TruyenHHH.com

Full Lam Mo Ut Cua Ban Trai Cu

Nhìn nụ cười này của anh, Bạch Mộng Nghiên có chút hối hận.

Biết thế cô thà hỏi thẳng "Anh có ý kiến gì với tôi" còn hơn, ít ra đối phương còn cho một đáp án "phải" hoặc "không phải".

Bây giờ anh chỉ đứng đó rồi cười, nụ cười ấy cũng không hề lan đến đáy mắt, có ai nhìn mà không sợ chứ.

Thái Từ Khôn tiến lên một bước sát lại gần cô hơn.

"Sao cô lại có cảm giác tôi muốn gặp cô hả?"

Bạch Mộng Nghiên tự tin ưỡn ngực, hỏi vặn lại, "Nếu không tại sao anh lại bác bỏ bản thảo của tôi hết ba lần?"

Lời này không hề kiêu ngạo, cũng không hề tự ti, thái độ kiên quyết, khiến chiêu này trở nên vô cùng rõ ràng và logic, còn mang theo tác dụng tẩy não.

Còn không phải ư, bản thảo tôi viết hay như thế, ngay cả người chuyên nghiệp như tổng biên mà còn không tìm ra lỗi sai. Thế mà anh bác bỏ hẳn ba lần, ngoại trừ muốn gặp tôi thì có còn lý do nào khác ư?

Nhưng Thái Từ Khôn chỉ hờ hững đáp, "Vì tôi không hài lòng."

"Không hài lòng ư? Anh không hài lòng ở chỗ nào?"

Gió nổi lên, Bạch Mộng Nghiên kéo chặt khăn quàng cổ, nhưng cái miệng nhỏ như súng liên thanh hùng hổ dọa người, cô hất cao cằm, "Anh cứ chỉ ra từng chỗ, tôi sẽ sửa từng chỗ một, tôi không tin tôi sửa không xong."

Cô nhìn Thái Từ Khôn chăm chú, khí thế không hề buông lơi.

Đáng tiếc lại có người không hề dính chiêu.

Thái Từ Khôn khẽ cười, không muốn dây dưa với cô nữa, anh cất bước rời đi.

Như vừa đấm vào bông, Bạch Mộng Nghiên hít một hơi gió lạnh để nâng cao tinh thần, sau đó cô xoay người giữ chặt cổ tay Thái Từ Khôn.

Anh quay đầu, nhìn Bạch Mộng Nghiên đang giơ cao cằm, ánh đèn như đang nhảy múa trong đôi mắt cô.

"Nếu không thì đúng là anh muốn gặp tôi rồi."

"..."

Sau một hồi im lặng, Thái Từ Khôn quay đầu lại, ánh mắt lưu luyến trêи mặt cô vài giây, rồi lại rút tay mình ra khỏi tay cô.

Tay Bạch Mộng Nghiên lửng lơ giữa không trung.

Hết hi vọng rồi.

Ngay lúc Bạch Mộng Nghiên chuẩn bị tìm bậc thang để lăn xuống, tìm đường quay về nhà, thì người đứng trước mặt bỗng nhiên lên tiếng, "Thế thì cô đi theo tôi."

Bạch Mộng Nghiên ngơ ra một hồi, Thái Từ Khôn đã quay người đi về phía thang máy.

Cô không nhịn được nhìn theo bóng lưng của Thái Từ Khôn mà nở nụ cười, ngay sau đó vội vàng chạy đuổi theo anh.

Anh im lặng suốt quãng đường, Bạch Mộng Nghiên cũng thức thời không hé miệng, cẩn thận duy trì sự cân bằng của miếng băng mỏng này từng chút một.

Cô biết rõ mình đang cố tình gây sự, nhưng lại không biết người đàn ông này trúng chiêu thật hay là đang chơi cô nữa.

Nếu bây giờ cô mà lên tiếng nói không chừng sự yên bình nãy sẽ bị đánh vỡ ngay lập tức.

Thang máy đến nơi, Thái Từ Khôn bước ra ngoài.

Loading...

Trêи tầng này chỉ có một căn hộ của anh, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, không hề có bóng dáng người khác, thế cho nên tiếng bước chân của hai người vang lên vô cùng rõ ràng.

Thái Từ Khôn ấn vân tay, cửa nhà tự động mở ra.

Suốt đoạn đường không hề có trở ngại, Thái Từ Khôn sải bước đi một nước, không hề nhìn sang bất cứ nơi nào, anh đi thẳng đến một cái bàn trong phòng khách, quay đầu nhìn Bạch Mộng Nghiên, ngón trỏ cong lên gõ xuống mặt bàn hai cái.

"Cô ngồi ở đây sửa bài đi."

"..."

Bạch Mộng Nghiên bỗng chốc câm nín.

Anh tưởng tôi đến đây chỉnh sửa bản thảo thật à?

Cô bất đắc dĩ bước sang đó, lấy laptop của mình ra rồi ngồi xuống

Nhân lúc khởi động máy, Bạch Mộng Nghiên lén trừng mắt với Thái Từ Khôn.

Sau khi anh sắp xếp cho Bạch Mộng Nghiên xong thì dường như không còn chuyện gì khác, anh cầm điện thoại vừa nhỏ giọng trò chuyện vừa cởi áo khoác, đi đến trước một cái tủ tối màu, tiện tay lấy ra một cái ly.

Giây phút anh xoay người lại, Bạch Mộng Nghiên vội vàng đổi sắc mặt, bày ra dáng vẻ ngại ngùng.

Đáng tiếc là Thái Từ Khôn vốn không nhìn đến cô.

Một tay anh cầm điện thoại, một tay cầm cái ly đi về phía tủ đựng rượu.

Bạch Mộng Nghiên, "..."

Dường như mỗi một người đàn ông mỗi khi quay về tổ ấm của mình, thì dù áo sơ mi có thẳng thớm thế nào thì cũng sẽ trở nên xốc xếch.

Bạch Mộng Nghiên không biết Thái Từ Khôn cởi bớt cúc áo khi nào, vạt áo trước hơi lỏng kéo dài xuống phần eo đã bị chặn lại bởi chiếc quần tây, đôi chân dài lại trở nên nổi bật trong căn phòng lớn thế này.

Anh tiện tay đặt cái ly lên bàn, cầm bình đựng rượu vang lên vừa rót rượu vào ly vừa cúp điện thoại.

Lúc nâng ly rượu lên, anh quay sang hỏi Bạch Mộng Nghiên, "Cô muốn uống nước không?"

Bởi một loạt hành động nhàn tản vừa rồi của anh mà Bạch Mộng Nghiên ngỡ như anh đã quên mất sự tồn tại của mình.

Bỗng nhiên nghe anh hỏi mình, cô vội vàng lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu.

"Tôi muốn uống cái giống anh."

"Đây là rượu."

Đôi mắt Bạch Mộng Nghiên đen lay láy lại rất có hồn, vô cùng xinh đẹp, và cô cũng rất biết lợi dụng ưu thế của mình.

Cô gật gật đầu, ngước mắt nhìn Thái Từ Khôn, "Tôi biết mà."

Thái Từ Khôn không nói thêm gì mà chỉ rót cho cô một ly.

Khi được đưa đến trước mặt cô, ly rượu khẽ va chạm vào mặt bàn vang lên âm thanh lanh lảnh, Bạch Mộng Nghiên nghe thấy thì khẽ nở nụ cười.

Nhưng ý cười chưa kịp lan ra thì Thái Từ Khôn đã đi mất rồi.
ju
Bản thảo dài hơn ba ngàn chữ, Thái Từ Khôn chỉ tốn ba phút đã đọc xong.

Đồng hồ treo tường đã chỉ tám giờ, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn.

Thái Từ Khôn trông thấy từng tầng từng tầng mây đen cuồn cuộn ở bên ngoài cửa sổ, dường như trời sắp mưa.

Có lẽ là ông trời muốn tìm cách giữ người lại rồi.

"Anh thấy thế nào?"

Bạch Mộng Nghiên nhìn anh đầy mong đợi.

"Lan man quá." Anh vừa nói vừa trả laptop lại cho cô.

Bạch Mộng Nghiên, "..."

OK thôi.

Cô cầm laptop quay về chỗ ngồi, bắt đầu sửa lại.

Lần này cô càng thêm hăng hái.

Sao lại có nhiều yêu cầu như thế, sao anh lại làm khó dễ cô như thế.

Bên kia đang múa phím thành văn, Thái Từ Khôn lại gác chân lên ghế, dưới ánh đèn dìu dịu, anh nhắm măt lại nghỉ ngơi.

Bóng cây xanh nhẹ nhàng đung đưa dưới sàn nhà, tiếng bàn phím đóng chiếm toàn bộ không gian, khi thì nhanh khi thì dừng lại, hòa cùng tiếng gió tạo thành một bản hợp tấu hài hòa một cách khó hiểu.

Thái Từ Khôn chợp mắt một lát đã hơn nửa tiếng, cho đến khi Bạch Mộng Nghiên cầm laptop đến chỗ anh lần nữa.

Khi mở mắt ra, anh lại nhìn đồng hồ trước tiên.

"Rút gọn hơn rồi." Bạch Mộng Nghiên nói, "Anh xem còn có chỗ nào không vừa ý không?"

Thái Từ Khôn chỉ vào một đoạn trong đó, "Đoạn này tôi nói không phải ý này."

"Thế ý anh là gì?"

Thái Từ Khôn ngước mắt, "Tự cô nghĩ đi."

"..."

"Nếu không tôi viết giúp cô luôn nhé?"

"..."

Cô tốn hết nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ câu trả lời phỏng vấn của anh, trong lúc đó, cô vô thức uống hết ly rượu trêи tay mình.

Lúc Bạch Mộng Nghiên cầm laptop đi tìm Thái Từ Khôn lần nữa, cô vẫn chưa phát hiện ra hai gò má của mình đã ửng đỏ từ lúc nào.

Thái Từ Khôn nhận lấy laptop, ánh mắt lại rơi lên khung giờ trêи góc phải màn hình.

Đã muộn lắm rồi.

"Được rồi."

Bạch Mộng Nghiên bị đả kϊƈɦ nhiều lần nên bây giờ lại cảm thấy không quen, "Thật ư?"

Thái Từ Khôn nhìn sang, hương dầu gội đầu hòa lẫn với mùi rượu xộc thẳng vào mũi anh.

"Không còn chỗ nào cần sửa hết hả?" Bạch Mộng Nghiên cố gắng không hừ lên thành tiếng, cô vẫn giữ vững nụ cười ngọt ngào động lòng người kia, nhưng trong lúc tìm từ để nói vẫn không nhịn được mà mang theo đao kiếm, "Tôi vẫn còn sửa được, nếu anh muốn bản thảo hay hơn nữa thì tôi cũng không ngại đâu."

"Ồ?" Thái Từ Khôn vẫn giữ nguyên tư thế kia, cúi đầu nhìn cô, "Cô không ngại ư? Cô ở lại nhà một người đàn ông lâu như thế, bạn trai cô cũng không ngại luôn à?"

Nụ cười của Bạch Mộng Nghiên chậm rãi biến mất, cô cụp mắt, nhỏ giọng nói, "Tôi không có bạn trai."

Thái Từ Khôn nhướng mày.

Bạch Mộng Nghiên thấy anh có vẻ như không tin mình nói, cô bổ sung, "Thật mà, tôi đã chia tay anh ta ngay cái đêm gặp anh lần đầu tiên rồi."

"..."

Lúc cô nói còn sợ anh không hiểu ý mình, cô lẳng lặng nhấn mạnh tiền đề "cái đêm gặp anh lần đầu tiên."

Dù gì cô cũng nói sự thật, hiểu thế nào là chuyện của Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn không nói tiếp, chỉ nặng nề nhìn cô vài giây.

"Cho nên?"

Cho nên?

Bạch Mộng Nghiên không ngờ anh sẽ hỏi thế.

Rượu vừa uống lúc nãy đã bắt đầu xông thẳng lên đầu, ngoại trừ cả người có hơi nóng lên thì đầu óc cô cũng hơi âm ấm.

Bạch Mộng Nghiên nhìn anh chăm chú, trong ánh mắt lộ vẻ dè dặt, ngón tay nhẹ nhàng kéo tay áo anh.

"Cho nên em có thể theo đuổi anh không?"

Vừa nói xong câu đó, Bạch Mộng Nghiên nhìn Thái Từ Khôn đầy tha thiết, không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào của anh.

Nhưng Thái Từ Khôn dường như không có thay đổi gì.

Im lặng một hồi, anh cất giọng bình tĩnh, "Nếu tôi nói không thì cô sẽ từ bỏ sao?"

Bạch Mộng Nghiên bật thốt, "Đương nhiên là không rồi."

Thái Từ Khôn, "Vậy cô còn hỏi tôi làm gì?"

***

Tác giả:

Hơ, công cụ hình người cũng chảnh dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com