TruyenHHH.com

Full Santa X Rikimaru Thuoc Tot

"Santa, em đứng gần quá rồi đấy, anh cần chỗ rộng hơn để nhảy..."

Ngay vừa lúc Riki thốt lên những lời này, anh đã cảm thấy chiếc áo sơ mi của mình thắm đẫm mồ hôi. Tháng hai những ngày đầu xuân thật ra không quá nóng, gió đất Hải Nam lại không khô, nắng cũng vừa phải, nhưng mấy giờ tập luyện liền tù tì lại khiến người phải lau mồ hôi rơi trên trán.

Điệu nhảy sau bắt đầu không lâu sau một tiếng kết thúc cuối cùng cũng xong, Santa bình tĩnh gật đầu.

Động tác thật ra không khó lắm, nhưng sau nhiều lần xếp đi xếp lại đội hình, Riki vẫn cảm thấy vẫn chưa được ổn. Santa cứ luôn áp sát cơ thể cản trở vài ba động tác của anh, khiến anh mất đi trạng thái cân bằng vốn có của mình.

Riki ngay từ đầu đã nhắc nhở về việc này, không hề gắt gỏng mà chỉ vài ba câu nhắc nhở nhẹ nhàng. Anh cứ nghĩ sau 2 năm nhảy cùng nhau, Santa sẽ dễ dàng nhận ra ý nghĩa cũng những động tác, sau đó dựa vào khả năng kiểm soát cơ thể để có thể thực hiện được tốt nhất.

Nhưng thực tế lại không, Santa lại tỏ ra vô cùng không hợp tác.

Giữa bọn họ chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ, thậm chí ngay cả những lần gặp gỡ đầu tiên giữa 2 người đi chăng nữa, qua ánh mắt hay hành động đều có thể ngầm hiểu ý của nhau.

"Santa, em có mệt ở đâu không?" Riki phẩy chiếc áo trên ngực, mong có thể mát mẻ hơn đôi chút.

Nghỉ ngơi không có ích gì cả.

Santa đã không dám nói với Riki, trên da hắn bỗng dưng khô nóng bất thường. Santa không nhớ rõ cơ thể mình không ổn từ khi nào. Chỉ đoán rằng có thể do nước nôi hoặc môi trường không phù hợp khiến bản thân khó chịu hay không. Nhưng vào ngày cả nhóm cùng nhau ra đảo, mọi thứ vẫn hoàn toàn bình thường chẳng có bất kì bất thường nào. Khát vọng được chạm vào da thịt ngày càng chuyển biến tồi tệ hơn.

Nhưng hình như căn bệnh đáng xấu hổ này chỉ ứng nghiệm với một người duy nhất. Thôi thì đây cũng là thứ khiến Santa cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn – hắn chỉ mong muốn tiếp xúc gần gũi với mỗi Riki mà thôi. Chỉ khi làn da của hai người chạm vào nhau, Santa mới cảm thấy thõa mãn tới dị dạng. Khi đối mặt với Riki, hắn thật sự muốn chạm vào anh.

May mắn thay, tháng hai ở đảo Hải Nam người người nhà nhà đều mặc áo cọc tay, hết mùa xuân sẽ lại đến mùa hè, nhiệt độ sẽ ngày càng cao hơn, quần áo cũng sẽ ít đi, cũng không cho người khác cơ hội được trải nghiệm quấn từng lớp áo vảo người. Hơn hết, ôm hay nắm tay lẫn nhau cũng chẳng khó là bao.

Nhưng khi việc tự nhiên gẫn gũi với nhau lại trở thành tiếp cận có chủ đích để thỏa mãn ham muốn của mình, và thậm chí có thể trở thành rào cản cho sự hợp tác giữa hai người. Santa thực sự cảm thấy hơi bất lực.

Giả vờ che giấu với với hắn là hết sức khó khăn. Chưa kể đối mặt với hắn lại là Riki, một người có thể tinh tế nhận ra được mọi điều thông qua sự hiểu biết lẫn nhau trong nhiều năm liền.

Trong lòng hắn càng điên cuồng lại càng trống rỗng, lại không biết phải diễn tả dục vọng này như thế nào. Từng giọt máu như đang sôi trào, cùng với sự bình tĩnh trong bản thân đánh nhau quyết liệt.

Khi dục vọng chiến thắng hết thảy, Santa thực sự mong muốn có thể nói ra về tình trạng của mình. Hi vọng rằng Riki sẽ dùng hết sự quan tâm vô điều kiện của mình để xoa dịu hắn, giải quyết thứ dục vòng cuồng sôi này.

Dù sao đi chăng nữa, bọn họ đã cùng nhau bao đêm tối, đem tín nhiệm mà kể hết cho đối phương.

Nhưng tình cảm là một thứ vừa khéo léo lại vừa phức tạp. Quá nhiều định nghĩa, quá nhiểu kiểu dáng. Một thay đổi nhỏ cũng có thể thay đổi cả bản chất vấn đề. Một khi nói ra một từ lại có thể thay đổi cả mối quan hệ giữa bọn họ. Hai người đã cùng nhau đi qua giai đoạn hiểu nhau. Trên sân khấu, hiện lên chính là quan hệ "bạn bè", hay từ thích hợp hơn, là "soulmate".

Santa không thể nào nhẹ nhàng nói cho Riki nghe điều mình đang muốn được. Mỗi khi ngửi thấy hơi thở của anh, hay lướt nhẹ qua vùng da trắng trên cổ, hắn chắc chắn sẽ hiện lên rất nhiều suy nghĩ đáng xấu hổ. Giờ hắn cũng không thể tự mình lấy cái cớ "bạn bè" để bao biện cho bản thân được.

Tiếp xúc giữa bạn bè với nhau hoàn toàn khác hẳn. Dù cho mối quan hệ giữa bọn họ khăng khít đến mức nào đi chăng nữa, không có nghĩa là Riki sẽ thỏa mãn cái mong muốn vô ý vô cớ này của hắn.

Và hắn sẽ phá hủy đi sự cân bằng giữa họ.

Riki vừa uống nước vừa đem những động tác lúc ban nãy giảng lại một lần . Nhưng nói xong vẫn thấy ánh mắt của người đối diện vẫn mong lung không có tiêu cự, anh đưa tay mình quơ quơ trước mặt.

"Santa, em có nghe anh nói gì không?"

Santa lúc này mới kéo dòng suy nghĩ nãy giờ của mình quay trờ lại.

Riki và hắn cùng có một giấc mộng như nhau, đó chính là đã cùng dắt tay nhau bước lên sâu khấu là phải bày ra diện mạo tốt nhất về mọi mặt, bất kể là vì bản thân, hay vì đối phương, không thể tha thứ cho những sai sót cho dù là nhỏ nhất.

Bọn họ thật sự không còn bao nhiêu thời gian, Santa thật sự không muốn đánh mất dây xích nối hai người bọn họ trong thời khắc mấu chốt này. Hắn đối với sân khấu yêu cầu cực kỳ cao, lại thêm bao nhiêu năm cùng nhau, hai người vậy mà giờ đây lại lại đánh mất sự ăn ý. Mà cuối cùng lỗi đều là do hắn tạo ra, vậy nên cảm giác tội lỗi cứ thể sôi trào.

Chắc là lát nữa đi về lại phải đi tìm bác sĩ khám xem như thế nào. Không biết có trị được cái bệnh quái lạ này bằng thuốc than hay không, giảm bớt tạm thời thôi cũng là quá tốt rồi.

"Em đang nghe đây" Santa sửa lại cảm xúc của mình "Chúng ta nhảy lại một lần nữa nha"

Lúc này Santa coi bộ đem tất cả tâm trí của mình để khắc chế bản thân và nhẫn nhịn, cố gắng bảo trì một khoảnh cách nhất định, không được phép tới quá gần Riki. Ngừng suy nghĩ về những thứ sai trái, không còn tiến đến gần người ta nữa. Cho đến khi mâu thuẫn giữa lý trí và dục vọng đạt đến đỉnh điểm giới hạn, chỉ vài phút mà như cả thế kỷ đã qua, hắn thở phào nhẹ nhõm khi âm nhạc kết thúc.

Thế giới ngay lập tức bỗng dưng im lặng, Riki mơ hồ nhận ra nhịp tim của Santa đang đập bất thường.

Đây chắc hẳn không phải là cảm giác lo lắng mà một người quán quân thế giới sẽ có. Riki bước đến, đưa cho hắn một chai nước khoáng.

"Lần này tốt hơn nhiều rồi, cơ mà Santa này, em hơi lo lắng à?"

Santa thất thần đưa mắt nhìn anh, không ngờ lại chạm vào đôi mắt ấy. Ánh sáng từ đèn sân khấu chiếu rọi, chiếu lên cả khuôn mặt người, đôi mắt trong suốt mỏng manh, lại lạnh lùng nhưng yên tĩnh, lúc thì như tuyết trắng, lúc thì tựa như mồ hồ nước đọng yên ả.

Santa rũ mi che giấu đi sự có lỗi trong đôi mắt mình, tỏ ra thoải mái nắm lấy vai của Riki.

"Không sao cả, không có vấn đề gì đâu, chúng mình nghỉ ngơi chút nha."

Riki ngẩng đầu nhìn lên, lướt qua sườn mặt của hắn. Cảm giác như Santa đang gạt mình điều gì đó.

Giữa bọn họ chưa từng có bí mật, giờ lại cố tình không rõ ràng như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com