Full Love And Tears
Từng hàng xe hơi đậu thành dãy dài trước cổng nhà thờ. Những gương mặt quen thuộc của sở cảnh sát: thanh tra Megure, thiếu uý Sato, trung sỹ Takagi, cả thanh tra Shiratori và cô giáo Koshiyaba…tất cả đều có mặt đông đủ. Những người bạn thân của đôi vợ chồng trẻ là đến sớm nhất, đang vây quanh chú rể để “tâm sự” câu chuyện của những người đàn ông. Shinichi diện bộ vest trắng, cài một đoá hồng trên ngực, mỉm cười đáp lại những lời chúc mừng của mọi người. Bên cạnh anh, Sonoko đang giúp Ran chỉnh trang lại chiếc váy dài màu hồng nhạt. Bố mẹ Shinichi ngồi cạnh bố mẹ Ran bên dưới hàng ghế, lặng lẽ trao nhau những ánh nhìn đau đáu yêu thương.-Shinichi, chúc mừng hôn lễ của cháu.Tiến sỹ Agasa bước đến, ôm chàng thanh niên vào lòng.-Ai-kun hẳn là rất vui.-Vâng, chắc chắn là thế._ Shinichi chớp mắt đáp lại. Những hàng ghế đã chật kín người- những người đã và đang chứng giám cho mối tình mãnh liệt nhất thế gian. Họ ngồi đó, yên lặng chờ đợi Chúa ban phúc lành để kết hợp hai linh hồn thành một. Shinichi nhìn đồng hồ, sau đó quay sang Ran.-Đến giờ rồi em.Cô gái mỉm cười, gật đầu. Cô cùng Sonoko lui vào căn phòng nhỏ bên cạnh, chuẩn bị cho nghi lễ tuyên thệ trước Thánh Đường.Đức Cha bước lên bục, mọi người đồng loạt đứng dậy, một phút cúi đầu cầu nguyện trước Chúa. Dàn đồng ca nổi lên những giai điệu hạnh phúc chúc mừng hôn lễ. Từ trong căn phòng, Ran và Sonoko bước ra, đẩy theo một cỗ quan tài bằng pha lê trong suốt. Bên trong, Shiho đang nằm đó.Gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt khép lại yên bình, trông cô như nàng công chúa ngủ trong rừng, đang đợi chờ nụ hôn hoàng tử đánh thức. Bộ váy cưới trắng tinh cùng bó hoa hồng đỏ thắm đặt trên ngực, càng khiến người khác cảm thấy xót xa. Hôm nay chính là hôn lễ của cô và chàng trai cô yêu thương bằng cả cuộc đời. Hôn lễ mà Shiho chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tham dự trong vị trí của nhân vật chính….để rồi đến khi giấc mơ thành sự thật, cô chỉ im lặng nằm đó...thanh thản và yên bình…gieo trên môi những vị khách mời một nụ cười tê tái bóp nghẹn con tim.Giây phút cỗ quan tài bằng pha lê xuất hiện, Thánh Đường chìm sâu vào giai điệu bài hát “Already dead”.“Time wears awayAll the pleasures of the dayAll the treasures you could holdDays turn to sandLosing strength in every handThey can’t hold you anymore”Vốn dĩ hôn lễ luôn phải tràn ngập nụ cười, nhưng sao bên dưới những dãy ghế đã vang lên tiếng thút thít. Không khó để nhận ra đâu đó vang lên giọng trẻ thơ tức tưởi.“Ai-chan”, Ayumi nắm chặt chiếc váy xanh nhạt, gục đầu vào vai Mitsuhiko, cố kiềm tiếng khóc. Hai cậu bé cũng trông không khá hơn với đôi mắt đỏ hoe.Phớt lờ những biểu hiện của các vị khách mời, Shinichi mỉm cười hạnh phúc khi cỗ quan tài được đẩy đến bên cạnh anh, còn Ran và Sonoko lùi về dãy ghế đầu tiên, ngồi xuống với những tiếng thở dài lặng lẽ.Nắp quan tài nhè nhẹ được mở ra. Đức Cha mặc bộ áo dài trắng muốt, ngón tay chậm rãi giở từng trang kinh kệ. Đôi mắt hiền từ hướng về đôi trai gái bên dưới, Ngài nở một nụ cười ấm áp.“ Shinichi Kudou, con có đồng ý lấy cô Shiho Miyano làm vợ, dù giàu sang hay nghèo khổ, dù khoẻ mạnh hay bệnh tật, con cũng sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy?”“Con đồng ý, thưa Cha”“Shiho Miyano, con có đồng ý lấy anh Shinichi Kudou làm chồng, dù giàu sang hay nghèo khổ, dù khoẻ mạnh hay bệnh tật, con cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh ta, chăm sóc anh ta, yêu thương anh ta?”Thánh Đường lặng ngắt như tờ. Không gian như co hẳn lại, những tiếng nghẹn ngào cố không bật ra khỏi môi...Qúa nhiều cảm xúc lúc này để có thể diễn đạt bằng lời…và chỉ có thể gói gọn nó trong một chữ……Đau…Ran đứng dậy, bước đến bên Shiho, nhẹ nhàng nâng cánh tay cô lên, dịu dàng đáp lại.“Con đồng ý, thưa Cha”Đức Cha hướng đôi mắt trìu mến về người con gái tóc đen, gật đầu như một lời cảm ơn, sau đó quay sang nhìn chú rể.“ Hai con hãy trao nhẫn cho nhau để hoàn tất lời thề nguyện trước Chúa”Shinichi đỡ bàn tay trái của Shiho, chậm rãi lồng chiếc nhẫn vàng trơn có khắc hai chữ S&S vào ngón áp út, sau đó, cũng rất bình thản đeo chiếc còn lại lên ngón nhẫn của mình.Anh cúi xuống, nhìn người vợ vẫn còn đang say giấc bằng đôi mắt đằm thắm thương yêu, trước khi âu yếm đặt lên bờ môi xinh đẹp lạnh giá nụ hôn gắn kết vĩnh viễn giữa hai người.“Không có tình yêu vĩnh cửu…chỉ có khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu”Thời gian ngưng đọng trong giây phút này. Vạn vật đều chìm dần trong bóng tối. Chỉ còn lại hai trái tim- một đang đập và một đã từng đập- dần dần quyện hoà vào nhau, vượt không gian, vượt thời gian, vượt qua cả lằn ranh sinh tử của nhân thế.Shinichi Kudou và Shiho Miyano đã thuộc về nhau.Như họ đã từng.Sonoko ngả đầu vào vai Makoto, Hattori ôm nhẹ lên vai Kazuha, thiếu uý Sato nắm chặt cánh tay Takagi, cô Kobayashi sụt sịt lên ngực áo ngài Shiratori…Những tiếng nấc nghẹn đau đến xé lòng, đang lẳng lặng tuôn rơi hai bên gò má…Cành hồng cho AiMón quà cuối Conan gửi lạiLời tạm biệt giữa chiều vang mãiSóng biển rì rầm..ngả bóng không trung.Chuông nhà thờ vẫn rungGiữa bao người vẫn khóc Có một hồn duy nhấtTình yêu buồn vỡ tan….Mênh mang trong không gianNụ cười cũ đâu đây hằn nỗi nhớDường như anh vẫn nghe từng hơi thởEm thầm thì khẽ gọi tên anh…Nơi em nằm có anh đang quỳ bênToà ngự thánh đức Je-su chứng giámLồng nhẫn vàng vào tay em cô đạmHôn môi hồng, tuyên thệ mãi yêu em…Sáu năm sau…-Ai-chan, cẩn thận đấy con!Ran hét lên khi thấy cô bé nhảy từng bước qua hai bậc thang mỗi lần, phóng ào ra cửa, và lao vào một vòng tay đang rộng mở.-Daddy come back!-Ai-chan, nói tiếng Nhật đi con._ Shinichi nhấc bổng cô bé lên, hôn vào đôi má hồng phúng phíng đầy thương yêu._ Chúng ta đang ở Nhật, ko phải Mỹ.-Yessssssss_ Cô bé kéo dài giọng nũng nịu, dụi mái tóc màu nâu đỏ non tơ vào mặt anh_ Nếu bố về trễ chút nữa, con và mẹ sẽ ko đợi bố luôn.Shinichi xoa đầu cô bé, trong lúc Ran bước đến bên cạnh và giơ chiếc cặp xách màu hồng xinh xắn cho anh.-Em sẽ tính thêm công giữ trẻ vào mỗi phút anh đến trễ đấy nhé.-Xin lỗi, có nhiều hồ sơ phải xử lý quá_ Shinichi gãi đầu tỏ vẻ ân hận_ Từ mai anh sẽ đón con sớm mà.-Ôi, em đã nghe câu này nhiều lần từ khi anh về Nhật_Ran lắc đầu, nhưng sau đó cô nhận ra đoá hoa hồng đặt trang trọng bên cạnh ghế tài xế của chiếc Roll Roy trắng bạc. Ran mỉm cười.-Anh định đi thăm cô ấy à?-Oh…._ Shinichi âu yếm nhìn cô bé con đang nắn nắn vành tai mình nghịch ngợm_ Hôm nay là sinh nhật cô ấy.-Vâng…_Ran hôn lên vầng trán cô bé gái trước khi vẫy tay chào_ Bye bye, Ai-chan. Mai gặp lại nhé.-Bye bye, Mouri-sensei.Chiếc xe lao đi trong bóng chiều chạng vạng, để lại một người phụ nữ trẻ đứng lặng theo với nỗi xót xa dâng tràn trong đáy mắt. Nghĩa trang Haishen.Một tay bế con gái, một tay cầm theo đoá hồng rực rỡ, Shinichi băng qua những hàng mộ đều tăm tắp, con đường quen thuộc đến mức nhắm mắt anh cũng có thể bước đến chính xác nơi muốn đến.Thả cô bé con xuống, anh quỳ trên một gối, nhẹ nhàng miết ngón tay lên gương mặt người phụ nữ có mái tóc màu nâu đỏ trên bia mộ.-Shiho, anh và con đến thăm em này.-Mommyyyyyyyy_ Cô bé hôn nhẹ lên tấm ảnh, như cách bé vẫn làm với những bức ảnh ở nhà._ Happy birthday, mommy.Giọng nói trẻ thơ trong trẻo vang lên, cùng lúc đoá hồng trên tay Shinichi đặt xuống.-Chúc mừng sinh nhật em, vợ yêu.Cô bé ngồi bệt xuống đất, mở chiếc cặp hồng và lấy ra một tấm thiệp nhỏ được tô vẽ bằng những nét bút màu nguệch ngoạc. Trên thiệp là dòng chữ nắn nót của cô bé 4 tuổi “Happy Birthday, mommy. I and dad love you forever”Bên dưới là cái tên được ghi bằng màu hồng dễ thương, “ Ai Kudou”Tấm thiệp được đặt trang trọng bên cạnh đoá hoa hồng đỏ thắm.Shinichi nhìn món quà bé nhỏ do chính tay cô con gái làm, cảm thấy trong lòng dâng trào một niềm hạnh phúc vô bờ. Có lẽ là do số phận, hoặc do Shiho đã đưa dẫn, để anh có thể trở thành bố của Ai-chan vào một ngày trời mưa ảm đạm. Bốn năm trước, trong một vụ thảm sát tại Mỹ, Ai-chan là một trong những đứa bé may mắn còn sống sót, nhưng lại mất cả cha lẫn mẹ vào tay gã sát nhân điên cuồng đó. Shinichi ko thể nào dứt mắt khỏi đứa bé sơ sinh có mái tóc màu nâu đỏ và đôi mắt xanh xinh đẹp- như hiện thân bé bỏng của Shiho ngày nào. Và vụ án kết thúc cũng là lúc Shinichi quyết định nhận nuôi Ai-chan dưới sự ủng hộ của bố mẹ và bạn bè. Thủ tục pháp lý bên Mỹ rất dễ dàng, nên không khó để danh phận Ai-chan được hợp thức hoá bằng tờ giấy khai sinh hoàn mỹ nhất:“Họ tên bố: Shinichi KudouHọ tên mẹ: Shiho KudouHọ tên con: Ai Kudou”Shinichi mang con về Nhật, nhưng vì công việc, anh phải thường xuyên qua lại giữa Nhật và Mỹ, nên cô bé cũng được bố mang theo trong những chuyến công tác dài hạn. Đó là lý do tại sao cô bé bốn tuổi có thể thành thạo hai ngôn ngữ Anh-Nhật đến thế!-Bố, có thật là mẹ sẽ nghe thấy chúng ta ko?Ai-chan giật giật tay áo Shinichi, giương đôi mắt ngây thơ hỏi nhỏ. Anh mỉm cười, xoa đầu con gái và nhìn vào tấm ảnh trên tấm bia mộ.-Chắc chắn mẹ sẽ nghe thấy, vì Ai-chan là đứa con yêu thương của bố mẹ mà._ Đoạn, anh thầm thì trìu mến_ Phải ko, Shiho???Đâu đó trong gió, dường như có tiếng đáp lại dịu dàng.“I love you, too”**END**
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com