Full Khi Ta 17
Thế là tôi thở dài, vươn tay ôm Thiên Ân. Đúng là cái tuổi dở dở ương ương có khác, dù có trưởng thành sớm hơn các bạn thì cũng có những lúc bế tắc cả thôi. Thế mà trong thời khắc như thế này, tôi lại là người tỉnh táo nhất."Thiên Ân, nghe này, cậu là người thông minh nhất, trong số những người mà tớ từng biết, cũng là người suy nghĩ sâu sắc hơn tớ rất là nhiều." Tôi nhướn người xoa xoa đầu cậu ấy. "Tuy nhiên, chúng ta cũng chỉ mới mười bảy mà thôi, tương lai phía trước còn rất nhiều điều đáng mong chờ, tớ tin là cái gì cũng có thể làm được nếu chúng ta đủ tự tin, đủ kiên trì. Vậy nên á..."Tôi rướn người ôm cậu ấy, vỗ vỗ an ủi. "Đừng lo lắng gì cả nhé."Ít nhất thì có tôi tin tưởng điều này vô điều kiện. Dạng thông minh mà lại còn thích học như muốn điên này mà không làm được thì tôi hai đầu gối của tôi lệch nhau luôn cho rồi.Thiên Ân nhìn vào chằm chằm vào mặt tôi như thể là nhìn thấy cái gì đó lạ lắm, sau đó hắn chu môi lên, nhắm mắt lại. Mạnh dạn phán đoán vấn đề như này: một là mồm thằng nhãi này có vấn đề, hai là lại ngứa đòn.Tôi một lần nữa mạnh dạn đoán là cái thứ hai, cách chữa tốt nhất là cứ thẳng tay táng thôi. Táng cho chừa cái tội thích làm trò. Hôm sau, Thiên Ân nộp lại phiếu nguyện vọng cho thầy Doremon và được chấp nhận. Thầy có phát lại giấy nguyện vọng cho chúng tôi, cơ mà thằng nhóc này không cho tôi xem. Cho tới mãi sau khi tôi lục ngăn kéo bàn làm việc thì thấy tờ giấy này, ở ô "mong muốn của bạn" ghi một dòng chữ rõ to, rõ nắn nót và rõ là sến: "yêu và được yêu" thì tôi nổi hết cả da gà vội vàng khoá cửa tủ lại ngay và luôn. Vào giờ Toán, thầy Doraemon bận đi họp nên cho chúng tôi tự học. Cơ mà chẳng đứa nào chịu học hành, cứ ngồi bàn tán mãi về tương lai sẽ như thế nào. Cà Rốt ngồi ôm cái điện thoại tự dưng đứng phắt dậy hét lớn."Ê, tao vừa lướt được cái này hay lắm."Cậu chàng khoe ra cái điện thoại đang mở trang truyện tranh. Đậu Phụ nhíu mày nhìn vào cái điện thoại rồi lại nhìn nó."Cà Rốt, mày đang khoe với cả lớp là mày đọc truyện tranh thiếu nữ trong giờ học đấy à?"Đám còn lại cũng nhìn nhau rồi nhìn nó ái ngại. Cà Rốt phẩy tay. "Cái bọn này tập trung vào nội dung đây này? Nhìn người ta nói về Time capsule đây không?"Time capsule dịch nôm na là hộp thời gian, tức là người ta mà thường thường là đám học sinh chuyển cấp bỏ vài thứ mang đầy những kỷ niệm vào một cái hộp rồi chôn xuống đất, hẹn một ngày đẹp trời mọi người tụ tập cùng nhau để đào lên để xem lại."Hay chúng mình cũng làm một cái đi?""Ý kiến hay." Hành Lá vỗ tay. "Nhưng mà bỏ cái gì vào đó bây giờ?"Cà Rốt nhún vai. "Bỏ cái gì chẳng được. Không thì bỏ cái gì mà mang nhiều kỷ niệm về trường lớp nhất vào.""Hợp lý đấy. Buộc cùng giấy ghi nguyện vọng vào nữa." Đậu Phụ gật đầu, vẫy vẫy tờ giấy nguyện vọng. Nấm và Cà Chua gần như cùng lúc thốt lên. "Rồi hôm sau hướng nghiệp ông định nộp cho thầy cái gì? Luyên tha luyên thuyên."Uầy, ghê chưa. Lần đầu tiên trong ba năm, Cà Chua và Nấm đứng cùng một chiến tuyến. Tôi lặng thầm mở điện thoại ra xem tử vi ngày, không biết có phải ngày xấu không nữa?Giờ thì nảy sinh ra vấn đề mới đây. "Định chôn bao lâu?""Bình thường thì phải chôn 5-10 năm đấy." Cà Rốt dán hai mắt vào điện thoại "Cơ mà chắc phải kiếm cái hộp nào chắc chắc chút chứ không nó hư mất."Sa Tế dơ tay. "Ồ, nhà tao còn cái hộp bánh quy cũ, cũng khá to đấy."Cả bọn gật gù, thế là giải quyết xong chuyện hộp đựng."Thế định chôn ở đâu nào? Chôn chỗ nào dễ nhận biết tí, chứ không mai mốt trời tìm được.""Ở bãi đất trống đằng sau trường, chỗ cái cây cổ thụ to ấy. Chôn nó dưới gốc cây là yên tâm nhất." Thiên Ân lên tiếng. Nói xong còn nhìn tôi cười nham hiểm, mắt nháy nháy. Tôi mới thấy quái lạ, thằng nhãi này bị đau mắt hay gì? Mãi sau tôi mới té ngửa ra, chỗ đó... là cái chỗ nụ hôn đầu, tôi đã dựa lưng vào bức tường, ngay cạnh cái cây.Mèng đéc ơi, tôi dùng bàn tay ngọc ngà của mình nhéo tay hắn đau điếng lại bị hắn túm lấy, đan vào dưới gầm bàn. Thế là tôi từ trạng thái hơi dỗi thành hơi nóng má và cuối cùng là bình thường trở lại, trong lòng lùng bùng pháo hoa. Ngày tiếp theo, chúng tôi mỗi đứa mang theo một vật mình thích nhất đến trường, buộc nó với nguyện vọng của mình cho vào trong time capsule. Cô bạn lớp phó xinh xắn còn tự tay làm hẳn một cuốn album, ghi lại từng câu chuyện, từng bức ảnh, từng kỷ niệm cho vào trong đó nữa.Sau giờ học, cả bọn tụ tập xung quanh cái cây cùng chôn cái hộp xuống dưới đất. "Lẹ lẹ lên chúng mày, thầy giám thị mà bắt được là toi cơm cả đám đấy." Thằng Đậu Phụ cầm cái xẻng mà nó thó nhẹ của bố nó xới đất lên, được ba tí nó lại ngẩng lên ngó nghiêng xung quanh xem có ai không.Trông y như đám ăn trộm.Nhưng mà, bắt được đám phá hoại tụi tôi không phải là thầy giám thị mà là thầy Doraemon cơ. Khi mà cả lũ đang đào hăng hái nhất thì thầy ở đâu ngó vào, buông lời lạnh lùng."Đào sâu thêm tí nữa, chứ thế này mưa nó rửa trôi hết đất là lộ đấy."Cả bọn ậm ờ, rồi hét ầm lên, tung tóe chạy như kiến vỡ tổ. Má ơi, thầy từ đâu giáng xuống như tiên giáng trần vậy nè? Té ra là từ lúc thấy cả bọn dở hơi xúm vào xin thầy viết vài chữ vào giấy nguyện vọng là thầy đã sinh nghi rồi, quyết định đi theo sau xem chúng tôi định làm gì. Thầy không ngăn cản ý định phạm tội mà còn để nó xảy ra rồi mới phạt cho bõ.Đứa đầu têu là Cà Rốt đã bị thầy tóm gọn, khóc oe oe xin thaa. Còn mấy đứa còn lại bị phạt ôm hôn xin lỗi cây xung quanh trường vì tội phá hoại của công. Cứ tưởng phi vụ này thế là toang rồi, ai ngờ hôm sau chạy ra chỗ gốc cây hôm qua thì cái hố hôm qua đã được lấp đi, lại còn cắm một cái biển xinh xinh ghi "12C8". Trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của cả lớp, thầy Doraemon bước ra như một vị thần."Sao? Sắp vào học rồi còn định ở đây đào hố nữa hả?"Một lúc sau Nấm nghẹn ngào lên tiếng. "Thầy ơi, là thầy chôn hộp ạ?"Thầy cười tít mắt gật gật đầu. "Đúng thế. Chớ để cái hộp ra đấy kiểu gì cũng có đứa lớp khác tọc mạch đọc được thì chúng bây tha hồ mà bị trêu nhá." Tôi lau lau nước mắt sắp trào ra. Sao hôm nay thầy lại dễ thương thế?Cà Rốt lao vào ôm cổ thầy, mồm nó chu ra. "Thầy ơi thầy, thầy mãi đỉnh, mãi yêu thầy. Em thơm thầy một cái nào."Thầy vội vàng đẩy nó ra làm nó ngã bệt mông xuống đất. Cả bọn cười ầm lên rồi vây lại thầy ôm tập thể. Đấy, mới chớm tới ngưỡng cửa ra trường mà đã buồn như này rồi, tự nhiên cảm thấy bao nhiêu giận hờn vì bị thầy rầy la, bị phạt đều bay biến hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com