[FULL] Hogwarts - Một Huyền Thoại
Chương 31 (Năm 3): Những "cái" bắt quả tang
- Nimora, mau lên đi, chuyển bình hoa đó sang bên kia- Bà quản gia nhà Jonhanson hất hàm chỉ trỏ, tay vẫn không ngừng cắt tỉa những bông hoa cúc vạn thọ.Nim nhìn theo hướng bà ta nói, ai oán. Đó chẳng phải chỗ để ban đầu sao? Bà làm ơn tính cho kỹ rồi hãy kêu người ta làm. Cái bình này to như thế, chuyển từ nãy giờ cũng mấy lần rồi.Haiz, cũng phải chịu thôi. Chẳng biết cô đã đụng chạm gì đến Irisa mà cả mùa hè này cô ta đày đọa cô như vậy. Hết đào đất, xới cây đến giặt giũ, may vá, lại còn phải chăm con Mykia khó tính, bẩn bụng kia nữa. Tất cả những kỹ năng cô học được trong mười mấy năm này có lẽ đều đã được mang ra dùng hết trong mấy tháng hè.Nhà Jonhanson dù sao cũng thuộc giới quý tộc, thiếu gì gia tinh, người làm chứ?Nim khó khăn lăn đứng cái bình gốm to hơn cả thân mình ra trước cửa, ngửa đầu nhìn vườn cây đằng xa. Hoa trong vườn đã được cắt tỉa gọn gàng, hồ đã được thay nước, thậm chí cái tổ chim non trên ngọn cây cũng đã được dỡ xuống. Toàn bộ căn nhà đang được trang hoàng, bài bố lại để tiếp đón các vị khách đến dự tiệc sinh nhật của ông Jonhanson, người mà cô gặp còn chưa đến 10 lần, và cũng là ba của cô.- Ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau lên? Chỗ bàn ghế bên kia còn chưa có sắp xếp xong đâu!Lại nữa!Nim quay lại nhìn, Irisa đã trang điểm xong xuôi. Cô nàng diện chiếc váy cúp ngực hồng phấn đính hàng trăm viên kim cương nhỏ, dài đến đầu gối, vừa khinh khỉnh lườm Nim vừa hất hàm. Mái tóc dài buông xõa càng tăng vẻ nữ tính, hiền dịu mà thường ngày không bao giờ hiện hữu trên khuôn mặt xinh đẹp đó khi ở nhà.Nghệ thuật quả là ánh trăng lừa dối, chỉ giỏi che đậy những thứ thối nát bên trong.Nim kiễng người nhét cho xong đống hoa lá vào chiếc bình, chạy lại bên kia. Khuôn viên vườn rộng bằng cả sân quidditch và hàng trăm chiếc ghế được bọc vải trắng trang trọng đang chờ cô với đám gia tinh đến sắp xếp.Còn chưa đến 2 tiếng nữa là buổi tiệc bắt đầu. May mà giới quý tộc luôn có thói quen đúng giờ, không đến sớm hay quá muộn, nên cô cũng có khoảng từng ấy thời gian đi....Chẳng bao lâu nữa sẽ khai tiệc, 1 số quý tộc nhỏ đã bắt đầu lục tục đến, quý tộc danh giá thì phải sát giờ mới xuất hiện. Nim theo chỉ dặn trước đó của Irisa và bà Jonhanson, trở lại căn phòng nhỏ của mình. Cô cũng không quên lượn xuống bếp xin mấy con gia tinh non chút đồ ăn lấp dạ, ít ra trong nhà này vẫn còn chúng xem cô là 1 phần chủ nhân.Lúc đi ngang qua sảnh lớn, Nim có ngó vào nhìn. Ông bà Jonhanson hớn hở đứng trước cửa chào đón khách. Irisa khoác tay ba, mỉm cười lễ phép, mặt khẽ đỏ lên khi người khách nói gì đó. Trông 3 người họ, mới đúng nghĩa 1 gia đình. Nim trầm mặc quay đầu đi tiếp, nghĩ chắc là họ lại lấy cớ cô bị bệnh không tiện gặp ai để giải thích nếu có người hỏi đến rồi. Lần nào cũng vậy, thật chẳng có óc sáng tạo gì.- Ngài Evans, thật vinh hạnh được đón tiếp ngài.- Ông Jonhanson niềm nở đi lên trước đỡ tay 1 người đàn ông có vẻ mặt phúc hậu, xem thái độ thì đây có lẽ là 1 trong những vị khách danh giá nhất đêm nay.- Ngài Jonhanson đây đã mời, ta có thể không đến sao? Dù gì thì nhà Evans cũng nợ cha ngài 1 ân huệ.Nghe như thể nếu không phải vì thế thì các người sẽ không đến vậy, ông Jonhanson nghĩ, miệng vẫn liên tục giả bộ không hiểu mà nói không dám không dám.- Đây... chắc hẳn là thiếu gia nhà Evans? Thật vinh hạnh. Nghe nói cháu đang học ở Hogwarts hả? Trùng hợp Irisa cũng vừa nhập học năm ngoái. Ở trường nếu con bé có việc gì, còn phải nhờ cháu giúp đỡ- bà Jonhanson lên tiếng phá vỡ cục diện xấu hổ.- Bọn cháu cũng không thân thiết lắm, chỉ gặp có 2, 3 lần.Nghe Ren nói vậy, khuôn mặt ửng đỏ của Irisa thoáng cứng lại, rất nhanh, cô ta khôi phục vẻ ngại ngùng ban đầu.- Mẹ... con có phải đứa thường xuyên gây chuyện đâu.- Đúng... chỉ là rắc rối cứ vài ngày đến tìm cô 1 lần thôi.Ông bà Jonhanson khó chịu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy đó là 1 khuôn mặt xinh đẹp đang thân thiết khoác tay ông Evans:- Tiểu thư đây là...- Đứa cháu bên họ ngoại... Con bé hay mau mồm, mong 2 vị đừng trách.- Ông Evans âm thầm véo nhẹ bàn tay Lancy, mỉm cười nói.- Đâu có, đâu có, 1 cô bé xinh đẹp, hoạt bát làm sao có gì để chê trách...- Phu nhân Jonhanson, cho cháu hỏi 1 chút, Nim đi đâu rồi? Sao cháu không thấy chị ấy?Khuôn mặt của bà Jonhanson bình thản như đã quen, tươi cười:- Con bé hôm trước bị cảm đến giờ vẫn chưa khỏi. Sợ rằng sẽ lây bệnh cho các vị khách quý nên giờ đang nghỉ ngơi trong phòng... Khiến các vị phải chê cười rồi. Buổi tiệc sắp bắt đầu, mời vào trong.Sau khi mấy người nhà Evans vào rồi, gương mặt bà Jonhanson mới dần lạnh đi. Mắt bà ta nheo lại đầy nguy hiểm nhưng rất nhanh sau đó lại tươi cười đón vị khách tiếp theo. Lần này là nhà Malfoy.- Hân hạnh được chào đón, ngài Malfoy.- ông Jonhanson niềm nở.- Sinh nhật vui vẻ, ngài Jonhanson.- Lucius Malfoy dường như bớt hống hách hơn thường ngày, hất hất mái tóc dài óng mượt ra sau, vênh mặt bước vào, Draco Malfoy cũng thờ ơ theo sau.Đợi khi gần như các vị khách đã tụ họp đông đủ, ông Jonhanson cao giọng thông báo bữa tiệc bắt đầu. Trong đại sảnh rộng lớn, đâu đâu cũng thấy cảnh người ta ăn mặc trang trọng và lịch thiệp tiếp chuyện nhau. Cả giới thiên thần này, chả mấy khi có thể gặp mặt nhiều nhân vật có máu mặt thế cùng lúc như vậy. Chỉ là Nim thật không có vinh dự ấy. Giờ cô đang ngồi ngây người bên hồ, đưa mắt nhìn ra xa.Không nhiều người biết, sinh nhật của cô cùng ngày với người ba cao quý trong kia. Chính cô cũng quên mất việc này, là cố ý quên sau cái đêm 7 năm trước.Sột soạt...Tiếng động của lá cây và vải vóc ma sát thấp thoáng đằng sau. Nim cảnh giác quay đầu nhìn. Thấy được người đến, cô vui vẻ cười:- Thiếu gia nhà Malfoy có thể thoát được bài bố của bà Jonhanson, thật không dễ gì.- Dù là cười trên nỗi đau của người khác thì em làm ơn đừng có lộ liễu vậy được không?Nim vỗ vỗ thảm cỏ bên cạnh mình ra hiệu cho Draco tới ngồi, nén cười:- Em tưởng tất cả các thiếu gia tiểu thư đến ngày hôm nay đều đã được xếp lịch trình riêng rồi?Draco không bận tâm đến bộ áo vest bảnh bao đắt tiền của mình, thoải mái ngồi bệt xuống cạnh Nim, cười châm biếm:- Làm như chỉ có con gái bà ta giỏi nhất vậy. Cho dù nóng lòng gả đi thì cũng không đến nỗi đó chứ.- Nhà Jonhanson cũng là quý tộc hàng đầu. Lo chuyện tìm hôn thê cho con cái sớm cũng không có gì lạ.- Nim tủm tỉm- Vậy không biết thiếu gia đây đã được đính hôn với ai chưa? Liệu rằng cô gái dân dã như tôi có thể có vinh dự đó chăng?- Đừng có chọc anh.- Draco liếc xéo Nim.- Ài... thật đau lòng à. Nếu ngài đã chê bai tôi không hiểu chuyện, không biết tiểu thư Gruvis hoạt bát đáng yêu có đủ tư cách? Draco thoáng đỏ mặt. Rất nhanh sau đó, cậu lấy lại phong độ, cười gian:- Chỉ cần tiểu thư có thể vượt qua thử thách đơn giản sắp tới, vị trí hôn thê nhà Malfoy này có là gì...Bàn tay Draco chẳng biết từ bao giờ đã đặt hờ bên hông Nim. Từng ngón tay thon dài khẽ véo nhẹ và day ấn. Nim cười tràng. Tiếng cười bay bổng trong gió, sau đó tan đi như những bông tuyết ngày đông.Chơi chán rồi, Nim nghiêng đầu dựa vào vai Draco, 2 người im lặng ngắm trăng treo đáy nước. Từng gợn sóng lăn tăn nổi lên thổi theo chiều gió dập dờn khiến khung cảnh thơ mộng thêm phần lãng mạn, kỳ ảo.- Anh không quay lại sảnh hả? Sẽ có người thắc mắc đấy.- Kệ họ.- Nghe nói nhà Evans cũng được mời. Anh chắc chắn muốn ngồi đây thêm?Draco nhìn Nim 1 cách bất lực, nhẹ nhàng lấy trong túi quần ra 1 vật nhỏ được bọc gói cẩn thận, đưa ra trước mặt cô, cười nói:- Sinh nhật vui vẻ!- Anh... sao anh biết?- Ban nãy đi qua chỗ trồng cây gia phả nhà Jonhanson nên gọi Dooby đi chuẩn bị...- Cảm ơn anh... đúng rồi, Dooby...- Yên tâm đi... Nó vẫn ổn. Thỉnh thoảng ngồi nhìn nó khóc lóc cũng rất thú vị nên anh chỉ cấm nó nói bất kỳ chữ gì về chuyện kia thôi.Tội nghiệp Dobby .- Về phòng đi, anh vào trước đây.Nim ngồi ôm gối bên bờ hồ, vui vẻ ngắm nhìn vật thể tròn nhỏ trong tay. Khi tiếng bước chân của Draco bỗng nhiên chững lại không xa phía sau, cô nghi hoặc quay người lại:- Sao v....Những âm thanh còn lại của câu hỏi, đã không bao giờ được thốt ra nữa.Nim sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.Ren đứng dưới tán cây hạnh, ung dung thả tay trong túi quần. Chiếc áo vest đen cách điệu ở phần cổ và mép áo càng tăng thêm phong thái quý tộc cao sang cùng khuôn mặt như tượng tạc đang lấp ló dưới bóng cây.Bên cạnh, Lancy diện chiếc váy màu ngọc bích dài chấm gót, giảm bớt sự năng động, hoạt bát thường ngày, mà thêm vào đó là vài phần nữ tính, đài các. Mái tóc xù cứng thường ngày giờ cũng được tạo kiểu, ngoan ngoãn nằm theo nếp.Không biết 2 người đó đã đứng đây bao lâu rồi...- 2 người đây rồi- Tiếng nói oanh vàng của Irisa dần hiện rõ, phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt.Khi cô nàng nhìn thấy Nim, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, lo lắng nói:- Nim, không phải chị bảo thấy hơi choáng váng, muốn ở trong phòng nghỉ ngơi sao? Sao lại ra gió thế này? Bệnh sẽ nặng hơn mất?-...- Tôi về phòng ngay đây. Chúc các vị có 1 buổi tối vui vẻ- Nói rồi, Nim nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng.4 người còn lại sau đó cũng trở lại sảnh lớn.Đợi bóng họ biến mất hẳn trong đêm tối, Nim mới từ sau gốc cây đi ra. Cô mệt mỏi nằm vật xuống thảm cỏ, ngẩng mặt nhìn trời.Vầng trăng trên cao khuyết bán nguyệt, cong cong như đang cười châm biếm. Hàng ngàn ngôi sao sáng bên cạnh như những cái chỉ trỏ mệt thị trong quá khứ, đâm thẳng vào thị giác, xuyên qua nụ cười thờ ơ thường ngày, phá tan hàng rào chắn giả bộ kiên cường mà cô xây dựng bấy lâu nay. Vậy mà tất cả chúng còn chẳng đáng sợ bằng nụ cười nhếch miệng chế giễu của Ren và khuôn mặt tái nhợt tổn thương của Lancy ban nãy.Nim cúi đầu nhìn chính bản thân. Cái áo phông xám xịt rộng thùng thình và chiếc quần bò cũ bạc phếch. Đặt lại trong tình huống gặp gỡ vừa rồi, quả là đối lập, như 2 thái cực âm dương vậy, mãi mãi chẳng thể hòa hợp.Nim sắp xếp lại đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, uể oải trở về.Hành lang trong nhà được ốp đá màu xanh rêu. Vào cái mùa hè nóng nực như thiêu đốt này, đáng lẽ ra phải cho người ta cảm giác mát dịu khoan khoái. Chẳng hiểu sao, Nim lại thấy nó lạnh lẽo, âm u khác thường. Lúc gần đến phòng mình, Nim thấy có ánh sáng le lói phát ra từ căn phòng bên cạnh. Cô tò mò ghé mắt vào nhìn.Từ trước đến giờ, Nim vẫn nghĩ đây là nhà kho cũ để đồ bởi cô chưa thấy ai ra vào đây cả, và lại nó luôn được khóa kín. Nhưng hôm nay cô mới biết, hóa ra không phải vậy. Căn phòng rộng gấp 4, 5 lần phòng cô, ở giữa chỉ kê 1 chiếc bàn dài duy nhất và có nhiều ghế để 2 bên, trông như 1 phòng họp lớn. Đèn đuốc 2 bên tối om, chỉ hơi phát ra ánh sáng nhẹ chứng tỏ có người vừa đi khỏi.Đằng sau vang lên tiếng bước chân, Nim vội vã đóng sập cửa.Ông Jonhanson lại gần cô, lẳng lặng không nói gì như chờ lời giải thích.Nim cũng chẳng buồn nói gì, cô ngước mắt nhìn ông 1 cái rồi bước về phòng, chẳng hề bận tâm đến cái nhíu mày sâu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com