TruyenHHH.com

Full Lien Quan Mobile Cuoc Chien Voi De Che Thay Ma Phan 1

  Tôi và thằng Hiếu vội đi chỗ khác.
(Bên trong)
Zephys và Lauriel mệt rã rời, hai người nằm bẹp xuống. Zephys cố hết sức nói:
- Em à ... Chiều nay anh với em vào khu rừng Chạng Vạng nha ... Anh có chuyện muốn nói với em ... hộc hộc ...
Lauriel không nói nhưng hơi gật đầu.
Về phần tôi và thằng Hiếu, sau khi hợp tác với nhau để giúp Zephys tỏ tình, tôi nói:
- Ê mày! Ngày mai còn công đoạn cuối để hoàn thành nốt kế hoạch nha.
- Ừ biết rồi.
Hai đứa liền giải tán.
Chiều hôm đó, Zephys và Lauriel hẹn nhau trong rừng. Hai người họ đứng bên bờ của một con suối. Zephys trầm ngâm nhìn dòng nước trong vắt đang chảy mà thở dài:
- Hời. Đúng là chán thật. Sao chúng ta ... chỉ có một ngày thôi chứ?
- Anh nói vậy ... làm em cũng buồn quá. Tình yêu của chúng ta sao lại ngắn ngủi đến thế.
Hai người họ lại không nói gì nữa cả. Lauriel ngồi xuống, lấy đôi chân của mình mà thọc xuống nước mà trầm ngâm nhìn dòng suối.
Zephys đột nhiên đẩy Lauriel ngã "tùm" xuống nước. Lauriel ngạc nhiên, hỏi:
- Anh ... làm gì vậy?
- Thì tắm chứ làm gì. - Vừa nói Zephys vừa cởi bộ đồ ra.
- Ơ anh tắm sao không nói trước với em để em còn chuẩn bị chứ ...
Lauriel ngượng ngùng cởi bỏ bộ đồ, để lộ thân hình cực đẹp của cô. Zephys cứ mãi ngắm nhìn cô không ngán. Cô ngượng ngùng mà nói:
- Anh đừng nhìn em nữa mà ...
- Sao mà không nhìn được. Em đẹp thế này kia mà ... - Vừa nói Zephys vừa sờ vào người cô.
- Ơ ơ đừng mà ... a a ...
Lauriel rên rỉ. Zephys lại nói đùa một câu:
- Thế em có muốn sướng một lần nữa không?
- Chuyện này ... được rồi ...
- Ha ha ha! Anh đùa thôi mà ... ha ha ha ... - Zephys vỗ đùi và cười.
Lauriel đột nhiên ôm Zephys như ôm đứa con vào lòng của mình vậy.
(Lâu đài Khởi Nguyên)
Krixi đang sửa soạn đồ đạc để trở lại khu rừng.
Tôi và thằng Hiếu đi ngang qua nhìn thấy, hỏi:
- Ủa chị Krixi! Chị đi đâu vậy?
- À chị vào rừng có chút chuyện ...
- Vậy chị cho tụi em theo với! - Thằng Hiếu nài nỉ.
- Ờ cũng được. Nhưng đừng có phá chị nghe chưa!
Thế là nguyên đám kéo nhau vào rừng. Krixi đang kiểm tra lại tình trạng cây cối trong rừng. Tôi và thằng Hiếu chán quá nên kéo quân ra bờ suối và không ngờ, đó lại là nơi Lauriel và Zephys đang tắm. Lauriel giật mình nói:
- Ơ hai đứa ... hai đứa làm gì ở đây vậy?
- Ờ hai tụi cháu vào rừng chơi thôi ... Đúng không Hùng?
- Ừ ...
Đột nhiên Krixi bay tới. Nhìn thấy hai người họ, Krixi nắm đầu họ và nói:
- Lên! Lên ngay! Hai người tắm ở đây thì bẩn hết dóng suối mất!
- Ờ thì lên ... - Vừa nói xong hai người họ lên bờ và thay lại quần áo. Krixi đứng đó thuyết giáo bọn họ cả một buổi trời. Thế là buổi hẹn hò của họ biến thành buổi thuyết giáo của Krixi. Thuyết giáo xong thì trời đã chập tối. Krixi và thằng Hiếu trở về Lâu đài. Còn tôi quyết trốn ở lại theo dõi hai người bọn họ.
Hai người bọn họ đi đến một vách núi. Lauriel nhìn xuống vực và nói:
- Mai tận thế rồi ... chúng ta có nên tự tử không anh?
- Anh cũng nghĩ thế ... Nhưng mà em à ...
Lauriel ngạc nhiên, hỏi:
- Chuyện gì anh?
- Trước khi chết ... hay là chúng ta sướng với nhau lần cuối đi.
- Thôi đi ... Anh cứ khéo đùa ...
- Không! Lần này anh nói thật.
Lauriel sửng sốt cả người. Cô ngồi bẹp xuống đất và nói:
- Vậy làm luôn đi anh ...
Zephys ôm Lauriel và hôn cô. Trong lúc hôn, Zephys tranh thủ cởi bỏ chiếc áo của cô. Zephys ôm Lauriel như một đứa trẻ và "bú" cô. Lauriel rên "A A ..." nhưng Zephys vẫn cứ tiếp tục. Chẳng những thế, cậu còn dùng cả lưỡi liếm luôn đầu ti của cô. Một lúc sau, Zephys bỏ ra và nói:
- Ngực em đúng là to thật ... chỉ tiếc là không có sữa thôi ...
- Anh ... anh nói gì vậy? Em không hiểu?
Zephys vừa ngoe nguẩy đầu ti cô vừa nói:
- Anh nhất định sẽ khiến em có thai. Ít ra trước khi chết chúng ta sẽ là một gia đình.
- Nhưng mà ... em vẫn chưa sẵn sàng. Với lại ... đừng có sờ đầu ti em nữa nhột quá ...
Zephys dừng lại và mò xuống phần dưới. Lauriel vội cởi chiếc quần lót mà cô đang mặc và nói:
- Anh ơi ... em ... ướt rồi.
- Ái chà chưa gì em đã ướt rồi à? Anh chẳng hiểu sao em lại ướt nhanh đến vậy?
Cậu ta nằm ngửa xuống đất và để Lauriel đè lên người mình. Lauriel hỏi:
- Anh định làm gì vậy?
- Em hãy làm cho thằng nhỏ của anh sẵn sàng đi. Phần còn lại để anh cho.
Thế có nghĩa là: "Zephys "bú" cái ấy của Lauriel và Lauriel "bú" cái ấy của Zephys". Một lúc sau, Zephys nói:
- Vậy giờ em cảm thấy sao rồi?
- Em ... sẵn sàng rồi ...
Thế là Zephys đưa cái ấy vào. Nhẹ nhàng ... nhẹ nhàng và nhẹ nhàng rồi mạnh lên. Lauriel sướng lên đến chín tầng mây, sướng đến mức không còn cảm thấy gì nữa. Đột nhiên ... Zephys ra bên trong Lauriel. Lauriel nói to:
- Sao anh lại ra bên trong em chứ ...
- Thì anh đã nói là anh sẽ làm em có thai mà không phải sao?
Zephys còn ra bên trong cô vài lần nữa. Cuối cùng, cả hai đuối như trái chuối, chẳng ai đủ sức ngồi nữa và gục xuống. Lauriel lại gần một gốc cây và ngồi xuống mà ngủ tại bãi. Zephys tới và nghĩ: "Cô ấy đã ngủ rồi. Mình làm thế này vậy".
Zephys đặt đầu mình vào ngực Lauriel, đặt hai tay ôm Zephys rồi ngủ.
Sáng hôm sau, khi những chú chim hót mừng chào đón một ngày mới cũng là lúc hai người họ tỉnh dậy. Zephys tỉnh dậy và thắc mắc:
- Tận thế chưa? Tận thế rồi mà sao mình còn sống nhăn răng vậy? Í khoan nếu vậy là ... Em! Em! Tỉnh dậy đi!
- Gì vậy anh ... mệt quá ...
- Không có tận thế em ơi!
Lauriel nghe vậy bừng tỉnh. Dường như không tin, cô lại hỏi:
- Chắc chứ em!
- Chắc chứ! Nếu không thì sao mình còn sống như thế này chứ?
- Nếu nói vậy là ... chúng ta ... tình yêu của chúng ta sẽ được tiếp tục rồi ...
Cả hai sung sướng ôm chầm lấy nhau. Lauriel cõng Zephys bay về Lâu đài Khởi Nguyên.
Như một sự sắp đặt trước, tôi đứng trước ngoài cửa và nghe điện thoại. Đó là Tổng đài thiên văn. Tôi nói:
- Alo.
- Vâng xin chúc mừng bạn đã không bị lừa. Đây là một trò đùa của công ty chúng tôi. Chúc bạn có những phút giây vui vẻ.
- Đệt ...
Tôi cúp máy và đi vào.
Một lúc sau, Zephys tìm gặp tôi và nói:
- Cảm ơn nhóc nha. Ủa mà còn vụ tận thế là sao?
- Là vậy nè: Em làm bộ có tận thế vì cô ấy nói khi nào tận thế sẽ yêu anh. Em nhờ thằng Hiếu làm tổng đài. Mọi chuyện tiếp theo ... thì anh đã biết rồi đó.
Zephys nhảy dựng lên và hát vang ...
__________________
P/S: Chắc ad hết viết H nổi nữa quá  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com