Full Giao Chu Phu Nhan Bao Ngai Di Lam Ruong Nong Gia Nuu Nuu
Cái bàn trong góc đại sảnh khách sạn, có một già một trẻ, một là lão phu nhân tóc hoa râm, một là cô nương mười sáu mười bảy tuổi, từ tuổi của các nàng xem ra, giống như là một đôi bà cháu. Lão phu nhân từ khi Tô Nhược Mộng một bước vào cửa chính khách sạn cũng chưa liếc mắt về phía nàng, mày trắng nhẹ chau lại, đối với Tô Nhược Mộng có một loại rất thân thiết, cảm giác rất quen thuộc. Từ sau khi nghe được nàng (TNM) nói chuyện, trong lòng của nàng cũng đã có chút chắc chắn. Nàng là một cô nương, một nữ giả nam. "Nãi nãi, người làm gì mà vẫn nhìn vị tiểu công tử kia?" Cô nương ngồi ở lão phu nhân theo tầm mắt của nàng nhìn sang, nghi ngờ hỏi. Từ khi vị công tử kia vào cửa, nãi nãi vẫn như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm người ta, chẳng lẽ là gặp được người quen hay sao? Nhưng mà, họ ở chỗ này không thể nào có người quen? Chẳng lẽ nãi nãi cũng thích nam tử đẹp mắt? Phi, phi, phi. . . Thủy Lạc lắc đầu, ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ chính mình. Tô Nhược Mộng cảm thấy có hai đạo ánh mắt chuyên chú giống như là bóng đèn nghìn vôn bắn tới mình, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn một già một trẻ bên góc tường kia mỉm cười gật đầu. Nhưng trong lòng không khỏi nói thầm, các nàng là ai? Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng? Lão phu nhân từ trong ống tay áo lấy ra một túi gấm thêu mặt trời ấm áp đưa tới trước mặt cô nương, nói: "Lạc Nhi, con nghĩ biện pháp thả túi gấm này vào trên người vị công tử kia, ngàn vạn lần không được để cho hắn phát hiện." "Tại sao?" Thủy Lạc không hiểu, đang êm đẹp tại sao muốn thả cái túi gấm này vào người vị công tử kia? Hơn nữa còn không thể để cho hắn biết? Cái túi gấm này là bà nội đeo trên người, chưa bao giờ rời thân, nàng xin bà nội cũng không cho, nhưng bây giờ lại cho một người không quen biết. Nàng thật sự là rất không cam tâm, trong lòng cũng không nghĩ ra. Lão phu nhân nghiêm nghị nhìn nàng, nói: "Để cho con đi, bà nội làm việc cần cũng giải thích với con sao? Gần đây con giống như không có luyện công? Tại sao?" "Cái gì? Con lập tức đi ngay." Thủy Lạc nhìn lão nhân gia tức giận, lại sợ nàng mắng mình lười biếng, liền vội vàng đứng lên, chuyển động mắt mấy cái đi tới chỗ Tô Nhược Mộng. "A. . ." Thủy Lạc xác định tốt khoảng cách, tính toán thời gian, sau đó hét lên một tiếng, vô tư nhào tới trên người Tô Nhược Mộng, hai người nhếch nhác ngã trên mặt đất. Nàng giật mình từ trên người Tô Nhược Mộng bò dậy, lắc đầu một cái, khoát khoát tay, một bộ hoang mang sợ hãi nhìn nàng, lắp ba lắp bắp nói: "Chuyện này. . . Vị công. . . Tử, thật xin lỗi! Ta không phải cố ý." Tô Nhược Mộng đứng lên đưa tay vỗ vỗ , nhíu chặt chân mày, nhẹ liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Thôi, ngươi cũng không phải là cố ý." "Thật xin lỗi!" Thủy Lạc hướng Tô Nhược Mộng khom người một cái, xoay người đi về phía quầy, đặt cọc tiền cho chưởng quỹ, muốn một gian phòng. Trong lòng nàng rất kinh ngạc, không ngờ vị công tử đẹp mắt kia lại là vị cô nương, không trách được dáng dấp đẹp như thế. Nàng trở lại trước bàn ăn cơm, đỡ lão phu nhân đã ăn cơm xong đi đến phòng khách hậu viện. Đẩy cửa phòng ra, nàng tiện tay vung bao quần áo trên vai lên giường, nhìn lão phu nhân, không kịp chờ đợi nói: "Bà nội, vị công tử kia không phải công tử thật, nàng cũng là một cô nương nha." "Lời này không nên nói lung tung, tự mình biết là được rồi." Nghe vậy, trên mặt lão phu nhân không có một tia bất ngờ, đi tới trước bàn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Thủy Lạc, nhẹ giọng nhắc nhở nàng. Thủy Lạc bất ngờ nhìn nàng, hỏi: "Bà nội ngươời đã biết?" "Ta đi qua cầu cũng nhiều hơn con đi đường." Ý tứ, chính là nam hay nữ, nãi nãi của ngươi nhìn một cái là có thể phân biệt được. Hi vọng cảm giác của mình không có sai, hi vọng nàng chính là người chính mình muốn tìm. Kẽo kẹt~~ Tô Nhược Mộng đi vào phòng khách, nhẹ nhàng nhìn một vòng bài biện trong phòng khách, quay đầu nhìn chưởng quầy mập tự mình đưa nàng tới, hỏi :"Gần đây Doãn Tâm Nhi có đi nơi khác? Nàng ở gian phòng kia?" Chưởng quỹ mập còn chưa biết nàng, nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Công tử, ngài là?" "Tô." Tô Nhược Mộng chỉ nói với hắn một chữ duy nhất, nhưng là cái chữ này đã cho chưởng quỹ mập hiểu thân phận của nàng. Chưởng quỹ mập lập tức đi đến trước cửa, đưa đầu ra liếc nhìn chung quanh một vòng, xác định không có khác thường rồi mới quay lại phòng, nhìn Tô Nhược Mộng cung kính nói: "Không biết phu nhân đến, xin phu nhân thứ tội." "Không có việc gì! Chớ lộ ra, ta ở trên núi lâu rồi, muốn xuống núi một chút." Nói xong, nàng nhìn chưởng quỹ mập, hỏi lần nữa: "Gần đây không có nơi nào không thích hợp không? nương con Doãn Tâm Nhi đâu?" Nàng nhìn người trong khách sạn này, phát hiện người giang hồ hỗn tạp. Từ khí thế người bên trong, phần lớn cũng không phải hạng người bình thường. Lần này, Đông Lý Phong xem như dùng hết suy tính, tản ra lời đồn về Long Khiếu Kiếm và bảo tàng khiến cho những người đó điên cuồng. Nàng không thể lưu lại lâu ở dưới chân núi, chẳng biết tại sao vào giờ phút này, ngược lại nàng hối hận khi xuống núi. Nếu như không cẩn thận để người ta biết thân phận của nàng, vậy coi như rất phiền toái. "Doãn tiểu thư, nàng không ở nơi này, trong khách sạn nhiều người nhiều miệng, tai mắt nhiều. Cho nên, Đại Hộ Pháp cho người mang hai nương con các nàng đến ở một nông gia." Chưởng quỹ mập thành thật trả lời, lấy thân phận Doãn Tâm Nhi từng là Quyền vương phi, ở trong khách sạn có nhiều bất tiện. "Ừ, ta biết rồi. Ngươi trước đi xuống, ta đợi một lúc liền rời đi." Tô Nhược Mộng gật đầu, lần này không hỏi về chuyện nơi ở của Doãn Tâm Nhi. Nàng cảm thấy không khí khẩn trương, cho nên, trở về Tử Long Lĩnh mới là thượng sách. Không biết Nhị Lôi Tử thấy thư nàng lưu lại chưa? Có thể sốt ruột hay không? Nếu như hắn cũng đi theo xuống núi thì phải làm thế nào? Bây giờ nàng thật hối hận, hối hận cho sự xúc động của bản thân, nếu như bởi vì chính mình để cho hắn mạo hiểm, nàng sẽ không tha thứ mình. Lòng hiếu kỳ quả nhiên có thể hại chết mèo, chỉ là, bây giờ không phải là hại mèo, mà là hại hắn và Tử Long Lĩnh. Càng nghĩ càng gấp gáp, Tô Nhược Mộng cảm giác mình một khắc cũng không thể ở lại, cầm quạt giấy lên vừa mới chuẩn bị rời đi, cửa phòng bị người mở ra ngay sau đó lại đóng lại. Nàng nhìn hai nhân sĩ giang hồ mặc quần áo thô vải rách, hỏi :"Các ngươi là ai? Nơi này không phải là gian phòng của các ngươi, có phải các người vào nhầm phòng hay không ?" Trên người của bọn họ thả ra hơi thở lạnh lùng, còn có một cỗ sát khí nồng đậm. "Chúng ta tìm chính là ngươi, Tô Nhược Mộng, hôm nay ta xem ngươi còn trốn nơi nào? Lôi Ngạo Thiên không ở nơi này, ngươi liền ngoan ngoãn chịu chết đi." Một người trong đó hung ác nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, trong giọng nói bao hàm oán hận. Tô Nhược Mộng sửng sốt một chút, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, cảnh giác nhìn họ, hỏi :"Các ngươi là người Yêu Nguyệt Môn?" ' Bọn họ ' không phải nam tử, họ cũng như nàng đều là nữ giả nam, mà coi nàng là tử địch cũng chỉ có người của Yêu Nguyệt Môn. Thực sự muốn không tới, họ vẫn luôn còn chưa mất hy vọng, vẫn luôn nghĩ tới muốn bắt nàng trả mạng cho Ninh Ngạo Tuyết. "Coi như ngươi còn có chút ánh mắt, như vậy ngươi cũng không làm một quỷ xui xẻo hồ đồ chết oan rồi. Đến đây, nạp mạng đi." Dứt lời, hai người bọn họ đồng thời rút ra kiếm sáng loáng, nhất tề đâm tới nàng. Tô Nhược Mộng nhìn hai cây kiếm cách mình càng ngày càng gần, trong lòng ai oán một tiếng, lần này chỉ sợ thật là chết ở chỗ này. Ai, thật không nên len lén xuống núi, hối hận a. Vào lúc này, nàng chính là muốn gọi Phượng Cầm ra ngoài cũng không còn kịp rồi, kiếm người ta cũng đã đâm tới nàng rồi. Keng keng hai tiếng, hai người mới vừa đâm tới nàng đồng thời mềm nhũn cùng kiếm của các nàng ngã trên mặt đất, không nhúc nhích. Tô Nhược Mộng kinh ngạc quét nhìn trong phòng, trên xà nhà, ngoài cửa sổ, nhưng không có phát hiện bất cứ gì khác thường, căn bản cũng không biết là ai ở chỗ tối cứu nàng. Nàng nhắm mắt lại hít thở sâu mấy cái, sau khi ổn định tâm tình của mình, lập tức cất bước đi ra ngoài khách sạn. Cái chỗ này, nàng không thể ở tiếp được. Nguy hiểm bất cử lúc nào cũng đang đợi nàng, mới vừa người cứu nàng là địch hay là bạn nàng đều không biết, xuất quỷ nhập thần như thế, có thể lẫn vào người giang hồ mà nàng lại không nhận ra. Tô Nhược Mộng trở về đường cũ, vừa đi vừa âm thầm lưu ý hoàn cảnh chung quanh. "A. . ." "Là ta." Tô Nhược Mộng hét lên một tiếng, đột nhiên bị một ấm áp vây bên trong, ngay sau đó bên tai truyền đến âm thanh Lôi Ngạo Thiên. "Thật xin lỗi!" Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn hắn xin lỗi. Nàng không nên kích động, không nên một thân một mình xuống núi, không nên ... Lôi Ngạo Thiên đưa tay sờ đầu nàng một cái, mỉm cười lắc đầu, nói: "Không có việc gì là tốt, nàng không nên một mình xuống núi, nếu như nàng thật sự muốn đi gặp nàng ta, cũng nên nói cho ta biết, để cho ta cùng đi với nàng. Một mình nàng xuống núi, thật sự là quá nguy hiểm, thật may là nàng không có việc gì, nếu như nàng có chuyện, ta nên làm thế nào đây?" "Thật xin lỗi! Ta sai rồi. Về sau ta không bao giờ kích động nữa, không bao giờ tùy hứng như vậy nữa. Ta không muốn thấy nàng ta, thật không muốn. Chúng ta về núi đi, lập tức trở lại." Tô Nhược Mộng nghĩ tới một màn sinh tử trong khách sạn, trong lòng cũng sợ hãi. Mình thật quá lỗ mãng! Nếu như không có cơ hội mở mắt nữa, thật sự không thể nhìn thấy hắn, nàng nhất định sẽ chết không nhắm mắt. Sai lầm rồi, mình thật sai rồi. Nàng ta là ai cũng không quan trọng, nàng trông như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là, nàng muốn ở chung một chỗ cùng hắn. Xúc động là ma quỷ! Đổi, về sau nhất định phải thay đổi. Bởi vì mình kích động thiếu chút nữa thành oan hồn dưới kiếm, cũng thiếu chút nữa mang đến phiền toái cho Tử Long Lĩnh, thiếu chút nữa cho. . . "Không đi?" Lôi Ngạo Thiên bất ngờ nhìn nàng, nàng xuống núi không phải là muốn thấy được bộ mặt thật Doãn Tâm Nhi sao? Hiện tại lại không muốn xem rồi? Tô Nhược Mộng lôi kéo tay của hắn, vừa đi về trước, vừa giải thích: "Không đi, mặc kệ nàng ta có phải đã từng ở trong lòng của chàng hay không? Mặc kệ nàng ta xinh đẹp như hoa hay là nhan sắc bình thường? Nàng là nàng, ta là ta." Nói xong, nàng dừng bước, nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, nói: "Ta chỉ cần xác định tâm ý của mình cùng tâm ý của chàng là được rồi. Nàng ta không quan trọng! Ta đã suy nghĩ kỹ, nhưng mà, ta lại không nghĩ ra những thứ này lúc ở trên núi? Xúc động xuống núi như vậy, thiếu chút nữa lại mang đến phiền toái cho chàng." "Ta không sợ phiền toái, ta chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm. Tâm người giang hồ khó dò, một mình nàng xuống núi sẽ thua thiết." Lôi Ngạo Thiên ý tứ sâu xa nói, nhìn trên mặt nàng còn lưu lại một ít khiếp sợ, không nhịn được đau lòng. "Nàng chắc chắn không đi? Sẽ không hối hận?" "Không đi! Ta chỉ muốn cùng chàng về nhà, trở về nhà của chúng ta. Quá khứ của chàng, ta không muốn lại đi tìm hiểu, người nào mà không có quá khứ chứ? Ta cũng có." Đầu Tô Nhược Mộng lắc lư giống như trống, lôi kéo tay của hắn không hề dừng lại đi về phía trước. Nàng cũng có? Lôi Ngạo Thiên rất muốn hỏi về quá khứ của nàng, nhưng nghĩ lại hiện tại bản thân đang ở hoàn cảnh này, còn có nàng mới vừa nói những lời đó, cũng không truy cứu cái nghi vấn này nữa. Đưa tay nắm cả hông nàng, một đường nhảy về phía trước. Có người ở theo dõi Mộng nhi, từ khách sạn ra ngoài liền bám theo, vì thoát khỏi cái đuôi phía sau, Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng một lát hướng đông, một lát đi tây, vọt lên hạ xuống. Ngược lại Tô Nhược Mộng không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết hắn đang làm cái gì? "Làm sao vậy?" "Nàng bị người ta theo dõi." "À? Vậy làm sao bây giờ?" Tô Nhược Mộng thất kinh, bọn họ không thể bại lộ con đường lên Tử Long Lĩnh, cho nên, nhất định phải thoát khỏi cái đuôi nhỏ phía sau . "Không có việc gì! Có ta ở đây, chúng ta bỏ rơi bọn họ là tốt rồi." Lôi Ngạo Thiên nói xong, ôm nàng nhảy vào một rừng cây lớn, quẹo trái quẹo phải, sau mấy lần qua lại, trực tiếp ngồi trên một gốc đại thụ. "Nín thở." Lôi Ngạo Thiên tiến tới bên tai của nàng, nhỏ giọng dặn dò. Đi theo phía sau của bọn họ đều là cao thủ, nếu như âm thanh hô hấp nặng, bọn họ càng dễ dàng tìm ra vị trí của mình . Không lâu sau, dưới tàng cây quả nhiên xuất hiện sáu người, bọn họ nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó liền nhìn chung quanh. Lôi Ngạo Thiên dựng tai lên vừa nghe, vừa kết luận đi theo bọn hắn cũng chỉ có sáu người dưới tàng cây này, hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười châm biếm. Tô Nhược Mộng chỉ cảm giác trong nháy mắt thoáng qua mấy đạo bạch quang, bạch quang dừng lại mới nhìn kỹ, khóe miệng không khỏi có chút nhếch lên. Mới vừa này không phải cái gì bạch quang, căn bản là bóng dáng Lôi Ngạo Thiên di động, mà sáu người dưới tàng cây đã giống như là sáu pho tượng. Lôi Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhược Mộng trên cây, cười nói: "Nương tử, nàng xuống đây đi." "Xuống thế nào?" Tô Nhược Mộng nhìn xuống dưới, chợt cảm thấy chân có chút nhũn ra, cây này cao ít nhất cũng mười mét, hắn để cho nàng đi xuống? Bò xuống, hay là nhảy xuống? Chẳng lẽ hắn không nên thân sĩ một chút, nhảy lên ôm nàng xuống sao? Lôi Ngạo Thiên giang hai cánh tay, khóe miệng khẽ hướng về phía bên trái gợi lên, lộ ra nụ cười lưu manh nhìn Tô Nhược Mộng:"Ta đỡ nàng, không có việc gì." Người theo dõi cũng bị chế phục, hiện tại hắn có trêu chọc nàng một chút, như là một ' trừng phạt ' nho nhỏ, hắn quyết định không lên ôm nàng xuống. Tránh cho người này không biết trời cao đất dày, giang hồ cũng không như nàng nghĩ dễ dàng lăn lộn, khắp nơi đều là ám tiễn đao kiếm, đao quang huyết ảnh. Tô Nhược Mộng ôm chặt thân cây, lắc đầu, nói: "Ta không dám." "Giang hồ còn kinh khủng hơn từ trên cây nhảy xuống ." "Cái gì?" Tô Nhược Mộng ngẩn người, đột nhiên có chút hiểu dụng ý của hắn, hắn không chỉ muốn trừng phạt nàng một chút, còn muốn nhờ vào đó rèn luyện sự can đảm của nàng. Nếu như một chút độ cao như vậy đã sợ, nàng sao còn dám cả gan làm loạn lẫn vào giang hồ phân tranh? Đối với người trên giang hồ mà nói, nàng, Tô Nhược Mộng chính là xương sườn mềm của Lôi Ngạo Thiên, nếu như nàng rơi vào trong tay người khác, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Suy nghĩ cẩn thận, sau lưng Tô Nhược Mộng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng một cỗ quyết tâm, hai mắt to tròn, đôi tay buông thân cây ra, không rên một tiếng bay lên không nhảy xuống. Giờ khắc này, nàng quyết định, nàng nhất định phải học khinh công. Giờ khắc này, nàng quyết định, về sau nhất định không hành động một mình nữa, mọi việc nhất định nhất định cùng hắn. Lôi Ngạo Thiên chuẩn xác ôm lấy nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, ôn nhu hỏi: "Sợ sao?" "Sợ! Nhưng mà, sau này ta sẽ không nữa sợ." "Quả nhiên có phong phạm Giáo chủ phu nhân, về sau, không cần trốn đi một mình nữa, nhớ mang ta theo." "Ha ha!" Tại sao nam nhân này có thể dịu dàng như thế? Tại sao có thể nói mình nhỏ bé như vậy? ' nhớ mang ta theo ' mấy chữ này, rõ ràng phải do nàng nói, nàng mới phải cần mang theo hắn. Hốc mắt Tô Nhược Mộng ửng đỏ, nàng hít mũi một cái, từ trong ngực của hắn nhảy xuống, nắm thật chặt tay của hắn, nói: "Ta cũng sẽ không buông tay chàng ra đâu." Sáu người bên cạnh giống tượng đá, bộ mặt như bị thiên lôi đánh, trong lòng đều là không thể tin một màn trước mắt. Đây chính là Giáo chủ Ma Giáo lãnh tình tuyệt dục trong truyền thuyết? Hắn rõ ràng là một nam nhân đa tình, chỉ là, trong lòng bọn hắn đều biết một sự thật, chính là bắt được Tô Nhược Mộng đồng nghĩa với việc bắt được Lôi Ngạo Thiên. Chỉ là, bọn họ ai cũng không biết mình còn có thể thấy đợi đến chiều hay không? Cho nên, sự thật này, chỉ sợ bọn họ cũng chỉ có thể mang tới dưới suối vàng. Lôi Ngạo Thiên cầm ngược tay của nàng, ngẩng đầu xuyên qua đại thụ che trời nhìn sắc trời, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, chúng ta còn có thể trở về xem mặt trời lặn." "Được, thế nhưng những người này?" Tô Nhược Mộng chỉ vào sáu người cùng nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, chờ đợi hắn phán quyết. "Bọn họ biết quá nhiều chuyện." "Cái gì?" Nghe vậy, đáy mắt sáu người đều là một màn chết chóc, mất hết ý chí, quả nhiên xem ra bọn họ không thể đợi đến trời chiều rồi. . . . . . . Nhìn thấy rừng phong quen thuộc, trong lòng Tô Nhược Mộng vô cùng hưng phấn, thời gian ngắn ngủn chưa tới nửa ngày, nàng cảm giác giống như đã qua nửa thế kỷ, nóng lòng muốn trở về. Nhưng mà, có vài người giống như không vui lòng, để cho nàng mãn nguyện. Giống như trước mắt, hai người bọn họ bị vây quanh bởi những hắc y nhân mặt lạnh, còn là hắc y nhân bên ngoài, trang phục giống thống nhất như là binh lính Đông Lý, lại giống như không phải binh lính Đông Lý. "Lôi Ngạo Thiên, ngày này năm sau sẽ chính là ngày giỗ của ngươi, ngươi muốn chúng ta động thủ? Hay là tự mình kết thúc?" Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng nhìn bọn họ, trên mặt lóe ra vẻ đắc ý nồng nặc, giống như hắn đã nhìn thấy Lôi Ngạo Thiên ở trước mặt hắn cầu xin tha thứ. Hai mắt Lôi Ngạo Thiên híp lại, nhẹ liếc hắn một cái, cười khinh miệt nói: "Hắc Tứ, Hắc Hổ, các ngươi mang theo một đám cao thủ Hắc Các, cùng thiết vệ của Đông Lý Phong, cũng chừng một trăm người, thật là coi trọng gia gia ngươi nha." "Ngươi. . . Chết mà còn ngạo mạn như thế, chẳng lẽ ngươi muốn lấy một địch trăm hay sao?" Hắc Tứ giận dữ nhìn chằm chằm hắn, nhìn lướt qua người của bọn họ, nhìn lại hai người bọn họ, cười cười nói: "Chỉ có một mình ngươi, ta lại còn có thể lo lắng. Nhưng mà, bên cạnh ngươi còn có một Tô Nhược Mộng hoàn toàn không biết võ công, ngươi mang theo nàng nghĩ muốn chiến thắng chúng ta sao, đó là chuyện không thể nào." "Có thật không?" Lôi Ngạo Thiên nhìn hắn, nhẹ nhàng cười cười, hỏi ngược lại. Tô Nhược Mộng ngẩng đầu lên, ngây thơ nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi "Chàng đừng để cho bọn họ gọi là gia gia." "Tại sao?" Lôi Ngạo Thiên khó hiểu nhìn nàng. "Ta không có già như vậy, ta không phải muốn một tôn nhi đã lớn tuổi hơn ta mà còn bất tài như vậy." Tô Nhược Mộng liếc nhìn bọn hắn, tiếp tục ghét bỏ: "Bộ dáng của bọn họ lớn lên quá khó coi, ta nào có phúc khí làm nãi nãi của bọn hắn?" "Vậy hãy để cho bọn họ gọi ta là cha?" Lôi Ngạo Thiên buồn cười nhìn nàng, hỏi ý kiến nàng, chỉ là, còn chưa chờ được câu trả lời thuyết phục của nàng, chính hắn cũng không nhịn được mà ghét bỏ: "Vẫn là, diện mạo bọn họ, thật đúng là không cho chúng ta mặt mũi nào gặp phụ lão hương thân." "Ừ, không sai!" Tô Nhược Mộng tán thưởng nhìn hắn, gật đầu một cái. Trẻ con là dễ dạy! Lấy gen bọn họ, sao có thể có nhi tử bình thường? Đó cũng là quá kinh khủng. Tính khí Hắc Tứ không tốt vừa không có lòng nhẫn nại, nghe hai người bọn họ ghét bỏ bọn hắn, lửa giận trong lòng giống như núi lửa phun trào, rét lạnh quát: "Lôi Ngạo Thiên, ngươi chịu chết đi. Các huynh đệ, lên cho ta." Sau khi hắn ra lệnh một tiếng, hắc y nhân nhanh chóng vọt lên, mà thiết vệ giống như lưới sắt vây bọn họ lại, lạnh lùng quan sát bọn họ đánh nhau, bất cứ lúc nào cũng có một nhóm đi lên thay. "Nương tử, nàng sợ sao?" Trong lúc cấp bách, Lôi Ngạo Thiên nhìn về Tô Nhược Mộng trong ngực hỏi. Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, nói: "Ta không sợ. Bọn họ quá nhiều người, nếu không để ta đánh đàn, trước ta dùng tiếng đàn chế trụ bọn họ, còn dư để cho chàng tới." Bọn họ có một hơn trăm người, nếu như Lôi Ngạo Thiên vừa bảo vệ nàng, vừa lại đánh nhau với địch. Thật là không dễ dàng thoát thân, hơn nữa, những người này lại tất cả đều là cao thủ cùng tinh binh, một địch trăm quả thật không dễ dàng gì. Lôi Ngạo Thiên trầm mặc một hồi, hắn không muốn cho người biết chuyện của nàng, như vậy sẽ chỉ làm càng nhiều người có ý đồ với nàng. Nhưng bây giờ tình huống này xem ra, hắn mang theo nàng ngăn địch quả thật có chút khó khăn. Hắn nhìn rừng phong trước mặt, liền nghĩ ra kế sách, nhẹ giọng nói: "Ta đưa nàng vào rừng phong, bọn họ không vào được, nàng ở bên trong gảy ra thôi. Quan hệ Phượng cầm với nàng tốt nhất không nên để người trên giang hồ biết." "Được, chàng phải cẩn thận một chút." Tô Nhược Mộng theo hắn di chuyển, tán thành ý tứ của hắn, thấp giọng dặn dò. "Ta biết." Lôi Ngạo Thiên xuất toàn lực xoay tròn thân thể, đánh ra vài chưởng về bốn phía bọn họ, đẩy lui những người này ra ngoài mấy mét. Ngay sau đó hô một tiếng, Long Khiếu Kiếm ra chiêu, không trung chợt vang lên một hồi âm thanh rồng ngâm, gây chấn động màng nhĩ của mọi người. Tất cả mọi người không kìm lòng được nhìn con rồng trắng trong không trung, trong lòng cực kỳ kinh hãi, thì ra đây chính là Long Khiếu Kiếm trong truyền thuyết, quả nhiên là Long Khiếu Kiếm ở trong tay Lôi Ngạo Thiên. Lôi Ngạo Thiên thừa dịp bọn họ mất hồn, dụng chưởng phong đưa Tô Nhược Mộng vào trong rừng phong, đợi bọn hắn phục hồi tinh thần lại, Tô Nhược Mộng đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt bọn hắn. "Các huynh đệ, lên!" Hắc Hổ nghiêng đầu nhìn rừng phong, quyết định nhanh chóng phái mấy người vào rừng phong, mà hắn dẫn những người khác cùng nhau bao vây Lôi Ngạo Thiên, chuẩn bị dây dưa với hắn: "Các ngươi vào rừng phong bắt Tô Nhược Mộng ra , các ngươi cùng ta tiến lên." "A. . ." Hai bên vừa mới đánh mấy hiệp, người Hắc Các cùng thiết vệ liền ' oa 'một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Bọn họ từng người chỉ cảm thấy màng nhĩ đau nhức, ngực đau đớn khó chịu, khí huyết nghịch lưu dâng trào, từ từ bắt đầu chống đỡ không nổi xoa ngực, lung lay muốn ngã theo kiếm, vạn phần hoảng sợ nhìn rừng phong. Là người nào tiếng đánh cầm? Tại sao lại có lực sát thương mạnh như vậy? Bọn hắn chưa từng nghe nói trên giang hồ có tiếng đàn này? Trong đầu bọn họ đều nổi lên hình dáng Tô Nhược Mộng, đều không dám tin lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Tô Nhược Mộng chỉ là một thôn nữ bình thường, quá trình nàng trưởng thành cũng hết mức bình thường, căn bản cũng không thể đánh ra tiếng đàn như vậy. Huống chi mới vừa trong tay nàng căn bản cũng không có cầm, cho nên, cái này nhất định là do người khác, nhất định là người Ma giáo nghe được âm thanh chạy tới. Đúng, nhất định là như vậy. Bọn họ ai cũng không muốn tin tưởng tiếng đàn này là do Tô Nhược Mộng gảy ra. Trong lúc bọn hắn phân tâm, bọn họ bi ai phát hiện mình đã không thể động đậy. Lôi Ngạo Thiên này đến cùng có phải là người hay không? Bọn họ nhiều người như vậy không đả thương được hắn, không bắt được hắn còn chưa tính. Nhưng hắn lại còn có gương mặt nhẹ nhõm, gương mặt vui vẻ, gương mặt cuồng ngạo. Nhìn khóe miệng hắn cười lạnh, nhẹ nhàng vỗ bụi trong tay, bọn họ thật muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu. Tài nghệ không bằng người! Quả nhiên, nhiều người cũng không có khả năng, ngay như chính bọn họ bây giờ, thất bại thảm hại. "Thuộc hạ tới chậm, thỉnh Giáo chủ thứ tội!" Chúng hộ pháp nghe âm thanh chạy tới, bọn họ buông lỏng nhìn đám người trước mặt đứng ở đó, giống như binh lính Đông Lý. Gió nhẹ thổi qua, thổi lên người hắn, thổi lên quần áo hắn, để cho cả người hắn càng thêm ngạo mạn và bất kham. Tròng mắt Lôi Ngạo Thiên lướt qua mấy thiết vệ mới vừa bị các hộ pháp vứt trên đất, lại chậm rãi nhìn lướt qua những người không thể nhúc nhích kia, thản nhiên nói: "Những người này giao cho các ngươi xử lý, theo quy củ cũ làm. Để cho Hắc Hổ về nói lại cho Đông Lý Phong, về phần Hắc Tứ sao? Phu nhân ghét bỏ dáng dấp hắn quá khó nhìn." Nói xong, hắn khinh thân nhảy lên, đảo mắt liền biến mất trước mắt của bọn họ. Ngày hôm sau, chân núi Tử Long Lĩnh một mảnh xôn xao, không biết người nào truyền đến tin tức nói, ngày hôm qua người Hắc Các, còn có thiết vệ của Thành Vương tất cả đều thua trong tay Lôi Ngạo Thiên, không ai sống sót. Mà Tứ đường chủ Hắc Các—— Hắc Tứ thì bị treo cổ ở tảng đá lớn trên cửa trấn Tử Long, ngực của hắn treo một bản mộc bài, phía trên viết mấy chữa rồng bay phượng múa —— kẻ phạm ta, kết quả như vậy! Không ít nhân sĩ giang hồ tại chỗ khiếp đảm với cường thế của Lôi Ngạo Thiên, cũng không thiếu người lựa chọn yên lặng theo dõi biến hóa, cũng không ít người bực tức kêu gào, giựt giây mọi người cùng nhau công kích Tử Long Lĩnh. Bọn họ hình như quên mất Hắc Các cũng là danh môn chính phái trong mắt bọn họ, luôn miệng nói cái gì vì dân trừ hại. Người giang hồ Giáp: "Lôi Ngạo Thiên thật sự là không để Thành Vương trong mắt, thậm chí thiết vệ cũng dám hạ độc thủ." —— Thành vương, mắc mớ gì đến ngươi. Cũng không phải là cha ngươi? Người giang hồ Ất: "Ma Giáo vô pháp vô thiên như vậy, tại sao bọn ta lại có thể im hơi lặng tiếng?" —— Ngươi lại không làm quan trong triều, pháp luật kỷ cương triều đình co bắt giam điểu (con ruồi bọ _ý chỉ tiếng chửi), chuyện. Người giang hồ Bính: "Hơn một trăm cái mạng người, mắt Lôi Ngạo Thiên lại không nháy một cái, liền giết người, thật sự là làm người ta căm phẫn." ——Ngươi không có ở đây hiện trường, làm sao ngươi biết Lôi Ngạo Thiên không nháy mắt một cái? Loạn xả. Người giang hồ Đinh: "Ma Giáo tàn bạo thành tính, chúng ta là người có mặt mũi trên giang hồ, tại sao có thể bỏ mặc? Theo ta thấy, ở thời khắc mấu chốt này, chúng ta phải đoàn kết lại, tìm người có uy danh đến dẫn dắt mọi người, cùng nhau tấn công Tử Long Lĩnh, giết người Ma giáo không chừa một mảnh giáp." —— Có uy tín danh dự? Người nào mà không có? Không có đầu không mặt mũi vậy còn gọi người sao? Ăn nói ba hoa. Ẩn trong đám người có một người thiếu niên, nghe những lời nói đầy căm phẫn từ trong miệng nhân sĩ danh môn chính phái, yên lặng trong lòng, nhất nhất phản bác. Những người này thật giả dối, rõ ràng chính tư tưởng mình suy nghĩ không đứng đắn, lại lấy lý do vì chính nghĩa biện hộ. Không trách được sư phụ cũng không nguyện rời sơn môn, thì ra là bởi vì nhìn thấy loại sắc mặt này nhiều sẽ buồn nôn. Thiếu niên quần áo thô lắc đầu một cái, xoay người trở về khách sạn, theo ý hắn Lôi Ngạo Thiên dám làm dám chịu còn làm hắn sinh lòng thưởng thức. Chưởng quỹ mập ngồi ở trong đại sảnh, trong lòng không nhịn được suy đoán thân phận của bọn họ, một thiếu niên mặc quần áo thô, một lão phụ nhân, một cô nương, bọn họ hình như không cảm thấy hứng thú với náo nhiệt bên ngoài? Chẳng lẽ bọn họ không phải người trong giang hồ? Nhưng mà, điều này cũng không nói được, nếu như bọn họ không phải người trong giang hồ, vậy lúc này bọn họ tới nơi này làm gì? . . . . . . Tô thị nhìn vẻ mặt Tô Nhược Mộng áy náy, nghĩ tới lá gan của nàng lớn dám làm bậy, nàng vẫn không thể nào nhịn được lần đầu tiên trách cứ nàng (TNM):"Mộng nhi, lần này con làm việc thật sự quá xúc động rồi, làm sao con cũng không nói trước một tiếng? Bên cạnh cũng không mang một người liền xuống núi? Con không biết chân núi nguy hiểm cỡ nào, suy nghĩ muốn hù nương đến chết phải không?" Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng vẫn là nhịn không được sinh khí, chuyện này nàng chỉ nghĩ một chút đã sợ, nếu như không phải là Ngạo Thiên kịp thời mang nàng trở lại, bây giờ nàng đã sớm không biết bị ai bắt đi nơi nào? Thậm chí có thể đã. . . . . . "Mộng nhi, đồng ý với mẫu thân, bắt đầu từ bây giờ sẽ không đùng một cái xuống núi. Con sẽ không nói gì mà đi nữa. Con có chuyện gì, mẫu thân làm sao mà sống đây? Ô ô ô. . ." Tô thị nói xong, nước mắt lộp bộp rơi xuống, cầm khăn tay thỉnh thoảng lau nhẹ khóe mắt. Thấy vậy trong lòng Tô Nhược Mộng áy náy càng ngày càng đậm, càng ngày càng hối hận chuyện ngày hôm qua một mình xuống núi. Tô Nhược Mộng lấy nam trang ngày hôm qua thay mang tới, nàng ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của nàng ấy, tựa như làm nũng nói: "nương, ngươì tha thức cho Mộng nhi lần này đi? Mộng nhi không dám nữa, lần sau nếu như Mộng nhi còn làm loại chuyện không suy nghĩ này, nương đánh ta mắng ta có được hay không? nương, người không cần tức giận?" Tô thị quở mắng nàng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, ý tứ sâu xa nói: "Mộng nhi, mấy ngày nữa con sẽ chân chính trở thành đương gia chủ mẫu Tử Long Lĩnh u rồi, con đối với người Tử Long Lĩnh, còn có người Phượng tộc, đều phải có trách nhiệm. Về sau con đừng làm chuyện xúc động như vậy nữa, lần này may là gây ra sai lầm lớn, các con cũng an toàn trở lại. Nhưng mà, nếu như các con có điều gì ngoài ý muốn? Tử Long Lĩnh này làm thế nào? Phượng tộc làm thế nào? nương sẽ làm thế nào?" "nương, ta thật biết sai rồi." Tô Nhược Mộng nghe không nhịn được sợ rụt cổ một cái. Nàng đã sớm hối hận, nhưng mà, vào lúc này nghe Tô thị nói Tử Long Lĩnh làm thế nào? Phượng tộc làm thế nào? Ta làm thế nào? Chính nàng đối với hành động của mình cũng cảm thấy xấu hổ, mình thật sự là quá ích kỷ, cư nhiên tổn hại nhiều trách nhiệm, cảm nhận của nhiều người như vậy. Tô thị thấy cái bộ dáng nàng này, trong lòng tức giận cũng tiêu tán không ít, khẽ thở dài, cầm lên nam trang nàng mới để ở trên bàn, nói: "Y phục này ta mang đi, tránh khỏi sau này con lại làm chuyện hồ đồ." Tô Nhược Mộng nghe, vội vàng giơ tay phải lên thề: "nương, ta bảo đảm! Ta bảo đảm cũng không làm chuyện như vậy nữa." Ai, xem ra Tô thị thật sự bị mình chọc tức, cũng bị mình dọa sợ. Nói nhiều lời như thế, nàng vẫn còn sợ mình ngày nào đó đầu lại bị lừa đá hư, làm chút chuyện bất chấp hậu quả. Thật ra thì ngày hôm qua mình thật đúng là cư xử giống như đầu bị lừa đá, suy nghĩ đến một màn nguy hiểm trong khách sạn, suy nghĩ đến bị người theo dõi, ngẫm lại hơn trăm cao thủ dưới chân núi kia, trong lòng của nàng lại xông lên nồng nặc sợ hãi. Không dám, cũng không dám nữa. Tô thị đứng lên, cầm nam trang trong tay, nói: "nương trước về phòng, con cũng đừng chạy loạn. Trong khoảng thời gian này Ngạo Thiên vừa phải chuẩn bị chuyện các con thành thân, lại phải đề phòng những người dưới chân núi, bản thân Ma Giáo lại có không ít công vụ, con ngoan một chút đi." "Con biết rồi." Tô Nhược Mộng a một tiếng, đưa mắt nhìn Tô thị rời đi, đi tới trước giường, giang thành hình chữ đại ngã xuống giường, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trướng. Cũng không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên xoay người từ trên giường nhảy xuống, mặt vui vẻ đi ra ngoài. Mấy ngày nay sau, nàng giống như quên chuyện tâm tâm niệm niệm ban đầu phải dẫn chúng giáo đồ làm ruộng, mà linh chi cùng hắc mộc nhĩ các loại trong rừng cũng bị nàng quên mất. Nàng đi thẳng tới viện hộ pháp, hướng Tứ Hộ Pháp muốn người, mang theo Lạc Băng Vũ, hai người một người nói một người mang giỏ trúc đi vào trng rừng sâu. Nàng và Lạc Băng Vũ đã rất lâu không ở chung một mình, từ lúc đến Tử Long Lĩnh, Lạc Băng Vũ một lòng nghĩ sớm ngày luyện võ xuất sư, trong cuộc sống trừ ngủ cũng chỉ có luyện võ. "Băng Vũ, ở Tử Long Lĩnh đã quen thuộc chưa?" Tô Nhược Mộng đưa tay dắt tay nàng ấy, nhưng nàng ấy lại nhanh hơn, không cho nàng bắt được tay của nàng ấy. "Thói quen." Tô Nhược Mộng sững sờ, nhìn trên mặt nàng không nhiệt tình giống lấy trước kia, lời nói cũng rõ ràng không nhiều như trước, đoạn đường này đều là nàng hỏi một câu, nàng ấy đáp một câu. "Băng Vũ, ngươi giận ta sao? Ta cảm giác ta với ngươi lạnh nhạt đi không ít?" Lạc Băng Vũ nghi hoặc nhìn nàng, ngay sau đó lắc đầu, giải thích: "Thuộc hạ không có tức giận với phu nhân, chỉ là thân phận bây giờ của chúng ta bất đồng. Thuộc hạ cũng đã là hộ pháp Ma giáo p rồi, mặc dù Giáo chủ còn chưa công khai bên ngoài, nhưng mà, Băng Vũ đã coi mình là một phần tử Ma Giáo ử rồi, cho nên, phu nhân là phu nhân, thuộc hạ là thuộc hạ, nên giữ khoảng cách." Tô Nhược Mộng nhìn Lạc Băng Vũ thành thục lên không ít, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng bách vị tạp trần (rối loạn). Nàng cùng các hộ pháp chung đụng đã lâu, tư tưởng phương diện cũng thay đổi, hai người các nàng đã từ bằng hữu biến thành quan hệ chủ tớ. Nhưng mà, nàng không muốn thay đổi, bởi vì, nàng ấy là nữ bằng hữu đầu tiên của nàng. Tô Nhược Mộng dừng bước, nhìn chằm chằm Lạc Băng Vũ, vẻ mặt chân thành nói: "Băng Vũ, ngươi đừng xem ta là cái gì phu nhân không tốt sao? Ngươi là của người bạn đầu tiên của ta, ta không nghĩ rằng quan hệ chúng ta sẽ thay đổi. Thật xin lỗi, mấy ngày này ta không để ý đến ngươi, ta nên bồi ngươi nhiều một chút mới đúng." "Phu nhân, người đừng nói như vậy. Tâm ý phu nhân Băng Vũ đều hiểu, ở trong lòng Băng Vũ, phu nhân cũng là bằng hữu tốt nhất của Băng Vũ, tình bẵng hữa giữa chúng ta sẽ không bởi vì thân phận biến hóa mà thay đổi. Chỉ là, bây giờ Băng Vũ đã người của Ma Giáo rồi, tương lai cũng là hộ pháp cận thân của phu nhân, cho nên chủ tớ phân chia không thể vượt qua." Lạc Băng Vũ nói xong, liếc mắt nhìn nét mặt thất vọng của Tô Nhược Mộng, lại nói: "Phu nhân, chúng hộ pháp cùng Giáo chủ mặc dù danh nghĩa là chủ tớ, nhưng bọn hắn đều huynh đệ. Cho nên, ta cùng phu nhân cũng giống vậy, mặc dù danh nghĩa là chủ tớ, nhưng vẫn tỷ muội tốt." Nghe vậy, Tô Nhược Mộng bất ngờ nhìn Lạc Băng Vũ, nhìn đáy mắt nàng chân thành, nhẹ nhàng gật đầu. Trong một thời gian ngắn ngủn, nàng thay đổi, trở nên trưởng thành, cũng biến thành chững chạc hơn. Không còn là cô nương líu rít trước kia, đây là bởi vì cùng các hộ pháp ở chung lâu, tư tưởng cũng bị lặng hóa (trở nên im lặng) sao? Nhưng mà, các hộ pháp không phải vẫn luôn rất ồn ào sao? Thế nhưng nàng ngược lại trầm mặc? Đúng vậy, phu nhân, thuộc hạ, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình bẵng hữu giữa các nàng. Tô Nhược Mộng âm thầm ở trong lòng cười nhạo chính mình:"Tô Nhược Mộng ơi Tô Nhược Mộng, ngươi cũng out rồi, thế nào cũng bắt đầu để ý những danh xưng này? Bây giờ ngươi còn xa xa mới nghĩ thấu đáo như Băng Vũ ." "Băng Vũ, ta hiểu. Đi thôi, trong rừng nhất định có rất nhiều linh chi đã có thể hái." Cho tới bây giờ sau khi đến Tử Long Lĩnh, lần đầu tiên ở một mình cùng nhau lâu như vậy, mà cũng lần đầu tiên buổi sáng Lạc Băng Vũ không có luyện võ. Hai người ở trong rừng sâu vừa hái linh chi, vừa trò chuyện vui vẻ, tình cảm thân thiết như tỷ muội. Mà trải qua một buổi sáng khảo sát, trong lòng Tô Nhược Mộng đã có một cái kế hoạch sơ hình (những khái niệm suy nghĩ ban đầu). Đợi đến khi nguy cơ qua đi, nàng nhất định phải dẫn dân chúng dưới chân núi cùng nhau tạo thành một Thịnh Thế Điền Viên, khai phá đặc sản miền núi, đất đai trồng trọt, trồng lá trà, vun trồng cây ăn trái. . . . . . Họ xách theo hai giỏ lớn linh chi từ trong rừng đi ra, còn chưa đi tới tổng đàn, liền nghe được âm thanh gấp gáp của Đại Hộ Pháp. "Phu nhân, thuộc hạ tìm được ngừơi rồi, lão phu nhân cho người tìm người khắp nơi, hình như là có chuyện gì gấp?" Đại Hộ Pháp đứng ở trước mặt nàng, nhìn giỏ trúc trong tay nàng và Lạc Băng Vũ, thở phào nhẹ nhõm mà nói. Hắn đã tìm nàng hai giờ, nếu như không phải là họ từ trong rừng cây đi ra, hắn thật đúng là không biết nên đi đâu mà tìm họ? Tô Nhược Mộng nhét giỏ vào trong tay Đại Hộ Pháp, hướng hắn phất phất tay, nói: "Ta đi về trước đây, các ngươi giúp ta mang đồ trở về." Nói xong, nàng đã chạy xa. Tô thị phái người tìm nàng, cũng không có chuyện gì mới phải? "nương, người tìm ta có chuyện gì? Thân thể người không thoải mái sao?" Tô Nhược Mộng một hơi chạy vào phòng Tô thị thì thấy nàng đang yên lành ngồi ở trước bàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tô thị ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn nàng, nói: "Mộng nhi, con đóng cửa phòng lại, nương có chuyện muốn hỏi con." Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị khó được vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng rùng mình, yên lặng xoay người đóng cửa, đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng mà hỏi nói: "nương, người làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com