Full Op Nu Hai Tac
Đảo Baterilla là một hòn đảo yên bình nằm ở Biển Nam. Khi Zelda và Asherah tới nơi này đã là lúc hoàng hôn.Ánh chiều tà trải rộng, nhuốm một màu thê lương và mỹ cảm. Bóng dáng hai người đổ dài trên nền đất, tiếng sóng rì rào xô bờ tạo nên thứ âm thanh tuyệt hảo.Zelda không đi vào trong trấn, mà tới bên bia mộ của Rouge. Đó chỉ là một chiếc bia mộ trắng tinh không khắc tên người đã khuất. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia, cô khẽ thì thầm,"Tôi không biết cô là người thế nào, nhưng con trai cô xin hãy để tôi chăm sóc. Được chứ?"Asherah đứng đằng xa, tay cầm quả táo màu đỏ, cắn một miếng. Lúc này tốt nhất là nên để cho Zelda ở một mình."...Tôi biết cô biết chị tôi. Chị đã kể về cô rất nhiều, mỗi khi nhắc tới Vua Hải Tặc. Chị nói cô là một cô gái dịu dàng và xinh đẹp, chị còn nói chắc chắn sau này cô sẽ tìm được một người chồng tốt. Nhưng chị không ngờ, và cũng không biết, cô lại đi yêu Gol D. Roger.""Soạt."Một tiếng động bỗng vang lên. Zelda đứng dậy, quay lại. Cô nhíu mày khi nhìn thấy người vừa đến là ai.Monkey D. Garp, ông nội của Luffy. Và đồng thời là người đã nuôi dạy Ace.Hai mắt Garp mở to, tràn ngập sự không thể tin và bất ngờ,"Trăng Bạc...Amelia?!?""Tôi không phải cô ấy."Zelda lạnh nhạt nói.Garp cau mày. Quả thực không phải. Trăng Bạc Amelia là một người quyết đoán và sôi nổi, không giống cô gái này, toàn thân toát lên vẻ lãnh khốc và huyết tinh. Huống chi, mắt hai người cũng không giống nhau."Cô là ai?"Zelda không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo hoa quần hoa trước mặt.Cả hai nhìn nhau, không nói lời nào.Asherah núp sau gốc cây khó hiểu liếc qua liếc lại giữa hai người. Có chuyện gì vậy nhỉ? Sao không ai nói gì?"Ông biết Amelia phải không?""Đương nhiên. Cô là ai? Tại sao lại tới thăm nơi này?"'Nơi này' ở đây, là chỉ mộ của Rouge."Kể cho tôi nghe về cô ấy đi. Amelia ấy."Garp nhìn vào ánh mắt của cô gái trẻ. Trong đó vẫn chỉ là một màu tăm tối, nhưng dường như có thứ gì đó đang dâng trào. Bi thương, khẩn khoản, hay một thứ cảm xúc gì đó mà ông không rõ.Ánh chiều tà dần tắt, màn đêm thế chỗ cho ban ngày. Garp gật đầu, khẽ phát ra một tiếng 'Được' rồi xoay người.Zelda chầm chậm theo sau, gió thổi khiến chiếc áo choàng tung bay. Đằng sau, mộ của Rouge vẫn nằm im, lẳng lặng giữa ngọn đồi vắng bóng người...."Cuộc nói chuyện với ông nội của Ace...sao rồi?"Asherah nghiêng người hỏi khi cả hai đang trôi lềnh bềnh trên đại dương rộng lớn."Ổn."Zelda chỉ đáp cụt lủn một tiếng, rồi không nói gì thêm nữa."Loguetown đã tới, Baterilla cũng tới rồi. Giờ ta đi đâu nữa đây?""...Tới Dressrosa đi.""Vương quốc của Thất Vũ Hải Doflamingo?"Zelda không trả lời mà ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao. Gió biển luồn qua mái tóc, mơn trớn khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu nữ. Âu yếm, vuốt ve như một người tình thầm lặng."Amelia là một cô gái kiên định và tràn đầy cương quyết. Nếu cô ấy trở thành hải quân thì cô ấy sẽ là một nữ đô đốc tài giỏi.""Cô ấy sẽ không bao giờ trở thành hải quân.""Cô rốt cuộc có quan hệ gì với cô ấy?""Tôi...là em gái của chị ấy."Đứa em gái ngỗ ngược của chị....Dressrosa, vương quốc của tình yêu, những điệu nhảy và tiếng cười. Những cô gái, vũ xông đều mặc trang phục xinh đẹp. Những món đồ chơi biết đi lại và cử động, sống chung với con người. Asherah liếc nhìn một con gấu bông vui vẻ chơi đùa với đứa trẻ, khẽ thì thầm,"Tất cả họ đều là con người.""Tôi biết.""Quả nhiên chẳng có ai là không có dã tâm cả. Tôi có thể nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng ở bên dưới.""Kệ đi. Đó không phải chuyện của chúng ta. Luffy và băng của cậu ta sẽ giải quyết chúng.""Ờm. Vậy ta đi chơi nhé?""Tùy cô. Đừng để bị lộ mặt là được."Zelda nói rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh. Khí tức vô cùng mỏng manh, tựa như sắp tan biến. Nhưng cô vẫn có thể nhận ra. Khí tức của một tinh linh.Tại sao, lại có tinh linh ở nơi này?Đôi đồng tử hiện lên ánh sáng lập lòe. Vô hình trung, cả người Zelda tự động hiện ra một cỗ sát khí và thù hận. Nhưng nó nhanh chóng bị giấu đi, chỉ trong chốc lát."Zelda! Ra ăn kẹo nè! Kẹo ngọt lắm đó!"Asherah vui vẻ vẫy vẫy tay, miệng ngậm một viên kẹo ngọt lịm như đường.Zelda nở một nụ cười như có như không, bước tới đằng trước, để lại một câu hòa vào trong gió,"Dù là kẻ nào...cũng phải chết, vậy thôi."Trong lâu đài, người đàn ông mặc áo khoác lông hồng, đeo chiếc kính râm kỳ lạ nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẻ mặt gã không rõ cảm xúc, khiến mấy thuộc hạ thân cận đứng đằng sau không khỏi khó hiểu.Doflamingo đột nhiên cử động ngón tay, rồi bay ra ngoài trước ánh mắt sửng sốt của thuộc hạ. Gã dựa vào tơ đứng trên không trung, nhìn xuống phía dưới."Tìm thấy rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com