Full Lam Mo Ut Cua Ban Trai Cu
Phòng tài chính lầu tám.Bạch Mộng Nghiên được cô trợ lý dẫn đến văn phòng giám đốc tài chính.Trêи đường đi, tiếng bàn phím lách cách và tiếng chuông điện thoại ở khu làm việc vang lên liên tục. "Tài chính" cộng thêm "công nghệ" có nghĩa là bận rộn, dù là ở công ty lớn thì cũng không ngoại lệ.Mấy thư ký và trợ lý ở bên ngoài phòng làm việc đều bận rộn đánh máy hoặc nghe điện thoại.Lúc Bạch Mộng Nghiên đi ngang qua bàn làm việc, khóe mắt vừa lướt qua thì bỗng dừng bước.Tần Nhạc Chi ngồi bên kia như có cảm giác, ngước mắt lên khỏi máy tính.Cô ta còn đang kẹp điện thoại ở giữa vai và gò má, tay kia thì bận gõ máy, trông có vẻ khá bận rộn, nhưng vẻ mặt lại ngơ ra.Trong mắt hai người đều hiện lên vẻ khó tin.Bạch Mộng Nghiên không ngờ lại gặp Tần Nhạc Chi ở đây, cô lại nhìn đến chỗ ngồi của cô ta, cũng lờ mờ đoán ra chức vị của cô ta.Thế thì lại càng khó mà tin nổi.Cô ta là cháu gái của Thái Từ Khôn, thế mà lại không chịu đóng góp hết mình để thúc đẩy tăng trưởng GDP của cả nước, ngược lại lại mặc đồ công sở chuyên nghiệp như bao người khác, làm việc bận rộn như một chú kiến chăm chỉ.Sau đó cô nghĩ lại, ngay cả Tần Thái Nguyệt – người chỉ cần huơ tay một cái đã có thể mua cả cửa hàng quần áo, mà vẫn phải đến tòa soạn làm việc, sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, lương một tháng chỉ có mấy ngàn tệ.Có lẽ đây là mốt mới của đám nhà giàu bây giờ chăng.Nhưng Tần Nhạc Chi lại không nghĩ nhiều như thế.Trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, làm thế nào mà Bạch Mộng Nghiên vẫn lên được đây.Ánh mắt hai người giao chiến với nhau trong không trung, không một ai mang theo thiện ý.Một lát sau, Bạch Mộng Nghiên thu hồi ánh mắt, đi thẳng vào văn phòng.Tần Nhạc Chi nhíu mày, trả lời điện thoại vài câu rồi cúp máy, tiếp tục nhìn theo bóng lưng của Bạch Mộng Nghiên.– – Có người gõ "cộc cộc" lên bàn làm việc của cô ta.Tần Nhạc Chi quay đầu, bấy giờ mới nhận ra trợ lý của Khâu Phúc vẫn chưa đi."Lát nữa tan làm cô khoan về vội."Cô trợ lý vứt lại một câu lạnh lùng rồi mới đuổi theo bước chân của Bạch Mộng Nghiên....Quả nhiên, Khâu Phúc lập tức quay lại trong vòng mười lăm phút.Bạch Mộng Nghiên đang cầm ly cà phê thứ sáu, cẩn thận cầm trong tay, cau mày nhìn chằm chằm lên miệng ly tựa như đang nhìn sinh vật kỳ quái nào đấy."Cô Bạch?" Khâu Phúc đẩy cửa bước vào, để đồ trong tay xuống rồi đưa tay về phía cô, "Ngại quá, đã để cô chờ lâu rồi."Bạch Mộng Nghiên vội vàng đặt ly cà phê xuống, đứng dậy bắt tay với ông ta, sau khi khách sáo một hồi, Khâu Phúc thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống, "Là thư ký của tôi sơ suất, thật sự xin lỗi cô.""Không sao ạ."Bạch Mộng Nghiên nở nụ cười thoải mái, nhưng thật ra cô đang cắn chặt quai hàm.Vốn dĩ cô không muốn nghĩ tới Tần Nhạc Chi, nhưng Khâu Phúc nói như thế thì chỉ có thể là do cô ta giấu không chịu thông báo, cho nên Khâu Phúc mới bỏ rơi cô, rời khỏi công ty."Ngược lại phiền ông phải quay về công ty một chuyến rồi, chúng ta hẹn sang lần khác cũng được mà.""Không được đâu." Khâu Phúc lắc đầu, "Đã hẹn là hôm nay thì nhất định là hôm nay, không thể để cô đến một chuyến uổng công được."Nghe thấy thế, Bạch Mộng Nghiên chỉ mỉm cười, trong đầu lại nhớ đến Thái Từ Khôn.Cô có cảm giác Khâu Phúc bỗng quay lại công ty có lẽ là do mấy câu lèm bèm của cô phát huy tác dụng....Lần phỏng vấn này diễn ra rất suôn sẻ, đối với chuyện chào bán chứng khoán lần đầu này, Khâu Phúc cũng sẵn lòng tiết lộ một vài tin quan trọng, nhằm dựa vào lực lượng truyền thông để gây sự chú ý với bên ngoài, cho nên cuộc trò chuyện hôm nay kéo dài đến ba tiếng đồng hồ.Chờ đến khi Bạch Mộng Nghiên thu bút ghi âm lại, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.Khâu Phúc đứng đậy, bấm số nội tuyến gọi cô trợ lý vừa nãy vào."Cô gọi xe đưa cô Bạch về đi."Bạch Mộng Nghiên đứng dậy chào tạm biệt với ông ta, "Tòa soạn của chúng tôi sẽ tiếp tục theo hạng mục IPO của quý công ty, về sau có lẽ sẽ làm phiền Khâu tổng nhiều hơn rồi."Khâu Phúc hớp một ngụm nước, chậm rãi ngồi xuống, "Không sao, chúng ta đôi bên đều có lợi, lần sau nếu cô sang thì cứ lên thẳng đây là được, tôi sẽ phân phó xuống dưới."Loading...Bạch Mộng Nghiên gật đầu.Sau khi tiễn cô rời đi, Khâu Phúc lại gọi thêm một cuộc gọi nội tuyến, "Cô vào đây."Một lát sau, Tần Nhạc Chi đẩy cửa bước vào, dè dặt hỏi, "Khâu tổng, ông gọi tôi à?"Khâu Phúc nặng nề đặt ly nước xuống, "Hôm nay chuyện phóng viên Kinh tế và Tài chính đến đây là sao thế? Sao cô không báo với tôi?"Tần Nhạc Chi là thư ký hành chính của Khâu Phúc, từ trước đến nay, những chuyện vặt vãnh thế này đều do cô ta tiếp nhận.Bình thường cô ta làm việc rất cẩn thận, ít khi nào gây ra lỗi lầm như thế.Hôm nay, Khâu Phúc vừa đón con tan học, đang định cùng gia đình đi ăn tối thì nhận được điện thoại của Thái Từ Khôn. Ông ta đành phải bỏ vợ và con trai sang một bên, vội vàng quay về.Nếu đổi là người khác thì ai mà không nổi giận chứ.Tần Nhạc Chi nhíu mày, cúi đầu nói, "Hôm nay sếp bận, còn có thêm cuộc họp qua video với bên công ty định giá, tôi nghĩ cuộc hẹn của tòa soạn Kinh tế và Tài chính không gấp nên tạm thời gác lại."Cô ta lặng lẽ quan sát sắc mặt của Khâu Phúc, thấy ông ta không vui, nên thái độ của cô ta càng thêm dè dặt, "Không lẽ bên đây cũng gấp ạ?"Khâu Phúc không biết phải nói thế nào với cô ta về tình hình hiện tại, nghẹn một hồi chỉ biết giận dữ chỉ thẳng vào trán cô ta, "Cô phải nhận thức rõ vị trí của mình chứ, từ lúc nào đến lượt cô thay tôi sắp xếp công việc thay tôi hả? Cô là cái thá gì hả? Cô nghĩ cô là ai? Dám bỏ mặc người ta ở ngoài đó?"Mọi người trong công ty đều biết Khâu Phúc là người nóng tính. Nhưng Tần Nhạc Chi không ngờ chuyện này lại khiến ông ta tức giận đến thế, chỉ vì một phóng viên mà lại nổi giận đùng đùng như vậy.Không phải chỉ là một phóng viên thôi sao?Đây đâu phải là lần đầu tiên Khâu Phúc tiếp nhận phỏng vấn, dù có là người bên đài truyền hình đến, nếu ông ta bận liền dứt khoát lùi lịch hẹn, thậm chí có đôi khi chẳng thèm nhận điện thoại.Nhưng Tần Nhạc Chi không dám biểu hiện ra mặt mấy thắc mắc này.Xuyên qua lớp kính trong văn phòng, cửa phòng làm việc lại không đóng kín, cô ta nhìn thấy mấy đồng nghiệp đang ló đầu ra hóng hớt, thế là đành phải xin lỗi thành khẩn, "Xin lỗi Khâu tổng, lần này là do tôi sơ xuất.""Được rồi, cô cút ra ngoài đi!"Mặt Tần Nhạc Chi hết xanh lại trắng, xoay người rời khỏi văn phòng, dưới ánh mắt của mọi người, cô ta cắn chặt răng, vờ như không có chuyện gì xảy ra....Phía bên này, Bạch Mộng Nghiên đi theo trợ lý đến thang máy.Lúc chờ thang máy, cô trợ lý bận nhận điện thoại, Bạch Mộng Nghiên không có việc gì làm nên cứ nhìn chằm chằm con số đang nhảy trêи màn hình đèn LED.Bọn cô muốn xuống lầu, còn thang máy hiện đang từ tầng 12 chậm rãi đi xuống.Vài giây sau, thang máy "ting" một tiếng rồi dừng lại, cánh cửa chầm chậm mở ra, trợ lý đưa tay ra, "Mời cô vào."Bạch Mộng Nghiên vừa nhấc chân lên thì nhìn thấy người đang đứng trong thang máy, cô ngây người."Trợ lý Trần?"Trần Thịnh ngẩng đầu lên thì trông thấy Bạch Mộng Nghiên, gật đầu chào cô."Cô đến đây tác nghiệp à?"Bạch Mộng Nghiên đáp phải, sau đó nhìn anh một lượt, hỏi dò, "Anh ở đây, thế Thái tổng cũng ở đây đúng không?"Trần Thịnh không hề phủ nhận, "Sao thế?"Bạch Mộng Nghiên khẽ cười.Rõ ràng là anh ở đây, thế mà lại dám lừa cô."Không có gì." Bạch Mộng Nghiên vẫn đứng trước cửa thang máy chứ chưa bước vào trong, "Anh ấy đang bận hả?"Trần Thịnh nghĩ nghĩ rồi trả lời, "Cũng không tính là bận mấy."Bạch Mộng Nghiên, "Vậy anh ấy đang ở lầu mấy thế ạ? Tôi có thể gặp anh ấy không?"Vừa dứt lời, cô trợ lý nhìn Bạch Mộng Nghiên đầy kinh ngạc, sau đó lại nhìn sang Trần Thịnh.Trần Thịnh cụp mắt suy nghĩ một lát, bước ra đi sang thang máy bên cạnh."Cô đi theo tôi."...Toàn bộ tầng mười hai chỉ có ba phòng làm việc, rộng hơn nhiều so với tầng mười, cũng yên tĩnh hơn nhiều.Dọc đường đi, Bạch Mộng Nghiên nhìn thấy mọi người đều vội vội vàng vàng nhưng không hề nghe thấy tiếng nói chuyện.Cánh cửa đối diện với lối đi luôn đóng kín, Trần Thịnh đưa cô đến nơi, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói với cô, "Tôi còn có chút việc."Bạch Mộng Nghiên gật đầu, anh ta xoay người rời đi ngay. Cô đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn lên màn hình LED đang hiện chữ "Đang bận" trêи đỉnh đầu.Cô nghĩ nghĩ, vẫn quyết định ấn chuông trước.Trong chốc lát, cánh cửa tự động mở ra.Bạch Mộng Nghiên ló đầu vào xem thử, nhìn sang trái, thấy Thái Từ Khôn đang ngồi phía sau bàn làm việc.Anh ngẩng đầu nhìn sang, ngón trỏ đẩy kính lên, Bạch Mộng Nghiên liền cười bước sang đấy."Thái tổng, không phải anh nói hôm nay không có ở đây hả?"Thái Từ Khôn gấp laptop lại, hờ hững nói, "Tôi đến công ty của tôi cũng phải được cô đồng ý ư?"Bạch Mộng Nghiên, "..."Cô chắp tay sau lưng, nhìn một lượt khắp phòng, ánh mắt lấp lánh tựa như đang do dự điều gì đó.Thái Từ Khôn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.Bạch Mộng Nghiên từ tốn bước lại gần bàn làm việc của anh, nhỏ giọng nói, "Em đến đây để cám ơn anh.""Ồ?" Thái Từ Khôn nhướng mày, "Cám ơn tôi vì chuyện gì?""Thì chuyện của Khâu tổng ấy." Bạch Mộng Nghiên nói, "Nếu không hôm nay em đi một chuyến không công rồi."Nói xong, Bạch Mộng Nghiên nhìn Thái Từ Khôn đầy tha thiết.Với sự hiểu biết của cô về Thái Từ Khôn, cô cảm thấy người đàn ông này nhất định sẽ phủ nhận những chuyện mình đã làm.Nhưng không ngờ, Thái Từ Khôn chỉ nhẹ nhàng xoay cây bút máy trong tay, cất giọng vô cùng bình tĩnh, "Nếu không để đến lúc đó cô lại chửi xéo tôi hả?"Bạch Mộng Nghiên mím môi, không nói gì.Cũng đúng nhỉ.Trong phòng lại trở nên yên tĩnh hẳn.Bạch Mộng Nghiên đi về phía anh, "Ờm, trễ thế này rồi mà anh còn vất vả thế, anh ăn cơm chưa? Có đói bụng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com