TruyenHHH.com

Full He Am Muu Gia Ke Lap Muu Tong Cong Dai Nhan


==========================

Bên ngoài nhà ga hành khách T2 của sân bay quốc tế ở Giang Thành, một đám thanh thiếu niên đang cầm quà tặng cùng với áp-phích vây quanh một người phụ nữ trẻ tuổi với vóc người nóng bỏng đang đeo kính đen đi ra ngoài, bọn họ nhiệt tình hô tên của cô là "Hạ Tuyền", bản thân cô cũng không thường xuyên nói chuyện thân thiết với bọn họ hay là chụp ảnh chung.

Mặc dù trợ lý cùng với người đại diện của cô cũng rất không hài lòng vì tốc độ di chuyển chậm như rùa bò này, nhưng mà vẫn không nói gì.

Lúc gần đến cửa khẩu thì những người hâm mộ mới dần dần yên tĩnh lại, lúc này Hạ Tuyền mới được thở dốc hạ thấp vành mũ xuống, xuyên qua cặp mắt kính nhìn về phía những người đàn ông đang rời khỏi sân bay ở đằng trước cô.

Có mấy người mặc tây trang thuần đen đang đi theo một người đàn ông có vóc dáng thon dài cao lớn mặc trên mình một bộ tây trang thủ công màu xanh đậm, cúi đầu nói với anh câu gì đó. Bóng lưng của anh vai rộng eo hẹp, anh tuấn mê người, phần eo của tây trang được cắt may tỉ mỉ càng làm nổi bật thêm sự tinh tế hấp dẫn đó, lúc nghiêng đầu, phần sườn mặt cùng với những đường cong đẹp đẽ của anh đã tiết lộ gương mặt đó có bao nhiêu tuấn tú hút hồn.

Có lẽ là do cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tuyền, anh như có điều suy nghĩ nhìn sang, trên chiếc kính không gọng được gác ở trên sống mũi là một đôi mắt xếch thon dài mỹ lệ.

Bên trong tròng mắt đen trắng rõ ràng ẩn chứa sự thản nhiên bình tĩnh, anh chỉ nhìn cô một cái rồi liền thu tầm mắt lại, sau khi thuộc hạ mở cửa ra, thì cũng rời đi không quay đầu lại.

Nội tâm Hạ Tuyền bỗng nhiên hồi hộp, tâm tình hơi trầm xuống, theo như tình huống trước mắt, thì chỉ có thể có hai khả năng, một là cô đánh giá cao sức quyến rũ của mình, hai là cô đánh giá thấp sự thâm trầm của người đàn ông này, nhưng mặc kệ là khả năng nào, thì cũng chứng tỏ rằng tất cả những chuyện cô đã làm trên máy bay trước đó đều vô dụng.

Thời gian trở lại hai giờ trước, trong khoang hạng nhất của chuyến bay từ Newyork trở về Giang Thành, Hạ Tuyền đang ngồi ở vị trí của mình, đeo kính râm với mục đích che mắt để có thể quan sát người đàn ông ngồi bên cạnh cô.

Anh đang uống trà xem tạp chí, toàn bộ đều là về Wall Street viết bằng tiếng Anh, màu sắc trà nhàn nhạt, đôi môi mỏng bị nước trà nhuốm lên trở nên óng ánh và sáng bóng, ánh mắt nghiêm túc chăm chú làm cho người ta mê muội.

Một người đàn ông phong độ nổi bật xuất thân từ danh môn thế gia như vậy mà lại tình nguyện đi đính hôn với con nha đầu Diệp Minh Tâm kia, thật là không biết đã coi trọng cô ta ở điểm nào...... Thích cô ta ngang ngược càn rỡ không coi ai ra người sao? Hay là thích cô ta hoang phí vô độ không hề có nội tâm?

Thôi, hình như cô đã quá nóng nảy rồi, người ta cũng chỉ là may mắn hơn so với cô, được cha cưng chiều từ nhỏ đến lớn mà thôi, không giống như cô......

Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Tuyền định đứng dậy đi toilet, nhưng chiếc bút máy từ trong túi áo của người đàn ông bên cạnh đột nhiên rơi xuống đất, từ từ lăn đến bên chân của cô.

Đôi giày cao gót màu đỏ, bàn chân xinh đẹp trắng nõn, đôi chân hoàn mỹ thon dài, chiếc bút máy đắt tiền màu đen, khi kết hợp lại thì mê người đến cỡ nào......

Hạ Tuyền không chút nghĩ ngợi nào khom người nhặt cái bút lên, gần như cùng một lúc với người đàn ông kia. Tay của hai người đồng thời chạm vào nhau, anh nghiêng đầu nhìn cô, bởi vì cô đang khom người, mà cổ váy thấp ngực lại hoàn toàn không có tác dụng che chắn nào, cho nên anh có thể trực tiếp nhìn rõ ràng cảnh tượng đẹp đẽ của cô.

Thời gian gần như dừng lại ở một khắc này, sau đó người có động tác trước chính là người đàn ông kia, khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng tách những ngón tay trắng nõn như ngọc của cô ra, nhặt chiếc bút máy lên từ trong tay cô, sau đó ngồi dậy, hơi gật đầu cô, tao nhã lễ độ.

Hạ Tuyền ngồi dậy tựa vào ghế ngồi, thong thả ung dung quan sát anh, lần này là cô quang minh chính đại.

Cô biết người đàn ông này, mà anh cũng biết cô, cũng không phải là vì cô cảm thấy mình rất nổi tiếng, mà là do công ty của anh đầu tư vào một thương hiệu internet mà cô là người phát ngôn, thân là một cổ đông, thì chắc chắn anh phải biết cô. Về phần vì sao cô biết anh, thì đó là do dùng rất nhiều thời gian để tìm hiểu, kể từ khi cô ký hợp đồng với ông chủ giải trí Trung Hoa mới, thì gần như mỗi ngày đều phải đến công ty nghe con gái của ông chủ Diệp Hân tuyên truyền vị hôn phu của cô ta ở đó, nghe nói đây là người đàn ông mà người nhà cô ta giới thiệu cho, cũng may là cô ta có một người cha nuôi có bản lĩnh, nếu không thì sao có thể gặp được một người đàn ông như vậy chứ?

Lệ Tịnh Lương.

Nói thầm ba chữ này ở trong lòng, Hạ Tuyền nhìn vào ánh mắt thâm thúy của người đàn ông này, quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy, tuổi còn trẻ mà đã có quyền lực và khí chất xuất chúng, giơ tay nhấc chân đều mang theo nồng nặc sức quyến rũ phái nam, lượng hormone này, chỉ sợ cả khoang người ở kia cũng không thể nào chống đỡ nổi.

Nghĩ đến mục đích vừa rồi của mình, Hạ Tuyền từ từ giơ tay lên tháo kính xuống, đứng dậy đi vào buồng toilet. Cô trời sinh mỹ lệ, đi tới đâu thì đều là tâm điểm chú ý của mọi người, khi ở trên máy bay cũng không ngoại lệ. Cô đi một vòng như vậy, mặc dù diện tích không lớn lắm, nhưng mà toàn bộ người trên máy bay đều đã biết ngôi sao lớn mới nổi Hạ Tuyền đang ở trên máy bay.

Khi cô trở lại chỗ ngồi thì Lệ Tịnh Lương đã không còn đọc tạp chí nữa, anh tựa lưng vào ghế ngồi, cánh tay để lên tay vịn, ngón tay gõ nhẹ có tiết tấu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng.

Cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, anh quay đầu nhìn sang, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp là một nụ cười nhàn nhạt, lộ ra một cỗ hơi thở quỷ dị.

Hạ Tuyền ung dung ngồi xuống, tự nhiên thanh thản chào hỏi: "Lệ tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu."

Lệ Tịnh Lương nâng ngón tay đẹp mắt của anh lên, khẽ đẩy cặp mắt kính, rồi quét nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, rốt cuộc cũng mở miệng nói câu đầu tiên kể từ khi hai người mới gặp mặt cho tới bây giờ.

"Thật hân hạnh." Anh cười một tiếng, đường cong rất nhỏ, không hề nhiệt tình, thậm chí còn có chút lạnh nhạt, nhưng lại để lộ ra sự phong lưu thoải mái.

Lòng của Hạ Tuyền không hiểu sao lại nhảy lên một cái, điều này làm cho cô thoáng ngẩn ra, có chút không thể tưởng tượng nổi, có lẽ là không ngờ rằng trái tim của mình còn có thể nhảy lên vì một người đàn ông. Nhưng mà, cô rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, trở về với dáng vẻ biết tiến biết lui, dè chừng có độ của cô.

Lệ Tịnh Lương không bỏ lỡ biểu tình biến hóa của cô, cảm xúc của anh hướng nội, cho nên từ trước tới nay cũng không có mấy người có thể nhìn ra được suy nghĩ chân thật của anh, mà lúc này cũng như vậy. Anh thu hồi tầm mắt, nhắm mắt dưỡng thần, máy bay sắp hạ cánh rồi.

Sao Hạ Tuyền có thể chịu như thế được, phải uổng phí bao nhiêu công sức thì cô mới có thể sắp xếp được cuộc gặp gỡ vô tình này đấy?

Cô không lên tiếng mà cười trước, cả khoang khách dường như bởi vì nụ cười của cô mà trở nên tươi sáng hơn.

"Lệ tiên sinh, rất xin lỗi khi quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nhưng mà tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết có nên nói hay không." Âm thanh của cô rất êm tai, mềm mại dịu dàng, phàm là đàn ông nghe được, thì đều thấy tâm ngứa ngáy.

Lệ Tịnh Lương mở mắt ra dùng ánh mắt dò xét để nhìn cô, mặc dù anh không trả lời, nhưng trầm mặc cũng là một cách để bày tỏ —— ngầm cho phép.

"Có thể cho tôi xin danh thiếp của ngài được không?"

Cô giống như có chút xấu hổ, nói xong cũng cụp mắt xuống, đôi tay khẩn trương nắm lại, nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng e lệ này của cô, ngay cả anh cũng không thể không cảm thán một câu, thật đúng là xứng với cái danh tuyệt đại giai nhân (giống với tuyệt sắc mỹ nhân đó, nhưng mà giữ bản gốc lại cho nó khớp).

Khóe miệng Lệ Tịnh Lương vẫn luôn nhếch lên, bên trong nụ cười nhàn nhạt lại ẩn chứa sự nham hiểm khó hiểu, anh cầm ví tiền từ trong túi áo lấy ra một tập danh thiếp, ưu nhã rút ra, hai ngón tay kẹp một tấm danh thiếp, không chút để ý đưa cho cô.

Trong lòng Hạ Tuyền bỗng nhiên kích động, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra vẻ gì, hai tay giơ lên định nhận lấy, nhưng ngay khi cô sắp sửa cầm được rồi, thì anh lại đột nhiên nhích tấm danh thiếp ra một chút.

Hạ Tuyền không hiểu nhìn lại, đôi mắt đào hoa lấp lánh mang theo sự tò tò đơn thuần, Lệ Tịnh Lương cứ như vậy mà dừng lại mấy giây, bỗng nhiên lại lấy ra chiếc bút máy mà đã để cho hai người nhìn thẳng vào đối phương lần đầu tiên, viết xuống một dãy số ở phía sau của danh thiếp.

"Gọi vào số này."

Trao tấm danh thiếp một lần nữa nhưng mà lần này lại mang theo một mùi hương thanh tao nhã nhặn thuộc về anh, mùi nước hoa của anh rất dễ chịu, có khả năng mê hoặc lòng người.

Hạ Tuyền giống như có chút khẩn trương, mắt chớp chớp mấy lần liền, sau khi nhận được danh thiếp thì trân trọng bỏ vào trong túi xách tay tùy thân.

Ý cười trên mặt Lệ Tịnh Lương càng sâu hơn, giống như vì nhìn thấu tất cả ngụy trang của cô, cho nên anh mới làm ra những hành động này, chỉ là muốn nhìn xem rốt cuộc cô đang giở trò quỷ gì.

"Trước kia luôn được nghe người khác nói diễn xuất của cô không tệ, nhưng mà bây giờ nhìn lại, thì có vẻ như cũng thật sự không tệ." Anh cười như không cười nói, sau đó liền quay đầu đi không có ý định tiếp tục nói chuyện, Hạ Tuyền hơi buồn bực, nhưng lại không có cơ hội để giải thích.

Cái quái gì vậy? Chẳng lẽ anh ta nhìn ra được cô có dụng ý khác sao? Hay là do trong lòng cô có quỷ cho nên mới có thể suy nghĩ như vậy?

Tiếp theo mãi cho đến khi máy bay hạ xuống, hai người vẫn không nói một câu nào, xuống máy bay thì phải một trước một sau không được cùng xuất hiện, cuối cùng thì liền xuất hiện một màn mở đầu như thế kia, Lệ Tịnh Lương không quay đầu lại mà rời đi, giống như cô chỉ là một người xa lạ.

Hạ Tuyền lặng lẽ cắn răng, ở trong lòng tự đánh giá một màn "nhìn nhau cười ở cửa sân bay " này là một thành công, cúi đầu sải bước tới chiếc xe đón cô.

Ngày hôm sau, chuyện cô nhận danh thiếp của Lệ Tịnh Lương trên máy bay liền lên trang đầu của tạp chí, điều này cũng ít nhiều là do cô không chút giấu giếm nào mà đi một vòng ở trên máy bay. Tin tức này vừa mới được tung ra, sáng sớm Diệp Minh Tâm liền lái xe tới dưới tầng nhà cô, vừa đúng lúc có mấy phóng viên cũng chạy tới nhà của Hạ Tuyền để thu thập tin tức, và đương nhiên là vị hôn thê chính quy của Lệ Tịnh Lương, cô ta lập tức bày tỏ sự tức giận của mình, làm cho phóng viên sợ ngây người.

Người phụ nữ này thật sự là chê chuyện còn chưa đủ lớn sao, loại trò hề đàn bà chanh chua chửi bới loạn hết cả lên này mà bị truyền ra ngoài, thì chỉ sợ rằng dư luận sẽ thiên hết về phía Hạ Tuyền thôi, một mặt là hiệu ứng mỹ nhân, một mặt khác là, dù sao cũng chỉ là đưa một tấm danh thiếp mà thôi, ngay cả trên tin tức cũng đều chỉ nói là "vô tình gặp mặt", là giao tiếp bình thường mà thôi, nếu như thật sự thân thiết thì còn cần phải đưa danh thiếp sao? Đã vậy còn bày ra cái tư thế đánh ghen hỏi tội này, lại còn ngoan độc đi công khai bí mật của người ta nữa chứ, hơn nữa cho dù sự việc có đúng là sự thật đi chăng nữa, nhưng nếu làm quá mức như thế này, thì nhất định sẽ gây ra hiện tượng dù có đúng thì cũng không ai để ý, mọi việc tốt nhất là không nên làm quá.

Hạ Tuyền đứng ở trên tầng nhìn xuống bên dưới thông qua cửa sổ, gãi gãi tóc trở về giường tiếp tục ngủ.

Ở bên kia, trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của một toà cao ốc, Lệ Tịnh Lương nhìn vào tờ báo trong tay, chắc là ảnh do những hành khách khác trong khoang hạng nhất chụp, góc chụp là ở phía sau anh, anh phân phó cho trợ lý Thủy Tu Tề, sau đó vứt tờ báo sang một bên nhìn vào một phần tài liệu khác.

Trang bìa của tập tài liệu là một chân dung cực lớn của Hạ Tuyền, nếu là một người phụ nữ xinh đẹp thì dù có nhìn như thế nào đi chăng nữa cũng không thấy chán ghét, chỉ là con đường phát triển sự nghiệp của nữ minh tinh mới nổi này có chút phức tạp, bí mật đen tối cũng không ít, nếu như không phải là được đào tạo diễn xuất chuyên nghiệp, thì chính là dựa vào quy tắc ngầm để giữ vững địa vị. Tờ tài liệu cuối cùng, là xì căng đan của Hạ Tuyền và nam diễn viên nổi tiếng Vân Nhược Châu, lúc bọn họ hợp tác với nhau là vào bộ phim đầu tiên của cô, lúc này cô vẫn còn đang học đại học.

Lệ Tịnh Lương khẽ nhíu mày, để phần tài liệu qua một bên, nói với thuộc hạ đang đứng ở bên cạnh: "Đi gọi điện thoại hẹn Diệp tiểu thư cùng ăn một bữa cơm, cô ta chắc cũng đã phát giận với đám phóng viên xong rồi."

Thủy Tu Tề nghe vậy lập tức đi gọi điện thoại, không được nghe thấy ông chủ của mình miêu tả Diệp Minh Tâm bằng hai chữ: "óc heo."

Đến khi Hạ Tuyền tỉnh lại sau giấc ngủ, thì cả Diệp Minh Tâm và phóng viên đều không thấy đâu nữa, cô nhận được tin nhắn của người đại diện nói là cô ấy đã lùi thời gian phỏng vấn lại, cái này có thể lý giải vì sao không thấy phóng viên đâu, nhưng còn Diệp Minh Tâm thì sao? Cô ta cũng đi luôn à? Điều này không giống với tác phong của cô ta, theo lý thuyết thì cô ta ít nhất cũng phải gọi hội tới đánh hội đồng cô một trận, chẳng lẽ là do Diệp Hân phái người tới mang cô ta về?

Đây cũng không phải là không có khả năng, bởi vì Diệp Hân ông chủ mới của cô, ông trùm làng giải trí Trung Hoa, cha nuôi của Diệp Minh Tâm, ông ta cưng chiều cô ta như bảo bối vậy, so với con gái ruột thịt còn thương hơn, cho nên mới có thể tạo ra cái tính cách độc nhất vô nhị này của cô ta.

Hạ Tuyền cắn cắn môi dưới, đôi tay nắm chặt thành quyền. Không có chuyện gì, cứ từ từ đã, lần này không được còn có lần sau, không phải là có rất nhiều cha nuôi sao?

Nếu cô đã không cướp được cha của cô ta, vậy thì cô sẽ cướp vị hôn phu của cô ta!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com