TruyenHHH.com

Full O Huyen Thanh Co Dai Duong Nhi

Edit: Joe

Sau khi thuê được cửa hàng, Kiều Thâm vội vàng lên kế hoạch trang trí, còn muốn đi mua thịt cùng các loại nguyên liệu để nấu ăn nên không rảnh bán sương sáo.

Vì thế y liền bán công thức trân châu sương sáo cho những người đi bán hàng rong tới nhập hàng, nhóm người bán hàng rong rất vui lòng mua lại công thức, sương sáo vẫn nhận được sự yêu thích cao của bá tánh, sương sáo nhìn giống như một khối băng, khi ăn sẽ có cảm giác như nuốt một miếng băng.

Năm lượng thật ra không đắt. Thời điểm buôn bán tốt nhất thì một tháng một người có thể kiếm được tầm bốn lượng bạc, tuy tào phớ, bánh trôi đã đoạt mất một phần sinh ý, nhưng nếu chăm chỉ thì một người bán hàng rong một tháng ít nhất có thể kiếm ba lượng bạc.

Cuối cùng, có sáu người bán hàng rong mua công thức. Đồng thời họ cũng phải đáp ứng yêu cầu của Kiều Thâm: Tuyệt đối không bán công thức trong phạm vi hai trấn, nhưng có thể đem công thức bán cho người nơi khác, cái này thì phải xem bản lĩnh của bọn họ rồi.

Sau này, Kiều Thâm ngẫu nhiên đi ở trên đường liền nhìn thấy gương mặt người bán hàng rong từng quen đã mở rạp bán sương sáo trân châu. Sau đó nữa còn có cửa hàng sương sáo trân châu, nhưng đó đều là chuyện của sau này, hiện tại không đề cập tới.

Trí tuệ của nhân loại từ trước đến nay đều không thể coi thường, nhóm người bán hàng rong cầm công thức, suy một ra ba, người dám đầu tư thì trở nên giàu có cũng là bình thường.

Tiểu Thường Nhạc càng ngày càng mũm mĩm, phụ thân cho bé cảm giác an toàn, cha lại hầu hạ cho bé ăn ngon uống tốt, hai người phụ thân còn bớt thời giờ dẫn bé ra ngoài chơi. Tiểu Thường Nhạc hiện tại có thể ăn có thể ngủ, dinh dưỡng ngày càng tốt, quả thực ngày càng lớn cường tráng mập mạp.

Hôm nay, Kiều Thâm bày giấy ra bàn, lấy bút than vẽ trên giấy bản thiết kế trang trí cửa hàng.

Ngay từ đầu Tiểu Thường Nhạc vẫn luôn ở cạnh chân y đẩy cái ghế nhỏ đi tới đi lui, Kiều Thâm thấy Tiểu Thường Nhạc ở ngay cạnh, nghĩ sẽ không vó nguy hiểm gì liền chậm rãi chăm chú vào công việc.

Tiểu Thường Nhạc đẩy ghế nhỏ đụng vào cái tủ ở nhà chính, bé nhìn ngăn tủ cảm thất rất quen mắt......

Xác nhận bằng mắt, bên trong đựng kẹo lạc cha làm.

Tiểu Thường Nhạc đứng lên cái ghế, một cái tay nhỏ nắm lấy ngăn tủ kéo ra, một tay khác thì sờ vào bên trong, sờ được bình gốm đựng kẹo, một con tay nhỏ thì hoạt động không tiện, bé cũng thông minh, đầu tiên là dùng tay kéo bình gốm dịch đến ngăn tủ, sau đó với hai móng vuốt nhỏ vào trong, nghĩ muốn đem bình gốm ôm xuống.

Không biết là bé đã đánh giá cao sức mình hay là xem nhẹ trọng lượng của bình gốm......

Kiều Thâm nghe được sau lưng truyền đến tiếng đổ vỡ, nhanh chóng quay lại nhìn, Tiểu Thường Nhạc ổn định vững chắc đứng ở trên ghế, phía chân ghế đầy mảnh sứ vỡ, kẹo lạc thì tung tóe đầy đất.

Tiểu hài tử đều tinh khôn, biết nhìn sắc mặt của người lớn mà cư xử. Tiểu Thường Nhạc trước khi để cha phát hỏa đã oa oa khóc rống lên......

Kiều Thâm không bị tiếng khóc của Tiểu Thường Nhạc làm cảm động, xách Tiểu Thường Nhạc lên, giơ tay liền đánh hai cái vào mông bé.

" Là cha không quản được con nữa đúng không, ngã xuống thì người đau là con, vậy mà con còn có mặt mũi để khóc. " Kiều Thâm nghĩ mà sợ, lá gan của tiểu tử này ngày càng lớn, ở trong nhà' vùng an toàn ' cũng không thể yên tâm nổi.

Vừa mới còn tưởng khóc trước để khắc người - Tiểu Thường Nhạc, bị đánh mông hai cái nên thấy ủy khuất thì khóc thật luôn, nước mắt như không cần tiền cứ thế chảy dài trên mặt.

Bị phạt úp mặt vào tường để sám hối, Tiểu Thường Nhạc bộc phát tính tình, bé sẽ không thương cha nữa.

Kỳ Thạc vừa về đến nhà đã nhận được sự chào đón nhiệt tình của nhi tử. Mới vừa mở cửa, Tiểu Thường Nhạc như viên đạn nhỏ xông tới, một phen ôm chân phụ thân, chu cái môi nhỏ phấn nộn, vẻ mặt ủy khuất.

Kỳ Thạc ôm Tiểu Thường Nhạc chạy ra nghênh đón mình lên, hắn để bé ngồi trên khuỷu tay của mình: " Hôm nay sao lại ngoan vậy? Nhớ phụ thân sao? "

" Nó đây là tìm anh cáo trạng đấy, anh hiểu sai ý nó rồi. " Làm mình làm mẩy với mình suốt cả buổi trưa, quay lại lại hướng về phía Kỳ Thạc làm nũng, Kiều Thâm có chút ghen tị, nhưng suy xét đến sự an toàn của hài tử, y phải dạy Tiểu Thường Nhạc rằng những việc nguy hiểm thì không thể làm.

Nghe được câu chuyện phát sinh buổi chiều do Kiều Thâm kể, Kỳ Thạc dở khóc dở cười. Đồng thời cũng âm thầm cảnh giác, về sau trông hài tử càng phải chú ý cẩn thận.

Kỳ Thạc ôm nhi tử ngồi trong sân, chăm chú lắng nghe nhi tử cáo trạng: " Cha đánh...... Đau đau...... Ân...... Không...... Ân ân a a. "

" Cha đánh Thường Nhạc phải không? Phụ thân xoa xoa, còn đau không? " Kỳ Thạc nghe hiểu mấy chữ trước nhi tử nói, còn về sau là nghe không hiểu.

" Đau...... Cha hư. "

" Đó là bởi vì cha đau lòng con, con trèo lên cao như thế nhỡ ngã xuống thì còn đau hơn so với cha đánh mông đó biết không? "

Thấy Tiểu Thường Nhạc ngoan ngoãn nép trong ngực mình, nghịch nghịch ngón út, Kỳ Thạc kiên nhẫn giảng đạo lý cho bé.

" Con nếu muốn ăn kẹo thì nói cho cha biết, cha mỗi ngày đều vất vả làm đồ ăn ngon cho con, con muốn cái gì sao cha lại không cho chứ? Đi xin lỗi cha, không được bướng. "

Tiểu Thường Nhạc thường xuyên dính cha, lần này cha kệ mình khóc còn đánh mông mình nên bé mới chơi trò giận dỗi, kết quả cha còn không dỗ mình như trước, là cha không để ý tới mình trước, ủy khuất.

Kiều Thâm đang đun nước, dư quang thấy Tiểu Thường Nhạc đang rón rén bước vào bếp, đứng nép ở cửa, Kiều Thâm làm như không thấy tiếp tục làm việc của mình.

Tiểu Thường Nhạc không biết làm sao, quay lại nhìn phụ thân Kỳ Thạc, Kỳ Thạc cho bé một ánh mắt cổ vũ. Bé chậm rì rì hướng về cha, trước vươn móng vuốt nhỏ thử nắm ống quần Kiều Thâm, thấy cha không phản ứng, hai tay liền ôm lấy chân Kiều Thâm, mềm mại mở miệng nói: " Cha...... Sai rồi...... "

Kiều Thâm nhịn không được phụt một tiếng bật cười: " Cha sai rồi? Hả? Cuối cùng là cha làm sai hả? "

" Cha, sai rồi...... " Tiểu Thường Nhạc thấy cha cười, thử thăm dò lại lặp lại một lần nữa, thấy cha cười càng lớn, bé theo cha cùng nhau hi hi ha ha cười lớn lên.

" Con muốn nói, con sai rồi, con...... "

" Hả? Con...... Sai rồi. "

Kỳ Thạc ở trong bếp cùng nhi tử đồng ngôn đồng ngữ, Kiều Thâm ở sân thoải mái cười, cong cong khóe miệng tiếp tục uống trà.

Từ đó về sau, mỗi khi Tiểu Thường Nhạc vì quá nghịch mà bị đánh mông sẽ oa oa khóc lớn vài tiếng trước sau đó nước mắt đảo quanh hốc mắt chạy đến trước mặt cha và phụ thân, nhu nhược đáng thương nói: " Con sai rồi " Cứ như vậy nhận sai, làm hai phụ thân không thể tiếp tục xụ mặt được.

......

Đến cuối tháng, Kiều Thâm cũng đem cửa hàng trang trí xong. Chính mình ra chủ ý, để Kỳ Thạc hỗ trợ thi công, ở bên trái cửa hàng là một cái kệ dài để nồi sắt.

Cũng ở bên trái cửa hàng là một loạt quầy cao đến eo người, bên trên để một loạt mộc bài theo thứ tự, định dùng phân loại đồ ăn được bày biện. Dùng hai tầng băng gạc ở ngăn tủ bên ngoài làm phân cách, như vậy khách hàng có thể nhìn qua băng gạc thấy được đồ ăn, băng gạc phía dướ dùng gậy gỗ định hình tinh tế, làm băng gạc vuông góc một cách mỹ quan.

Ở bên phải Kiều Thâm tính toán để năm cái bàn hình chữ nhật, mỗi bàn lại để bốn băng ghế đối xứng. Lầu hai dùng tấm ván gỗ ngăn cách làm ba phòng nhỏ, một phòng dùng để cất đồ; một phòng để cái giường nhỏ để cho Tiểu Thường Nhạc ngủ trưa; gian phòng cuối cùng bố trí bàn trà ghế dựa để tiếp đãi khách quý bằng hữu.

Kỳ Thạc mời các sư huynh đệ trước kia cùng học nghề với hắn đến làm cùng, rất nhanh liền bố trí tốt, bàn ghế tương đối đơn giản nên Kỳ Thạc liền tự làm.

Vội tu sửa cửa hàng xong, Kiều Thâm bắt đầu tìm kiếm nguồn cung cấp gà vịt, nếu muốn đem phí tổn áp đến thấp nhất thì phải đi tìm trung gian kiếm giá chênh lệch, cho nên Kiều Thâm quyết định trực tiếp tìm thôn dân để mua.

Nơi đầu tiên nghĩ đến là đến thôn Thủ Vân tìm trưởng thôn, đây là chuyện tốt giúp thôn dân kiếm bạc, thôn trưởng luôn miệng đáp ứng, vì thế trong thôn có gà vịt muốn bán liền tìm trưởng thôn đăng ký ghi danh sách, việc mua bán này cứ thế được định ra.

Đã sớm nghe nói Kiều Thâm muốn mở cửa hàng món kho, Kỳ gia tất nhiên là ủng hộ, Kỳ mẫu cùng con dâu cả thu xếp cung cấp nhiều gà vịt, Kỳ đại ca cũng chủ động gánh vác việc giao đồ.

Kỳ phụ hỗ trợ giết gà, ông như thế nào cũng không chịu thu tiền của nhi tử, nhưng bởi vì Kiều Thâm yêu cầu đem cánh gà đùi gà chân gà đều tách ra, tim gà gà gan cũng muốn, việc tương đối phức tạp lại cùng với sự kiên trì của Kiều Thâm cho nên cuối cùng vẫn định ra giá hai văn tiền một con.

Trong thôn nuôi đều là gà đất, gà đất trưởng thành nặng ba đến bốn cân, ba cân trở lên lấy hai mươi văn tiền, bốn cân trở lên là hai mươi lăm văn tiền. Kiều Thâm quyết định mua trước 50 con gà và vịt, vì không có tủ đông có thể chứa nên Kiều Thâm chỉ mua vừa mức, nếu thiếu có thể mua thêm.

Vì để tiện cho Kỳ đại ca đưa hàng, Kỳ Thạc đặc biệt mua một con lừa, như vậy cũng tiện, không làm phiền gia gia kéo xe.

Kiều Thâm tìm cửa hàng đồ khô mua nguyên liệu, chưởng quầy vừa nghe nói muốn mua lượng lớn thì nhiệt tình tiếp đãi. Cuối cùng sau khi thương lượng, chưởng quầy lấy chút phí tổn bán giá ưu đãi cho Kiều Thâm, Kiều Thâm kiểm tra xong nguyên liệu mới vừa lòng rời đi.

Rốt cuộc vào lúc thời tiết se lạnh, Kiều Ký Lỗ Vị, khai trương đại cát.

Hôm khi trương, nồi to ở cửa tản ra hương vị cay nồng, ngửi được mùi hương rất nhiều người chậm rãi tụ tập trước cửa.

" Hôm nay của hàng nhỏ khai trương đại hỉ, phàm là người tới ăn, mỗi người đều được miễn phí một bát khô gà với cơm. " Kiều Thâm vừa nói vừa cầm bát cơm, những người có chút tiền đều tiến lên trước hỏi.

" Chúc mừng Kiều chưởng quầy khai trương đại cát, món kho này của cậu ăn như thế nào? "

" Cùng vui cùng vui, mời vào bên trong, nếu thích ăn thịt nhiều ngài có thể chọn đùi gà đùi vịt, nếu thích gặm xương nhiều hơn, ngài có thể thử cánh gà cánh vịt, nếu không các món khai vị ngài cứ thử mỗi món một chút. " Kiều Thâm dẫn người tới tủ đồ ăn.

Tiến vào cửa hàng, mùi thịt kho càng nồng. Đồ ăn đặt trên quầy chỉnh tề nào cánh gà cánh vịt kho, chân gà chân vịt, đùi gà kho, tim gà gà gan kho, còn có món Kiều Thâm ghĩ vịt muối, bên cạnh là khô gà, khô gà rất thường thấy ở đây, trong nhà ai cũng có.

" Chắc chắn là ăn nhiều thịt rồi, vậy lấy đùi vịt đi, lạij thêm một phần ngó sen đậu phụ khô, cơm kia thật sự miễn phí hả? " Gạo cũng không phải rẻ, người nọ có chút không tin cơm được miễn phí?

Vì làm một ít mánh lới, Kiều Thâm mua gạo lức làm nấu cơm, tuy là dùng gạo lức nhưng Kiều Thâm nấu theo công thức riêng, làm gạo đượng mùi thịt gà, khi ăn có hương vị rất riêng.

" Thật, ngài ra chỗ ngồi trước, tôi sẽ lấy cơm cho ngài trước, sau đó mang món kho ra. "

Vì cơm là tặng kèm nên mọi người cũng không đòi hỏi là bát lớn, thế nhưng ai biết cơm vừa bưng lên là dùng bát to giống bát ăn cơm của gia đình, phân lượng mười phần, thịt khô gà với cơm miễn phí này đã no bụng rồi ấy chứ.

Mọi người vốn là bị mùi thịt kho làm cho thèm thuồng, nhìn thấy thế liền gọi đồ ăn, người tới ăn ngày một nhiều lên, trước cửa Kiều Ký Lỗ Vị tràn đầy người xem náo nhiệt.

Dân bản xứ cảm thấy hiếm lạ, gà còn có thể tách cánh với chân ra bán riêng, thích gì gọi đấy, gọi thêm cả đồ ăn kèm liền ngồi chờ Kiều chưởng quầy mang cơm tới.

Khai trương cái ngày đầu bán được 50 con gà và vịt, hai mươi cân thịt ba chỉ, cùng đồ ăn kèm. Kỳ Thạc thấy Kiều Thâm có bạc liền quên hết xung quanh thì cười cười cười đi đóng cửa hàng kết thúc ngày đầu buôn bán.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2020-07-04 05:55:26~2020-07-05 04:00:39 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: xxxzzl 5 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực! 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com