Full Nalu Bat Em Ve Phuc Tung Toi
-oOo-
- "Em thơm thật đấy!" - Người đàn ông ngửi ngửi mùi hương trên người cô, xém chút đem răng cắn vào cổ cô gái.
-" Laxus! Thôi đi! Tôi mách Mira đấy." - Một người đàn ông tóc xanh, trên mặt có hình nhân, lãnh đạm bước tới, kéo cô lại về phía mình.
-"Bixlow à. Cô ấy không phải Mira sao? Mùi giống vậy? Cứ tưởng cô ấy về rồi chứ. Xin lỗi cô, thất lễ rồi." - Laxus mỉm cười với cô rồi biến mất.
Lis ngước lên nhìn anh,
" Anh ấy tên là Bixlow sao?"
-" Cảm ơn anh!" - Lis rời khỏi người anh, cúi đầu cảm ơn người trước mặt.
-" Em tên là gì?" - Người nọ nâng cằm cô lên, ánh mắt soi xét.
-" Em là Lisanna!" - Cô cười với anh, bình thãn trả lời.
-" Em đi đâu đây?"
-" Em sẽ ngủ và học ở đây."
-" Bây giờ là buổi tối, bảo vệ cũng về hết rồi, không có chìa khoá phòng nào cho em ở được, thôi thì em sang phòng anh ngủ lại một đêm nhé. Yên tâm anh không làm gì em đâu." - Anh cười trấn an , xoa đầu cô.
- " Vâng!"
Anh đi trước, cô cất bước theo sau, anh trong mắt cô thật cao lớn, vững chải, không lạnh lùng ảm đạm như bên ngoài.
-"Á!" - Mãi ngẩng ngơ, tâm trí cứ dán chặt vào tấm lưng trước mặt mà vô tình bị một nhánh cây cạ vào khoé môi, đau nhói.
Anh ở phía trước nghe cô la lên ngay tắp lự quay đầu lại, thấy người nọ đang ôm mặt, nhăn nhó. Anh lại gần gỡ bàn tay ấy ra, bắt gặp vết máu nơi khoé miệng cô.
Không kiềm được mà kéo cô lại, gắt gao hôn lên đôi môi ấy. Đến khi bình tĩnh lại, anh buông cô ra, đã thấy người nọ thở hỗn hễn, tát vào mặt anh, lấy tay che môi lại.
-" Anh xin lỗi, anh làm em sợ rồi." - Bixlow thở hắt ra, đôi mắt trở lại màu bình thường, xót xa nhìn người đối diện.
-" Anh có đau lắm không?" - Cô không biết vì lí do gì đột nhiên không còn giận anh nữa, đưa tay lên mặt anh, xuýt xoa bên má bị cô tát đã in hằn 5 ngón tay.
-" Em không sợ anh sao?" - Anh nắm lấy bàn tay cô, nhìn cô khó hiểu.
-" Không!" - Lis mỉm cười với anh, một nụ cười tươi lạ lùng.
Anh sững sờ, bất giác ôm chặt người đối diện.
Lần đầu tiên trong đời, có người không khiếp sợ anh, không e dè né tránh anh.
-" Cảm ơn em, Lisanna!"
Lis úp mặt vào khuôn ngực ấy, mỉm cười dịu dàng.
" Làm sao mà em lại khiếp sợ anh được chứ, nếu không có anh, em đã không có được cuộc sống tự do như hiện tại. Cảm ơn anh, Bixlow."
-----------------Tối bonus thêm một chap nữa nhé, bù hôm qua ngủ quên 😪😋Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com