TruyenHHH.com

Full Hogwarts Mot Huyen Thoai


- Reni!- Đó là tiếng mẹ gọi tôi.

Và tuy rằng biết trước bà ấy sẽ làm điều mà tôi không thích, tôi vẫn phải ngoan ngoãn thưa:

- Đây ạ.

Chạy 1 đoạn dài trên hành lang um tùm hoa lá, tôi tự hỏi sao nhà mình rộng như vậy mà 1 đứa trẻ mới 9 tuổi như tôi không được bay mà phải chạy bộ bằng đôi chân ngắn ngủn này.

Trí nhớ vòng vòng quay lại thời gian trước đây không lâu, tôi đã hỏi ba câu y hệt vậy, ông nói:

- Mẹ con có thể không dùng đến cánh suốt tuổi thơ, con cũng có thể làm như vậy. Đó là cách để nhận ra sự quý giá của những gì ta đang có.

Trở về với thực tại, khi rẽ qua ngã 3 phía trước, tôi đã thấy trong đình nghỉ mát có 1 bóng người đang ngồi đọc sách.

Mẹ ngẩng đầu khi thấy tôi đến, mỉm cười:

- Lại đọc sách? Con có thể rủ Kreacher chơi ném bóng mà. Đừng ở lỳ trong thư phòng mãi thế.

- Kreacher toàn cố ý ném vào tay con thôi, chán chết đi được.

Mẹ kéo tôi ngồi trên đùi, vươn tay nhào nặn chút thịt hiếm hoi trên mặt. Tôi biết ngay mà.

- Sắp đến sinh nhật Reni rồi, con muốn quà sinh nhật gì nào?

Tôi ú ớ thốt ra từng từ:

- Ông cần âu ạ. Chẳng hải a mẹ đã uẩn bị ong ồi sao? (Không cần đâu ạ. Chẳng phải ba mẹ đã chuẩn bị xong rồi sao?)

Mẹ ngớ ra:

- Ai bảo con thế? Mẹ đã làm gì đâu.

- Ba nói con sắp có em gái.

1 bàn tay luồn qua xách tôi lên, giọng ba vang lên đằng sau:

- Vậy mà con còn dám ngồi lên mẹ như vậy?

- Ba!

Ông đặt tôi xuống đất, nhíu mày xoa tay mẹ:

- Ngoài trời lạnh thế em chui ra đây làm gì?

Mẹ cười hề hề:

- Lancy bảo ra ngoài tản bộ 1 chút sẽ tốt cho việc sinh nở.

Ba ôm mẹ lên đi về phía cửa, quở trách:

- Trong nhà rộng như thế mà không đủ cho em tản bộ à? Reni, đi nào.

Tôi chạy đến níu vạt áo ba, theo bước chân chậm rãi của ông đi vào nhà.

Đừng nhìn bình thường ông ấy dịu dàng ấm áp như vậy, thật ra tôi biết lúc không có mẹ ở bên ông lạnh lùng cỡ nào. Thật ra cả 2 cha con tôi đều thế.

Tôi ấy à, cô Lancy bảo giống ba như đúc, từ tính cách đến ngoại hình, chỉ có mỗi màu tóc là giống mẹ vì nó có màu nâu hơi ngả đỏ.

Hồi nhỏ tôi rất ít nói, bớt được chữ nào thì hay chữ ấy, còn thường xuyên tự chìm vào thế giới của mình nữa. Nhưng năm tôi 7 tuổi có 1 sự kiện xảy ra khiến tất cả thay đổi.

Năm ấy vào dịp hè có mấy đứa trẻ nhà khác cũng đến chơi, gồm Christopher Malfoy, Jonanthan và Rosally Longbottom, cả Stephany Weasly nữa, cả nhóm đến nhà ầm ĩ đòi chơi trốn tìm. Để tránh bọn họ làm phiền nhiều nữa, tôi quyết định tạm thời đồng ý rồi lẩn vào góc nào đó đọc nốt quyển sách còn dở.

Cái chết người ấy là, tôi thông minh quá, trốn kỹ khiến tụi kia không tìm ra, hơn nữa lại đọc sách quên thời gian.

Đến lúc do đói quá và sách đã đọc xong đi ra, tôi thấy cả nhà đã loạn thành 1 đống.

Mấy đứa trẻ ngồi tụ lại 1 chỗ khóc lóc, luôn mồm xin lỗi con sai rồi.

Mẹ tôi thì còn kinh khủng hơn bọn chúng, khóc đến sưng hết cả mắt mũi trong lòng ba.

Lúc thấy tôi đi ra, bà tựa như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng của mình, ôm chặt tôi đến nỗi không thở được.

Vì vụ này mà bệnh cảm cúm mãi mới khỏi trước đó của bà lại tái phát. Sức khỏe bà thường rất tốt, nhưng nếu bệnh thì rất lâu khỏi.

Ba nhân lúc mẹ không biết cho tôi 1 trận.

Thực ra bình thường ông cũng thương tôi lắm, nhưng nếu đã chạm đến giới hạn của ông (cái này chắc chắn không nghi ngờ gì nữa cũng chỉ có 1- mẹ tôi) ông nhất định sẽ trở mặt, bất kể đối phương là ai đi nữa.

Từ đó tôi và ba có 1 thỏa thuận ngầm: trước mặt mẹ, tôi luôn phải ra vẻ hoạt bát đáng yêu, làm 1 đứa trẻ năng động cảm tính, còn những lúc khác thì sao cũng được.

Bản chất ngay từ đầu của tôi đã là trầm mặc ít nói, kể từ lúc bị ba ép buộc vào tròng thế này luôn có cảm giác mình bị tâm thần phân liệt vậy, tính cách cũng bớt bớt lại.

Có 1 ông bố yêu vợ hơn con, tôi cũng rất khổ tâm. Mặc dù tôi biết ông làm vậy để bù đắp cho quá khứ bất hạnh của mẹ thì cũng vậy thôi.

Ồ, các bạn thắc mắc vì sao tôi biết chuyện đó à? Đương nhiên không phải ba tôi nói ra, cũng chẳng phải mẹ tôi kể khổ, là bác Luna đã tặng tôi cuốn "Hogwarts- 1 huyền thoại" xuất bản lần đầu có tặng kèm chữ ký đó.

- Anh không phải đang đi khảo sát khu đất ở Hogsmeade với Neville à? Sao về sớm vậy?- Mẹ tựa trong lòng ba, nói.

- Có phải nếu anh không về sớm thì em còn định ngồi đó đến tối không?

Mẹ chỉ cười hì hì, nháy mắt liên tục với tôi.

Mỗi lần ba giận là mẹ lại đùn đẩy cho tôi trọng trách này, mặc dù bà biết chỉ cần mình làm nũng 1 chút thì ba sẽ hết giận ngay. Có thể bà nghĩ muốn tạo cơ hội cho hai cha con thân thiết hơn.

Tôi thở dài trong lòng, giật giật áo ba:

- Bao giờ thì mẹ sinh em gái ạ?

Ba đặt mẹ xuống sofa, phủ tấm chăn nhung lên:

- Khoảng hơn 6 tháng nữa. Cả cô Lancy của con cũng tầm tầm lúc ấy.

- Em trai ạ?

- Ừ.

- Ba ơi!

- Hửm?

- Ban nãy mẹ còn thèm dưa hấu ướp lạnh, nhờ Kreacher đi kiếm về đó, may mà ba về kịp.

Ba liếc mẹ 1 cái, nhéo đôi má hơi có chút thịt vì tăng cân của bà:

- Lại nữa rồi.

- Em thèm mà.

- Cơ thể em vốn không tốt, trời lạnh thế này còn muốn ăn linh tinh, quên cảm giác sau khi sinh Reni rồi đúng không?

Mẹ chun mũi, xì xầm bất mãn.

Tôi nhanh chân chạy ra ngoài trước khi hai người đó lại bắt đầu ân ái.

Lúc đến vườn hoa tú cầu trụi lủi của mẹ, tôi thấy có người đang bước đến. Bộ áo chùng đen bay phần phật trong gió làm nổi bật gương mặt trắng tái của người nọ.

Tôi gọi:

- Ông ngoại đỡ đầu!

- Renius.- Ông Snape cứng nhắc nói.

- Ông lại đến đưa thuốc cho mẹ con ạ? Cả hai người họ đều đang ở trong phòng khách.

- Vậy thì tốt.- Ông vội vàng bước qua tôi đi vào trong.

Hừ, lại sợ tôi hỏi nhiều quá làm phiền đến thời gian quý báu của ông chứ gì?

Tôi tiếp tục hành trình của mình, đi tìm Kreacher.

Con gia tinh đang chuẩn bị bữa tối khi tôi đến.

- Cậu chủ!

- Kreacher, phần đồ ăn mẹ làm ban sáng đã được chưa?

- Rồi đây ạ, Kreacher đã cho vào hộp bảo quản sẵn cho cậu chủ.

- Cảm ơn. Lát nói giúp với ba mẹ là tôi đến Hogsmeade nhé!

- Vâng thưa cậu chủ.

-------

Bởi vì sức khỏe của mẹ không tiện đi đâu quá xa? (là ba lo quá xa thôi), ông đã dùng mọi mối quan hệ xây dựng 1 phòng không gian trong trang viên.

1 trong số đó, trực tiếp dẫn đến nhà ông ngoại. Ba nói sau khi tôi học được Độn thổ thuần thục, thì không cần sử dụng nó nữa.

Lúc tôi bước chân vào căn chòi, ông ngoại đã không ở đó.

Thực ra điều này lần nào cũng xảy ra, và kinh nghiệm cho tôi biết chắc chắn ông lại đến bên bìa rừng ngồi rồi.

- Ông ngoại!- Tôi gọi khi thấy ông từ đằng xa.

Ông giật mình quay đầu lại, mỉm cười nhìn tôi:

- Reni của ông đến rồi hả?

- Vâng, sáng nay mẹ trốn ba làm mỳ lạnh. Bây giờ đồ đã ăn được rồi nên con mang đến.

Ông ngoại kéo tôi ngồi lên thảm lông bên cạnh, nhẹ nhàng bảo:

- Lần sau bảo mẹ con đừng làm mấy món này nữa. Đợi sau này sức khỏe tốt lại rồi làm cũng được, coi chừng ảnh hưởng đến đứa bé.

Tôi bĩu môi:

- Ngày xưa lúc có con, mẹ cũng trốn mọi người làm thế này ạ?

- Không. Lúc đó sức khỏe của mẹ con không được tốt nên ngày ngày nằm trên giường bệnh. Mỗi sáng là ba con ôm nó ra ngồi trong vườn ngắm cảnh. Con bé thích cây cỏ mà.

- Ông ngoại, sao ông không dọn đến ở cùng nhà con?

Sirius Black cười buồn:

- Bà ngoại con rất thích hơn này, hơn nữa...

Hơn nữa ông cho rằng khó khăn lắm mẹ tôi mới chấp nhận ông, không nên quá nóng vội phải không?

Haiz, nhà toàn người ngốc (đương nhiên ngoại từ tôi và ba).

- Mẹ đã tha thứ cho ông lâu rồi mà. Ông nhìn xem, hôm nào mẹ cũng trốn ba làm đồ ăn bảo quản lâu, còn làm dư ra rất nhiều nữa...

Ông đưa tay vò tóc tôi thành 1 cái tổ chim, cười nói:

- Ba của Reni bảo: con hay ngồi 1 chỗ đọc sách, không hay chơi đùa gì khác phải không? Đứa trẻ mới 9 tuổi thì đọc sách nhiều làm gì chứ, cứ chơi thỏa thích đi.

Tôi chun mũi:

- Con còn xuống hầm nghiên cứu độc dược mà.

- Hahahaha... cháu của ông giỏi lắm cơ, khiến ông vua độc dược Severus Snape mỗi lần nhìn thấy cũng phải đi đường vòng.

- Đương nhiên, mẹ gọi con là Hoàng tử độc dược đó. Đúng rồi, tay của ông đã đỡ chưa? Con lại chế ra được thuốc mới rồi đó.

- Thật sao? Vậy mai Reni đưa đến cho ông nhé?

- Tất nhiên rồi, con sẽ mang cả đồ ăn mẹ nấu luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com