Full Meo Nho Va Cuon Len
Hết tiết hai, tôi vội kéo cái Hà cùng tôi đi xuống canteen mua ít đồ ăn sáng, đương nhiên là để cho bạn Nam của tôi bổ sung chất cho cơ thể rồi. Vì liên tiếp hai tiết tới là tiết thể dục, và đương nhiên Trần Hoàng Nam sẽ không bỏ qua bộ môn bóng rổ mà nó yêu thích.Tôi không muốn bạn Nam nhà tôi bị đói, hết tiết bốn nó còn lên xe đi luôn nữa, phải xuống tận Nam Định chứ có gần đây quái đâu?Hà khoác tay tôi, vừa đi vừa bĩu môi:
"Con mèo nó xuống canteen mua cho người yêu nó thì thôi tao không nói, mày lẽo đẽo xuống đây mua đồ cho người thậm chí còn không phải là mập mờ của mày à Minh?"Còn cái thằng Vũ Duy Minh lẽo đẽo theo ngay cạnh chúng tôi là tại vì nó bị gãy tay nên không chơi bóng rổ được. Nó theo xuống canteen là vì Quỳnh Anh uống mỗi hộp sữa milo mà không ăn hộp bánh của nó. Nó sợ bạn Quỳnh Anh của nó bị đói.
Minh vừa đi vừa ngân nga bài hát gì đó mà tôi còn chẳng biết tên:
"Kệ tao, còn hơn cái đồ không có ai mua cho."Hà khoanh tay lại:
"Hơ, tao làm sao mà bằng được cái loại đơn phương, giống như tự đ** vào chân mình vậy, người khác thì thấy bẩn còn mình thì thấy ấm í."Vũ Duy Minh đưa tay tóm gáy Hà nhưng con bé nhanh chân kéo tôi vào giữa, thằng Minh với tay qua tôi nhưng lập tức bị tôi ngăn lại:
"Bạn ơi ai làm thế với con gái bao giờ."Thằng Minh buông tay xuống."Với cả cái gì là sự thật thì mình nhận nhé." Kết thúc câu tôi lôi cái Hà chạy thục mạng đến canteen, tôi nói thật chứ cái bộ môn trêu thằng chó Minh này tôi hưởng ứng vô cùng nhiệt liệt. Thằng này lúc nãy còn đốt nhà tôi cơ mà, không cho nó cay một tí làm sao mà tôi thỏa mái cho được.Hai đứa chạy được nửa đường thì không thấy thằng Minh đuổi theo nữa, tôi thở hồng hộc:
"Tuy nó bị gãy tay nhưng lực sát thương thì không giảm đi tí nào đâu."Hà thở dốc ngay bên cạnh tôi, nó bật cười to:
"Ai bảo trông nó ghét quá, mặc dù đỡ ngứa mắt hơn cái lúc thấy con nào là tán con đấy hồi trước."Tôi bật cười khi cả hai đi bộ về hướng canteen:
"Sao, vẫn cay vụ nó hỗ trợ Hải Anh tán mày à?""Đương nhiên, dcm chứ giờ tao gặp Hải Anh là tao né vội. Không phải vì ghét nó, mà là tao không muốn lặp lại những gì từng xảy ra..." Nó chợt im lặng rồi lùi mấy bước núp sau lưng tôi, giọng nhỏ đi không biết bao nhiêu "Ê tao nhìn không nhầm thì dm Hải Anh kia à?"Tôi hướng mắt theo nó chỉ và nhận ra đúng là thằng Hải Anh đang đi về phía chúng tôi, nó đang nói chuyện với thằng Hoàng bên cạnh, tôi khẽ gật đầu:
"Ừ dm, tinh mắt thế.""Tao xin phép chuồn trước."Nói xong nó chạy vội, hình như thằng Hải Anh cũng nhận ra động tĩnh bên này thì phải, nó hướng mắt đến tôi với sự tò mò hơn hết làm tôi cũng không biết nói thế nào. Nó bước nhanh đến:
"Nãy hình như tao thấy Hà đúng không Huyền Như?"Tôi nở nụ cười ngượng:
"À ừ, đúng rồi. Nãy tao với Hà định đi canteen mua đồ mà tự nhiên Hà nó kêu đau bụng nên chạy về lớp mất rồi."Tôi thấy sắc mặt Hải Anh tái đi, nó nhăn mày xoay xoay tay:
"Tao nhớ phải hơn tuần nữa mới đến ngày mà, sao lại đau bụng thế? Hay do chưa ăn sáng? Hay là lại bị rối loạn rồi?"Tôi tạm thời tạm biết nó trong khi nó thì đang trong cơn hoài nghi mà về lớp, tôi hướng thẳng đến phía canteen để mua chút đồ cho bạn Hoàng Nam. Tôi nó thật trước đến giờ tôi có rất ít cơ hội được chăm sóc cho Nam vì từ trước đến giờ luôn là nó ưu tiên các vấn đề của tôi hơn.Có vẻ là một mối quan hệ chả công bằng tí nào nhỉ vì Nam luôn là người cho đi nhiều hơn, còn tôi thì luôn là đứa nhận hết mọi thứ tốt đẹp mà Nam giành cho, tôi biết tôi tệ hại xấu xí cỡ nào và hơn hết là không xứng với tình cảm của Nam ra sao.Thế nhưng tôi vẫn lựa chọn ích kỉ và giữ Nam cho riêng mình.Bỗng điện thoại tôi reo lên ầm ầm, vừa trả tiền bánh tôi vừa rút điện thoại ra:
[Alo, không nhận cho vay tiền nhé.][Như, em có yêu Nam thật lòng không thế?]Giọng Ngô Quốc Long nặng đi hơn bao giờ hết, lần cuối cùng tôi thấy nó nghiêm túc thế này là lần nó bay về Hà Nội xin lỗi tôi việc nó từng coi tôi là kẻ thay thế cho Nguyễn Bích Ngọc. Tôi thở dài một cái:
[Khi không hỏi ngu cái gì thế? Tao không yêu Nam thì yêu ai?][Em biết việc bị coi là người thay thế cho người đến trước nó tệ thế nào mà Như?][Mày đang nói cái gì thế?]______________________Tôi hớt hải chạy đến sân bóng rổ, nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Nam đâu. Tôi bỗng chốc như vừa bị ném vào một nồi nước đang sôi sùng sục, vừa bồn chồn lo lắng vừa sợ hãi. Nam thấy rồi, thấy tôi với Duy Anh tối ngày hôm qua. Thảo nào sáng nay nó lại có thái độ khác biệt như thế, sao tôi lại không nhận ra chứ nhỉ?Tôi không quan tâm đến cảm xúc của nó gì cả, tôi phải gặp nó. Tôi cần gặp công chúa của tôi thật nhanh để giải thích. Công chúa của tôi overthinking nặng lắm!Bỗng chốc Quỳnh Anh nắm bàn tay tôi, đôi mắt nó ánh lên sự lo lắng:
"Mày đây rồi, tao tìm mày từ nãy đấy! Lúc nãy Nam với Duy Anh có xích mích trên sân bóng rổ...""Sao cơ, Nam đâu rồi? Mày thấy Nam đâu không?""Bình tĩnh, chuyện nhỏ thôi không to tát lắm đâu. Nãy cô Minh mới gọi Nam đi gấp vì lịch trình chuyến đi thay đổi, nó đang trên xe đi rồi. Nãy nó có nhờ tao nói lại cho mày vì sợ mày lo lắng."________________________
"Con mèo nó xuống canteen mua cho người yêu nó thì thôi tao không nói, mày lẽo đẽo xuống đây mua đồ cho người thậm chí còn không phải là mập mờ của mày à Minh?"Còn cái thằng Vũ Duy Minh lẽo đẽo theo ngay cạnh chúng tôi là tại vì nó bị gãy tay nên không chơi bóng rổ được. Nó theo xuống canteen là vì Quỳnh Anh uống mỗi hộp sữa milo mà không ăn hộp bánh của nó. Nó sợ bạn Quỳnh Anh của nó bị đói.
Minh vừa đi vừa ngân nga bài hát gì đó mà tôi còn chẳng biết tên:
"Kệ tao, còn hơn cái đồ không có ai mua cho."Hà khoanh tay lại:
"Hơ, tao làm sao mà bằng được cái loại đơn phương, giống như tự đ** vào chân mình vậy, người khác thì thấy bẩn còn mình thì thấy ấm í."Vũ Duy Minh đưa tay tóm gáy Hà nhưng con bé nhanh chân kéo tôi vào giữa, thằng Minh với tay qua tôi nhưng lập tức bị tôi ngăn lại:
"Bạn ơi ai làm thế với con gái bao giờ."Thằng Minh buông tay xuống."Với cả cái gì là sự thật thì mình nhận nhé." Kết thúc câu tôi lôi cái Hà chạy thục mạng đến canteen, tôi nói thật chứ cái bộ môn trêu thằng chó Minh này tôi hưởng ứng vô cùng nhiệt liệt. Thằng này lúc nãy còn đốt nhà tôi cơ mà, không cho nó cay một tí làm sao mà tôi thỏa mái cho được.Hai đứa chạy được nửa đường thì không thấy thằng Minh đuổi theo nữa, tôi thở hồng hộc:
"Tuy nó bị gãy tay nhưng lực sát thương thì không giảm đi tí nào đâu."Hà thở dốc ngay bên cạnh tôi, nó bật cười to:
"Ai bảo trông nó ghét quá, mặc dù đỡ ngứa mắt hơn cái lúc thấy con nào là tán con đấy hồi trước."Tôi bật cười khi cả hai đi bộ về hướng canteen:
"Sao, vẫn cay vụ nó hỗ trợ Hải Anh tán mày à?""Đương nhiên, dcm chứ giờ tao gặp Hải Anh là tao né vội. Không phải vì ghét nó, mà là tao không muốn lặp lại những gì từng xảy ra..." Nó chợt im lặng rồi lùi mấy bước núp sau lưng tôi, giọng nhỏ đi không biết bao nhiêu "Ê tao nhìn không nhầm thì dm Hải Anh kia à?"Tôi hướng mắt theo nó chỉ và nhận ra đúng là thằng Hải Anh đang đi về phía chúng tôi, nó đang nói chuyện với thằng Hoàng bên cạnh, tôi khẽ gật đầu:
"Ừ dm, tinh mắt thế.""Tao xin phép chuồn trước."Nói xong nó chạy vội, hình như thằng Hải Anh cũng nhận ra động tĩnh bên này thì phải, nó hướng mắt đến tôi với sự tò mò hơn hết làm tôi cũng không biết nói thế nào. Nó bước nhanh đến:
"Nãy hình như tao thấy Hà đúng không Huyền Như?"Tôi nở nụ cười ngượng:
"À ừ, đúng rồi. Nãy tao với Hà định đi canteen mua đồ mà tự nhiên Hà nó kêu đau bụng nên chạy về lớp mất rồi."Tôi thấy sắc mặt Hải Anh tái đi, nó nhăn mày xoay xoay tay:
"Tao nhớ phải hơn tuần nữa mới đến ngày mà, sao lại đau bụng thế? Hay do chưa ăn sáng? Hay là lại bị rối loạn rồi?"Tôi tạm thời tạm biết nó trong khi nó thì đang trong cơn hoài nghi mà về lớp, tôi hướng thẳng đến phía canteen để mua chút đồ cho bạn Hoàng Nam. Tôi nó thật trước đến giờ tôi có rất ít cơ hội được chăm sóc cho Nam vì từ trước đến giờ luôn là nó ưu tiên các vấn đề của tôi hơn.Có vẻ là một mối quan hệ chả công bằng tí nào nhỉ vì Nam luôn là người cho đi nhiều hơn, còn tôi thì luôn là đứa nhận hết mọi thứ tốt đẹp mà Nam giành cho, tôi biết tôi tệ hại xấu xí cỡ nào và hơn hết là không xứng với tình cảm của Nam ra sao.Thế nhưng tôi vẫn lựa chọn ích kỉ và giữ Nam cho riêng mình.Bỗng điện thoại tôi reo lên ầm ầm, vừa trả tiền bánh tôi vừa rút điện thoại ra:
[Alo, không nhận cho vay tiền nhé.][Như, em có yêu Nam thật lòng không thế?]Giọng Ngô Quốc Long nặng đi hơn bao giờ hết, lần cuối cùng tôi thấy nó nghiêm túc thế này là lần nó bay về Hà Nội xin lỗi tôi việc nó từng coi tôi là kẻ thay thế cho Nguyễn Bích Ngọc. Tôi thở dài một cái:
[Khi không hỏi ngu cái gì thế? Tao không yêu Nam thì yêu ai?][Em biết việc bị coi là người thay thế cho người đến trước nó tệ thế nào mà Như?][Mày đang nói cái gì thế?]______________________Tôi hớt hải chạy đến sân bóng rổ, nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Nam đâu. Tôi bỗng chốc như vừa bị ném vào một nồi nước đang sôi sùng sục, vừa bồn chồn lo lắng vừa sợ hãi. Nam thấy rồi, thấy tôi với Duy Anh tối ngày hôm qua. Thảo nào sáng nay nó lại có thái độ khác biệt như thế, sao tôi lại không nhận ra chứ nhỉ?Tôi không quan tâm đến cảm xúc của nó gì cả, tôi phải gặp nó. Tôi cần gặp công chúa của tôi thật nhanh để giải thích. Công chúa của tôi overthinking nặng lắm!Bỗng chốc Quỳnh Anh nắm bàn tay tôi, đôi mắt nó ánh lên sự lo lắng:
"Mày đây rồi, tao tìm mày từ nãy đấy! Lúc nãy Nam với Duy Anh có xích mích trên sân bóng rổ...""Sao cơ, Nam đâu rồi? Mày thấy Nam đâu không?""Bình tĩnh, chuyện nhỏ thôi không to tát lắm đâu. Nãy cô Minh mới gọi Nam đi gấp vì lịch trình chuyến đi thay đổi, nó đang trên xe đi rồi. Nãy nó có nhờ tao nói lại cho mày vì sợ mày lo lắng."________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com