Full Nghi Gia Nghi That Thoi Cam
Giọng điệu của anh vô cùng tự nhiên, tựa như là đã chung sống với nhau rất lâu nên vô cùng hiểu rõ sở thích của nhau, rồi theo thói quen nói ra những lời này vậy.
Lúc này Lục Dĩ Ngưng đang ngồi quay lưng về phía anh nên hoàn toàn không nhìn được biểu cảm của anh. Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn cảm thấy hô hấp của mình bị chậm một nhịp.
Tiếng bước chân ở phía sau càng ngày càng gần, bả vai Lục Dĩ Ngưng lại bắt đầu căng cứng, từng chút một, càng ngày càng cứng đờ.
Vốn dĩ theo những hiểu biết ít ỏi của Lục Dĩ Ngưng về bác sĩ ngoại khoa, cô cứ nghĩ rằng hôm nay anh ước chừng lại phải tan làm rất muộn, dù sao suốt hai tuần nay, ngoại trừ ngày đầu tiên, cô chưa từng nhìn thấy Đường Mộ Bạch vào giờ tan làm bao giờ.
Tình huống này còn kϊƈɦ thích hơn nhiều so với biết trước là anh có ở nhà, thế nhưng cô lại không còn cách nào khác, chỉ có thể bất động ngồi im tại chỗ.
Cũng giống như cô, Phó Uẩn đang ngồi bên cạnh cũng bị sững sờ mất vài giây.
Sở thích của cô gái nhỏ Đường Mộ Bạch mở miệng liền có thể nói ra, Phó Uẩn cảm thấy con trai nhà mình bắt đầu nghiêm túc rồi nên ngay cả người ta không thích ăn cái gì cũng đã thăm dò rõ ràng, bà nhất thời vui mừng khôn xiết, lúc quay sang nhìn Lục Dĩ Ngưng đôi mắt cũng sáng lên, "Như vậy sao?"
Lục Dĩ Ngưng mím môi, rầu rĩ đáp một tiếng.
Nụ cười bên miệng Phó Uẩn lại càng lớn hơn, gần như không thể khép lại được, cao giọng thuật lại với dì giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp rồi lại bóc quýt đưa cho Lục Dĩ Ngưng.
Bà đã sống vài chục năm rồi, tự nhiên sẽ không nói thẳng ra khiến cho cô gái nhỏ xấu hổ, nên cũng không nói tiếp nữa, kịp thời đổi sang chủ đề khác, "Dĩ Ngưng, mấy ngày này cháu bận cái gì vậy?"
Lục Dĩ Ngưng điều chỉnh tư thế ngồi, "Chỉ là mấy việc như chụp ảnh rồi lại sửa ảnh thôi ạ, cũng chẳng có gì."
Đường Mộ Bạch đã đi tới, anh hôm nay vừa nhìn là biết không phải đến bệnh viện, quần áo đang mặc vẫn là bộ đồ thể thao màu trắng hồi sáng, thoạt nhìn rất thoải mái tùy ý, bởi vì là màu trắng nên càng nổi bật lên cả người anh sạch sẽ sáng sủa hơn.
Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn anh một cái, sau đó hoàn toàn coi như anh không tồn tại, thu hồi lại ánh mắt, tập trung trả lời những câu hỏi của Phó Uẩn.
Có lẽ Phó Uẩn đã quen làm cô giáo nên dường như lúc nào trong đầu cũng có sẵn mười vạn câu hỏi vì sao, bà cũng không hỏi đến bất kỳ vấn đề riêng tư nào, chỉ xoay quanh cuộc sống và công việc của Lục Dĩ Ngưng giống như trưởng bối và vãn bối đang tâm sự chuyện nhà vậy, kéo tay cô trò chuyện cả nửa ngày.
Bảo mẫu Đường gia dường như coi cô như khách quý hiếm gặp vậy, bận rộn cả nửa ngày trong phòng bếp, mãi đến khi mặt trời đã xuống núi mới bày xong mấy món ăn lên bàn ăn.
Mùi hương nhất thời lan tỏa ra ngoài, bữa trưa Lục Dĩ Ngưng ăn uống quá tùy tiện, vốn dĩ đến giờ này cũng đã hơi đói rồi, vừa ngửi thấy mùi thơm kia, cô tựa như có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình và tiếng bụng đang kêu gào.
May mà Phó Uẩn vẫn đang nói chuyện, TV trong phòng khách cũng đang bật nên căn bản không có ai chú ý đến cô.
Đường Mộ Bạch tựa hồ hoàn toàn không có ý định tham gia vào câu chuyện của hai người họ, anh nửa dựa lưng vào ghế sofa, trong tay cầm điều khiển từ xa, mỗi giây lại đổi một kênh với tốc độ cực kỳ nhanh.
Có lẽ qua khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, thức ăn trêи bàn cuối cùng cũng đã sẵn sàng.
Bụng Lục Dĩ Ngưng trống rỗng đến nỗi ngực gần như dán vào lưng luôn rồi, cũng may đạo đãi khách của Đường gia rất tốt, cơm đã chuẩn bị xong rồi liền cũng không kéo người nói chuyện thêm nữa.
Ba Đường không có ở nhà nên trêи bàn ăn chỉ có ba người họ.
Đường gia dù sao cũng là một gia đình giàu có, rất chú trọng ăn không nói ngủ không nói, còn Lục Dĩ Ngưng thì sao, cô đã đói đến mức chẳng còn sức để nói chuyện nữa rồi.
Cả bữa cơm, trêи bàn ngoại trừ âm thanh đũa va vào bát phát ra, cùng với Phó Uẩn rất thỉnh thoảng nói vài câu bảo Lục Dĩ Ngưng đừng khách khí ra thì hầu như toàn bộ quá trình đều không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Mặc dù Lục Dĩ Ngưng vô cùng đói nhưng dù sao người cô cũng gầy nên dạ dày cũng nhỏ, chỉ ăn một bát cơm là đã no sương sương rồi.
Về phần Đường Mộ Bạch, anh cũng không ăn bao nhiêu cơm.
Lục Dĩ Ngưng ngồi ở đối diện, cô cũng không hề nhìn anh, gần như từ đầu đến cuối đều chỉ cúi đầu, chỉ có những lúc Phó Uẩn nói chuyện với cô thì cô mới quay đầu cười với bà.
Mặt trời xuống núi, ánh chiều tà màu đỏ cam từ cửa sổ sát đất chiếu vào, phủ lên một phần nhỏ khuôn mặt bên trái của cô, những sợi lông tơ rất ngắn tinh tế trêи mặt cô tựa như cũng được nhuộm lên một lớp ánh sáng, dịu dàng lại trong trẻo.
Ngoại hình của Lục Dĩ Ngưng thực ra cũng không phải kiểu mỹ nữ nhìn thoáng qua liền cực kỳ chói mắt, nhưng cô rất ưa nhìn, ngũ quan tinh tế lại không có sức công kϊƈɦ, kết hợp lại với nhau nhìn thế nào cũng đều thấy rất đẹp mắt.
Ít nhất là Đường Mộ Bạch nhìn thế nào cũng đều thấy rất đẹp mắt.
Cũng có khả năng là do thẩm mỹ của anh gần đây đã thay đổi, cho nên ngay cả động tác đưa tay lên vén tóc ra sau tai của Lục Dĩ Ngưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Ngay một khắc này, Đường Mộ Bạch chỉ nghĩ, nếu bây giờ mẹ anh không có ở đây thì tốt.
Bởi vì Phó Uẩn còn đang ở đây, Đường Mộ Bạch đã cố gắng hết sức để khắc chế ánh mắt của mình không nóng bỏng một cách quá rõ ràng, thế nhưng cho dù là vậy, anh vẫn bị Phó Uẩn cẩn thận tinh tế phát hiện ra.
Có điều bà không nhận thấy điều đó trực tiếp từ Đường Mộ Bạch mà là gián tiếp phát hiện ra từ phía Lục Dĩ Ngưng.
Bởi vì ngay từ đầu bữa ăn, cô gái nhỏ này liền bắt đầu mất tự nhiên giơ tay lên vén tóc.
Tuy mặt cô không đỏ nhưng ánh mắt vẫn luôn né tránh, tần suất vén tóc lại thực sự quá cao, Phó Uẩn di chuyển ánh mắt, lúc này mới phát hiện con trai nhà mình đã nhìn người ta lâu lắm rồi.
Đường Mộ Bạch có thể không biết, trong mắt mẹ ruột của mình lúc này, anh giống như một con sói đói, có thể vồ lấy con thỏ trắng ở phía đối diện bất cứ lúc nào.
Phó Uẩn: "..."
Trước kia nào có thấy con thích người ta đến như vậy đâu!
Phó Uẩn cảm thấy đầu óc đứa con trai này chắc là có chút vấn đề, nếu không hẳn là cũng không đến nỗi trì độn nhiều năm như vậy chứ.
Có lẽ thượng đế thực sự rất công bằng, ban cho anh chỉ số IQ cao nhưng đồng thời cũng hạ thấp độ nhạy bén của anh.
Phó Uẩn thở dài, uống một ngụm nước, vờ như không nhìn thấy gì.
Với tư cách là mẹ của Đường Mộ Bạch, Phó Uẩn cũng không thể cứ một mực chen ngang giữa hai người, vừa muốn kiếm cớ đi vệ sinh để dành lại cho bọn họ không gian riêng thì liền nghe thấy có người gõ cửa.
Không đến vài giây sau, một giọng nữ truyền tới từ ngoài cửa: "Dì Uẩn, nhà cháu vừa hái dâu, mẹ cháu bảo cháu mang sang đây cho dì một ít..."
Người nọ ra vào rất tự nhiên, sau khi tìm dép đi trong nhà rồi thay xong, vừa từ cửa đi vào liền "Ơ" một tiếng: "Nhà có khách đến ạ?"
Lục Dĩ Ngưng còn chưa quay người lại, nhưng sau khi nghe người này nói được hai câu, cô liền cảm thấy mình căn bản không cần thiết phải quay người chào hỏi nữa.
Tuy rằng đã rất lâu không nghe thấy giọng nói này, nhưng chỉ riêng từ giọng điệu của cô ta và cách cô ta nói chuyện với Phó Uẩn, Lục Dĩ Ngưng cũng đã đoán được người tới là ai.
Hẳn là tiểu thanh mai của Đường Mộ Bạch, Văn Tĩnh.
Lục Dĩ Ngưng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trêи cổ tay mình, kim giây chuyển động tích tắc, sau khi quay được đại khái nửa vòng, cô nghe thấy tiếng bước chân kia đi đến gần, và cùng lúc đó, Văn Tĩnh lại cười một cái, mở miệng nói: "Lục Dĩ Ngưng?"
Phó Uẩn nhìn Lục Dĩ Ngưng một cái, rồi lại nhìn Văn Tĩnh một cái, có chút ngạc nhiên: "Hai đứa quen nhau?"
Mặc dù trước kia cùng học một trường Đại học nhưng chuyên ngành học của hai người khác nhau quá xa, cho nên Phó Uẩn nhất thời không hiểu hai người họ làm thế nào mà quen nhau.
Văn Tĩnh đưa hộp dâu kia cho bảo mẫu, gật đầu: "Bạn gái cũ của Tiểu Bạch, cháu từng gặp vài lần ạ."
Phó Uẩn: "..."
Bà cảm thấy mình đã già rồi, lỗ tai không còn tốt nữa, nên mới sinh ra ảo giác thính giác.
Để giải quyết vấn đề này, Phó Uẩn còn cố ý nhéo vào tai một cái, "Cháu nói là bạn gái của ai cơ?"
Lần này Văn Tĩnh còn chưa kịp nói gì, Đường Mộ Bạch đã lạnh nhạt mở miệng trước: "Con."
Phó Uẩn nhìn ba người trẻ xấp xỉ tuổi nhau này, rơi vào trầm tư.
Đương sự Lục Dĩ Ngưng ngồi tại chỗ vài phút, sau đó đứng dậy, "Cô Phó, hôm nay cảm hơn dì, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, cháu về trước nhé."
Cô nói xong liền kéo ghế ra, quay đầu liền nhìn thấy đôi dép mà Văn Tĩnh đang đi trêи chân.
Kiểu dáng gần giống với đôi trêи chân Phó Uẩn, không giống như đôi cô đang đi, vừa nhìn liền biết là dùng một lần.
Vậy nên đây chính là sự khác biệt giữa cô và Văn Tĩnh.
Càng là những lúc như này Lục Dĩ Ngưng lại bình tĩnh hơn, cô nhìn Phó Uẩn gật đầu cười rồi nhấc chân đi thẳng ra cửa, lấy tốc độ nhanh nhất thay giày rồi ra khỏi nhà mà không hề quay đầu lại.
Suốt quãng đường Lục Dĩ Ngưng đi rất nhanh, cô không thường xuyên đến đây nên cũng không quá quen đường, sau khi rẽ trái lượn phải một vòng mới ra được khỏi khu Lộc Cảng, lại nhìn đồng hồ một lần nữa, đã qua hơn mười lăm phút.
Cô cảm thấy bữa cơm kia dường như phí công ăn rồi, đi một vòng đã tiêu hóa mất hơn nửa.
Lục Dĩ Ngưng thở dài, đưa tay lên lau mồ hôi trêи chóp mũi, vừa lấy điện thoại ra định gọi một chiếc xe taxi đến đây, liền nghe thấy sau lưng có người gọi tên cô: "Lục Dĩ Ngưng."
Đường Mộ Bạch đã đi theo sau cô được một lúc rồi.
Chính xác mà nói, ngay khi Lục Dĩ Ngưng ra khỏi cửa anh cũng lập tức đi theo ra luôn rồi.
Cô gái này hôm nay có lẽ hơi mất tập trung, đi lâu như vậy rồi mà cũng không nghĩ đến việc dùng điện thoại chỉ đường.
Quãng đường vốn dĩ chỉ cần đi trong ba bốn phút thế mà bị cô kéo dài đến tận mười lăm phút đồng hồ.
Đường Mộ Bạch đã đi qua con đường này vô số lần, có nhắm mắt cũng vẫn có thể đi đúng đường, thế nhưng anh cũng không gọi cô lại, cứ thế yên lặng đi theo sau lưng cô, nhìn cô lượn quanh khu này hơn nửa vòng, cuối cùng mới tìm được lối ra.
Hiện tại bắt buộc phải gọi cô lại rồi.
Nếu giờ còn không gọi cô, chắc cô sẽ đi thẳng về nhà mất.
Khó khăn lắm Đường Mộ Bạch mới gặp được cô một lần, làm sao có thể để cô rời đi dễ dàng như vậy chứ.
Lục Dĩ Ngưng đúng thật là muốn đi thẳng về nhà, cô cũng chẳng có tâm tư nói chuyện nữa, nhưng vẫn dừng bước chân, không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Vừa quay đầu, trước mặt liền có một chiếc taxi chạy tới, cũng đỡ mất công cô phải gọi điện thoại gọi xe, Lục Dĩ Ngưng đưa tay ngăn xe taxi lại, sau đó quay đầu cười một cái với Đường Mộ Bạch: "Em đi trước đây."
Nói dứt lời, cô liền trực tiếp kéo cửa lên xe.
Vừa ngồi xuống ghế sau, Lục Dĩ Ngưng còn chưa kịp nói địa chỉ với tài xế, cửa xe đã bị kéo ra, Đường Mộ Bạch nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô, tựa như chiếc taxi này là do anh gọi vậy, giọng điệu anh vô cùng tự nhiên: "Đi thôi."
Lục Dĩ Ngưng: "..."
Thật đúng là không biết xấu hổ.
Lúc này Lục Dĩ Ngưng đang ngồi quay lưng về phía anh nên hoàn toàn không nhìn được biểu cảm của anh. Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn cảm thấy hô hấp của mình bị chậm một nhịp.
Tiếng bước chân ở phía sau càng ngày càng gần, bả vai Lục Dĩ Ngưng lại bắt đầu căng cứng, từng chút một, càng ngày càng cứng đờ.
Vốn dĩ theo những hiểu biết ít ỏi của Lục Dĩ Ngưng về bác sĩ ngoại khoa, cô cứ nghĩ rằng hôm nay anh ước chừng lại phải tan làm rất muộn, dù sao suốt hai tuần nay, ngoại trừ ngày đầu tiên, cô chưa từng nhìn thấy Đường Mộ Bạch vào giờ tan làm bao giờ.
Tình huống này còn kϊƈɦ thích hơn nhiều so với biết trước là anh có ở nhà, thế nhưng cô lại không còn cách nào khác, chỉ có thể bất động ngồi im tại chỗ.
Cũng giống như cô, Phó Uẩn đang ngồi bên cạnh cũng bị sững sờ mất vài giây.
Sở thích của cô gái nhỏ Đường Mộ Bạch mở miệng liền có thể nói ra, Phó Uẩn cảm thấy con trai nhà mình bắt đầu nghiêm túc rồi nên ngay cả người ta không thích ăn cái gì cũng đã thăm dò rõ ràng, bà nhất thời vui mừng khôn xiết, lúc quay sang nhìn Lục Dĩ Ngưng đôi mắt cũng sáng lên, "Như vậy sao?"
Lục Dĩ Ngưng mím môi, rầu rĩ đáp một tiếng.
Nụ cười bên miệng Phó Uẩn lại càng lớn hơn, gần như không thể khép lại được, cao giọng thuật lại với dì giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp rồi lại bóc quýt đưa cho Lục Dĩ Ngưng.
Bà đã sống vài chục năm rồi, tự nhiên sẽ không nói thẳng ra khiến cho cô gái nhỏ xấu hổ, nên cũng không nói tiếp nữa, kịp thời đổi sang chủ đề khác, "Dĩ Ngưng, mấy ngày này cháu bận cái gì vậy?"
Lục Dĩ Ngưng điều chỉnh tư thế ngồi, "Chỉ là mấy việc như chụp ảnh rồi lại sửa ảnh thôi ạ, cũng chẳng có gì."
Đường Mộ Bạch đã đi tới, anh hôm nay vừa nhìn là biết không phải đến bệnh viện, quần áo đang mặc vẫn là bộ đồ thể thao màu trắng hồi sáng, thoạt nhìn rất thoải mái tùy ý, bởi vì là màu trắng nên càng nổi bật lên cả người anh sạch sẽ sáng sủa hơn.
Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn anh một cái, sau đó hoàn toàn coi như anh không tồn tại, thu hồi lại ánh mắt, tập trung trả lời những câu hỏi của Phó Uẩn.
Có lẽ Phó Uẩn đã quen làm cô giáo nên dường như lúc nào trong đầu cũng có sẵn mười vạn câu hỏi vì sao, bà cũng không hỏi đến bất kỳ vấn đề riêng tư nào, chỉ xoay quanh cuộc sống và công việc của Lục Dĩ Ngưng giống như trưởng bối và vãn bối đang tâm sự chuyện nhà vậy, kéo tay cô trò chuyện cả nửa ngày.
Bảo mẫu Đường gia dường như coi cô như khách quý hiếm gặp vậy, bận rộn cả nửa ngày trong phòng bếp, mãi đến khi mặt trời đã xuống núi mới bày xong mấy món ăn lên bàn ăn.
Mùi hương nhất thời lan tỏa ra ngoài, bữa trưa Lục Dĩ Ngưng ăn uống quá tùy tiện, vốn dĩ đến giờ này cũng đã hơi đói rồi, vừa ngửi thấy mùi thơm kia, cô tựa như có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình và tiếng bụng đang kêu gào.
May mà Phó Uẩn vẫn đang nói chuyện, TV trong phòng khách cũng đang bật nên căn bản không có ai chú ý đến cô.
Đường Mộ Bạch tựa hồ hoàn toàn không có ý định tham gia vào câu chuyện của hai người họ, anh nửa dựa lưng vào ghế sofa, trong tay cầm điều khiển từ xa, mỗi giây lại đổi một kênh với tốc độ cực kỳ nhanh.
Có lẽ qua khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, thức ăn trêи bàn cuối cùng cũng đã sẵn sàng.
Bụng Lục Dĩ Ngưng trống rỗng đến nỗi ngực gần như dán vào lưng luôn rồi, cũng may đạo đãi khách của Đường gia rất tốt, cơm đã chuẩn bị xong rồi liền cũng không kéo người nói chuyện thêm nữa.
Ba Đường không có ở nhà nên trêи bàn ăn chỉ có ba người họ.
Đường gia dù sao cũng là một gia đình giàu có, rất chú trọng ăn không nói ngủ không nói, còn Lục Dĩ Ngưng thì sao, cô đã đói đến mức chẳng còn sức để nói chuyện nữa rồi.
Cả bữa cơm, trêи bàn ngoại trừ âm thanh đũa va vào bát phát ra, cùng với Phó Uẩn rất thỉnh thoảng nói vài câu bảo Lục Dĩ Ngưng đừng khách khí ra thì hầu như toàn bộ quá trình đều không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Mặc dù Lục Dĩ Ngưng vô cùng đói nhưng dù sao người cô cũng gầy nên dạ dày cũng nhỏ, chỉ ăn một bát cơm là đã no sương sương rồi.
Về phần Đường Mộ Bạch, anh cũng không ăn bao nhiêu cơm.
Lục Dĩ Ngưng ngồi ở đối diện, cô cũng không hề nhìn anh, gần như từ đầu đến cuối đều chỉ cúi đầu, chỉ có những lúc Phó Uẩn nói chuyện với cô thì cô mới quay đầu cười với bà.
Mặt trời xuống núi, ánh chiều tà màu đỏ cam từ cửa sổ sát đất chiếu vào, phủ lên một phần nhỏ khuôn mặt bên trái của cô, những sợi lông tơ rất ngắn tinh tế trêи mặt cô tựa như cũng được nhuộm lên một lớp ánh sáng, dịu dàng lại trong trẻo.
Ngoại hình của Lục Dĩ Ngưng thực ra cũng không phải kiểu mỹ nữ nhìn thoáng qua liền cực kỳ chói mắt, nhưng cô rất ưa nhìn, ngũ quan tinh tế lại không có sức công kϊƈɦ, kết hợp lại với nhau nhìn thế nào cũng đều thấy rất đẹp mắt.
Ít nhất là Đường Mộ Bạch nhìn thế nào cũng đều thấy rất đẹp mắt.
Cũng có khả năng là do thẩm mỹ của anh gần đây đã thay đổi, cho nên ngay cả động tác đưa tay lên vén tóc ra sau tai của Lục Dĩ Ngưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Ngay một khắc này, Đường Mộ Bạch chỉ nghĩ, nếu bây giờ mẹ anh không có ở đây thì tốt.
Bởi vì Phó Uẩn còn đang ở đây, Đường Mộ Bạch đã cố gắng hết sức để khắc chế ánh mắt của mình không nóng bỏng một cách quá rõ ràng, thế nhưng cho dù là vậy, anh vẫn bị Phó Uẩn cẩn thận tinh tế phát hiện ra.
Có điều bà không nhận thấy điều đó trực tiếp từ Đường Mộ Bạch mà là gián tiếp phát hiện ra từ phía Lục Dĩ Ngưng.
Bởi vì ngay từ đầu bữa ăn, cô gái nhỏ này liền bắt đầu mất tự nhiên giơ tay lên vén tóc.
Tuy mặt cô không đỏ nhưng ánh mắt vẫn luôn né tránh, tần suất vén tóc lại thực sự quá cao, Phó Uẩn di chuyển ánh mắt, lúc này mới phát hiện con trai nhà mình đã nhìn người ta lâu lắm rồi.
Đường Mộ Bạch có thể không biết, trong mắt mẹ ruột của mình lúc này, anh giống như một con sói đói, có thể vồ lấy con thỏ trắng ở phía đối diện bất cứ lúc nào.
Phó Uẩn: "..."
Trước kia nào có thấy con thích người ta đến như vậy đâu!
Phó Uẩn cảm thấy đầu óc đứa con trai này chắc là có chút vấn đề, nếu không hẳn là cũng không đến nỗi trì độn nhiều năm như vậy chứ.
Có lẽ thượng đế thực sự rất công bằng, ban cho anh chỉ số IQ cao nhưng đồng thời cũng hạ thấp độ nhạy bén của anh.
Phó Uẩn thở dài, uống một ngụm nước, vờ như không nhìn thấy gì.
Với tư cách là mẹ của Đường Mộ Bạch, Phó Uẩn cũng không thể cứ một mực chen ngang giữa hai người, vừa muốn kiếm cớ đi vệ sinh để dành lại cho bọn họ không gian riêng thì liền nghe thấy có người gõ cửa.
Không đến vài giây sau, một giọng nữ truyền tới từ ngoài cửa: "Dì Uẩn, nhà cháu vừa hái dâu, mẹ cháu bảo cháu mang sang đây cho dì một ít..."
Người nọ ra vào rất tự nhiên, sau khi tìm dép đi trong nhà rồi thay xong, vừa từ cửa đi vào liền "Ơ" một tiếng: "Nhà có khách đến ạ?"
Lục Dĩ Ngưng còn chưa quay người lại, nhưng sau khi nghe người này nói được hai câu, cô liền cảm thấy mình căn bản không cần thiết phải quay người chào hỏi nữa.
Tuy rằng đã rất lâu không nghe thấy giọng nói này, nhưng chỉ riêng từ giọng điệu của cô ta và cách cô ta nói chuyện với Phó Uẩn, Lục Dĩ Ngưng cũng đã đoán được người tới là ai.
Hẳn là tiểu thanh mai của Đường Mộ Bạch, Văn Tĩnh.
Lục Dĩ Ngưng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trêи cổ tay mình, kim giây chuyển động tích tắc, sau khi quay được đại khái nửa vòng, cô nghe thấy tiếng bước chân kia đi đến gần, và cùng lúc đó, Văn Tĩnh lại cười một cái, mở miệng nói: "Lục Dĩ Ngưng?"
Phó Uẩn nhìn Lục Dĩ Ngưng một cái, rồi lại nhìn Văn Tĩnh một cái, có chút ngạc nhiên: "Hai đứa quen nhau?"
Mặc dù trước kia cùng học một trường Đại học nhưng chuyên ngành học của hai người khác nhau quá xa, cho nên Phó Uẩn nhất thời không hiểu hai người họ làm thế nào mà quen nhau.
Văn Tĩnh đưa hộp dâu kia cho bảo mẫu, gật đầu: "Bạn gái cũ của Tiểu Bạch, cháu từng gặp vài lần ạ."
Phó Uẩn: "..."
Bà cảm thấy mình đã già rồi, lỗ tai không còn tốt nữa, nên mới sinh ra ảo giác thính giác.
Để giải quyết vấn đề này, Phó Uẩn còn cố ý nhéo vào tai một cái, "Cháu nói là bạn gái của ai cơ?"
Lần này Văn Tĩnh còn chưa kịp nói gì, Đường Mộ Bạch đã lạnh nhạt mở miệng trước: "Con."
Phó Uẩn nhìn ba người trẻ xấp xỉ tuổi nhau này, rơi vào trầm tư.
Đương sự Lục Dĩ Ngưng ngồi tại chỗ vài phút, sau đó đứng dậy, "Cô Phó, hôm nay cảm hơn dì, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, cháu về trước nhé."
Cô nói xong liền kéo ghế ra, quay đầu liền nhìn thấy đôi dép mà Văn Tĩnh đang đi trêи chân.
Kiểu dáng gần giống với đôi trêи chân Phó Uẩn, không giống như đôi cô đang đi, vừa nhìn liền biết là dùng một lần.
Vậy nên đây chính là sự khác biệt giữa cô và Văn Tĩnh.
Càng là những lúc như này Lục Dĩ Ngưng lại bình tĩnh hơn, cô nhìn Phó Uẩn gật đầu cười rồi nhấc chân đi thẳng ra cửa, lấy tốc độ nhanh nhất thay giày rồi ra khỏi nhà mà không hề quay đầu lại.
Suốt quãng đường Lục Dĩ Ngưng đi rất nhanh, cô không thường xuyên đến đây nên cũng không quá quen đường, sau khi rẽ trái lượn phải một vòng mới ra được khỏi khu Lộc Cảng, lại nhìn đồng hồ một lần nữa, đã qua hơn mười lăm phút.
Cô cảm thấy bữa cơm kia dường như phí công ăn rồi, đi một vòng đã tiêu hóa mất hơn nửa.
Lục Dĩ Ngưng thở dài, đưa tay lên lau mồ hôi trêи chóp mũi, vừa lấy điện thoại ra định gọi một chiếc xe taxi đến đây, liền nghe thấy sau lưng có người gọi tên cô: "Lục Dĩ Ngưng."
Đường Mộ Bạch đã đi theo sau cô được một lúc rồi.
Chính xác mà nói, ngay khi Lục Dĩ Ngưng ra khỏi cửa anh cũng lập tức đi theo ra luôn rồi.
Cô gái này hôm nay có lẽ hơi mất tập trung, đi lâu như vậy rồi mà cũng không nghĩ đến việc dùng điện thoại chỉ đường.
Quãng đường vốn dĩ chỉ cần đi trong ba bốn phút thế mà bị cô kéo dài đến tận mười lăm phút đồng hồ.
Đường Mộ Bạch đã đi qua con đường này vô số lần, có nhắm mắt cũng vẫn có thể đi đúng đường, thế nhưng anh cũng không gọi cô lại, cứ thế yên lặng đi theo sau lưng cô, nhìn cô lượn quanh khu này hơn nửa vòng, cuối cùng mới tìm được lối ra.
Hiện tại bắt buộc phải gọi cô lại rồi.
Nếu giờ còn không gọi cô, chắc cô sẽ đi thẳng về nhà mất.
Khó khăn lắm Đường Mộ Bạch mới gặp được cô một lần, làm sao có thể để cô rời đi dễ dàng như vậy chứ.
Lục Dĩ Ngưng đúng thật là muốn đi thẳng về nhà, cô cũng chẳng có tâm tư nói chuyện nữa, nhưng vẫn dừng bước chân, không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Vừa quay đầu, trước mặt liền có một chiếc taxi chạy tới, cũng đỡ mất công cô phải gọi điện thoại gọi xe, Lục Dĩ Ngưng đưa tay ngăn xe taxi lại, sau đó quay đầu cười một cái với Đường Mộ Bạch: "Em đi trước đây."
Nói dứt lời, cô liền trực tiếp kéo cửa lên xe.
Vừa ngồi xuống ghế sau, Lục Dĩ Ngưng còn chưa kịp nói địa chỉ với tài xế, cửa xe đã bị kéo ra, Đường Mộ Bạch nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô, tựa như chiếc taxi này là do anh gọi vậy, giọng điệu anh vô cùng tự nhiên: "Đi thôi."
Lục Dĩ Ngưng: "..."
Thật đúng là không biết xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com