TruyenHHH.com

Full Khi Ta 17

Ngày hôm sau, lại đi học như bình thường, cả đám vẫn còn đang tưng tửng hưng phấn nhờ dư âm từ tiết sinh hoạt ngoại khóa, thế mà chỉ cần một câu nhẹ nhàng của thầy Doraemon, nụ cười tủm tỉm trên gương mặt của mấy chục con lập tức cứng ngắc như xi măng, đứa nào đứa nấy nghệt cả ra.

"Thế nào? Tiết học ngoại khóa vui chứ?" Trước tiên, vẫn là câu hỏi thăm như bình thường.

Lũ học sinh như lũ cừu non đáng thương chưa biết rằng sói đang đến gần vẫn nhao nhao trả lời thầy, vui như trẩy hội.

"Vui lắm luôn ớ thầy ơi."

"Em tăng hẳn một cân vì các cô đầu bếp nấu quá đỉnh."

"Em cười nhiều quá mà đau hết cả hàm đó thầy."

Thầy Doraemon chỉ lặng lẽ cười mỉm chi, mắt thầy cong cong như trăng khuyết vậy nhưng lời nói ra thì chả vui tẹo nào.

"Vui là được, thế chắc cũng có tinh thần để thi cuối kỳ rồi chứ nhỉ? "

Có tất cả năm mươi cái miệng đang ồn ào lao xao ở phía dưới, chẳng hẹn mà gặp lập tức im bặt hết. Tôi chợt cảm thấy tiếng gió mùa Đông Bắc thổi từ đâu tới quanh quẩn trong phòng học, làm mọi người lạnh tới cứng đơ cả người.

Cà Chua nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi lại.

"Hôm nay ấy ạ? Ngay bây giờ luôn hả thầy?"

Thầy Doraemon vẫn cười mỉm chi hết sức là ngọt ngào.

"Ồ, tất nhiên là không phải bây giờ rồi. Bằng giờ tuần sau sẽ kiểm tra nhé."

Tất cả chúng sinh trong lớp được một ánh sáng thần kỳ nào đấy cứu sống hàng loạt trở lại.

"Hmm... thế bây giờ cứ làm bài thi thử nhỉ? Quy tắc cũ nhé, dưới sáu điểm thì trực nhật nguyên tuần, đặc biệt điểm tám trở lên có quyền bốc thăm trúng thưởng. Giá trị giải thưởng lên tới cả hàng chục đồng, mại dô mại dô. Đây, lớp trưởng phát cho các bạn đi."

Tôi chán nản nhìn mấy con số đang múa may trước mắt, có khác gì mấy chữ người ngoài hành tinh không cơ chứ? Nhìn mãi, nhìn mãi mà cũng không làm gì được, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt đầu óc ong ong hết cả lên.

Cuối giờ thầy trả bài kiểm tra, tôi ăn một con 5 với lời phê "tiềm năng trúng vé trực nhật nguyên tuần quá cao, đề nghị về nhà ôn tập thêm". Thật là kinh hoàng.

Chuông vừa reo, Cà Chua đã nằm ườn ra than vãn.

"Ác thật, vừa chơi bời hả hê chưa được bao lâu, còn chưa kịp thêm giáp phòng bị thì đã đập ngay vào mặt một bài kiểm tra rồi, quá kinh khủng."

Tôi ngóc dậy, có khi nào đứa nào cũng kém chứ không riêng mình tôi nhỉ?

"Mày bao nhiêu điểm? "

"Có tám điểm, trông chán chưa?"

Tôi sốc tập 1.

Không, vẫn còn cái bè cứu sinh khác mà. Tôi quay ngay sang phỏng vấn bạn Củ Cải – người chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

"Cậu được bao nhiêu điểm?"

"Tớ á? Bị tụt rồi, có 9 điểm thôi."

Tôi sốc tập 2.

Trên con đường tìm kiếm đồng minh vẫn còn gian nan, tôi thuận miệng hỏi thử Thiên Ân xem hắn như thế nào, lỡ đâu trong cuộc sống không hợp cạ, lại là đồng minh trên chiến trường học tập. Ai ngờ, hỏi xong bị hắn dọa tí xỉu ngang tại chỗ.

"Thiên Ân, làm bài được không?"

"Cũng không tệ."

"Không tệ là như nào? Bao điểm? Nhìn mặt đen như đít nồi thế kia chắc cũng sàn sàn như tớ ha? Thôi không sao không sao, chỉ là dọn vệ sinh nguyên tuần thôi mà, lo cái gì..."

Không để tôi nói xong, hắn huơ huơ bài kiểm tra trước mặt tôi, một con 10 đỏ chót long lanh lấp lánh sáng loáng như muốn chọc mù hai con mắt tôi.

Lần này tôi không sốc nữa, mà chết đứng thật, bên cạnh toàn những con nhà người ta văn võ song toàn, hào quang lấp lánh như sao xa thế kia không đứng hình ngơ ngác thì lại chả điêu bỏ xừ ra.

Thật sự là chẳng ổn tẹo nào, chỉ còn 5 ngày nữa là thi rồi mà một mình tôi thì ôn làm sao xuể, mà điểm kém thì đại tỷ xé tôi ra làm đôi mất. Thế là tôi tha thiết ôm lẩy hai tay bạn Thiên Ân, lăn ra nài nỉ.

"Bạn hỡi, người đã giỏi giang lại được trời phú cho sắc đẹp, bạn là thần là tiên hãy ra tay cứu vớt lấy sinh linh bé nhỏ non nớt này, hãy mở lòng từ bi mà giúp sinh linh này ôn bài đi...."

Bạn đừng hỏi tại sao tôi lại không nhờ Củ Cải hay Cà Chua dạy nhé. Trước đây Cà Chua và Củ Cải từng cố nhồi nhét chữ nghĩa vào đầu tôi mà không thành công nên giờ nghe tới dạy học là hai đứa nắm tay nhau lỉnh đi mất dạng.

Thiên Ân nhướng mày. "Tớ được lợi gì??"

"Chỉ cần cậu chịu dạy thì cậu muốn tớ làm gì cũng được, làm ơnnnnnn..."

"Hmmm...Được thôi, vậy tối nay 7h ở nhà tớ."

Tôi hân hoan trong lòng, hy vọng hắn có thể nặn cái đầu đất của tôi thành một miếng đồng thôi cũng được, không cần vàng hay kim cương gì hết.

Đúng bảy giờ tối, tôi bấm chuông căn nhà đối diện, vẫn là bác quản gia thân thiện mở cửa cho tôi.

"Cháu chào bác ạ."

"Chào Bảo Bình, cháu vào đi, cậu chủ đang chờ cháu trên phòng."

"Dạ, vậy cháu xin phép vào ạ."

Chẳng hiểu sao sự yên ắng trong nhà khiến cái nết tôi bị rón rén hẳn đi một cách bất thình lình. Cửa phòng Thiên Ân đang mở và tên nhãi kia đang đăm chiêu nghiền ngẫm một cuốn sách gì đấy có vẻ khoai lắm, thấy mặt hắn nhăn nhăn nhó nhó ghê gớm nên tôi lại không dám làm phiền.

Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng nên lịch sự một chút, tôi đưa tay gõ cửa.

"Thiên Ân ơi, tớ vào nhé?"

"Ừ, vào đi, tớ đang đợi cậu đây."

Hắn vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh ra hiệu cho tôi ngồi xuống rồi rút mấy tờ giấy ở chồng sách phía trước đưa cho tôi.

"Làm thử đề này trước đi. Có gì không hiểu cứ hỏi tớ nhé."

Thiên Ân nói xong rồi lại quay về với đám sách tiếng Anh của hắn.

Tôi lôi sách vở ra, đặt bút thước lên bàn ngay ngắn ra vẻ quyết tâm học lắm lắm. Phỏng theo lời Cà Chua hay nói, phàm là những đứa hay show off làm màu như này kiểu gì được ba tí cũng thất bại thì y như rằng chuẩn đét, chưa đến năm phút sau, tôi bị mấy bài toán này đánh sập, nằm trườn ra bàn.

"Sao thế? Không làm được à?"

Tôi nước mắt lưng tròng, gật đầu.

"Vậy bài này thì sao?"

Tôi lắc đầu quầy quậy.

"Cũng không làm được à?"

Thiên Ân hơi nhíu mày. Tôi ủ dột cả đi vì ý nghĩ có khi hắn bỏ cuộc với tôi rồi, nếu là tôi, tôi cũng bỏ cuộc quách cho rồi, làm gì có chuyện cải thiện một cái đứa chậm tiêu mà lại dễ dàng được. Vừa buồn vừa chán nản, tôi xoa xoa mắt để không khóc và định dọn sách vở đi về.

Thế nhưng trái với suy nghĩ của tôi, Thiên Ân chỉ xoa đầu tôi an ủi.

"Không sao, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Hắn quăng mớ sách kia qua một bên và bắt đầu giảng cho tôi từ cái cơ bản nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com