TruyenHHH.com

Full Edit Dm Tram Huy Hoai Mot Quoc Gia

Trẫm ở hoàng cung

Vào thời điểm quay lại hoàng cung từ lễ hội hoa đăng, hết thảy những gì vừa xảy ra đều trở nên hư ảo.

Sau này, khi nhìn quanh bốn phía bị bao bọc kín mít bởi tường cao, trẫm thường cảm thấy buổi tối ngày hôm đó chỉ là một giấc mộng.

"Tiểu Li."

Giờ đang là thời gian lâm triều, tại sao Thẩm Thanh Dạ lại đột ngột tới đây?

"Dạo gần đây ngủ có ngon không? Có uống thuốc đều không?"

Trẫm gật đầu vài cái, không nói gì, nói chuyện làm trẫm quá mệt mỏi. Cũng may Thẩm Thanh Dạ không để ý, hắn ngồi xuống cạnh trẫm, cũng không nói lời nào, hai chúng ta cứ lặng yên như vậy một lúc thật lâu.

Tinh lực trẫm có hạn, đầu óc dần dần mơ màng chìm vào giấc ngủ.

"Để ta ôm ngươi về phòng."

Trẫm cảm giác bản thân được bế lên rồi lại được đặt lên trên giường, sau đó thì hết thảy đều trở nên mơ hồ.

Dân gian thường nói rằng, người sắp chết sẽ thấy hiện tượng đèn kéo quân(*), trẫm nhìn thấy Chu Thừa Chiêu ngày còn nhỏ xíu, nó đang kéo một đứa trẻ gầy yếu nhảy nhót chạy đến cung của Thần phi.

(*)Hiện tượng đèn kéo quân: Ở giây phút cận kề cái chết chúng ta sẽ thấy những hồi ức xưa cũ chạy qua trước mắt. Nó tựa như một thước phim chiếu nhanh lướt qua tâm trí, trong thước phim đấy chỉ có những ký ức để lại cảm xúc đáng nhớ trong đời mình. Hiện tượng đó được gọi là đèn kéo quân.

"Lại bị đánh nữa rồi phải không? Bây giờ ta sẽ lập tức đi tìm Hoàng Thượng xin tuyên chỉ để mang ngươi về nuôi dưới danh nghĩa của ta."

"Không cần đâu ạ, Thần phi nương nương. Hiện giờ con vẫn đang sống khá tốt."

Lúc bấy giờ thừa tướng đang nắm giữ triều chính, nữ nhi của lão được phong làm Hoàng Hậu luôn luôn cố ý nhằm vào Thần phi. Dù cho Nam An Vương có hùng cứ một phương đi chăng nữa, cũng hoàn toàn không có cách nào nhúng tay vào chuyện trong hậu cung.

Hai hàng mày liễu của Thần phi dựng ngược lên, quát lớn: "Không thể được, nào có mẹ ruột nào đánh con mình thành thế này? Chiêu tử, con ở đây chơi với Li tử đi nha."

Đừng đi, cây to đón gió lớn, huống chi vốn dĩ đã có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm người.

"Ở trong cung của ta thì phải nghe lời ta, Đông chí phải tới đây ăn bánh trôi với chúng ta."

"Ở quê của ta ấy, người ta ăn Tết bằng bánh mật đó nha, để ta làm cho các con ăn."

"Chiêu tử, Li tử, hai đứa mau tới đây ăn cơm, bê cơm sang cho cả nữ nhân điên kia nữa."

"Hôm nay chúng ta cùng nhau làm hoa đăng nhé."

Người ấy là một nữ nhân minh diễm tiếu lệ, lớn lên ở Tây Nam tự do tự tại, vừa tiến cung đã dễ dàng lấy được lòng đế vương. Thế nhưng sinh mệnh của bà lại vĩnh viễn dừng lại ở năm 25 tuổi.

"Hai chiếc đèn hoa đăng này sẽ phù hộ Chiêu tử và Li tử của ta được trưởng thành một cách khỏe mạnh."

Hoa đăng ư? Trẫm cũng có một chiếc, nhưng nó đã bị dẫm nát trong dòng người hỗn loạn.

Khi trẫm tỉnh lại, Thẩm Thanh Dạ đã đi rồi, bên cạnh gối đầu của trẫm được đặt một chiếc đèn hoa đăng nhỏ tinh xảo, ở trên viết một hàng chữ nhỏ: Đắc thành bỉ mục hà từ tử, nguyện tác uyên ương bất tiện tiên.

(*) Cụm từ này được trích từ bài thơ "Trường An cổ ý" của Lư Chiếu Lân: Đắc thành bỉ mục hà từ tử; Nguyện tác uyên ương bất tiện tiên. Nghĩa là: Được thành cá liền đôi, cần gì sợ cái chết; Chỉ nguyện làm uyên ương, không làm tiên.

Viết cái gì vậy, trẫm đọc nhưng không hiểu gì hết.

Những ngày tiếp theo, Thẩm Thanh Dạ không đến nữa. Y tựa như đã hoàn toàn biến mất, không hề có bất cứ tin tức gì.

Trẫm thắp nến bên trong chiếc hoa đăng mà Thẩm Thanh Dạ để lại lên, ánh sáng bập bùng bên trong lắc la lắc lư, lúc ẩn lúc hiện, lúc này trên mặt chiếc hoa đăng đột nhiên hiện lên một bóng người.

Thẩm Thanh Trú trầm mặc đi vào trong phòng, chưa bao giờ hắn có vẻ sa sút tinh thần như hôm nay, trẫm đã loáng thoáng nhận ra được điều gì đó.

"Y đã chết."

Mặc dù trong lòng trẫm trống không, nhưng đầu óc vẫn kêu ong ong, lỗ tai ù đi.

Thẩm Thanh Trú nói tiếp: "Y nghe nói có một vị thần y ẩn cư trong một trấn nhỏ, không thèm nghĩ ngợi gì lập tức lên đường đến đó ngay."

Hiện giờ nên nói cái gì đây? Muôn vàn suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, trẫm há miệng thở dốc, lại phát hiện không thể phát ra thanh âm.

"Vào ngày Thẩm Thanh Dạ đi, đã từng nói với ta rằng y hối hận. Y muốn đi tìm giải dược rồi chờ thân thể ngươi khá hơn thì sẽ mang ngươi đi."

"Chu Thừa Li, từ đầu đến cuối ngươi vẫn đang diễn trò, đúng không?"

Mối quan hệ giữa Thẩm Thanh Trú và Thẩm Thanh Dạ thật là kỳ lạ. Rõ ràng hai người bọn họ ai cũng muốn giết chết đối phương, lúc này lại đột nhiên thể hiện tình cảm huynh đệ thâm sâu trước mắt trẫm.

"Ngươi biết rõ có mai phục, tại sao không nói cho y biết?" Trẫm tin tưởng với tâm kế của Thẩm Thanh Trú, hắn không có khả năng không phát hiện ra vấn đề.

Thẩm Thanh Trú hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ y không nhận ra sao?"

Trẫm không nói nữa.

Thẩm Thanh Trú thấy trẫm im lặng, cũng không nói thêm nữa.

Thẩm Thanh Dạ đã chết, tin tức này bắt buộc phải giữ bí mật, không thể để cho Thẩm lão tướng quân biết. Cần phải lập tức trấn an bộ hạ của Thẩm Thanh Dạ, triều đình hỗn loạn cần hắn ra tay áp chế. Muôn ngàn vấn đề cấp thiết liên tiếp đổ lên đầu của Thẩm Thanh Trú, hắn không có dư thời gian để đứng đây đôi co với trẫm.

Thật lâu sau đó, trẫm không hề nhìn thấy Thẩm Thanh Trú, cũng không được bước ra khỏi cửa. Hắn nhốt trẫm trong phòng, sai thị vệ canh gác nghiêm mật bên ngoài, nghiêm cấm trẫm giao lưu với hết thảy ngoại giới.

Trẫm không biết được tin tức gì, chỉ có thể suy đoán tình hình trong cung bằng những âm thanh vọng vào từ bên ngoài. Đại khái thì hiện giờ, cả tinh thần và thể xác của Thẩm Thanh Trú đều đang rất mệt mỏi.

--

Editor Anh Quan.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com