Chương 22: Ăn cơm tù
Đình Khiết nhìn người đàn ông trước mặt, cảm tưởng đã rất lâu rồi mới gặp lại ba mình, ông ngồi trên ghế, khuôn mặt không giấu được nét mệt mỏi, đôi mày cau chặt, trên mái tóc đen đã lưa thưa vài cọng tóc bạc. Không gian dần rơi vào yên tĩnh, Đình Khiết đứng một bên, anh không bày tỏ thái độ gì, chỉ lơ đễnh quan sát xung quanh phòng. Lúc nhỏ, anh thường được chơi cùng ba mẹ trong căn phòng này, nhưng từ khi ba mẹ anh ly hôn, anh không còn đến đây nữa.Kí ức tốt đẹp trong phút chốc vụt tắt, anh rũ mắt, bật cười một tiếng, gọi một tiếng ba mà rất lâu rồi mình chưa gọi. Vẻ mặt người đàn ông trên ghế cứng lại trong chốc lát, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ đượm buồn. Ông đặt một tập văn kiện lên bàn, đẩy về phía anh.“Sắp tới, có thể ba sẽ phải rời đi một thời gian, có thể ngắn, cũng có thể rất dài.” Đình Khiết không đáp lại, đợi ông nói tiếp. “Hiện tại, công ty không hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của ba được nữa.” Anh lướt qua tập văn kiện trên bàn, dòng chữ in đậm cứ như vậy mà đập thẳng vào mắt, thầm cười nhạt trong lòng, anh hơi nâng tay, miết nhẹ mặt giấy. “Từ khi nào ba lại tin tưởng đứa con luôn luôn đem lại phiền toái từ nhỏ đến lớn như vậy?”Đình Khiết gấp tập văn kiện lại, để về vị trí ban đầu: “Xin lỗi, nhưng con không thể.”Anh nghiêng người, ngay lập tức muốn rời khỏi không gian ngột ngạt này, tiếng nói của người đàn ông phía sau một lần nữa vang lên, âm thanh vừa mang chút cầu xin, cũng như cảm xúc đã bị dồn đến bước đường cùng.“Đó là công ty của mẹ con, ba mong con có thể bảo vệ nó.”Đình Khiết ngẩng đầu, mưa rơi ướt đẫm mái tóc anh, chẳng biết đó là thứ nước gì, chỉ biết nó khiến anh đỏ mắt, mặn chát, lại cay xè. Anh không thích nó, nhưng anh lại thích cái lạnh lẽo nó mang lại, xuyên thấu vào từng lớp áo, giúp anh tỉnh táo trong chớp nhoáng. Tiếng còi cảnh sát vang trời, làm ồn ào cả một con đường, nước mưa không ngừng rơi, tiếng xì xào bàn tán cũng không ngừng vang lên. Người đàn ông bị còng tay, ánh mắt chua xót xuyên qua đám đông, nhìn thấy anh, ông cười gượng, tựa như một lời trấn an nho nhỏ, sau đó lẳng lặng dời mắt.Vô số người đi lướt qua anh, nhưng cũng có vô số người để ý đến anh, biết anh là con trai của người đàn ông vừa bị bắt vì tội tham ô, họ vô thức nhìn anh với ánh mắt căm ghét. Ngày hôm sau, thông tin về phó chủ tịch công ty vận tải biển lớn nhất Hải Phòng ăn hối lộ, tham ô đã lên báo lớn, mọi người ai cũng bàn tán xì xào, những bài báo mọc lên như nấm, theo đó là chuỗi phẫn nộ từ cư dân mạng. Trên báo, bà Như Hà, chủ tịch công ty lên tiếng rằng bản thân không hề biết việc này, thay vì lên tiếng giải oan cho chồng, bà lại chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm, đẩy tất cả mọi tội danh lên đầu ông, đồng thời tung ra tin đồn bản thân đã ly hôn với ông ta từ hai tuần trước.
Đình Khiết tắt điện thoại, im lặng nhìn người phụ nữ trên màn hình tivi. Dành lấy chức danh chủ tịch ngay khi chồng bị bắt, dẫn dắt người dân chửi rủa, la mắng chồng mình theo chiều hướng xấu. Quả thật chỉ có mình bà ta mới dám làm. Anh gạt tàn thuốc trong tay, nhớ lại ánh mắt cầu xin của cha mình, lúc ấy, có lẽ ông đã biết trước được việc bản thân sắp tới phải đối mặt kinh khủng như thế nào.Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo anh trở về thực tại, Đình Khiết nhìn dòng số lạ, quyết định bắt máy.“Đình Khiết, ông là ông ngoại của con.”...
Sương Trà nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, dù có gọi bao nhiêu lần, thông báo hiển thị lại vẫn chỉ là máy bận. Nhìn thông tin những bài báo mới, cùng bài đăng confession trên trường dạo gần đây, lòng Sương Trà dâng lên cảm giác ngột ngạt đến khó chịu. “Cậu muốn tìm Đình Khiết?”Cô ngẩng đầu, liền bắt gặp cái nhìn chăm chăm của Vinh, cậu không biểu lộ trạng thái gì, cả khuôn mặt dường như bị chiếc kính dày che khuất. Sương Trà không hiểu lí do vì sao mình lại lo lắng cho anh, nhưng cảm giác muốn gặp Đình Khiết càng ngày càng tăng lên, thôi thúc cô làm điều gì đó. Sương Trà trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu. “Đây là địa chỉ nơi làm thêm của cậu ấy, cậu có thể đến tìm.”Vinh mảnh giấy nhỏ lên bàn cô, cũng không nói nhiều mà trở về chỗ ngồi. Hai người ngồi bàn trên đang dỏng tai lên nghe lén, cả người đều đổ dồn về sau, lén lén liếc nhìn tờ giấy trong tay cô xong cũng ngoan ngoãn ngồi nghiêm túc trở lại. Nhật Anh và Đức Huy đều biết địa chỉ trên tờ giấy, chỉ là không ngờ được Vinh quả thật sẽ đưa cho cô.Không hề phát giác được hai nam sinh phía trên, Sương Trà cụp mắt, siết nhẹ tờ giấy trong tay, buổi học sau đó cũng kết thúc. Sương Trà suy nghĩ một lúc, quyết định ở lại trường để ôn tập bài kiểm tra ngày mai, đến bảy giờ sẽ đến địa chỉ mà Vinh đưa cho cô, ca làm việc của anh là từ bảy giờ đến mười giờ. Sương Trà men theo con đường, cô bắt tạm một chiếc xe buýt, đến nơi làm việc của anh. Phía trước là một quán bar khá lớn, nhìn xe đỗ đầy làn đường, cô hiểu rõ bên trong đông người như thế nào. Nén một tiếng thở dài trong lòng, Sương Trà cầm chặt vào áo, cố gắng để bản thân bình tĩnh, nơi này cấm trẻ em dưới vị thành niên, cô đoán rằng Đình Khiết đã làm giả giấy tờ, nhưng cô thì không có khả năng đó, chỉ có thể nhờ Vinh giúp cô đi cửa sau. Tiến vào bên trong, Sương Trà cố gắng giảm sự hiện diện của mình nhiều nhất có thể, im lặng ngồi xuống một chiếc bàn trống gần đó. Nhìn xung quanh một lúc, cô liền phát hiện ra anh ở phía xa xa, anh vẫn nổi bật như vậy, khuôn mặt điển trai như phát sáng dưới ánh đèn lập lòe. Sương Trà cụp mắt, ngay khi không biết làm cách nào để nói chuyện với anh, đột nhiên một chàng trai phục vụ bước tới, trên tay là menu của quán. Đây là quán bar, nhưng kiểu cách giống phòng trà nhiều hơn, ồn áo, náo nhiệt, nhưng cũng có những khu vực dành cho khách hàng muốn thư giãn. Sương Trà ngẫm nghĩ một lúc, chọn đại một ly nước rẻ nhất, sau đó liền chỉ tay về anh chàng đang rót rượu phía xa xa: “Tôi muốn người kia đem đồ uống đến, được không?” Chàng trai phục vụ ngước mắt, dường như đã quen thuộc với việc này từ trước nên không quá ngạc nhiên, thấy cô vừa lịch sự lại ngoan ngoãn, chàng trai phục vụ liền có cảm tình, gật đầu nhẹ với cô một cái: “Được, cô chờ một lát.”“Cảm ơn.”Sương Trà cúi đầu, mười ngón tay chậm rãi đan xen vào nhau, trái tim như bị cọ vẽ quẹt qua, nhồn nhột, vô cùng ngứa ngáy. Xung quanh dường như yên tĩnh trở lại, cảm nhận được bước chân đang tiến đến gần, cô nhẹ thở ra một hơi, bắt bản thân phải tỉnh táo. “Đồ của quý khách đây ạ.”Giọng nói quen thuộc vang lên, mới chỉ một tuần, trong trí nhớ của cô vẫn vô thức lặp đi lặp lại thanh âm của anh. Sương Trà hơi ngẩng đầu, chút ánh sáng lập lòe le lói, chiếu sáng lên khuôn mặt cô.Có vẻ người đối diện sững sờ trong giây lát, nhưng rất nhanh liền thu lại bộ dạng ngạc nhiên của mình, Đình Khiết hơi nhướn mắt, cười cười:“Học sinh hư quả thật là học sinh hư, đã lâu không gặp.” Sương Trà nắm chặt tay, không để tâm đến lời chế nhạo vừa rồi, nhưng nụ cười của anh khiến cô cảm thấy khó chịu. Sương Trà nuốt khan, khàn giọng: “Đã lâu không gặp.”Cả hai dần rơi vào trạng thái im lặng, không ai nói với nhau câu gì, không gian xung quanh dần trở nên ngột ngạt đến khó thở. Đình Khiết nhìn cô gái phía trước, hiển nhiên hiểu rõ cô đến đây có mục đích gì, nhưng anh không vạch trần cô, chỉ giữ một khoảng cách nhất định giữa hai người. Đột nhiên Sương Trà ngước mắt, đối diện với ánh nhìn của anh.“Cậu... có định đi học trở lại không?”Đình Khiết nghiêng đầu, đuôi mắt nhẹ cong lên, đáy mắt thoáng hiện ra chút gợn sóng: “Không đi nữa.”Anh dọn dẹp giấy vụn trên bàn, giọng nói có hơi xa cách: “Học sinh hư, tôi còn có việc, đi trước đây.”“Khoan đã.”Đình Khiết dừng chân, quay đầu nhìn về phía sau, không biết từ khi nào Sương Trà đã đứng thẳng người dậy, hai tay cuộn tròn thành nắm đấm, dáng vẻ như sắp ra trận tới nơi. Anh buông lỏng tay, nhẹ giọng:“Sao vậy?”“Giúp tớ gói lại ly nước này, tớ muốn mang về.”Đình Khiết: “...”Ba người đang nghe lén phía xa: “...”Nhật Anh nhìn sang Vinh, lầm bầm: “Sương Trà giỏi trong việc học, nhưng những việc như thế này không hợp với cậu ấy lắm.”Đức Huy gật gật đầu, quả thật khác xa với suy nghĩ của cậu ta. Dường như trong giây lát, cậu ta có thể thấy Đình Khiết rung động bởi lời nói của cô, nhưng chỉ vài giây sau đó, Đình Khiết liền quay lại bộ dáng lạnh nhạt của mình. Vinh không đáp lại, lười quan tâm đến hai người.Sương Trà nhận ly nước trong tay Đình Khiết, cô không bày tỏ thái độ gì ra ngoài mặt, chỉ cảm ơn anh một tiếng. Trước khi đi, không quên nói thêm một câu:“Ngày hôm sau tớ lại tới.”Đình Khiết nhìn cô, trầm ngâm một lúc rồi cũng mỉm cười: “Hân hạnh chào đón quý khách quay trở lại.”Đợi đến khi bóng dáng cô gái xa dần, nụ cười trên môi anh nhạt dần. Đình Khiết lấy điện thoại từ trong túi, ngón tay thon dài gõ nhanh trên màn hình. [Tụi mày nói với cậu ấy?]Ngay lập tức, phía dưới liền hiện thị số người đã xem. Nhưng sau đó, màn hình anh đột nhiên hiện lên dòng thông báo, trưởng nhóm Gia Hoàng đã xóa bạn ra khỏi nhóm. “...”Trán Đình Khiết nổi gân xanh, hơi lạnh dần tỏa ra. Nhật Anh từ xa vẫn có thể cảm nhận được làn gió độc, cậu ta lắp bắp: “Mau về thôi...”Sương Trà không nói dối, ngày hôm sau cô vẫn quay trở lại quán. Đình Khiết nhìn cô gái ngoan ngoãn làm bài tập ở phía xa, biểu cảm trên khuôn mặt không ngừng chuyển đổi. Chẳng biết cô lấy đâu ra giấy tờ giả, có thể qua mặt người soát vé bước vào đây, ngay cả chút sợ hãi cũng không có. Đình Khiết day nhẹ hai huyệt thái dương, dời ánh mắt sang hướng khác. Không muốn để ý đến cô nữa. Sương Trà tháo tai nghe, cuối cùng cũng đã làm xong bài tập của ngày hôm sau. Dường như cảm nhận được điều gì, cô nâng mắt, nhưng chỉ thấy đám đông ồn ào náo nhiệt phía trước. Vốn định sắp xếp sách vở rồi rời đi, chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên lún xuống, hiển nhiên có người vừa ngồi xuống. Cô nhìn sang bên cạnh, liền phát hiện một người đàn ông tầm hai lăm tuổi, ánh mắt chăm chú nhìn cô.“Xin chào, anh để ý đến em từ hôm qua, đến đây tìm ai sao?”Sương Trà đứng dậy, né ra xa một chút, người bên cạnh cô đã say, vả lại nhìn lời nói cũng không có ý tốt đẹp, tốt nhất cô không nên đụng chạm đến người này.“Em thích chàng trai kia đang rót rượu kia đúng không?”Sương Trà vẫn tiếp tục dọn dẹp đồ trên bàn, hoàn toàn làm lơ người bên cạnh.Nụ cười trên mặt người đàn ông thu lại, mùi rượu nồng nặc tỏa ra khắp nơi.
Đột nhiên bên vai bị một cánh tay đè nặng, Sương Trà cau mày, cảm nhận được bàn tay của ông ta đang bóp chặt đến vai mình, cô nâng tay, vốn định làm gì đó, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt lấy, một lực mạnh kéo tay cô ra khỏi người đàn ông.Đình Khiết nâng mắt, lạnh nhạt nói: “Quý khách, hiện tại quý khách có muốn ăn chút cơm không?”Người đàn ông nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
Anh liếc mắt: “Ăn cơm tù.”
Đình Khiết tắt điện thoại, im lặng nhìn người phụ nữ trên màn hình tivi. Dành lấy chức danh chủ tịch ngay khi chồng bị bắt, dẫn dắt người dân chửi rủa, la mắng chồng mình theo chiều hướng xấu. Quả thật chỉ có mình bà ta mới dám làm. Anh gạt tàn thuốc trong tay, nhớ lại ánh mắt cầu xin của cha mình, lúc ấy, có lẽ ông đã biết trước được việc bản thân sắp tới phải đối mặt kinh khủng như thế nào.Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo anh trở về thực tại, Đình Khiết nhìn dòng số lạ, quyết định bắt máy.“Đình Khiết, ông là ông ngoại của con.”...
Sương Trà nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, dù có gọi bao nhiêu lần, thông báo hiển thị lại vẫn chỉ là máy bận. Nhìn thông tin những bài báo mới, cùng bài đăng confession trên trường dạo gần đây, lòng Sương Trà dâng lên cảm giác ngột ngạt đến khó chịu. “Cậu muốn tìm Đình Khiết?”Cô ngẩng đầu, liền bắt gặp cái nhìn chăm chăm của Vinh, cậu không biểu lộ trạng thái gì, cả khuôn mặt dường như bị chiếc kính dày che khuất. Sương Trà không hiểu lí do vì sao mình lại lo lắng cho anh, nhưng cảm giác muốn gặp Đình Khiết càng ngày càng tăng lên, thôi thúc cô làm điều gì đó. Sương Trà trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu. “Đây là địa chỉ nơi làm thêm của cậu ấy, cậu có thể đến tìm.”Vinh mảnh giấy nhỏ lên bàn cô, cũng không nói nhiều mà trở về chỗ ngồi. Hai người ngồi bàn trên đang dỏng tai lên nghe lén, cả người đều đổ dồn về sau, lén lén liếc nhìn tờ giấy trong tay cô xong cũng ngoan ngoãn ngồi nghiêm túc trở lại. Nhật Anh và Đức Huy đều biết địa chỉ trên tờ giấy, chỉ là không ngờ được Vinh quả thật sẽ đưa cho cô.Không hề phát giác được hai nam sinh phía trên, Sương Trà cụp mắt, siết nhẹ tờ giấy trong tay, buổi học sau đó cũng kết thúc. Sương Trà suy nghĩ một lúc, quyết định ở lại trường để ôn tập bài kiểm tra ngày mai, đến bảy giờ sẽ đến địa chỉ mà Vinh đưa cho cô, ca làm việc của anh là từ bảy giờ đến mười giờ. Sương Trà men theo con đường, cô bắt tạm một chiếc xe buýt, đến nơi làm việc của anh. Phía trước là một quán bar khá lớn, nhìn xe đỗ đầy làn đường, cô hiểu rõ bên trong đông người như thế nào. Nén một tiếng thở dài trong lòng, Sương Trà cầm chặt vào áo, cố gắng để bản thân bình tĩnh, nơi này cấm trẻ em dưới vị thành niên, cô đoán rằng Đình Khiết đã làm giả giấy tờ, nhưng cô thì không có khả năng đó, chỉ có thể nhờ Vinh giúp cô đi cửa sau. Tiến vào bên trong, Sương Trà cố gắng giảm sự hiện diện của mình nhiều nhất có thể, im lặng ngồi xuống một chiếc bàn trống gần đó. Nhìn xung quanh một lúc, cô liền phát hiện ra anh ở phía xa xa, anh vẫn nổi bật như vậy, khuôn mặt điển trai như phát sáng dưới ánh đèn lập lòe. Sương Trà cụp mắt, ngay khi không biết làm cách nào để nói chuyện với anh, đột nhiên một chàng trai phục vụ bước tới, trên tay là menu của quán. Đây là quán bar, nhưng kiểu cách giống phòng trà nhiều hơn, ồn áo, náo nhiệt, nhưng cũng có những khu vực dành cho khách hàng muốn thư giãn. Sương Trà ngẫm nghĩ một lúc, chọn đại một ly nước rẻ nhất, sau đó liền chỉ tay về anh chàng đang rót rượu phía xa xa: “Tôi muốn người kia đem đồ uống đến, được không?” Chàng trai phục vụ ngước mắt, dường như đã quen thuộc với việc này từ trước nên không quá ngạc nhiên, thấy cô vừa lịch sự lại ngoan ngoãn, chàng trai phục vụ liền có cảm tình, gật đầu nhẹ với cô một cái: “Được, cô chờ một lát.”“Cảm ơn.”Sương Trà cúi đầu, mười ngón tay chậm rãi đan xen vào nhau, trái tim như bị cọ vẽ quẹt qua, nhồn nhột, vô cùng ngứa ngáy. Xung quanh dường như yên tĩnh trở lại, cảm nhận được bước chân đang tiến đến gần, cô nhẹ thở ra một hơi, bắt bản thân phải tỉnh táo. “Đồ của quý khách đây ạ.”Giọng nói quen thuộc vang lên, mới chỉ một tuần, trong trí nhớ của cô vẫn vô thức lặp đi lặp lại thanh âm của anh. Sương Trà hơi ngẩng đầu, chút ánh sáng lập lòe le lói, chiếu sáng lên khuôn mặt cô.Có vẻ người đối diện sững sờ trong giây lát, nhưng rất nhanh liền thu lại bộ dạng ngạc nhiên của mình, Đình Khiết hơi nhướn mắt, cười cười:“Học sinh hư quả thật là học sinh hư, đã lâu không gặp.” Sương Trà nắm chặt tay, không để tâm đến lời chế nhạo vừa rồi, nhưng nụ cười của anh khiến cô cảm thấy khó chịu. Sương Trà nuốt khan, khàn giọng: “Đã lâu không gặp.”Cả hai dần rơi vào trạng thái im lặng, không ai nói với nhau câu gì, không gian xung quanh dần trở nên ngột ngạt đến khó thở. Đình Khiết nhìn cô gái phía trước, hiển nhiên hiểu rõ cô đến đây có mục đích gì, nhưng anh không vạch trần cô, chỉ giữ một khoảng cách nhất định giữa hai người. Đột nhiên Sương Trà ngước mắt, đối diện với ánh nhìn của anh.“Cậu... có định đi học trở lại không?”Đình Khiết nghiêng đầu, đuôi mắt nhẹ cong lên, đáy mắt thoáng hiện ra chút gợn sóng: “Không đi nữa.”Anh dọn dẹp giấy vụn trên bàn, giọng nói có hơi xa cách: “Học sinh hư, tôi còn có việc, đi trước đây.”“Khoan đã.”Đình Khiết dừng chân, quay đầu nhìn về phía sau, không biết từ khi nào Sương Trà đã đứng thẳng người dậy, hai tay cuộn tròn thành nắm đấm, dáng vẻ như sắp ra trận tới nơi. Anh buông lỏng tay, nhẹ giọng:“Sao vậy?”“Giúp tớ gói lại ly nước này, tớ muốn mang về.”Đình Khiết: “...”Ba người đang nghe lén phía xa: “...”Nhật Anh nhìn sang Vinh, lầm bầm: “Sương Trà giỏi trong việc học, nhưng những việc như thế này không hợp với cậu ấy lắm.”Đức Huy gật gật đầu, quả thật khác xa với suy nghĩ của cậu ta. Dường như trong giây lát, cậu ta có thể thấy Đình Khiết rung động bởi lời nói của cô, nhưng chỉ vài giây sau đó, Đình Khiết liền quay lại bộ dáng lạnh nhạt của mình. Vinh không đáp lại, lười quan tâm đến hai người.Sương Trà nhận ly nước trong tay Đình Khiết, cô không bày tỏ thái độ gì ra ngoài mặt, chỉ cảm ơn anh một tiếng. Trước khi đi, không quên nói thêm một câu:“Ngày hôm sau tớ lại tới.”Đình Khiết nhìn cô, trầm ngâm một lúc rồi cũng mỉm cười: “Hân hạnh chào đón quý khách quay trở lại.”Đợi đến khi bóng dáng cô gái xa dần, nụ cười trên môi anh nhạt dần. Đình Khiết lấy điện thoại từ trong túi, ngón tay thon dài gõ nhanh trên màn hình. [Tụi mày nói với cậu ấy?]Ngay lập tức, phía dưới liền hiện thị số người đã xem. Nhưng sau đó, màn hình anh đột nhiên hiện lên dòng thông báo, trưởng nhóm Gia Hoàng đã xóa bạn ra khỏi nhóm. “...”Trán Đình Khiết nổi gân xanh, hơi lạnh dần tỏa ra. Nhật Anh từ xa vẫn có thể cảm nhận được làn gió độc, cậu ta lắp bắp: “Mau về thôi...”Sương Trà không nói dối, ngày hôm sau cô vẫn quay trở lại quán. Đình Khiết nhìn cô gái ngoan ngoãn làm bài tập ở phía xa, biểu cảm trên khuôn mặt không ngừng chuyển đổi. Chẳng biết cô lấy đâu ra giấy tờ giả, có thể qua mặt người soát vé bước vào đây, ngay cả chút sợ hãi cũng không có. Đình Khiết day nhẹ hai huyệt thái dương, dời ánh mắt sang hướng khác. Không muốn để ý đến cô nữa. Sương Trà tháo tai nghe, cuối cùng cũng đã làm xong bài tập của ngày hôm sau. Dường như cảm nhận được điều gì, cô nâng mắt, nhưng chỉ thấy đám đông ồn ào náo nhiệt phía trước. Vốn định sắp xếp sách vở rồi rời đi, chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên lún xuống, hiển nhiên có người vừa ngồi xuống. Cô nhìn sang bên cạnh, liền phát hiện một người đàn ông tầm hai lăm tuổi, ánh mắt chăm chú nhìn cô.“Xin chào, anh để ý đến em từ hôm qua, đến đây tìm ai sao?”Sương Trà đứng dậy, né ra xa một chút, người bên cạnh cô đã say, vả lại nhìn lời nói cũng không có ý tốt đẹp, tốt nhất cô không nên đụng chạm đến người này.“Em thích chàng trai kia đang rót rượu kia đúng không?”Sương Trà vẫn tiếp tục dọn dẹp đồ trên bàn, hoàn toàn làm lơ người bên cạnh.Nụ cười trên mặt người đàn ông thu lại, mùi rượu nồng nặc tỏa ra khắp nơi.
Đột nhiên bên vai bị một cánh tay đè nặng, Sương Trà cau mày, cảm nhận được bàn tay của ông ta đang bóp chặt đến vai mình, cô nâng tay, vốn định làm gì đó, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt lấy, một lực mạnh kéo tay cô ra khỏi người đàn ông.Đình Khiết nâng mắt, lạnh nhạt nói: “Quý khách, hiện tại quý khách có muốn ăn chút cơm không?”Người đàn ông nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
Anh liếc mắt: “Ăn cơm tù.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com