TruyenHHH.com

Full Lam Mo Ut Cua Ban Trai Cu

Qua trận này, cuối cùng Bạch Mộng Nghiên cũng đã có thể toàn tâm toàn ý xem phim.

Nhưng phim đã chiếu được một nửa mà lúc này Bạch Mộng Nghiên mới bắt đầu xem, thế nên cô không theo kịp tình tiết của bộ phim.

Cô nhích lại gần Thái Từ Khôn rồi hỏi anh, "Nam nữ chính vẫn chưa yêu nhau hả anh?"

Thái Từ Khôn nhìn màn ảnh, bình tĩnh đáp, "Đây không phải là nam chính."

"Hả? Thật không đấy?" Bạch Mộng Nghiên chẳng thèm để ý đến bắp rang nữa.

Phim này có tên là Hoa hảo nguyệt viên* mà, thế sao nữ chính lại ôm hôn người nào thế kia.

*Nghĩa là đoàn tụ sum vầy.

Hơn nữa, nam diễn viên này có nhiều phân đoạn nhất trong phim, anh ta không phải là nam chính thì còn là ai chứ?

Nhưng ở hai mươi phút gần cuối phim, tình tiết phim bắt đầu dồn dập giống như đạo diễn không còn kinh phí để quay tiếp vậy. Trong vòng mười cảnh phim đã kết thúc cảnh bạn trai cũ từ bỏ nữ chính vì sự nghiệp, sau đó nữ chính bắt đầu sà vào lòng người đàn ông khác rồi cấp tốc chuẩn bị kết hôn. Khán giả xem phim mà ngớ người, thậm chí còn quên mất phải chửi thề.

Không thể tiếp tục theo dõi tiến độ của phim được nữa, Bạch Mộng Nghiên không kiềm được mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh, "Ồ? Đất diễn của nam chính chỉ có hai mươi phút cuối phim thôi hả?"

Thái Từ Khôn nghiêng đầu, hờ hững nhìn cô, im lặng không đáp.

Đến cuối phim, nữ chính tự tay mang thiệp mời đến trước mặt người đàn ông mà mình đã từng yêu nhiều năm trời, anh ta tức đến nỗi run tay phá hủy hàng trăm ngàn mã code. Bạch Mộng Nghiên ôm xô bắp, bị kịch bản phim làm chấn động đến mức quên phải chớp mắt.

"Nữ chính ác thế?"

Giọng của Thái Từ Khôn bất thình lình vang lên, "Chọn gửi thiệp mời ngay lúc sự nghiệp của anh ta đang lên đúng là ác thật."

Bạch Mộng Nghiên gật đầu, "Đúng rồi."

Thái Từ Khôn, "Lẽ ra phải chờ thêm một chút nữa."

Bạch Mộng Nghiên, "Đúng vậy."

Thái Từ Khôn, "Đợi đến tiệc đầy tháng rồi hẳn mời anh ta."

Bạch Mộng Nghiên, "..."
(ad: ...)

Cô nhét bắp rang vào miệng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Sao cô lại có cảm giác vừa nãy Thái Từ Khôn đang chỉ gà mắng chó thế nhỉ?

Bạch Mộng Nghiên càng nghĩ thì càng thấy Thái Từ Khôn đúng là có ý đó, thế là khi bộ phim kết thúc, cô bỗng nói, "Nhưng em lại thấy, phụ nữ mà không ác thì không được."

Cô và Thái Từ Khôn đứng dậy, đi theo anh ra ngoài, "Đúng không anh?"

Bản chuyển ver thuộc @gooyingu wattpad

Vừa dứt lời, không biết Bạch Mộng Nghiên giẫm phải thứ gì, cô bất chợt bị sái chân.

Thái Từ Khôn đưa tay đỡ lấy cô ngay tức khắc.

Bạch Mộng Nghiên, "..."

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cô có dự cảm Thái Từ Khôn nhất định sẽ mở miệng cà khịa mình.

Nhưng Thái Từ Khôn cứ mãi nhìn cô như thế, anh bỗng nở nụ cười, sau đó buông tay ra, xoay người đi về phía lối ra.

Chẳng hiểu nổi anh.

Bạch Mộng Nghiên ôm xô bắp ăn chưa hết đi ra ngoài.

Mọi người trong phòng chiếu phim đều ùa ra, trong tiếng người ồn ào, gần tám mươi phần trăm khán giả đang phỉ nhổ kịch bản bị "cua gắt" này.

Có ai mà ngờ bộ phim có cái tên đẹp đến thế mà lại có một kịch bản như vậy.

Bạch Mộng Nghiên không hiểu sao mà thư ký của Thái Từ Khôn lại chọn bộ phim này, có phải bình thường cô ấy bị Thái Từ Khôn áp bức quá lâu nên bây giờ tìm cơ hội trả thù anh hay không.

Thật ra thì thư ký là người vô tội, cô ấy chỉ nghĩ đến lễ Tình nhân, mà phim đang chiếu đều là những bộ phim tình cảm có tựa đề rất hay. Huống hồ, tên phim này lại nghe rất hạnh phúc, hơn nữa trong vòng bạn bè của cô có rất nhiều người đề cử, ai cũng bảo rằng, "Lễ Tình nhân mọi người nhất định phải đưa người yêu đi xem Hoa hảo nguyệt viên nha!"

Đi ngang qua phòng vệ sinh, bên trong khá đông người, tuy Bạch Mộng Nghiên không uống nước, nhưng cô vẫn muốn đi vào để dặm lại phấn.

Thế là cô nhét xô bắp rang cho Thái Từ Khôn cầm, "Anh cầm dùm em một lát, em vào nhà vệ sinh đã."

Ngay khi cô xoay người, Thái Từ Khôn nhìn thấy món đồ lấp lánh rơi xuống từ trên cổ Bạch Mộng Nghiên.

Nhưng cô đã chạy vào phòng vệ sinh.

Thái Từ Khôn ngồi xuống, nhặt sợi dây chuyền lên.

...

Lúc Fiona và bạn mình đi ra thì nhìn thấy Thái Từ Khôn đang đứng bên cửa sổ chỗ cạnh thang máy.

Anh đang đứng một mình, trong tay còn cầm một xô bắp rang của con gái.

Khung cảnh này trông có vẻ lạc lõng, nhưng lại rất thường tình.

Fiona chào bạn một tiếng, sau đó đi về phía Thái Từ Khôn.

"Anh Thái."

Thái Từ Khôn nhìn sang, khẽ gật đầu với cô ta.

Fiona đi đến cạnh cửa sổ, nhìn quanh khắp nơi, cất giọng, "Nghe Quan Tế nói anh có một cô cháu gái chỉ nhỏ hơn mình mấy tuổi."

Cô ta quan sát vẻ mặt Thái Từ Khôn, dùng giọng điệu bình thản để che giấu sự thăm dò trong lời nói của mình, "Người vừa nãy là cháu anh hả? Xinh lắm."

"Cô ấy không phải cháu tôi."

Lúc Thái Từ Khôn nói câu này, anh chẳng có cảm xúc gì, cũng chẳng có chút nhiệt độ nào.

Fiona nhếch môi.

Nhưng khi cô ta đang định nói tiếp, lại nghe Thái Từ Khôn bổ sung một câu, "Nhưng mà đúng là rất xinh."

"..."

Fiona mím môi, cụp mắt để điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó cô ta cười nói, "Đúng rồi, em đã đặt trước bữa tối, anh đi cùng nhé?"

"Không cần đâu."

Thái Từ Khôn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu cô ta, "Cô ấy có hơi sợ người lạ."

Vừa dứt câu, dường như Fiona nghe thấy giọng nói của Bạch Mộng Nghiên vang lên.

Loading...

Cô ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Bạch Mộng Nghiên sóng vai cùng một đôi vợ chồng trung niên bước đến, đã vậy còn thân thiết trò chuyện với nhau.

Bạch Mộng Nghiên, "Đúng vậy, bộ phim này đúng là lừa người. Lễ Tình nhân mà chiếu phim này, đạo diễn định trả thù xã hội ư?"

Người phụ nữ nói, "Cháu không biết gì hả? Cô có xem tin tức, nghe đâu bộ phim này vốn dĩ là bộ phim tình cảm ngọt ngào dành cho lễ Tình nhân, nhưng hình như nam chính quay đến gần cuối thì đắc tội với phía đầu tư, sau đó bỗng chốc trở thành nam phụ."

Bạch Mộng Nghiên: "Ơ?? Còn có chuyện này nữa ạ???"

Fiona, "..."

Hay cho một cô gái sợ người lạ.

...

Tài xế đã chờ sẵn dưới rạp chiếu phim.

Trông thấy Thái Từ Khôn và Bạch Mộng Nghiên bước ra, tài xế vội vàng mở cửa xe cho hai người. Song, khi Thái Từ Khôn đang định lên xe thì lại phát hiện người phía sau không có động tĩnh gì.

Anh quay đầu lại, thấy Bạch Mộng Nghiên ôm xô bắp rang bảo bối của mình đứng yên một chỗ, mũi chân dán chặt xuống đất, còn giả vờ cau mày ngại ngùng.

"Trời hôm nay đẹp quá."

Thái Từ Khôn không thu lại bước chân đã bước lên xe, "Em lại muốn làm gì nữa?"

Bạch Mộng Nghiên, "Em không muốn ngồi xe, anh đi bộ với em một đoạn đi."

Sau cơn mưa, ánh hoàng hôn sáng chói khiến chân trời bừng lên ánh sáng rực rỡ lạ kỳ, phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt ấm áp lên người đi đường.

Thái Từ Khôn nhìn Bạch Mộng Nghiên, vẻ mặt mà miêu tả.

Bạch Mộng Nghiên hùng hồn nói, "Anh đi xem phim với em rồi thì cùng em nhau tản bộ có sao đâu? Phục vụ phải phục vụ cả combo chứ."

"Phục vụ ư?"

Đuôi mày khẽ nhếch, anh chống tay lên cửa xe, nhưng lại không có ý định bước sang chỗ cô, "Anh phục vụ em?"

Bạch Mộng Nghiên cảm thấy mình quả thật có hơi vô lý.

"Em không có ý đó..."

"Ai đang phải biểu hiện hả?" Thái Từ Khôn bước đến, "Anh sao?"

Bạch Mộng Nghiên, "..."

"Lên xe, lên xe thôi!" Cô phẩy tay đi tới, "Hôm nay em mang giày cao gót, không muốn tản bộ cho lắm."

Lúc cô nhìn sang anh, lại bị anh túm lại.

Vừa mới đứng vững, Thái Từ Khôn chăm chú nhìn cô, hai tay luồn vào mái tóc của cô, trượt theo cần cổ của cô vòng qua phía sau.

Bất ngờ gần gũi như thế khiến trái tim Bạch Mộng Nghiên loạn nhịp.

Cô vô thức nhắm chặt hai mắt, lập tức nín thở, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, màn vừa nãy đã thu hút anh ư?

Nhưng... nhưng đây đang ở nơi đông người, ôm hôm như thế thì không tốt lắm đâu.

Ven đường còn có rất nhiều học sinh, nếu bị nhìn thấy sẽ làm hư bọn nhỏ đấy.

Còn có rất nhiều bác gái lớn tuổi đang tản bộ xung quanh, bọn họ mà nhìn thấy chắc sẽ ngứa mắt lắm.

Ây.

Có đôi khi tính hiếu thắng không kiểm soát được của đàn ông khiến người khác phải phát sầu.

Bạch Mộng Nghiên cứ ngỡ rằng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để được hôn trước công chúng, nhưng cô chờ một lúc lâu mà vẫn không nhận được nụ hôn nào.

Ngược lại, Bạch Mộng Nghiên lại cảm giác phần tóc sau gáy của mình bị Thái Từ Khôn gẩy nhẹ, sau đó anh buông tay, cụp mắt nhìn cô, "Em đang làm gì thế?"

Bạch Mộng Nghiên vội vàng mở to mắt, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, đồng thời cũng cảm nhận được trên cổ có vật gì đó lành lạnh.

"..."

Khóe môi cứng đờ, cô gượng cười, "Không có gì, em hít thở không khí trong lành sau cơn mưa thôi."

"..."

Hiển nhiên Thái Từ Khôn chẳng tin mấy lời hàm hồ của cô, anh khom người xích lại gần một chút.

"Tưởng anh định hôn em à?"

Hôm nay anh đi từ công ty nên quần áo trên người rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại vô cùng ngả ngớn.

Bạch Mộng Nghiên mạnh miệng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, dù sao trong mắt Thái Từ Khôn cô cũng không phải là người nghiêm túc, thế là hùng hồn đáp lại, "Đúng thế, thì sao nào?"

Thái Từ Khôn nhìn cô không dời mắt, giọng nói lại bỗng trở nên lạnh lùng, "Anh không có thói quen hôn nhau ở nơi đông người."

Anh nhìn thẳng vào Bạch Mộng Nghiên, cái suy nghĩ khiến lòng anh bực bội đang lặng lẽ ùa tới.

Sao, lúc trước thường làm thế với bạn trai cũ à?

Nhưng Bạch Mộng Nghiên lại không bắt được suy nghĩ này của anh.

Cô bỗng cười, hai mắt tỏa sáng, "Vậy có nghĩa là không ở nơi đông người thì được hả anh?"

Thái Từ Khôn: "..."

Sự ghen tỵ ngập tràn cõi lòng bỗng nhiên được nụ cười của cô xóa tan không còn dấu vết.

Nhưng Thái Từ Khôn lại không cam tâm.

Tuy nhiên, ngay cả tư cách phát cáu anh cũng chẳng có, chỉ đành để mặc cơn giận biến thành một loại cảm xúc khó diễn đạt thành lời.

Bóng cây loang lỗ ánh sáng làm nụ cười bên khóe môi của anh càng thêm mờ ảo.

"Thế sao vừa nãy em không chịu theo anh lên xe?"

Bạch Mộng Nghiên, "... Ờ ha!!!"

"Sao anh không nói sớm!" Cô cười híp cả mắt, túm chặt lấy tay Thái Từ Khôn, ra vẻ muốn đi đến xe.

Động tác vô cùng nhẹ nhàng, vốn dĩ cô chẳng dùng sức, Thái Từ Khôn chỉ kéo nhẹ một cái cô đã lùi về vị trí cũ.

Thái Từ Khôn, "Đàng hoàng lại xem."

Bạch Mộng Nghiên ngoan ngoãn rút tay lại.

Đương nhiên cô sẽ không tin lời của Thái Từ Khôn, cô vẫn chưa ngốc đến mức ấy.

Ánh hoàng hôn dần buông, con phố ồn ào nườm nượp người qua lại, Thái Từ Khôn cầm nửa xô bắp rang trong tay, cả người toát ra chút hương vị của nhân gian.

Anh đi theo bước chân của cô, rất chậm, bước từng bước giẫm lên con đường lát đá, khiến thời gian trôi qua chậm hơn.

"Ngày mai em đi xem triển lãm tranh với Tần Thái Nguyệt à?"

Anh bỗng lên tiếng, Bạch Mộng Nghiên "À" lên một tiếng, "Anh biết rồi mà còn hỏi em, muốn làm gì đây, muốn đi cùng hả?"

Thái Từ Khôn không thèm để ý đến cô, nói theo, "Trông em đâu giống người thích thưởng thức tác phẩm nghệ thuật..."

Bạch Mộng Nghiên ngắt lời anh, "Em không giống chỗ nào? Trông em thô tục lắm hả? Trông em không có gu thưởng thức hả?"

Thái Từ Khôn im lặng nghiêng đầu nhìn cô, cô vẫn chưa chịu buông tha, "Hôm nay anh phải nói rõ ràng cho em, anh có ý gì hả?"

Nhưng Thái Từ Khôn không đáp lời cô, "Tuy Tần Thái Nguyệt học giám định nghệ thuật, nhưng trong bụng nó có bao nhiêu chữ nghĩa thì anh rất rõ ràng."

"Rồi sao?"

Anh ngừng lại, cất giọng hờ hững, nhưng ý tứ rất rõ, "Hai người lén lén lút lút tính làm gì hả?"

Bạch Mộng Nghiên bị anh hỏi thì chột dạ.

Nhưng cô không thể nói thẳng với anh rằng cháu gái anh đang muốn cưa trai được.

Người này có thể đừng tinh ý như thế được không, sao mà ngay cả cái chuyện này mà anh cũng đoán ra được thế.

"Vậy anh tự đi hỏi cháu gái mình ấy." Giọng Bạch Mộng Nghiên nhỏ hẳn, không còn vẻ tự tin như trước nữa, "Em đâu thân với con bé đâu."

Thái Từ Khôn nói khẽ, "Hai người có bí mật."

Bạch Mộng Nghiên im lặng một lát, bỗng nhiên cô không muốn dối gạt anh, thế là nói ra, "Thật ra là Tiểu Nguyệt muốn làm quen với một người bạn của em, cho nên nhờ em hẹn giúp con bé."

"Ồ?" Thái Từ Khôn tùy tiện hỏi, "Bạn nào?"

"Một... một..."

Gương mặt Bạch Mộng Nghiên lộ ra vẻ bối rối, cô không biết phải nói sao với anh.

Một người bạn quen biết nhờ xem mắt?

Thái Từ Khôn nhận ra vẻ do dự của cô, cụp mắt thăm dò, "Nam?"

Bạch Mộng Nghiên: "..."

Cô gật đầu nhẹ.

Thái Từ Khôn ngước lên, vẻ mặt dần dần nghiêm túc, "Cái người cùng em xem mắt đấy?"

Bạch Mộng Nghiên: "..."

"Xem mắt gì chứ." Bạch Mộng Nghiên nói, "Anh đừng có nói sỗ sàng thế chứ."

Thái Từ Khôn như bị cô chọc cười, anh gật đầu, khóe môi cong cong, "Ừ, anh sỗ sàng."

Bạch Mộng Nghiên lườm anh một cái, thấy anh có hơi không vui, lại nói thầm, "Còn hẹp hòi nữa chứ."

"Anh hẹp hòi?"

Thái Từ Khôn bỗng dừng bước nhìn chằm chằm Bạch Mộng Nghiên, lời nói đã đến bên môi nhưng lại không nói nên lời.

Nếu anh mà hẹp hòi thì bây giờ cô còn có thể đứng trước mặt anh ư?

Chuyện này nếu đổi thành một người bạn nào đó của anh, ví dụ như người đàn ông tốt tính như Quan Tế chẳng hạn, nếu bị một cô gái lợi dụng làm công cụ trả thù bạn trai cũ, cậu ta không hẳn sẽ ra tay tàn nhẫn, nhưng cả đời này chắc chắn sẽ không qua lại với nhau lần nào nữa.

Thái Từ Khôn nhìn cô thật sâu thật lâu.

Bạch Mộng Nghiên bị anh nhìn đến rợn người, cô vội vàng sửa lời, "Không có, anh độ lượng nhất, ngày mai anh có muốn đi cùng không?"

Thái Từ Khôn, "Không đi."

Bạch Mộng Nghiên, "... Không xem thử người đàn ông mà cháu anh để ý là người thế nào à?"

Thái Từ Khôn thong thả cất bước, chậm rãi đáp, "Người đàn ông mà em xem mắt thì có thể kém chỗ nào."

Bạch Mộng Nghiên nghe anh nói mà thấy lòng ngọt ngào, nhưng cũng muốn trợn trừng mắt.

Khoe khoang mà còn phải quanh co lòng vòng thế à.

Đợi đã.

"Em để ý anh ta hồi nào?"

Thái Từ Khôn chỉ cười chứ không đáp lại.

Bạch Mộng Nghiên chẳng thèm so đo chuyện này với anh, đưa tay giật giật tay áo của anh, "Người ta hơn anh vài tuổi đấy, anh cũng không để ý hả?"

"Anh để ý cái gì?" Thái Từ Khôn nhíu mày, "Lớn hơn anh mười tuổi chẳng phải cũng chỉ là vai vế con cháu thôi sao?"

Bạch Mộng Nghiên, "..."

Có lý à nha.

...

Cũng may là Thái Từ Khôn không có ý định đi thật, nếu không có lẽ Tần Thái Nguyệt sẽ tức đến mức ngồi cỗ máy thời gian quay lại tháng Giêng để đi cắt tóc mất.

Hiếm có dịp cô nhóc dậy sớm, mời nhân viên trang điểm đến make up rồi làm tóc, bận rộn cả một buổi sáng, nếu Thái Từ Khôn đến thật, chẳng phải sẽ hạn chế khả năng phát huy của cô nhóc sao.

Nói không chừng Dụ Du còn tưởng cô có bệnh ấy chứ.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trời cũng dần ấm lên, người đi đường đã bắt đầu thoát đi những bộ quần áo mùa đông và dần chuyển sang trang phục mỏng nhẹ, thậm chí có vài cô gái đã bắt đầu mặc váy ngắn.

Lúc Tần Thái Nguyệt và Bạch Mộng Nghiên đến trung tâm Hội nghị và Triển lãm, Dụ Du đang đứng chờ ở trước cổng ra vào.

Vì là cuối tuần nên Dụ Du mặc đồ khá thoải mái, anh chỉ mặc một chiếc áo len màu xám mỏng. Anh đang đứng xem nội dung giới thiệu được treo trước cổng.

Trong dòng người đến rồi lại đi, Dụ Du khẽ khom người, ánh mắt tập trung trái lại càng tăng thêm sự xa cách của anh, đặc biệt là khi anh đang đứng giữa đám đông.

Tần Thái Nguyệt nhìn thoáng qua từ xa, kéo áo Bạch Mộng Nghiên cười nói, "Chị nhìn đi, khí chất của người chuyên về học thuật khác hẳn chị ạ, nhã nhặn biết bao nhiêu, chẳng giống cậu của em..."

Tần Thái Nguyệt có cảm giác Bạch Mộng Nghiên lạnh lùng lườm mình một cái.

Cô nhóc vờ ho, đổi giọng ngay, "Không giống cậu em... đức, trí, thể, mỹ đều toàn diện."

"Xem em nói kìa." Bạch Mộng Nghiên vỗ vai cô nhóc, "Em ở đây khen anh ấy đến tận trời thì anh ấy cũng chẳng nghe thấy."

Lúc cô dẫn Tần Thái Nguyệt đi sang đó, tiếng bước chân vang lên đã thu hút sự chú ý của Dụ Du.

Anh quay đầu lại, cười với hai người, "Đến rồi à?"

"Anh chờ lâu chưa?" Bạch Mộng Nghiên hỏi.

Dụ Du đáp, "Tôi vừa đến thôi."

"Ừm, vậy thì tốt quá." Bạch Mộng Nghiên chỉ sang Tần Thái Nguyệt, "Đây là Tần Thái Nguyệt, bạn của tôi, hôm trước anh gặp rồi đấy."

Tần Thái Nguyệt vội vàng vẫy tay chào Dụ Du, "Anh Dụ, chào anh."

"Chào cô." Dụ Du nhìn đồng hồ, hất cằm với hai người, "Vào thôi."

Anh đi đằng trước, hai cô gái đi sau anh vài bước để có không gian thì thầm.

"Lát nữa chị nhớ để lại không gian cho em phát huy nha." Tần Thái Nguyệt nhỏ giọng nói, "Là chuyên ngành của em."

"Chị biết rồi."

Bạch Mộng Nghiên vung tay vờ làm động tác kéo khóa miệng.

Trong nửa giờ sau đó, nếu Bạch Mộng Nghiên có thể không nói thì cô liền im lặng.

Dù cho Tần Thái Nguyệt đẩy chủ đề sang cô, cô cũng chỉ dùng một câu "Chị là người ngoài nghề nên không hiểu" để đối phó cho qua chuyện.

Hoàn toàn là thái độ của một nữ phụ kính nghiệp.

Buổi triển lãm của trung tâm hội nghị ngày hôm này chính là Triển lãm nghệ thuật ấn tượng của Monet. Tâm điểm của buổi triển lãm chính là công nghệ holography, trình chiếu hơn 440 tác phẩm sau khi phục chế của Monet theo phương thức truyền tải hình ảnh theo thời gian thực.

Bởi vì Monet là một trong những họa sĩ nổi tiếng nhất của Pháp, lại là nhân vật đại biểu cho trường phái ấn tượng, cho nên có rất nhiều người tuy không hiểu hội họa cũng đều nghe cái tên này.

Vừa nghe có triển lãm tranh, mọi người vội vàng đến đây xem, nhằm đăng lên Wechat để lưu lại dấu vết nghệ thuật.

Vì thế, dù toàn bộ buổi triển lãm tranh được chia thành tám chủ đề, nhưng trung tâm đều chật kín người, hoàn toàn không giống với cảnh tượng yên tĩnh, cao cấp như Bạch Mộng Nghiên đã nghĩ.

Thậm chí còn có không ít người mang người nhà đến đây chơi, xem như là đi xem phim 4D, khắp nơi đều có tiếng trẻ con ríu rít nhảy nhót.

May mắn thay, Monet là một người nổi tiếng về trường phái ấn tượng, cho nên tuy Bạch Mộng Nghiên không cảm nhận được giá trị nghệ thuật trong tranh, nhưng ngắm nhìn mấy bức tranh đầy sắc màu này cô cũng thấy vui mắt.

Ở một bên khác, Tần Thái Nguyệt đang thao thao bất tuyệt giải thích mấy bức tranh nổi tiếng này với Dụ Du.

Bạch Mộng Nghiên nghe nào là "dốc màu", nào là "bút pháp", nào là "chủ nghĩa ấn tượng", cô bắt đầu thay đổi cái nhìn của mình về Tần Thái Nguyệt.

Không ngờ bình thường trông cô nhóc chỉ biết ăn biết uống, mà trong đầu vẫn có một chút kiến thức.

Lúc ba người chuyển sang chủ đề ánh sáng của Monet, Bạch Mộng Nghiên đi đến nói nhỏ bên tai cô nhóc, "Được đấy, không nhận ra em cũng có tế bào nghệ thuật đấy."

"Được gì mà được." Tần Thái Nguyệt che miệng nói, "Tối qua trước khi đi ngủ em lướt Baidu đấy, góp nhặt lại với nhau, em cũng chả biết em đang nói gì nữa."

Bạch Mộng Nghiên, "...?"

Trông thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, Tần Thái Nguyệt lên tiếng an ủi, "Dù sao anh ấy cũng bị lừa giống chị là được rồi."

Bạch Mộng Nghiên, "..."

Hình như cũng có lý.

Ví dụ như lúc này, Tần Thái Nguyệt chỉ vào bức tranh nổi tiếng cả thế giới "Ấn tượng, mặt trời mọc" chậm rãi giảng giải, Bạch Mộng Nghiên nhìn mà tưởng như thật.

Dụ Du cũng im lặng lắng nghe, chưa từng ngắt lời, thỉnh thoảng lại đáp lại cô nhóc vài câu.

Không hiểu tại sao, Bạch Mộng Nghiên bỗng cảm thấy Dụ Dụ thật đáng thương.

Có lẽ bây giờ anh đang nghĩ rằng mình đã tích lũy được kha khá kiến thức rồi.

Bạch Mộng Nghiên cười bất lực, tiến lại chỗ hai người chào một tiếng rồi đi về phía phòng vệ sinh.

Nhà vệ sinh nữ ở nơi công cộng lúc nào cũng chật kín người, lúc Bạch Mộng Nghiên đang xếp hàng thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Vương Mỹ Như.

Bà gọi điện đến để tám chuyện với cô.

Bạch Mộng Nghiên nghe bà kể mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, dòng suy nghĩ bắt đầu bay đi, sau đó, trí nhớ xa xôi bỗng chốc ùa về.

Cô ngơ ra một lát, vội vàng tìm cớ cúp điện thoại, sau đó tra baidu, tìm thấy tư liệu hiệu trưởng của viện mỹ thuật đại học Thanh An.

- - Sau đó, cô chụp ảnh màn hình gửi cho Tần Thái Nguyệt.

Một lát sau.

Tần Thái Nguyệt: Ai đây chị?

Bạch Mộng Nghiên: Mẹ của Dụ Du đấy.

Tần Thái Nguyệt:...

Bây giờ Bạch Mộng Nghiên lại thấy tội nghiệp cho Tần Thái Nguyệt.

Đợi đến khi cô quay lại sảnh triển lãm, Tần Thái Nguyệt đã kết thúc phần "giải thích" của mình, vẻ mặt không chút thay đổi đi theo Dụ Du đến sảnh chiếu.

Bạch Mộng Nghiên đuổi theo hai người bọn họ, lúc đến bên cạnh Tần Thái Nguyệt, cô nhỏ nhẹ an ủi cô nhóc, "Không sao đâu, tuy mẹ anh ấy là hiệu trưởng của học viện Mỹ thuật, nhưng cũng không có nghĩa anh ấy am hiểu nghệ thuật."

Tần Thái Nguyệt đáng thương nhìn cô, dùng khẩu hình miệng nói với cô, "Chị đang an ủi em hả?"

"Đâu có." Bạch Mộng Nghiên nắm chặt tay cô nhóc, cổ vũ, "Em xem, ba em và cậu em đều làm về tài chính, nhưng em cũng có biết gì đâu."

Tần Thái Nguyệt, "..."

Cám ơn chị, đã nhận được an ủi.

...

Triển lãm có một tiết mục phát lại phóng sự về cuộc đời của Monet.

Có lẽ có rất nhiều người cảm thấy phim phóng sự vô vị, cho nên trong sảnh rất vắng người.

Sự thật chứng minh, lựa chọn số đông luôn chính xác.

Dù ảnh đẹp, nhạc bắt tai nhưng tiết tấu chầm chậm như nước chảy khiến hai mắt Bạch Mộng Nghiên cứ díp lại.

Tần Thái Nguyệt cũng chẳng khá hơn là bao.

Cô nhóc ngồi giữa Bạch Mộng Nghiên và Dụ Du, khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế, trông có vẻ như đang tập trung xem phim phóng sự, nhưng thật ra suy nghĩ của cô nhóc đã bay đi xa.

Khi bộ phim chiếu được một nửa, trong sảnh chiếu chỉ còn lại ba người bọn họ.

Tần Thái Nguyệt lặng lẽ ngắm nhìn Dụ Du, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.

Có mẹ làm hiệu trưởng của học viện mỹ thuật, có lẽ anh ấy tiếp nhận nghệ thuật như mưa dầm thấm đất.Đặt biệt là người nổi tiếng thế giới như Monet, chắc chắn anh đã thuộc nằm lòng mấy tác phẩm này.

Dù có là thế, anh cũng không hề vạch trần cô bịa chuyện, còn cùng cô xem bộ phim phóng sự nhàm chán mà anh đã biết hết cốt truyện này.

Có lẽ thế...

Tần Thái Nguyệt nghĩ, có lẽ Dụ Du cũng có cảm tình với cô.

Nghĩ đến đây, Tần Thái Nguyệt len lén cười trộm, không còn buồn ngủ nữa.

Nhưng khi cô dần nhích lại gần anh, giả vờ như ngủ gật.

Nhưng ngay khi đầu cô chuẩn bị chạm vào vai Dụ Du, anh chợt né sang bên cạnh.

- - Động tác của anh vô cùng tự nhiên, không hề nhìn ra sơ hở, giống như anh chỉ đổi tư thế ngồi.

Vì thế, suýt nữa là Tần Thái Nguyệt đập đầu vào thành ghế.

Cô sững người, trợn tròn mắt.

Đậu xanh!

Tuy nhiên, động tác nhỏ này không làm Bạch Mộng Nghiên chú ý.

Dụ Du nghiêng đầu nhìn Tần Thái Nguyệt, cất giọng dịu dàng, "Sao thế? Buồn ngủ à?"

Tần Thái Nguyệt ngơ ra một hồi lâu mới hoàn hồn, "Dạ, em hơi buồn ngủ."

Dụ Du đáp, "Thế tôi đưa cô về nhé?"

...

"Hả? Về sao?"

Lúc Bạch Mộng Nghiên bị Tần Thái Nguyệt kéo dậy, trong đầu mờ mịt, "Mới tới thôi mà?"

Tần Thái Nguyệt cười gượng, "Em buồn ngủ, muốn đi về."

Bạch Mộng Nghiên: "Hả?"

Không chờ Tần Thái Nguyệt tìm cơ hội giải thích với cô, lúc ba người ra khỏi trung tâm hội nghị liền đụng phải Thái Từ Khôn.

Bạch Mộng Nghiên, "???"

Tần Thái Nguyệt, "???"

"Không phải anh bảo anh không tới hả?" Bạch Mộng Nghiên kinh ngạc.

Không phải anh bảo không tới sao, sao tự dưng xuất hiện vầy nè.

Mà khi Tần Thái Nguyệt nhìn thấy Thái Từ Khôn, chẳng hiểu sao cô nhóc lại thấy chột dạ.

Ánh mắt Thái Từ Khôn quan sát Dụ Du không hề che giấu, trong đôi mắt còn mang theo chút hung hăng khó mà phát hiện ra.

"Anh đây là?"

Dụ Du đón lấy ánh mắt của Thái Từ Khôn, quay sang hỏi Bạch Mộng Nghiên.

Thái Từ Khôn nhìn tình huống này, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi.

Không chờ Bạch Mộng Nghiên mở miệng, Tần Thái Nguyệt đáp ngay, "Đây là bạn trai của chị Mộng Nghiên."

Bạch Mộng Nghiên, "???"

Lời đã nói ra, đối mặt với ánh mắt của Bạch Mộng Nghiên và Thái Từ Khôn, Tần Thái Nguyệt bất chấp mà nói tiếp.

"Đến đón chị Mộng Nghiên."

Cô nhóc cảm giác được một điều, dường như Thái Từ Khôn không hề có hảo cảm với Dụ Du, cho nên cô nhóc chỉ muốn phủi sạch quan hệ.

Về phần sau này.

Sau này hẵn nói.

...

Vì Tần Thái Nguyệt mà cuối cùng chỉ có Bạch Mộng Nghiên lên xe Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn cởi cúc áo cuối cùng của áo vest, nới lỏng cà vạt, cất giọng lạnh lẽo hỏi cô, "Chơi vui lắm hả?"

Bạch Mộng Nghiên, "Cũng được, vui lắm, lần đầu tiên em xem hết tranh đó, đúng là trải nghiệm mới mẻ."

Vừa dứt lời, Bạch Mộng Nghiên bỗng nhiên cảm nhận được bầu không khí trong xe trở nên khác lạ.

Ngay lập tức, cô bất giác phát hiện ra một chuyện, lúc Thái Từ Khôn xuất hiện, thái độ của anh đối với Dụ Du có chút thù địch.

Bạch Mộng Nghiên quay đầu nhìn Thái Từ Khôn, rồi nhích lại gần anh.

"Đừng nói là anh nghĩ anh ấy có ý với em nha?"

Thái Từ Khôn nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Bạch Mộng Nghiên, "Anh thấy đàn ông trên toàn thế giới đều có ý với em."

Rõ ràng là một câu nói đầy hung hăng, nhưng Bạch Mộng Nghiên nghe thấy lại cảm thấy thật quyến rũ.

Khóe môi cô chậm rãi cong lên, đang định nói chuyện với anh thì tài xế Phạm Lỗi ngồi ở hàng ghế trước đột nhiên phanh gấp.

Sau đó, trong xe vang lên giọng nói vô cùng quyết đoán của Phạm Lỗi.

"Tôi không có đâu."

***
bình chọn đi
          👇🏻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com