Full O Huyen Thanh Co Dai Duong Nhi
Edit: JoeGần đây các đơn hàng lớn ở cửa hàng Kỳ gia đều là ván trượt. Kỳ Thạc làm ván trượt cho nhi tử chơi, Tiểu Thường Nhạc mỗi ngày đều mang ra cửa chơi mà không cần người lớn trông. Sau đó Kỳ Thạc liền làm một cái giống ván trượt chỉ là kích cỡ thì lớn hơn nhiều, có một ngày, Dương Mộc Đầu dùng nó để đi giao hàng trở về nói với hắn là trên đường có rất nhiều người hỏi về thứ này, hơn nữa lần này cậu ta giao hàng rất nhẹ nhàng cứ như đi chơi vậy. Ngày hôm sau có không ít thương hộ sôi nổi tới cửa giao tiền đặt cọc, thậm chí có thương hộ đặt một đơn tới mấy chục cái. Kiều Thâm nghe Kỳ Thạc nhận nhiều đơn, kiếm được không ít tiền thì đôi mắt lấp lánh ánh lên sự vui vẻ: " Thật tốt quá, cũng sắp đến Tết rồi, chúng ta mua nhiều thịt chút trở về nhà đi. " " Lại mở thêm mấy ngày nữa rồi đóng cửa trở về thôn. " Kỳ Thạc nhìn bộ dáng tham tiền của Kiều Thâm, đối với tay nghề của mình càng thêm tự hào. " Được, chúng ta lên kế hoạch xem nên mang gì về thôn? " " Vẫn là mướn xe bò đi, xe bò tuy chậm nhưng vững chắc, vẫn là nên cẩn thận chút. Muốn cái gì để ta đi mua, em chỉ cần nói cần gì thôi. " Kỳ Thạc hiện tại đã cứ đem Kiều Thâm xem như người sắp sinh vậy. " Được, đều nghe anh. " Còn chưa được ba tháng, vẫn là nghe Kỳ Thạc, cẩn thận một chút đi. ...... Hôm nay là ngày bọn họ trở về thôn, chờ giữa trưa có mặt trời, thời tiết không quá lạnh bọn họ mới thu thập chuẩn bị ngồi xe bò, Tiểu Thường Nhạc ôm ván trượt của mình sống chết không chịu buông ra. " Thường Nhạc, chỉ trở về mấy ngày, qua năm mới là quay lại, con ngoan một chút được không? " Kiều Thâm bất đắc dĩ, vốn dĩ mang theobao lớn bao nhỏ có không ít đồ mà một túi nhỏ Kỳ Thạc cũng không cho y cầm, một đống lớn đồ đạc hoàn toàn do Kỳ Thạc một người chịu trách nhiệm. " Không! Cha, con muốn! " Hôm nay Tiểu Thường Nhạc mặc một thân áo bông đỏ rực, cổ áo có thêm một lớp lông hồ ly bao quanh, khuôn mặt nhỏ béo đô đô, cằm nhỏ chôn trong lớp lông hồ ly, Tiểu Thường Nhạc bĩu môi liên tục nói không. " Để con nó mang theo đi, để nó có đồ chơi tránh lại quấn lấy em. " Kỳ thật Kỳ Thạc biết Tiểu Thường Nhạc hiện tại rất hiểu chuyện chỉ là thỉnh thoảng mềm mại làm nũng với Kiều Thâm thôi. Bất quá hắn nghĩ vẫn nên cẩn thận chút, biết Kiều Thâm mang thai là bởi vì y bị đau bụng hắn vẫn luôn lo lắng ngày ấy có phải làm bị thương hài tử rồi không. Cũng may sau đó Kiều Thâm không còn đau bụng nữa, vẫn cứ ăn uống ngủ nghỉ thậm chí so với trước đó còn tốt hơn, y thường xuyên thức dậy lúc nửa đêm nói đói, sau đó hắn sẽ thắp nến đi vào bếp nướng bánh cho Kiều Thâm hoặc là làm một bát canh trứng. Hắn thấy Kiều Thâm cả ngày có thể ăn có thể ngủ lúc này mới thoáng buông lỏng, hôm nay về thôn đường xá xa xôi hắn lại có chút lo lắng đề phòng. Tiểu Thường Nhạc nghe phụ thân đồng ý cho mang ván trượt mới giãn lông mày hai mắt cười cong cong, bé một tay ôm ván trượt một tay kéo ống quần phụ thân, chân nhướng lên, ngẩng đầu duỗi cổ muốn trèo lên trên. Kỳ Thạc liền ngồi xổm xuống cho cao bằng thân mình nhi tử, sau đó môi mềm mại của nhi tử liền thơm lên cằm hắn, Kỳ Thạc nở nụ cười. Bởi vì Kiều Thâm hay thơm Tiểu Thường Nhạc, nào là cái trán a mặt nhỏ a, rồi tay nhỏ chân nhỏ, chỗ nào cũng thơm, dần dần Tiểu Thường Nhạc phát hiện chỉ cần bé nghe lời cha làm ch thấy vui cha sẽ thơm bé, bé đã học được điều đó, hiện tại bé cảm thấy phụ thân đã làm chuyện tốt đáng giá được khen thưởng. Đầu tiên Kỳ Thạc đỡ Kiều Thâm lên xe bò rồi lại bế Tiểu Thường Nhạc lên đặt vào trong xe, lại dặn dò nhi tử: " Con ngồi ngoan không được làm phiền cha, nếu ngồi không được thì kêu phụ thân biết chưa? " Tiểu Thường Nhạc chớp mắt to, nhìn thoáng qua bụng bằng phẳng của Kiều Thâm gật đầu, bé bỏ tay tỏ vẻ ngoan ngoãn. Kỳ Thạc lúc này mới buông rèm xe xuống, ngồi ở bên ngoài bắt đầu đánh xe bò. Ngày đông giá rét lạnh lẽo, cửa lớn lẫn cửa sổ của từng thôn dân thôn Thủ Vân đều đóng kín mít, ba người vội vàng ngồi xe trở về Kỳ gia. Kỳ Thạc trước đem Tiểu Thường Nhạc ôm xuống hỏi bé có còn nhớ nhà của ông bà nội không? Tiểu Thường Nhạc đứng ở cửa, mắt nhìn rào tre trong sân sau đó đột nhiên kêu lên: " Nãi nãi...... Nãi nãi...... " Kỳ Thạc nghe bé gọi, cười đi đỡ Kiều Thâm xuống, Kiều Thâm vừa mới dẫm một chân xuống mặt đất cửa nhà liền mở ra. " Ai da, là Thường Nhạc, cháu ngoan của bà đây mà, đến đây để nãi nãi ôm nào...... " Kỳ mẫu bế Tiểu Thường Nhạc lên, nở một nụ cười lộ ra nếp nhắn ở khóe mắt: " Có nhớ nãi nãi không? " Kỳ Thạc cùng Kiều Thâm đồng thanh gọi nương, Kỳ mẫu lúc này mới cùng bọn họ nói chuyện: " Đã về rồi, dọc đường đi có lạnh không? Mau vào phòng sưởi ấm đi...... " Kiều Thâm đi theo Kỳ mẫu tiến vào phòng, Kỳ Thạc cùng đại ca hắn dọn dẹp đồ trên xe bò xuống, trong phòng đốt một chậu than lớn, ngồi bên cạnh ấm áp rất dễ chịu. Kỳ mẫu ôm Tiểu Thường Nhạc, thập phần tưởng niệm tiểu tôn tử, vẫn luôn chơi đùa với bé, Kỳ phụ đi lấy khoai lang lấp vào chậu than làm khoai nướng cho Tiểu Thường Nhạc ăn. Trong chốc lát nhóm Kỳ Thạc cũng đi vào nhà, người một nhà ngồi vây xung quanh chậu than, Kỳ phụ hỏi thăm tình hình sinh ý của cửa hàng, Kỳ mẫu hỏi Kiều Thâm ở trấn trên có vất vả không. Tới thời gian làm cơm chiều Kỳ mẫu đứng lên hỏi hỏi đoàn người muốn ăn cái gì, nàng muốn đi chuẩn bị, Kiều Thâm sao có thể không biết xấu hổ mà ngồi yên chứ. Thấy Kỳ mẫu đã đi tới cửa y vội vàng đứng lên:: " Nương, để con giúp người. " Kỳ Thạc nghe vậy giữ chặt tay y, ngữ khí có phần nghiêm túc: " Em đang mang thai thì thành thật ngồi đợi đi, để ta tới giúp nương. " Kỳ mẫu vội vàng quay trở lại hỏi: " Con lại có mang? Đã mấy tháng rồi? " Nàng nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Kiều Thâm, bề ngoài đúng là không nhìn ra. " Hơn hai tháng, sắp ba tháng rồi ạ. " Kiều Thâm cười nói, nhẹ nhàng đánh một chút lên tay Kỳ Thạc, vừa rồi lại dám hung dữ với y. Kỳ mẫu để y nhanh chóng ngồi xuống: "Mau ngồi xuống đi, con cứ ngồi yên đi, chờ ổn định hơn mới được, thật tốt quá, Thường Nhạc của chúng ta sắp có đệ đệ muội muội a. " Kỳ mẫu đi nấu cơm, Kỳ phụ liền nói đến việc của hài tử, nói đến chuyện khi còn bé của hai huynh đệ Kỳ Nghiên Kỳ Thạc, Kỳ Thâm nghe đến vui thích. " Lão nhị khi còn nhỏ rất quật cường, lúc cha đánh hai bọn nó vì cái tội không nghe lời, đánh lão đại nó biết đau mà chạy trốn, đến lão nhị thì nó cứ đứng trước mặt ta nhưng cũng không nhận sai cứ để ta đánh. " Kiều Thâm nghe vậy, trong đầu hiện lên dáng vẻ mím môi của Tiểu Kỳ Thạc, vẻ mặt khó chịu khi bị đánh, y vui vẻ nghe tiếp. Kỳ phụ nói tiếp: " Đánh hai cái, cha liền không tiếp được, lão đại chạy không bị đánh cha còn có thể tức giận với nó, còn lão nhị bị đánh ngược lại làm cha đau lòng, tiểu tử này còn rất thông minh đó. " Kiều Thâm cười nói tiếp: " Thường Nhạc có điểm này rất giống Thạc ca, có đôi khi nó nghịch, con muốn đánh nó, nó không chạy cũng không né, nhưng cũng thông minh hơn cha nó còn biết ôm con nhận sai, nó nước mắt lưng tròng nói 'con sai rồi', con cũng không đành lòng đánh nó...... " Trong phòng vang lên tiếng cười của mấy người lớn, Tiểu Thường Nhạc sau khi sưởi ấm thấy ấm áp hơn thì lấy ván trượt của mình ra chơi,Kỳ Thạc nói với bé hai câu, bé liền rút ngắn phạm vi chỉ ở trong góc trượt qua trượt lại. Thường Hỉ Thường An từ phòng chạy ra, tò mò nhìn đồ chơi của đệ đệ, tiểu hài tử đều ham chơi, hai nhóc cũng có chút ngo ngoe rục rịch. Kiều Thâm thấy thế liền nói: " Thường Nhạc, cha dạy con như thế nào, đồ tốt phải biết chia sẻ, tiếp theo con phải làm như thế nào? " Tiểu Thường Nhạc quay đầu nhìn cha, lại nhìn mặt của phụ thân, lúc này bé mới ngoan ngoãn nói với các ca ca: " Ca ca, hai huynh chơi đi. " Thường Hỉ đã lớn, giáo dục của Kỳ gia luôn là phải biết bao dung, nhóc để đệ đệ ThườngAn chơi trước, Thường An cầm lấy tay cầm của ván trượt, nhóc chỉ mới đẩy ván trượt đi chứ chưa dám đặt chân lên. Kỳ đại ca cũng rất yêu quý mấy đứa nhóc, chỉ là hắn chỉ biết việc nhà nông, có thì cũng chỉ biết mang bọn nhóc xuống ruộng chơi, từ nhỏ cũng chưa làm bất kỳ món đồ chơi nào cho mấy đứa nhóc, càng đừng nói đến việc bỏ tiền mua. Kỳ đại ca đi qua đỡ nhi tử, để nhóc một chân dẫm lên ván, một chân để dưới đất đẩy, rất nhanh Thường An liền ha ha cười rộ lên, nhóc thích chơi ván trượt này. Thường Hỉ thấy đệ đệ chơi vui vẻ, nhóc cũng không dành chơi, vì thế tiến đến trước mặt Kiều Thâm: " Thúc phu...... " Kiều Thâm mỗi lần trở về đều cho nhóc cùng đệ đệ rất nhiều đồ ăn ngon, lần trước ăn Tết còn mua quần áo cho bọn họ. Kiều Thâm cười cười, sờ đàu Thường Hỉ, hỏi nhóc thích ăn gì, rồi nói Kỳ Thạc mang điểm tâm ra cho nhóc ăn. So với ván trượt, đồ ăn vặt càng làm Thường Hỉ yêu thích hơn, nhóc ngồi trên ghế ăn bánh. Tiểu Thường Nhạc cũng không chơi, thấy Hỉ ca ca đang ngồi ăn điểm tâm, liền nhanh chóng thò qua ôm chân Kiều Thâm: " Cha, con cũng muốn ăn...... " Kiều Thâm đem bàn tay đã sưởi ấm tiến vào trong quần áo của Tiểu Thường Nhạc sờ sờ, cách áo sờ thấy bé không ra mồ hôi mới cho bé cầm điểm tâm ăn. " Thúc phu...... Con cũng muốn ăn! " Thường An thấy các huynh đệ đều chạy tới ăn điểm tâm, tiểu hài tử đều thích náo nhiệt cũng chạy lại đây, cũng muốn trèo lên người Kiều Thâm. Kiều Thâm duỗi tay tiếp được nhóc, Thường An đã chín tuổi, đúng tuổi của học sinh nên vẫn có chút sức lực, làm y phải lùi về lưng ghế. " Thường An, cẩn thận! Trong bụng thúc phu đang có tiểu bảo bảo, về sau không được đẩy người về phía thúc phu! " Kỳ đại tẩu vội đi tới, nhắc nhi tử nhà mình. " Thúc phu, nơi này có tiểu bảo bảo sao? " Thường An đứng thẳng thân mình, chỉ vào bụng Kiều Thâm hỏi. " Đúng vậy, Thường An thích đệ đệ hay là muội muội? " Kiều Thâm ôn nhu hỏi. " Muội muội! " Thường An trả lời xong, tiếp theo hiếu kỳ nói: " Bụng người nhỏ như vậy tiểu bảo bảo có thể ở sao? " Các đại nhân nghe hắn nói xong, sôi nổi nở nụ cười, suy nghĩ của tiểu hài tử luôn độc đáo như vậy. " Người đem muội muội lấy ra đi, giường của con có thể để cho muội muội ngủ. " Thường An cũng không hiểu các đại nhân đang cười cái gì. " Hiện tại bé còn nhỏ chưa ra được, con cứ ngủ đi. " Kiều Thâm cũng cười không nhịn được, y cũng không lấy ra được a. Ăn điểm tâm xong ba hài tử lại chạy tới góc chơi, nông thôn đất rộng, nhà chính Kỳ gia, sân, ngay cả sương phòng cũng đều được xây lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com