Full Reup Sau Ly Hon Moi Ngay Toi Deu Bien Nho Duong Hoan Hoan
Thẩm Thính dùng văn hóa đạo đức được mài giũa ba mươi năm mới khống chế được cảm xúc không nổi giận với người phụ nữ kia, anh gần như là sầm mặt lại đi lên lầu.Bước chân Khúc Kim Tích chuyển động một cái, lảo đảo muốn đi giúp anh nhưng lại cảm thấy có thể bây giờ anh không muốn gặp mình cho lắm, vì thế dừng bước chân lại.Nhân lúc này, cô ăn hết nửa ly mì còn lại, uống một hớp nước mì rồi ném ly mì vào thùng rác.Cô dùng khăn giấy thu dọn sạch sẽ tàn cuộc trên mặt đất, sau khi thu dọn xong, phát hiện Thẩm Thính còn chưa xuống lầu.Cô chợt cảm thấy không đúng.Trong biệt thự không có đồ của Thẩm Thính, anh ta chưa từng tới lần nào, làm sao lại quen thuộc với nơi này như vậy?Khúc Kim Tích luôn cảm thấy mình đã bỏ quên cái gì, nhưng không có trí nhớ của nguyên chủ, cô cũng không thể nào quen thuộc với cái biệt thự này được, giờ phút này trừ đứng ở đây ra thì hình như không có chuyện gì làm nữa.Buổi tối Thẩm Thính đến nơi này tới làm gì?Chẳng lẽ. . .Nàng cúi đầu nhìn mình một cái, mặc dù chỉ là nữ minh tinh tuyến mười tám, nhưng mặt mũi cùng vóc người của cô cũng không giống như tuyến mười tám.Nơi nên béo thì béo, nơi nên gầy thì gầy, vóc người đỉnh cao.Chẳng lẽ là Thẩm Thính và nguyên chủ trừ một tờ giấy đăng ký kết hôn ra, còn làm đủ nghĩa vụ giữa vợ chồng với nhau?Cho nên nguyên chủ phát hiện Thẩm Thính cũng không thèm để ý mình, lại càng không cho phép mình bại lộ quan hệ của bọn họ, còn không cho cô ta mượn danh tiếng của anh để nổi tiếng nên mới nổi nóng, bắt đầu tìm đường chết?Một người đàn ông ba mươi tuổi bình thường nhất định có nhu cầu nào đó về mặt sinh lý, có sẵn một người vợ, cho dù không thích, buổi tối mà, tắt đèn không thấy rõ mặt, ai mà chẳng như nhau.Khúc Kim Tích càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, cho tới ngay cả Thẩm Thính xuống lầu lúc nào cô cũng không có chú ý.Nhìn người phụ nữ trước mặt cắn ngón tay, sắc mặt không ngừng biến hóa, giống như phường nhuộm màu, mi tâm của Thẩm Thính lại một lần nữa nhíu lại."Khúc Kim Tích." Anh trầm giọng gọi tên cô.Khúc Kim Tích chợt lấy lại tinh thần, sau khi nhìn thấy Thẩm Thính, giống như chú thỏ bị giật mình lui về phía sau hai mét."Anh. . . Anh muốn làm gì ?" Khúc Kim Tích nắm chặt quả đấm, trong đầu đều là lỡ như Thẩm Thính đòi hỏi chuyện kia, cô nên đồng ý hay không?Nhìn dáng người của Thẩm Thính. . . Phương diện kia chắc cũng không tệ.Thẩm Thính và cô ánh mắt chạm nhau, không biết anh hiểu ra cái gì, tóm lại anh nhắm hai mắt lại, hai giây sau mở ra, khôi phục lại vẻ bình tĩnh."Tôi có một món đồ rơi ở chỗ này, tới đây lấy." Anh nói, "Đặt ở phòng khách, nhưng mới vừa rồi tôi không thấy."Thì ra là tới lấy đồ.Điều này nói rõ anh ta thật sự từng ở chỗ này."Thứ gì?" Chẳng lẽ là hoài nghi cô lấy đó chứ.Không đúng, rất có thể đúng là nguyên chủ đã lấy.Mà bây giờ cô xuyên qua, cái nồi này cô không thể không đội được.Thẩm Thính: "Một cái đồng hồ."Khúc Kim Tích nhắm mắt: "Tôi. . . Tôi cũng không biết, nếu không tôi tìm giúp anh nhé."Bởi vì chột dạ, nên cô nói với anh bằng giọng tôn kính.Thẩm Thính nhìn cô một cái, trong lòng có nghi ngờ mơ hồ, hôm nay biểu hiện của Khúc Kim Tích không giống với trong ấn tượng của anh.Mỗi lần gặp mặt, Khúc Kim Tích cũng sẽ cho anh "bất ngờ".Nhưng anh cũng không có để ý, trước kia cũng chỉ nhìn thấy Khúc Kim Tích mấy lần mà thôi, anh không có thời gian cũng như hứng thú đặt sự chú ý lên trên người cô.Nếu như không phải là cái đồng hồ có ý nghĩa đặc biệt thì anh cũng sẽ không đích thân trở lại lấy.Thẩm Thính ừ một tiếng, sau đó ngồi ở trên ghế salon, áo khoác đã được anh cởi ra, lộ ra áo sơ mi sạch sẽ bên trong, một lớp vải thật mỏng lộ ra bả vai vững chắc và cơ bắp vạm vỡ của anh.Chờ cô tìm đồng hồ.Khúc Kim Tích đi lên phòng ngủ trên lầu, cô buồn rầu, lại không biết cái đồng hồ kia có hình dạng như thế nào, nếu như không tìm ra được, không phải cô vô duyên vô cớ bị mang tiếng trộm đồ sao.Đáng tiếc cho cô dù lật tung toàn bộ phòng ngủ thì chỉ thấy mấy chiếc đồng hồ đeo tay nữ chứ không tìm được chiếc đồng hồ nam nào.Ngay khi cô quyết định đi tay không xuống lầu thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, màn hình hiển thị "Người trung gian L" gọi điện thoại tới.Khúc Kim Tích bắt máy.Bên kia là một giọng nam tục tặng: "Chiếc đồng hồ cô đưa tới đã giám định xong, là thật, tôi lấy, quy củ cũ, ba trăm ngàn. Lúc trước đưa cô một trăm ngàn, còn dư lại hai trăm ngàn, ngày mai tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô."Trước mắt Khúc Kim Tích tối sầm.Cô không cần đoán cũng biết chiếc đồng hồ trong miệng người kia chính là của Thẩm Thính.Nguyên chủ lại cầm đồng hồ của Thẩm Thính đi bán!Nguyên chủ à, lần này cô đi cũng thật thanh thản, mẹ nó, tất cả nồi đều 'truyền lại' cho tôi đội!Khúc Kim Tích khóc không ra nước mắt.Tin tức này tới quá kịp thời, cũng quá đáng sợ.Dưới lầu chính chủ người ta vẫn còn đang chờ lấy lại đồng hồ, trên lầu "cô" đã bán cái đồng hồ đó đi."Tôi không bán nữa." Khúc Kim Tích bấm mình một cái để cho mình tỉnh táo lại, "Gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ lập tức tới lấy lại, tôi sẽ trả lại tiền cho anh."Bên kia không có tiếng nói.Sau một lát người kia lại nói: "Cô chê ít? Như vậy đi, bốn trăm ngàn, tôi trả hết một lần."Khúc Kim Tích: "Tôi đã nói không bán."Suy nghĩ một chút, người bên kia lại rất có khí thế mà bổ sung câu: "Làm sao, định ép mua ép bán?"Cô suy đoán đây cũng là một tay "chuyên gia" mua đồ, có uy tín nhất định.Quả nhiên."Được, không bán thì không bán, tự cô tới lấy. Phí giám định cô trả, một ngàn!" Nói xong cúp điện thoại.Khúc Kim Tích vội vả xuống lầu, nói với Thẩm Thính: "Cái đó. . . Anh có cần gấp không?"Ánh mắt đen láy của Thẩm Thính nhìn cô.Khúc Kim Tích cảm thấy áp lực như núi, sau lưng cũng đổ mồ hôi, hận không thể kéo nguyên chủ ra ngoài đấm một cái: "Tôi vô tình làm rớt bể đồng hồ của anh, đã đưa đi sửa rồi, mới vừa nhận được điện thoại báo đã sửa xong. Nếu như anh cần gấp thì tôi sẽ đi lấy ngay bây giờ, anh ở nhà chờ. Không gấp thì tôi. . .""Tôi ở đây chờ." Anh cắt đứt lời cô, không vạch trần kỹ năng diễn xuất vụng về của cô mà ngược lại muốn nhìn xem có phải là cô có thể trả lại đồng hồ cho anh hay không.Câu nói kế tiếp của Khúc Kim Tích bị nuốt trở vào.Được rồi, người ta là chủ nợ.Cô đã đội cái nồi này thì chỉ có thể cố gắng trả nợ.Đây là biệt thự lưng chừng núi, có lẽ rất khó gọi xe taxi, Khúc Kim Tích không biết nguyên chủ có xe hay không, nhưng cô xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn thấy bên trong sân có đậu một chiếc xe, đoán chừng là Thẩm Thính lái tới.Nếu anh đã vội vã muốn đồ thì Khúc Kim Tích không thể làm gì khác hơn nói: "Tôi có thể lái xe của anh đi lấy không? Nơi này không tiện đón xe."Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Thính rơi vào trên người cô, nhìn thẳng đến mức cô cảm thấy sợ hãi, rồi mới lấy từ trong túi áo ra một chuỗi chìa khóa ném cho cô.Khúc Kim Tích cầm túi xách ra ngoài.Ngay cả dép cũng quên đổi.Thẩm Thính đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất, nhìn Khúc Kim Tích mở cửa xe, xe xoay một vòng, men theo đường xá rời đi.Cho đến bóng xe của anh biến mất, Thẩm Thính mới thu hồi ánh mắt, trong mắt như có điều suy nghĩ.Anh nhớ mang máng, Khúc Kim Tích từng nói cô không biết lái xe.Lại là giả bộ sao.Khúc Kim Tích đảo bánh lái, lái xe lên đường lớn, một đường chạy thẳng đến địa chỉ người kia nói.Không hổ là xe sang, cảm giác giống như đang bay.Cô vừa lái vừa quan sát nội thất bên trong xe, hết sức phù hợp với tính cách lạnh lùng của Thẩm Thính.Cách không gần, nhưng mà tài lái xe của Khúc Kim Tích không tệ, có chỗ trống thì chen vào, có thể vượt qua thì vượt qua, nếu không phải nhiều xe, cô có thể xem đường này là đường chạy đua xe.Nửa giờ sau, cô đã đến nơi.Một người đàn ông dáng người nhỏ bé tiếp đãi cô, anh ta quan sát KhúcKim Tích từ trên xuống dưới: "Tới lấy đồng hồ?"" Ừ."Trong mắt ông chủ lộ ra vẻ hoài nghi, ông nhớ lần trước người đưa đồng hồ tới là một người phụ nữ trang điểm rất đậm, không nhìn ra mặt mũi thật.Lúc ấy anh ta cho rằng là cô tiếp viên nào đó trong hội sở trộm đồng hồ của khách hàng lén lút cầm tới đây bán, cho nên mới dám ép giá.Khúc Kim Tích: ". . . Lần trước tôi trang điểm."Ông chủ bừng tỉnh.Lòng Khúc Kim Tích mệt mỏi.Cô vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ kia đã nhận ra đầy là XX bản hạn chế, giá thị trường hơn hai trăm vạn, cô thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.Nguyên chủ lại bán ba trăm ngàn?Cô ta bị não tàn sao? !Giận đến mức đau ngực.Ông chủ nhìn dáng vẻ kia của cô thì lại hiểu lầm ý cô, đen mặt lại nói: "Cô yên tâm, tôi làm ăn ở đây hơn mười lăm năm, ai mà không biết tôi? Đồ của cô tuyệt đối không đánh tráo, cũng không làm hỏng, tôi còn không đến nổi vì một chiếc đồng hồ của cô mà phá hỏng danh tiếng nhiều năm."Dê béo đến miệng chạy mất, tâm tình ông chủ khó chịu, vội vã thu tiền rồi vẫy tay đuổi người.Khúc Kim Tích cầm đồng hồ quay lại trên xe, nhìn đồng hồ một cái rồi lại nhìn điện thoại di động, than thở.Sau khi trả cho ông chủ một trăm ngàn mình đã lấy trước cùng với một ngàn tiền giám định, bây giờ số dư thẻ ngân hàng của cô còn lại mười ba tệ rưỡi.Giờ cũng có thể giải thích tại sao nguyên chủ phải lấy món đồ này của Thẩm Thính đem bán.Một nữ minh tinh tuyến mười tám, vợ của Thẩm Thính mà nghèo thành như vậy, quá thất bại.Chẳng lẽ đem hết tiền nuôi tên tiểu bạch kiểm Mạnh Thiên Hạo rồi sao.Khúc Kim Tích trở về tốn thêm chút thời gian, bởi vì nửa đường kẹt xe, sau khi đến biệt thự thì đã gần mười giờ tối rồi.Lúc cô vào nhà, Thẩm Thính đang gọi điện thoại, liếc nhìn cô, nói: "Tôi biết rồi, đợi lát nữa sẽ gọi lại cho anh."Chờ anh cúp điện thoại, Khúc Kim Tích đưa túi cho anh, có một cảm giác trả hết nợ nần, ánh mắt không nhịn được cong lên, cười một tiếng: "May mắn đã hoàn thành nhiệm vụ."Thẩm Thính nhận lấy, cầm đồng hồ ra, nhìn hai lần rồi bỏ vào cái hộp.Đi nhanh đi, đi nhanh đi.Khúc Kim Tích mặc niệm."Hai ngày nay cô có thời gian thì đến bệnh viện thăm ông nội nhiều một chút." Thẩm Thính không có cảm xúc nói xong câu này thì xách túi chuẩn bị rời đi.Mắt thấy anh ta sắp rời đi, Khúc Kim Tích đột nhiên nhớ tới ——"Chờ một chút!"Động tác của Thẩm Thính ngừng một lát, không biết nghĩ đến cái gì, mặt đen hết mấy phần, trong mắt thoáng qua vẻ rét lạnh——Đoạn thời gian trước, dưới sự bức bách của ông cụ Thẩm, anh không thể không đi tới nơi này hỏi thăm sức khỏe "vợ mới" của mình, không thể không ở nơi này.Đêm đó, người phụ nữ trước mắt này mặc một bộ quần áo ngủ ren mỏng manh, nhân lúc anh ngủ đã chui lên giường của anh. . ."Khúc Kim Tích, cô nghe cho kỹ, tôi kết hôn với cô chỉ là vì không để cho ông nội tiếc nuối, tránh cho ông ấy bị đả kích. Cô muốn làm gì, tôi không quan tâm, chỉ có một điều, cô an phận một chút, đừng có âm mưu gì trên người tôi."Nguyên chủ rốt cuộc đã làm cái gì, lại để cho Thẩm Thính tràn đầy sát khí như vậy?Khúc Kim Tích chọc ngón tay nói: "Cái đó. . . Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, chẳng qua là tôi có chuyện muốn thương lượng với anh."Nguyên chủ thích anh, nhưng tôi không thèm!Anh cũng không phải là đô la.Ai có âm mưu gì với anh chứ.Thẩm Thính mặt không đổi sắc nhìn cô.Ánh mắt này mang lực áp bách quá mạnh mẽ, Khúc Kim Tích buộc lòng phải lui về phía sau hai bước, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng Thẩm Thính: "Tôi muốn nói, chúng ta ly hôn đi.""Bởi vì ông nội mà bắt anh cưới tôi, đối với anh quá không công bằng, tôi biết anh không thích tôi. . . Khoảng thời gian này tôi rất áy náy, cũng rất bối rối, làm chút chuyện không quá lý trí, mong rằng anh tha thứ."Cô chớp đôi mắt đen to lanh lợi, cố gắng để cho đối phương cảm nhận được sự chân thành của mình.Vừa nói xong, vành mắt cô chợt đỏ lên, nức nở nói: "Mơ ước của tôi không lớn, chẳng qua là hy vọng có thể quay phim thật tốt, làm một diễn viên giỏi, tạo ra biết bao tác phẩm hay. . . Trước kia chỉ trách tôi lạc lối, cũng may tôi đã nghĩ thông suốt."Thẩm Thính yên lặng nghe cô nói, không nói một lời, cho đến khi Khúc Kim Tích im lặng, dừng lại câu chuyện.Cô bị phản ứng của Thẩm Thính làm cho hơi sững sờ.Không phải anh muốn ly hôn sao, tôi chủ động đề cập, chẳng lẽ không nên lập tức đồng ý? Cái này có gì phải nghĩ chứ? !Một lúc lâu, Thẩm Thính đánh vỡ bầu không khí yên lặng làm người lúng túng này, ánh mắt sắc bén của anh từ hời hợt chuyển thành sâu đậm rồi chợt nói bằng giọng điệu nhàn nhạt: "Cô diễn cái tuồng này là muốn gì?"Đầu óc Khúc Kim Tích nóng lên, không để ý tới những thứ khác, giơ tay lên, nghiêm túc nói: "Tôi thật sự muốn ly dị, nếu như tôi nói láo diễn kịch thì trời đánh ngay lập tức."Một tiếng nổ vang lên, trong đêm khuya tối đen như mực, chân trời lướt qua một tia chớp chói mắt, ngay sau đó một tiếng sấm rơi xuống.Thẩm Thính: "..."Khúc Kim Tích: "... ... ... ... ..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com