TruyenHHH.com

Full O Huyen Thanh Co Dai Duong Nhi

Edit: Joe

Sáng sớm ngày thứ hai, một nhà ba người xách theo bao lớn bao nhỏ ngồi xe bò trở về thôn Thủ Vân.

Ở cổ đại, không có nhiều lễ hội, cho nên ngày lễ trung thu ngày rất được bá tánh coi trọng. Trong thon Thủ Vân, nhóm hán tử xuống ruộng nông làm, trong nhà nhóm tức phụ cùng phu lang tụ tập ở dưới gốc cây đại thụ giữa thôn, trên tay làm đèn lồng, trong miệng trò chuyện việc nhà.

Trở về Kỳ gia, mọi người đều còn ở đồng ruộng, trong nhà chỉ có hai huynh đệ Thường Hỉ Thường An ở trong sân lột ngô phơi khô. Hai huynh đệ nhìn thấy thúc thúc thúc phụ, vui vẻ chạy tới nghênh đón, mấy người ngồi ở trong viện, Kiều Thâm mở một túi điểm tâm cho huynh đệ Thường Hỉ, Thường An ăn, cười cùng bọn họ nói chuyện.

Lần này Tiểu Thường Nhạc trở về, mấy con gà con cũng đã lớn hơn, lông gà cũng dần dần đầy đặn. Tiểu Thường Nhạc nhìn gà mái trên mặt đắt mổ thóc, bé ngồi xổm xuống nghĩ muốn bế gà lên, gà mái thấy có người đoạt đồ ăn của mình, nâng cáo mỏ chanh chua liền mổ cái tay nhỏ của Tiểu Thường Nhạc......

" Oa...... Ô ô...... A...... Cha...... Cha...... Ô ô...... " Tiểu Thường Nhạc sợ tới mức oa oa khóc lớn.

Kỳ Thạc vội đứng dậy, bước nhanh tới ôm Tiểu Thường Nhạc, thấy trên mu bàn tay Tiểu Thường Nhạc chỉ là có chút sưng đỏ mới yên lòng ôm bé dỗ dành.

Nước mắt Tiểu Thường Nhạc một chuỗi lại một chuỗi chảy xuống, trong miệng kêu cha.

Kiều Thâm vội bế Tiểu Thường Nhạc vào ngực, thơm trán, lại thổi tay nhỏ. Ở trong nhà, Kiều Thâm đặc biệt cẩn thận, Tiểu Thường Nhạc an an toàn toàn, ít có va chạm, cho nên lúc này Tiểu Thường Nhạc mới khóc không dừng được.

Kiều Thâm đau lòng ôm Tiểu Thường Nhạc hướng bên ngoài đi, không cho bé nhìn thấy gà vịt ở trước mặt tránh hoảng loạn. Hai phu phu dỗ dành nhi tử gào khóc, hướng đồng ruộng đi đến.

Trên đường nhìn thấy chuồn chuồn, Kiều Thâm ôm Tiểu Thường Nhạc đuổi theo hai bước, chuồn chuồn ngừng ở trên hoa dại ven đường, Tiểu Thường Nhạc vặn vẹo thân mình muốn xuống đất. Thấy Tiểu Thường Nhạc ngừng khóc Kiều Thâm mới thả bé xuống, Tiểu Thường Nhạc vẫn còn khụt khịt, duỗi móng vuốt nhỏ đi bắt chuồn chuồn.

Chuồn chuồn làm sao cót thể để một tiểu bảo bảo động tác vụng về bắt được, còn chưa có đụng đến chuồn chuồn nó đã bay đi, Tiểu Thường Nhạc nhảy nhót đi phía trước truy bắt.

Hai phu phu nhìn nhi tử đã ngừng khóc thì chậm rì rì đi theo phía sau nhi tử, nhẹ nhàng thở ra. Tiểu Thường Nhạc chạy hai bước, quay đầu thấy hai người cha còn vẫn đang đi phía sau, vì thế quay đầu tiếp tục truy bắt chuồn chuồn, cứ chạy được vài bước lại quay đầu lại nhìn.

Kiều Thâm ôn nhu nhẹ giọng nói: " Không sợ, cha đi theo ở đằng sau. "

Vì thế Tiểu Thường Nhạc quay đầu lại tiếp tục chạy, ba người đi đi dừng dừng mãi mới thấy được thân ảnh Kỳ phụ và cả nhà.

Trung thu đúng là thời gian đào khoai lang tốt nhất, trên đồng ruộng tốp năm tốp ba những người nông dân cong eo đào khoai lang, mồ hôi theo hàm dưới nhỏ trên mặt đất, nhìn khoai lang to lớn nhóm nông dân đều lộ ra gương mặt tươi cười.

Nghe được tiếng cười như chuông bạc của hài tử, Kỳ mẫu đứng dậy liếc mắt một cái liền thấy được Tiểu Thường Nhạc đang cười lộ răng sữa nhỏ, Kỳ mẫu nhanh chóng chạy đến mép ruộng cùng con thứ hai nói chuyện.

Kỳ mẫu ngăn Kỳ Thạc cùng Kiều Thâm đang muốn xuống hỗ trợ, đưa một nhà Kỳ Thạc đi về phía nhà, nhi tử mới đi đường xa trở về, nàng sao có thể bỏ mặc được.

Về đến nhà, Kỳ mẫu vội vàng muốn thu xếp cơm trưa, Kiều Thâm mở món kho cay mang theo ra nói làm Kỳ mẫu làm đồ ăn chính là được, không cần phô trương.

Kỳ mẫu nhìn hộp đồ ăn tràn đầy thịt, nhịn không được một trận đau lòng: " Cái này tốn không ít bạc đi? Tất cả đều là thịt a? "

" Không nhiều đâu nương, lại không phải ngày nào cũng ăn, lâu lâu mới có dịp tết mà. " Kiều Thâm nói xong có chút thấp thỏm, nương có phải cảm thấy y tham ăn bị nuông chiều?

" Tết giết gà ăn là được mà. " Hơn nữa trong nhà lại không phải không có gà, mua tới nhiều thịt như vậy thì ngày sau nhi tử trải qua như thế nào chứ?

Kỳ Thạc nhìn hai người có điểm không đúng, ôm Tiểu Thường Nhạc đi đến: " Nương, đây là bạc do Kiều Nhi bán sương sáo ở trấn trên có được, chúng con cũng không hay ăn, đây là vội vàng làm tới cho mọi người trong nhà cùng nếm thức ăn tươi. "

" Bán sương sáo có thể kiếm được bao nhiêu tiền? " Này khoai lang bí đỏ, nhiều nhà nhiều đến nỗi không muốn ăn, dùng chúng nó làm đồ ăm, có thể bán được bao nhiêu tiền? Sợ là vẫn đào từ trên người nhi tử xuống đi?

" Một ngày có thể bán được 300 văn, trong nhà lúc nào cũng đều có thể ăn thịt thậm chí còn thừa. Nương, đã mua thì cứ ăn đừng suy nghĩ nhiều ạ. " Kỳ Thạc chạy nhanh đến muốn câu thông, nói thêm gì nữa đây, đây là vấn đề mẹ chồng nàng dâu.

" Tiểu Kiều Nhi, thật sự? Có thể kiếm nhiều như vậy? " Một ngày kiếm tới 300 văn? Lữ tú tài dạy lớp vỡ lòng cho nhi tử nhà giàu một tháng cũng mới 6000 văn, nhà lão nhị chỉ cần nửa tháng là có thể kiếm được rồi?

" Thật sự, nương, buổi tối con làm cho người ăn, trấn trên đều rất thích ăn nên mua không ít. " Kiều Thâm có chút muốn triển lộ tay nghề.

" Được được được, nhưng mà sau này đừng có lãng phí quá, chúng ta ăn gì cũng được, thịt đều cho Thường Nhạc của chúng ta ăn, ôi, Thường Nhạc hình như là béo lên? "

" Vâng, mỗi ngày đều có thể ăn có thể ngủ, con ôm càng thấy nặng...... " Các đại nhân đem đề tài quay lại trên người hài tử, mỗi người một câu.

Cuối cùng Kỳ mẫu chỉ hấp màn thầu, thời tiết nóng, đồ cay với đồ lạnh ăn vào có vị. Đây là lần làm cơm trưa nhẹ nhàng nhất của Kỳ mẫu, chỉ cần làm nóng nước hấp màn thầu buổi sáng làm là được.

Ba người lớn cùng ba hài tử ngồi vây quanh ở trên bàn ăn cơm trưa.

" Tiểu Kiều Nhi, món này ăn rất ngon, con sao lại nghĩ ra được món thịt này? " Kỳ mẫu không ăn thịt, chỉ gắp chút đậu phụ khô củ sen, ăn đến trong miệng ngoài ý muốn thấy ăn ngon, hương vị cay ngon miệng, hút đủ vị cay rát của nước thịt, càng nhai càng cay, càng ăn càng thơm.

Kỳ Thạc cũng có chút tò mò, buông chén nhìn Kiều Thâm muốn nghe y trả lời, Kiều Thâm cười nói: " Sau khi tỉnh lại đầu óc so với trước kia thì nhanh nhẹn hơn, mỗi khi nấu cơm lại nắm được, dù sao con cũng hơi tham ăn."

Kiều Thâm nói xong thì gắp cho Thường Hỉ, Thường An mỗi nhóc một cái cánh gà, hai huynh đệ Thường Hỉ, Thường An lúc đầu chỉ đầu ăn thịt ba chỉ, ăn cánh gà Kiều Thâm gắp cho xong cũng không sôi nổi đòi cánh gà chân gà, mặt trên tuy rằng không nhiều thịt, nhưng là nước thịt đậm đà, xương thấm đủ hương vị, làm người muốn gặm.

Tiểu Thường Nhạc ăn 3 miếng thịt đã được nhúng qua nước do cha gắp cho, hương vị nhạt nhẽo nhưng bé ăn rất thỏa mãn, bé còn nhỏ nên chưa có được hưởng qua mị lực của ớt cay.

Người một nhà vừa ăn vừa nói chuyện, Kỳ mẫu cảm giác Kiều Thâm nói nhiều hơn, trên mặt cũng luôn nở nụ cười, càng thêm vừa lòng Kiều Thâm.

Ăn xong, mấy người lớn trong nhà mang theo màn thầu, đồ cay, đổ tràn đầy một ấm trà hướng đến đồng ruộng đưa cơm. Kỳ Thạc cùng Kiều Thâm cũng thay áo vải thô cùng quân ngắn đi theo xuống ruộng.

Bờ ruộng của Kỳ gia ngay dưới tàng cây hồng, Kỳ Thạc cởi quần áo ra trải dưới tàng cây, Tiểu Thường Nhạc nằm lên trên, gió nhẹ hiu hiu bé bắt đầu ngủ trưa. Kỳ phụ, Kỳ đại ca cùng Kỳ đại tẩu ngồi ở bên cạnh ăn cơm trưa, Kỳ Thạc, Kiều Thâm đội mũ rơm đào khoai lang.

Đồ cay cho nhiều gia vị, cho dù khoảng cách đến ruộng của nhà khác không nhưng những người khác vẫn ngửi thấy được mùi hương của đồ ăn.

" Kỳ lão ca, hôm nay ngày gì mà lại ăn thịt vậy? Có chuyện gì tốt nói ra mọi người cùng chung vui. " Người nhà nông cũng không chú ý nhiều như vậy, tò mò liền tiến lên xem, nhìn một chậu đầy thịt cùng củ sen, trong lòng đều kinh ngạc cảm thán, tiểu nhi tử Kỳ gia thật là có bản lĩnh, còn chưa đến tết mà đã ăn nhiều như thịt vậy.

" Haizz, tiểu nhi tử phá của thôi, cũng không phải có chuyện tốt gì. " Kỳ phụ cũng khách sáo trả lời.

Ai ngờ người nọ còn chưa thôi: " Lão nhị Kỳ gia có bản lĩnh a, hẳn là kiếm được nhiều tiền? Lão ca ngươi thật có phúc a! "

" Hắn chỉ làm cho người ta cái ghế dựa rồi cái bàn thì có thể kiếm được bao nhiêu chứ, nói đùa không phải chứ hắn ăn hết đồ cho năm nay, sau đó không biết phải trải qua thế nào đây. " Kỳ phụ cười đáp lại qua loa, dân quê thật ra cũng không có gì ý xấu, chỉ là kiến thức có chút hạn hẹp, khó tránh khỏi sẽ có chút đố kị khi thấy người khác sống tốt hơn mình.

Kỳ mẫu cũng mở miệng nói: " Vẫn là nhà ngươi tốt, nghe nói lại mua một miếng đất, sợ là phí không ít bạc đi? "

Người nọ thấy không biết thêm được gì, chủ đề lại chuyển ngược về mình, cười cười hàn huyên hai câu rồi nhanh chóng chạy biến đi.

" Nhanh ăn đi, Tiểu Thâm đã ủ nóng, còn mang rượu cho ông, ta cho ông biết nó còn mua không ít vải. Ai nha, tôi chỉ ngóng trông nó hiểu chuyện lo nghĩ nhiều cho Thạc nhi cùng Nhạc, không nghĩ tới...... Tôi cũng chờ được a. " Kỳ mẫu một bên cảm thán nói, một bên cười đi xuống ruộng cùng nhóm Kỳ Thạc đào khoai lang.

Kỳ phụ nghe xong lời này thì quay đầu nhìn hai người dưới ruộng, nhi tử cúi người đào khoai lang, Kiều Thâm ôm mấy củ khoai lang để vào sọt, nhi tử nói gì đó còn Kiều Thâm quay đầu lại cười cười.

Nhìn cùng nhi tử cười nói cùng Kiều Thâm, Kỳ phụ ở trong trí nhớ tìm tòi một chút, trước kia chưa từng thấy cảnh tượng hai người này vui vẻ hòa thuận như vậy, hiện tại nhìn thì cảm thấy thập phần đáng quý. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com