Full Jiyeon Ver Ngye Ni Chang Ngoc Bam Nguoi
Phương Húc.Tốt lắm.Đoạn video cứ tiếp tục phát. Rất nhanh có thể thấy Phùng Nhạc ra mở cửa. Nhìn 2 bóng dáng kia tiến vào trong nhà, cô liền khó chịu. Nếu biết trước sẽ có ngày như thế này thì lúc trước cô đã gắng camera trong nhà luôn cho rồi. Bây giờ không thể biết được bên trong Phương Húc cùng Phùng Nhạc nói cái gì khiến tâm trạng cô rất khó chịu. Đặt tay lên con chuột vi tính cô bấm next một đoạn cho đến lúc Phương Húc đi ra. Lúc này cô có thể thấy được biểu hiện trên mặt củangườikia. 20 phút, nhanh như vậy đã trở ra."Đi lấy số điện thoại của Phương Húc đến đây cho tôi.""Vâng." Sơ Liên nhanh nhẹn đi ra bên ngoài.Rất nhanh liền thấy anh trở lại, trên tay còn cầm một tấm danh thiếp.Nhìn cách thức liên lạc trên tay, trong lòng cô cười lạnh. Lấy điện thoại lên bấm một dãy số.--- ------ ------ -----Lúc này Phương Húc đang ở tại tổng công ty của mình xem một số kế hoach hợp tác thì nhận được điện thoại của cô gọi đến hẹn anh ra gặp mặt. Vui vẻ, đúng vậy, bây giờ hắn đang cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Đã lâu như vậy rồi hắn mới nhận được điện thoại từ cô.Trong đầu hắn liền nhớ lại mấy hôm trước.... ........Hôm nay Phương Húc quyết định đi đến nhà cô. Vốn đã điều tra qua lúc này cô sẽ đến công ty nên từ sớm hắn đã ở trước nhà đợi. Vốn tưởng tênngốckia vẫn sẽ bám theo cô nhưng không ngờ xuất hiện trước mắt hắn chỉ có duy nhất bóng dáng của cô đi ra khỏi chung cư rồi tiến lên xe chạy đi.Trong lòng Phương Húc thầm than một tiếng 'tốt lắm, trời cũng giúp hắn'. Vì lo đến cô sẽ trở lại nên hắn ngồi chờ trong xe gần nửa tiếng mới mở cửa xe đi lên nhà cô. Không chỉ đi 1 mình mà trên tay hắn còn cầm theo một thứ giúp hắn loại trừ tên kia.Phải đứng trước cửa nhà bấm chuông rất lâu mới cóngườira mở cửa cho hắn."Chào Phùng thiếu gia."Phùng Nhạc cứ ngỡ cô quay về nhưng khi mở cửa thấy người đàn ông trước mặt, tâm trạng cậu liền tuột dốc không phanh. Đen mặt hỏingườikia"Anh đến đây làm gì?" Cả người đứng chắn trước cửa hoàn toàn là một biểu hiện không chongườivào trong.Phương Húc cũng không chấp nhứt. Hắn biết và cũng đã chongườiđiều tra. Thì ra tên họ Phùng này vốn có bệnh, điều hắn không hiểu là tại sao cô lại chấp nhận giữ loạingườinày bên cạnh cô chứ."Tôi có thứ của Nghiên Nhi muốn cho cậu xem. Không tính mời tôi vào nhà nói chuyện hay sao."Nghiên Nhi ! Chỉ cần thứ gì liên quan đến cô đều làm Phùng Nhạc nhường nhịn. Tuy khó chịu nhưng cậu vẫn lách qua một bên nhường lối đi cho Phương Húc.Vào bên trong nhà Phùng Nhạc liền đưa tay ra đòi thứ mà Phương Húc nói muốn đưa. "Đồ của Nghiên Nhi đâu?""Đây." Phương Húc cũng rất hợp tác đưa ra. Vốn là phong bì trên tay Phương Húc, bây giờ lại nằm trong tay Phùng Nhạc. Nhìn thứ kia trong lòng Phương Húc cười khinh. Lần này hắn không tin không trị được tên này. Nhờ lần trước bị tên trước mặt này đánh khiến hắn phát hiện ra tâm trạng của tên này thì ra không được bình thường cho lắm, lại dễ kích động. Vậy thì càng thuận lợi cho kế hoạch của hắn haha.Thấy Phùng Nhạc không có ý muốn xem Phương Húc liền hấp tấp."Cậu không giở ra xem ư?""Tại sao?" Anh ta không phải nói đây là đồ của Nghiên Nhi ư? Nếu là đồ của Nghiên Nhi thì tại sao cậu lại phải xem chứ? Xem đồ của người khác là không tốt."Hừ. Cậu xem đi thì sẽ hiểu. Tôi khuyên, tốt nhất cậu nên biết đường mà rút lui. Tôi và Nghiên Nhi đã yêu nhau rất lâu rồi. Chỉ tại tôi làm cô ấy giận nên cô ấy mới đi lấy một tênngốcnhư cậu ra để chọc giận tôi thôi." Phương Húc bây giờ không còn là chàng trai trong sáng trong kí ức của Trí Nghiên. Bây giờ vẻ mặt hắn méo mó vặn vẹo đến đáng sợ. Lời nói dù thật hay giả đều bị hắn thêm thêm bớt bớt nói ra."Không. Anh im đi." Phùng Nhạc khó chịu khi nghe những lời nói kia. Gương mặt dữ tợn trừng mắt nhìnngườitrước mặt.Ha, trúng kế rồi. Phương Húc nhìn Phùng Nhạc đang tức giận thì trong lòng cười thầm nói tiếp."Không tin. Không tin thì cậu giở những thứ trong bao bì kia ra mà xem. Lời tôi nói tất cả đều là sự thật."'Xoẹt' tiếng giấy bị xé rách. Cùng theo đó là mười mấy tấm ảnh bay ra do động tác quá mạnh của Phùng Nhạc. Đến khi chúng rơi xuống đất thì mới thấy rõ. Trên từng tấm ảnh đều là hình ảnh của haingườimột nam và một nữ. Từng tấm từng tấm bày ra trước mặt Phùng Nhạc là hình ảnh Nghiên Nhi mà cậu thương yêu đang tay trong tay, ôm ấp và ngủ cùng một người đàn ông khác. Nhìn người đàn ông trong ảnh kia chính là người đàn ông đứng trước mặt này khiến trong đầu cậu vang lên một tiếng nổ "Bùm". Đã không còn khống chế được, Phùng Nhạc đại hỏa.Phương Húc nhìn một màn kia tuy có hơi kinh ngạc nhưng trong lòng hắn rất hài lòng. Hay lắm, nghe tiếng la cùng hành động đập phá của Phùng Nhạc, hắn biết mình đã thành công. Mặc kệngườiđang điên cuồng kia, Phương Húc cuối xuống nhặt hết tất cả tấm ảnh lên. Đây vốn là ảnh ghép mà hắn cho người làm, ghép mặt hắn và mặt Du linh vô đây. Tuy nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra nhưng hắn biết tên kia sẽ không chú ý vô mấy cái này đâu.Nhìn người đàn ông điên cuồng đập phá đồ giữa nhà hắn cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.. .......Những người như Phương Húc tính toán toàn bộ mà lại không ngờ được hình ảnh của hắn đều bị camera ẩn trước nhà cô quay lại.--- --------Chỗ hẹn của hai người là một quán cà phê nằm gần công ty của cô. Đây là một quán vốn ngày thường luôn vắng khách, là chỗ để nói chuyện tốt nhất.Cô là người đến sớm hơn. Cô đặt một cái bàn gần trong góc ngồi xuống.Rất nhanh Phương Húc cũng đến. Hắn bước vào quán liền nhìn thấy cô ngồi phía xa."Nghiên Nhi." mỉm cười bước lại gần gọi cô."Ừ. Ngồi đi." Từ khi người kia bước vào cô đã thấy nhưng từ đầu đến cuối trên mặt cô vẫn một biểu tình lạnh nhạt khiến người khác không đoán được tâm trạng của cô lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com