không có chút tính người nào..."
"Ồ" Cậu ta khẽ cười một tiếng "Cô có biết cha hắn có bao nhiêu đứa con không? Ông ta căn bản là chẳng để ý đến đâu... sống thì có thể bán mạng cho nhà họ, chết rồi thì cũng chỉ có thể trách hắn đầu thai nhầm nhà thôi..."
Quá ác độc! Có phải mỗi người trong giới hắc đạo này đều tuyệt tình như thế không, ngay cả sự yêu thương trời sinh của những người làm cha mẹ cũng mất cả rồi...
Tôi cảm giác như trái tim mình đang bị thứ gì đó đâm vào, hơi đau...
"Nhưng chung quy thì người tính cũng không bằng trời tính, sáu năm sau, Hoàn Tư Dạ đã trở thành một sát thủ cao cấp, cỗ máy giết người không máu không nước mắt, nhưng lúc đó cha hắn lại không dám để hắn trở về..."
"Sợ không khống chế được hắn sao?" Tôi hỏi
Cậu ta gật gật đầu, "Không sai, nhưng khổ cực nuôi dưỡng sáu năm trời, giết chết thật đáng tiếc, cho nên để hắn ở lại đó, tiếp tục bồi dưỡng sát thủ cho Thiên Nhất Minh, còn hắn cũng bị lời nguyền cả đời không thể rời khỏi đó..."
Tôi không nói gì, thảo nào tôi luôn cảm thấy địa vị của Hoàn Tư Dạ trên đảo Tái Sinh rất đặc biệt, thì ra chân tướng lại là như vậy...
"Nhưng không biết vì sao, bốn năm trước, hắn đột nhiên trở lại Thiên Nhất Minh, nơi bí mật đó bị người ta thẳng tay phá hủy hoàn toàn, vì tiến hành bí mật, cho nên Thiên Nhất Minh không dám khoa trương. Còn Hoàn Tư Dạ tàn nhẫn máu lạnh của hắn, thủ đoạn biến hóa kì lạ, giả dối, rất nhanh đã khống chế được cả nhà, lúc đó cha hắn đã 'gần đất xa trời' rồi, đành phải đem Thiên Nhất Minh giao phó cho hắn, nhưng hắn thực sự rất giỏi, không lâu đã thống nhất được các chi nhánh khác của Thiên Nhất Minh, tập hợp lại, chỉ dùng khoảng thời gian bốn năm, trong bóng tối đã khống chế được các bang phái khác ở châu Á..."
"Còn các người, thấy Thiên Nhất Minh khôi phục lại vẻ oai hùng trước kia cho nên lại một lần nữa tạo nên địa vị tứ đại gia tộc trước kia..." Tôi giúp cậu ta nói tiếp,
Cậu ta nhìn tôi, nói "Tứ đại gia tộc vốn là cùng chung nhịp thở, chết cùng chết, sống cùng sống..."
Nghe vậy, tôi nghĩ ngợi linh tinh, ánh mắt chế giễu...
Lúc Thiên Nhất Minh thất thế, tại sao không thấy các người giơ tay ra viện trợ? Cùng nhịp thở ư? Đi lừa trẻ con đi!
Người vừa đi thì trà đã nguội, đây mới là sự thật...
Thấy hàm ý chế giễu của tôi, hắn thản nhiên nói "Đây chính là quy tắc trong trò chơi của chúng tôi, Ngưng Tịch, cô phải hiểu..."
Tôi nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến...
"Nhưng có một chuyện rất kì lạ, cùng lúc đó, tại Hà Lan xuất hiện một tổ chức sát thủ khiến các lão đại xã hội đen vừa nghe tên đã sợ mất mật, trên người họ có kỹ xảo tuyệt đỉnh, xuất quỷ nhập thần, thậm chí có thể giết người mà không hiện hình, một thời gian khiến người ta rất hoảng loạn, mỗi người bị chết ít nhiều đều có quan hệ với Xích Vũ, nhưng thực lực Xích Vũ lại cứ phát triển không ngừng, dần dần từ một bang phái co đầu rụt cổ nhảy vọt trở thành bang phái mạnh nhất Hà Lan... Ngưng Tịch, cô nói xem hai chuyện này có liên quan gì không?"
Ánh mắt hắn nhìn tôi chằm chằm...
Tôi cười nhẹ, thì ra đây mới là điểm quan trọng nhất...
"Cậu nói xem?"
Nụ cười tôi vẫn nở ra như gió...
Nghe vậy, ánh mắt hắn lạnh đi, sắc mặt trầm xuống, vung tay lên gạt hết trà và bánh trên bàn xuống, toàn bộ trà cụ (dụng cụ uống trà) tinh xảo mĩ miều bị đổ hết xuống đất...
Ồ, nhanh như vậy đã không chịu nổi nữa rồi sao?
Nhìn thấy bánh rơi xuống đất bị bẩn, trà cụ nát vụn, tôi khẽ lắc đầu, thật là phí của trời...
Cậu ta chậm rãi đứng lên, hai tay chống lên tay vịn ghế của tôi, nghiêng người tiến sát lại "Tôi muốn nghe cô nói "
"Nói gì?"
Trong đôi mắt âm u ộ ra một tia hung ác, tôi biết tính kiên nhẫn củacauaj ta đã nhanh chóng bị tôi làm tan biến hết...
Cậu ta nhìn tôi chăm chú, khóe miệng chậm rãi vẽ ra nụ cười lạnh lẽo, "Không ngờ cô ngoài công phu trên giường ra, công phu giả ngu cũng đứng đầu luôn..."
Tôi khẽ gật đầu, cười yếu ớt "Quá khen..."
Thấy mặt tôi vẫn không đổi sắc như trước, hắn có vẻ không nhẫn nhịn được nữa, ngữ khí cũng trở nên ngang ngược vô lễ "Hiên Viên Ngưng Tịch, năm đó cô bị chính người nhà mình coi như một loại hàng hóa đem bán đến nơi đó, sau đó ở nơi ấy gặp được Hoàn Tư Dạ, là một tay hắn dạy dỗ cô trở thành một tên sát thủ tuyệt đỉnh, là hắn dạy cô cách làm sao để lấy được lòng một người đàn ông trên giường, tôi nói đúng không?"
Tôi khẽ cười một tiếng, không bình luận gì "Tiếp đi..."
"Nhưng cùng lúc khi cô trở lại Xích Vũ nơi bí mật đó liền bị người ta phá hủy, tất cả người ở đó đều chết hết, bao gồm cả người phụ trách nơi đó – cô ruột của Hoàn Tư Dạ..."
Lòng tôi chấn động, không ngờ Sắc vi phu nhân lại là cô ruột của hắn...
"Tôi làm tất cả cho em, cuối cùng em đối với tôi lại vô tình đến thế..."
Thì ra là thế, lòng tôi hơi đau...
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Truyền Việt đứng thẳng, chậm rãi ngồi lên ghế của mình, cười gượng nói "Cuối cùng cũng phản ứng rồi..."
Tôi liếc cậu ta một cái, không trả lời...
Thái độ không đau không ngứa của tôi thực sự đã làm cậu ta tức giận, vẻ mặt trở nên ác độc "Hừ, Hiên Viên Ngưng Tịch, năm đó cô đã làm gì trong lòng cô rõ nhất... Lần này, cô lại tính kế hắn như thế, cô nghĩ hắn sẽ buông tha cô sao? Cô lúc nào cũng nghĩ bản thân thông minh, nhưng tôi xem cô lần này có phải đang tự chui đầu vào rọ không..."
Tôi nhìn thấy cậu đang thở gấp, nụ cười của tôi càng rực rỡ hơn, châm chọc nói "Thực ra cậu đã biết rõ người ở đây là tôi, hôm nay tới đây chính là muốn bắt tôi nói ra, đáng tiếc, cậu quá dễ kích động..."
Tôi khẽ lắc đầu, chơi cùng với tôi, cậu vẫn còn non lắm...
Không moi được câu nói nào của tôi, lại khiến tôi biết được thì ra anh em họ Truyền đang điều tra tôi, hơn nữa, dường như họ đặc biệt cảm thấy hứng thú với mối liên quan lằng nhằng giữa tôi và Hoàn Tư Dạ...
Một người có hứng thú với một chuyện nào đó chứng tỏ hắn được lợi từ chuyện đó. TruyềnViệt, hoặc nên nói là Truyền Chi, rốt cuộc hắn được lợi nhuận gì từ mâu thuẫn của tôi và Hoàn Tư Dạ?
Tôi ngáp một cái, mệt quá, không nghĩ nữa, đợi Truyền Chi tới rồi mới nói đi, truyền Việt chẳng qua chỉ là hòn đá dò đường, vở kịch hay thực sự còn đang chờ phía sau...
"Nếu cậu không có chuyện gì nữa, thì tùy ý đi, bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi nhiều, tôi phải nghe theo..." Tôi trang nghiêm có phong thái của chủ nhà, đứng lên, xoay người muốn đi...
"Chờ một chút, tôi có một thứ muốn cho cô xem..." Truyền Việt mặt xanh mét gọi tôi lại.
Tôi có? Như vậy Truyền Chi không biết rồi. Tôi có hứng thú với cái này...
Tôi chậm rãi quay lại ngồi xuống ghế, lười biếng nhìn cậu ta "Là cái gì?"
Cậu ta lấy ra một xấp ảnh ném lên bàn, "Tự cô xem đi..."
Khoảnh khắc khi tôi chạm vào bức ảnh đó, rốt cuộc Truyền Việt cũng thấy biểu hiện kinh ngạc của tôi.
"Cái này..." Tôi cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn
"Bốn năm nay, hễ là người đàn ông có quan hệ với cô nếu không bị cô giết chết thì đều ở đây..."
Có quan hệ với tôi? Ồ, những người này không đáng bị giết chết, bởi vì những người đàn ông ở đây đều đã bị thôi miên cả rồi...
Cứ coi như vì Xích Vũ đi, tôi cũng không thể lên giường với nhiều đàn ông như vậy chứ, tôi nghĩ đến sức khỏe của mình...
Trừ phi là bất đắc dĩ, đụng tới những người có ý chí mạnh mẽ, trừ Thạch Long ra, hình như còn có hai lần nữa, nhưng sau đó họ sau khi được tôi sử dụng xong thì cũng đã bị giết cả rồi, căn bản không cần tôi động thủ...
Nhưng, Truyền Chi, đây lại là vở kịch mới của hắn sao?
"Cô không ngờ được phải không, tôi cũng không ngờ, anh trai tôi bốn năm nay vẫn ở trong bóng tối dõi theo cô..." Ánh mắt cậu ta nhìn tôi lạnh đến nỗi có thể đông thành băng.
Tôi thuận tay ném tấm ảnh xuống bàn, ngáp một cái, không hề quan tâm nói "Không anh trai cậu còn có loại sở thích này."
"Hiên Viên Ngưng Tịch, đừng ở đây châm chọc nhau nữa, cô cũng đừng đắc ý..." Cậu ta hung hăng nói
Tôi khẽ cười một tiếng, đắc ý ư? Tôi có sao? Lại nói chuyện này cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo cả...
"Đừng nghĩ anh trai tôi thích làm công việc này, loại đàn bà như cô... Nếu anh ấy thực sự thích cô làm sao có thể để yên cho cô dây dưa cùng những người đàn ông khác... Tuy nhiên cũng có thể biết được một điều, anh ấy thực sự có hứng thú với cô, tuy nhiên kết cục của thứ đồ mà anh trai tôi có hứng thú, tôi lại là người biết rõ nhất..."
Vẻ mặt cậu ta có chút hưng phấn, có chút mong đợi, có chút vui sướng khi người khác gặp họa, tóm lại chính là ác ý đầy bụng...
Thấy thế, khóe miệng tôi vẽ ra một nét cười yếu ớt "Truyền Việt, cậu ghét tôi đến thế à, vì sao vậy?"
Tôi nhớ hình như mình chưa đắc tội gì với cậu ta...
Cậu ta thoáng ngẩn người, lập tức cong khóe miệng lên, hiện ra nét cười như có như không "Trên nguyên tắc mà nói tôi thích bất cứ thứ gì xinh đẹp, nhưng, Hiên Viên Ngưng Tịch, cô không phải! Cô còn độc hơn cả cây anh túc, nhớ kỹ những lời tôi nói hôm nay, cô muốn làm hại anh trai tôi, tôi nhất định khiến cô chết không có chỗ chôn..."
Tôi khẽ cười một tiếng, trong lòng nghĩ: chỉ dựa vào cậu thôi?
"Truyền thiếu gia cứ yên tâm đi, tôi đối với anh trai cậu trước giờ không hề có suy nghĩ không an phận nào, còn về phần anh trai cậu suy nghĩ thế nào đó không phải là điều tôi có thể khống chế được, có điều..." Tôi cố ý dừng một chút, nghiền ngẫm nói
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Cậu cảm thấy khả năng kiềm chế của anh cậu so với Hoàn Tư Dạ thế nào? Mạnh hơn hắn ư?"
"Cô cho rằng anh trai tôi giống như Hoàn Tư Dạ bị cô làm cho thần hồn điên đảo ư?"
"Chuyện này rất khó nói, nói không chừng là tôi bị anh cậu làm cho thần hồn điên đảo thì sao?"
"Cô..."
"Ồ, đừng kích động như vậy, tôi nói đùa thôi..." Tôi nhẹ nhàng ngáp một cái, biếng nhác nói
"Truyền thiếu gia, cậu đã có lòng tin đối với anh mình như vậy cần gì phải tới đây làm khó tôi chứ? Hơn nữa dù gan tôi có lớn đến đâu cũng không dám xúc phạm người có quyền có thế đâu, cậu lo lắng quá mức rồi..."
"Hừ, cô biết thì tốt rồi..."
"Trời sắp tối rồi, muốn sai người chuẩn bị bữa tối cho cậu không?"
Tôi không có suy nghĩ gì với cậu ta cả, có điều tốt xấu gì cũng nên nhượng bộ một chút, dù sao người ta mới là chủ nhà mà.
"Không cần..." Phun ra hai chữ này, cậu ta lạnh mặt bước đi...
A, mặt co rúm lại rồi, đường gân nơi Thái dương chạy rần rần như thế, xem ra chiều nay cậu ta cực kì không thoải mái...
Nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu ta, tôi quay sang nhìn thấy tà dương màu máu nơi chân trời kia, đêm tối tiến đến nhanh quá.
Tôi cười khẽ một chút, thì ra chúng tôi cũng cùng có một vết thương giống nhauđang lang bạt kỳ hồ trong trò đùa của số phận...
Vét thương trời định này khiến chúng tôi không thể nói ra, không thể ngừng lại cũng không cách nào được cứu vớt...
Thì ra sự thực là như thế, từ khoảnh khắc gặp nhau đó, tất cả đã là trời định trước...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com