TruyenHHH.com

Full Edit Di Gia Loan Chan

Đây đã là ngày thứ năm Vương Nhất Bác không trở về căn nhà số 905 kia, sau lần chia tay không mấy vui vẻ với Tiêu Chiến, hắn bắt đầu vào đội xe vùi đầu tập luyện, ngày đầu tiên đã cưỡi mô tô chạy ba vòng quanh đường đua, khiến huấn luyện viên trợn mắt há mồm nhìn học trò cưng của mình bỗng dưng siêng năng quá mức.

Ai có ngờ được năm ngày sau, tinh thần điên cuồng này của Vương Nhất Bác vẫn chưa hề suy giảm, từ sớm tinh mơ vừa thức dậy là bắt đầu luyện ôm cua hết một vòng lại thêm một vòng, luyện mệt rồi thì ôm chặt cứng cái điện thoại, thỉnh thoảng hí hoáy nghịch vu vơ, gửi đi vài tin nhắn, gọi đôi ba cuộc gọi, không còn chăm chăm gửi tin nhắn thoại nữa.

Lúc trước hễ cầm đến điện thoại là hắn sẽ ghi âm hết tin này đến tin khác, chuyện nhỏ thì hôm nay ngồi trong phòng nghỉ bị muỗi đốt, chuyện lớn hơn thì là ngày kia phải đến nơi khác thi đấu, giọng điệu cũng êm ái hơn nhiều so với lúc nói chuyện bình thường.

Tóm lại là chuyện gì cũng nói, mặc kệ bên kia có trả lời hay không, những dòng tin nhắn màu xanh lá dài ngoằng lẻ loi một mình trong khung đối thoại, trông như bãi cỏ vậy, chính giữa thi thoảng sẽ xen vào vài dòng tin màu xám nhạt.

Thực ra Vương Nhất Bác không phải một người nhiều chuyện, cũng không phải là người có ham muốn chia sẻ quá mãnh liệt, nhưng hắn lại rất muốn nói cho Tiêu Chiến biết những điều này.

Trước kia anh em trong đội còn lôi chuyện này ra trêu ghẹo hắn, một nhóm đàn ông tụm lại với nhau, cũng không cần biết nguyên nhân hậu quả, đàn anh từng đùa hắn một câu khá là kinh điển, anh ấy nói: "Tiểu Vương, có phải cậu có nhiệm vụ gửi tin nhắn thoại phải hoàn thành mỗi ngày không?"

Lúc đó Vương Nhất Bác chỉ cười hùa theo, chẳng nói chẳng rằng, ừ à lấy lệ rồi cho qua.

May mà huấn luyện viên đã quen với kiểu dở dở ương ương này rồi, vẫn nghiêm túc quan sát biểu hiện của cậu học trò thông qua camera giám sát, chốt lại một kết luận bốn từ: Đường tình trắc trở.

Xem xong bèn cầm chai nước bổ sung năng lượng vẫy tay với người đang gần tới đích đến kia, luyện bạt mạng như vậy anh sợ cậu bé sẽ trụ không nổi, vội vã túm người ta ngồi lại tiến hành giáo dục tư tưởng.

Con người Vương Nhất Bác này, lúc chưa quen biết cứ vác bộ mặt đẹp trai lạnh lùng xua người ta cách xa cả trăm thước, nói chuyện nguyên buổi trời cũng không nặn ra được một câu, chỉ tiếc chưa viết luôn lên mặt bốn chữ to tướng "cách xa tôi ra", thoạt nhìn có vẻ "người sống chớ lại gần", lại giống như một chú sư tử con đang nhe nanh múa vuốt.

Nhưng sau khi thân quen với hắn rồi sẽ biết, người này hoàn toàn không biết che giấu gì cả, vui thì cười, khó chịu thì chau mày, tức giận thì trừng mắt, mặc xác bạn là ai, chỉ cần hắn không vui, đến cả ông trời hắn cũng không chừa cho mặt mũi.

Bây giờ thế này, rõ ràng sự bực dọc đã lên tới đỉnh điểm rồi, về tình về lý thì người làm thầy vẫn không nên khoanh tay trơ mắt đứng nhìn.

Vương Nhất Bác trông thấy cử chỉ của sư phụ, cực kỳ nghe lời giảm bớt tốc độ, vừa đến bên cạnh đối phương liền phanh kít lại, giống như đã có tính toán, vô cùng chuẩn xác.

Hắn cởi mũ bảo hiểm, cắn bao tay rồi rút ra, dùng ngón tay cào gọn mớ tóc mái ướt đẫm mồ hôi bết dính vào trán ra sau đầu, đặt mũ bảo hiểm lên phía trước mô tô, nhận lấy chai nước sư phụ đưa cho, tu liền mấy hớp lớn.

"Tâm trạng không tốt hả?" Huấn luyện viên nhìn người mang vẻ mặt lạnh nhạt kia, đại khái cũng đoán được phần nào nguyên nhân.

"Không có." Vương Nhất Bác gượng gạo phủ nhận.

Nhìn cái chớp mắt phản chủ là biết ngay người này đang nói dối, huấn luyện viên hỏi dò: "Cãi nhau với nhà văn à?"

Vừa nghe thế, khuôn mặt ửng hồng vì đổ nhiều mồ hôi thoáng chốc lạnh hẳn, đến cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm đi không ít.

Huấn luyện viên thấy hắn không đáp, trong lòng đã sáng tỏ, bảo mọi người dựng xe xong xuôi bèn đi đến phòng nghỉ chuẩn bị giãi bày tâm sự.

Hồi Vương Nhất Bác mới gia nhập đội xe, từ trên trời rơi xuống một anh chàng trẻ trung đẹp trai như thế, mấy người đẹp thuộc nhóm cổ động viên trong đội vừa nghe nói đều rục rịch xao động, mỗi ngày trang điểm mình thật xinh đẹp lộng lẫy, mùi nước hoa cứ lượn lờ trong phòng nghỉ mãi mà không tan, đến cả khăn lông lau mồ hôi cũng sắp bị ám mùi luôn, nhưng dù cho người đẹp kiểu nào cũng chẳng có ai lọt được vào mắt xanh của hắn cả.

Mọi người đều rất hoang mang, kết quả vào một dịp tình cờ trong đội đang mở tiệc liên hoan cuối năm, Vương Nhất Bác dẫn đến một người bạn cực kỳ đẹp, còn chủ động nở nụ cười trăm năm khó gặp với mọi người, kéo người ta vào lòng, thân mật vỗ vai đối phương rồi giới thiệu với anh em trong đội: "Đây là Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến trông rất đẹp, thuộc kiểu người rất thu hút ánh nhìn, tuy toàn là đàn ông với nhau cả, nhưng vẫn cực kỳ lôi cuốn người khác.

Anh phóng khoáng thoải mái, chào hỏi từng người một, cũng gọi theo cái tên mà Vương Nhất Bác thường hay nhắc tới nhiều hơn. Nào có ai lại không thích một người vừa đẹp người lại đẹp nết, hòa thuận dễ gần thế kia chứ.

Đám đàn ông của đội xe mô tô cho rằng anh và Vương Nhất Bác là hai mặt hoàn toàn đối lập, nhưng đi cùng nhau lại có một loại cảm giác vô cùng hài hòa, không mâu thuẫn cũng không hề khiên cưỡng.

Dẫu sao Vương Nhất Bác cũng là người rất khó kiểm soát, mà họ cảm thấy Tiêu Chiến như có một dạng năng lực trời sinh có thể khiến hắn yên tĩnh trở lại.

Dù Tiêu Chiến không động đến một giọt rượu nào, không hề ăn nhập gì với đám người trong đội xe, thì thái độ của mọi người dành cho anh vẫn rất tốt.

Nếu bỏ qua luôn nét mặt đen như đáy nồi của Vương Nhất Bác, vậy thì bữa tiệc rượu này cũng xem như "công đức viên mãn" rồi.

Nửa sau bữa tiệc tối đó, có mấy tên trai thẳng đầu óc không nhanh nhạy, thực sự xem Tiêu Chiến như anh em chí cốt, nhất là gã đàn anh xúi quẩy kia của Vương Nhất Bác, uống say mèm rồi còn ngớ ngẩn đứng lên mời rượu, chốc chốc lại kéo tay Tiêu Chiến.

Đầu lưỡi anh ta xoắn xuýt, vừa nấc cụt vừa kéo tay người ta bắt đầu nói nhảm: "Chiến à, khuôn mặt này của cậu đúng là đẹp thiệt á, đẹp trai, hức, giống Nhất Bác nhà chúng ta, hức, hề hề, nhìn hai người các cậu quả có hơi giống nhau, như anh em ấy."

Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời, đã cảm thấy tay mình bị lôi phắt ra khỏi tay đàn anh, Vương Nhất Bác đen mặt cau mày, không nhịn được nữa bèn xoay vai người ta ngồi ngay lại, nói: "Anh ấy không uống rượu."

Ly rượu bị nhét vào tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng cướp mất, bàn tay to to bọc lấy bàn tay nhỏ nhỏ của anh, quấn lấy một vòng có chủ ý.

Bầu không khí trong phòng ngưng trệ giây lát, đàn anh uống say kia sững lại, anh ta nhìn Vương Nhất Bác, anh em với nhau nhiều năm như vậy, điệu bộ này của Vương Nhất Bác thể hiện điều gì, anh ta có say mấy cũng biết rõ.

Vương Nhất Bác cụt hứng rồi.

Đàn ông trong đội đua xe, tuy chỉ là một đám trai thẳng tụ tập với nhau, ngày nào cũng tập cùng một môn thể thao kích thích này, hoocmon nam tiết ra nồng nặc, chỉ biết bàn về mấy cô em chân dài ngực to, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc tách biệt với thế giới.

Từ lúc Tiêu Chiến bước chân vào đến giờ, hàng loạt hành động của Vương Nhất Bác, hệt như đang cầm cái loa phóng thanh lớn nói cho tất cả mọi người có mặt ở đây biết rằng, quan hệ của bọn họ khác thường.

Vương Nhất Bác không phải không có bạn, nhưng hắn sẽ không quá để ý nhất cử nhất động của đối phương như thế, chẳng hạn như Tiêu Chiến ăn thêm mấy miếng gà cay ở bên kia bàn, hắn không nói lời nào bèn xoay luôn bàn xoay, đẩy món ăn đến trước mặt Tiêu Chiến, sau đó đổi ly rượu của anh qua chỗ mình.

Lần này dù cho có ngu ngơ chậm chạp cách mấy cũng hiểu ra được, quan hệ của hai người họ rõ là bất thường, liên hệ Vương Nhất Bác trước khi quấn lấy người ta huyên thuyên, hệt như biến thành một người khác vậy, ở bên cạnh Tiêu Chiến, đến cả biểu cảm trên mặt cũng phong phú hơn nhiều.

Người đầu tiên hoàn hồn lại là huấn luyện viên, nhìn vẻ mặt mờ mịt không hiểu của Tiêu Chiến, lại nhìn sang trò cưng bên cạnh, bèn đưa tay vỗ vai hắn, cười khan mấy tiếng khen rằng: "Tốt phước đấy, còn trẻ mà, trân trọng vào nhé."

Ngày thứ hai sau bữa liên hoan ấy, mùi nước hoa trong phòng nghỉ rõ ràng đã phai đi rất nhiều.

Khi huấn luyện viên đưa Vương Nhất Bác vào phòng nghỉ, trong phòng chỉ có vài ba đồng đội đang tựa trên ghế nghịch điện thoại, anh ta nháy mắt với họ, cả nhóm liền ngầm hiểu ý lục tục ra ngoài, lúc ra khỏi cửa đàn anh còn chu đáo khép kín cửa lại.

"Lần này lại sao nữa?" Quen đường thuận lối bắt đầu giải quyết vấn đề tình cảm của cậu học trò, anh là dân thô kệch, thực ra không mấy quan tâm đến những chuyện kiểu này, nhưng anh rất thương Vương Nhất Bác, cảm thấy cậu bé này hơi khác so với mọi người, vì thế mà trong lòng sẽ luôn bận tâm hơn chút đỉnh.

"Tan rồi." Vương Nhất Bác nhún vai làm ra vẻ ung dung thoải mái, dựa hết cả người lên ghế rồi hơi ngả ra sau, hai tay khoanh trước ngực, rõ ràng là điệu bộ đang từ chối giao tiếp.

Huấn luyện viên thoáng ngẩn ra, sau đó lại xua tay, khó mà tin được: "Nhóc con đừng có nghịch nữa."

"Tan thật rồi." Vương Nhất Bác nói lại lần nữa, lần này ngữ điệu của hắn không còn nhẹ nhàng được như trước đó, giọng nói cũng nặng nề hơn.

"Dính chặt không khác gì lọ keo 502 thành tinh như hai đứa mà cũng chia tay được nữa hả?" Huấn luyện viên vẫn không tin.

Vương Nhất Bác nhắm mắt từ bỏ ý nghĩ nói chuyện cùng huấn luyện viên, về gút mắc tình cảm phức tạp giữa mình với Tiêu Chiến, hắn cũng không biết nên nói thế nào cho người đàn ông trung niên ngay thẳng này hiểu nữa.

Đến cả chính Vương Nhất Bác tự ngẫm lại trong lòng, cũng cảm thấy quá sức hoang đường.

Vừa nhớ đến dáng vẻ quyết tuyệt của Tiêu Chiến lúc trước, là trái tim hắn lại âm ỉ khó chịu.

Có lẽ là vì hắn đã quá quen với một Tiêu Chiến tốt tính, tốt tính đến mức không hề có "giới hạn", sự tha thứ gần như không có điểm dừng.

Tiêu Chiến là một người nhẫn nại có tiếng, anh sẽ bao dung cho Vương Nhất Bác rất nhiều, đều là những việc mà có vẻ người như Tiêu Chiến sẽ không thể tha thứ, trong khoảng thời gian ba năm chung sống, Vương Nhất Bác đã xem đó như một "lẽ dĩ nhiên", như thể bất kể hắn có làm ra chuyện gì đi nữa đều sẽ được cho qua vô điều kiện.

Giống như mỗi lần khi Tiêu Chiến làm tình, đều sẽ bị mình đùa bỡn phát khóc như thế, bất luận giọt nước mắt kia là vì vui sướng hay đớn đau, nó cũng đã rơi vì Vương Nhất Bác.

Trong lòng Vương Nhất Bác, "dĩ nhiên" là như nhau.

Nhưng những ngày qua tin nhắn hắn gửi đi không có lấy một hồi âm, cuộc gọi đến đối phương cũng không tiếp, chỉ còn chờ lòng kiên nhẫn của anh cạn kiệt rồi tự tay cúp máy nữa thôi.

"Lẽ dĩ nhiên" của Vương Nhất Bác đã bị xáo trộn, vùng lãnh thổ hắn tự do xâm phạm bị người ta dựng lên một bức tường cao vững chắc, tất thảy thay đổi quá bất ngờ, khiến hắn không kịp trở tay, cũng cực kỳ không thích trạng thái này.

Hôm qua lúc gửi tin nhắn, tiện tay lướt trở về thời điểm hắn vào đội huấn luyện đợt trước, Tiêu Chiến gửi tin nhắn thoại cho hắn, bảo gói sủi cảo rồi sẽ đưa đến cho hắn, giọng nói trong trẻo sau khi đi qua đường truyền trở nên hơi mờ đục, vô duyên vô cớ lại tăng thêm đôi phần gợi cảm.

Hôm ấy Vương Nhất Bác nhân lúc phòng nghỉ không có ai, đè Tiêu Chiến ra làm, ngắm nhìn đường cong xinh đẹp, tấm lưng nõn nà bị mình xoa nắn đỏ lựng từng mảng, tiếng kêu vừa ngọt ngào vừa yêu kiều, khiến cõi lòng người ta ngứa ngáy hơn cả bị móng mèo cào trúng.

Hắn trầm mê trong tiếng kêu dâm loạn ấy, thậm chí quên luôn phải che miệng Tiêu Chiến đi như mọi khi, động tác cố ý mạnh hơn gần như là suồng sã, chỉ để nghe được tiếng rên rỉ càng thêm tuyệt vời.

Sau đó, Vương Nhất Bác không ăn hết chỗ sủi cảo ấy.

Thực ra sủi cảo Tiêu Chiến gói không được ngon lắm, nấu lâu quá nên lớp vỏ đã bở rạc ra rồi, hình dáng cũng không đẹp mấy, nhìn có vẻ như mới học không bao lâu.

Tâm trạng Vương Nhất Bác hôm ấy không được tốt, hắn gọi cho Tiêu Văn ngay trước mặt Tiêu Chiến, kể vài ba chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi, hắn dùng giọng điệu hay nói chuyện với Tiêu Văn, đó là sự dịu dàng mà trước nay Tiêu Chiến chưa từng có được.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh nghe, vừa nghe vừa cúi đầu nghịch điện thoại, không có biểu cảm gì, Vương Nhất Bác thấy anh như thế, cõi lòng lại bực dọc vô cớ, gác máy rồi giọng điệu lại chẳng mấy dễ chịu.

Tiêu Chiến thấy hắn cúp điện thoại, gắp lên một viên sủi cảo, hỏi hắn có ngon không, ánh mắt sáng ngời ánh lên nét chờ mong.

Vương Nhất Bác nhai mấy cái rồi đáp cũng thường thôi.

Còn bây giờ, Vương Nhất Bác đã không còn nhớ nổi sủi cảo ngày hôm ấy có mùi vị thế nào, hắn chỉ nhớ lúc đó trong buồng thay đồ của phòng nghỉ, đuôi mắt Tiêu Chiến ửng hồng, giọng nức nở ngọt lịm, bảo rằng: "Vậy lần sau anh luyện tập thêm, hôm nay vội quá, lớp vỏ không ngon."

"Được rồi, anh cũng không nói nhiều thêm nữa, tự trong lòng cậu có đáp án." Huấn luyện viên vỗ vai hắn, tiếp lời: "Anh vừa xem biểu hiện của cậu trong buổi luyện tập lúc sáng, hấp tấp quá, có mấy khúc cua ép không tốt, anh thả cho cậu tự do một ngày, giải quyết ổn thỏa chuyện này đi, chờ khi điều chỉnh trạng thái ổn định lại rồi, anh đưa cậu đi luyện tiếp."

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu: "Em về nhà ngay đây, đợi em trở lại em có chuyện nói với anh."

Huấn luyện viên nhìn hắn, nói: "Mấy hôm nữa có hoạt động, cậu phải góp mặt đấy nhé."

"Được."

Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đã đứng dậy, thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị đi về.

Có lẽ bộ dáng vội vội vàng vàng muốn về nhà của Vương Nhất Bác khiến huấn luyện viên hơi xúc động, anh chân thành khuyên lơn: "Tiểu Tiêu là cậu nhóc tốt, có gì từ từ nói, xuống nước mềm mỏng một tí chẳng có gì to tát cả, đừng quá bốc đồng nữa."

"Kiếp người này, khó lắm mới gặp được người mình thích."

Còn Tiêu Chiến đang ngồi ở nhà, tâm trạng cũng không tốt đẹp gì cho cam.

Đây đã là cuộc gọi thứ tư trong ngày rồi, cô gái bên kia đầu dây vừa vào đã dùng lời lẽ hết sức nặng nề để chửi rủa anh, mở miệng một tiếng khốn kiếp hai tiếng đạo văn, Tiêu Chiến nghe mà bực hết cả mình, nghe được đoạn đầu đã cúp máy ngang, dứt khoát bật luôn chế độ máy bay.

Anh chống đầu xem tin tức trên máy tính, những chấm đỏ không ngừng hiện lên khiến anh khó chịu vô cùng, một cú nhấp chuột tắt hết toàn bộ thông báo, sau đó mở tệp tài liệu bắt đầu quá trình sáng tác hôm nay, tiện thể mở cả WeChat gửi tin cho phụ trách biên tập của mình, hẹn đối phương ra gặp mặt trực tiếp.

Tin nhắn của Tiêu Văn vẫn còn lưu lại từ hôm qua, hỏi anh có phải gặp chuyện gì rắc rối không, có cần gia đình giúp đỡ không, mẹ rất nhớ anh, ba cũng rất nhớ anh, ngày nào cũng luôn miệng hỏi chú nhỏ của anh rằng sao anh không về.

Anh nhìn tin nhắn của anh trai gửi lại vô cớ nhớ đến khuôn mặt của Vương Nhất Bác, lại giận dỗi không thèm trả lời.

Vừa định tắt WeChat để chuyên tâm viết lách, tin nhắn của Vương Nhất Bác lại nảy lên trên cùng, liên tiếp bật ra mấy tin nhắn thoại mới ngưng, Tiêu Chiến ngẫm nghĩ rồi vẫn nhấp vào dòng tin nhắn thoại màu xám, giọng nói quen thuộc quẩn quanh lượn vòng trong căn phòng trống trải, làm tăng thêm chút hơi người cho ngôi nhà rộng lớn.

Anh chỉ lặng lẽ nghe hết tất cả tin nhắn thoại, sau đó thoát khỏi WeChat, không có lấy một nửa ý nghĩ muốn trả lời.

Vài ngày trước Tiêu Chiến bỗng dưng nhận được tin nhắn của một người lạ, chỉ trích bộ tiểu thuyết gần đây nhất của anh đã đạo nhái tác phẩm cùng mốc thời gian của nhà văn nổi tiếng Vương Nhị.

Tuy nghe danh Vương Nhị đã lâu, nhưng anh chưa từng xem qua tác phẩm của đối phương, sao chép lại càng là chuyện vô căn cứ, nhìn ngày xuất bản, quả thực là đối phương ra sớm hơn, nhưng bản thảo hoàn thiện của mình còn xong sớm hơn nữa, chỉ là bên phía nhà xuất bản hình như xuất hiện một chút vấn đề, sau khi sửa sang hết lần này đến lần khác, thời gian xuất bản đã bị kéo dài thêm.

Một tin nhắn nặc danh ngược lại đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của anh, thế là anh chạy đến hiệu sách mua hết toàn bộ sách của Vương Nhị, tốn hết cả buổi chiều để đọc xong hai quyển, tác phẩm làm nên tên tuổi của đối phương tên là Huyết màn thầu, giống hệt một bộ truyện trước kia anh từng đăng dài kỳ lên blog cá nhân.

Tiêu Chiến nhớ mang máng lúc đó mình còn chỉnh sửa lại bộ truyện rồi in nó ra, tràn đầy tự tin mong muốn nó được xuất bản, cuối cùng không ngờ qua hai tháng sau, anh chỉ nhận được lời xin lỗi của biên tập, nói đã sơ ý làm mất bản thảo của anh rồi.

Anh càng nghĩ càng thấy bất thường, trong sách của đối phương thậm chí còn xen lẫn vài từ lóng mà chỉ vùng Tứ Xuyên - Trùng Khánh mới có, mà căn cứ vào tài liệu hồ sơ hiển thị trên mạng, Vương Nhị là một người Hà Nam chính gốc, ngoại trừ trước kia từng sống ở Bắc Kinh một thời gian, người này chưa từng đến miền Nam sinh sống.

Nhìn những tin nhắn riêng trên mạng, đã từng có người lấy điểm này vặn vẹo anh, hỏi anh cớ gì mà một người Tứ Xuyên lại sành sỏi tiếng miền Bắc, Tiêu Chiến xem xong bèn bực dọc đáp trả: "Hồi nhỏ tôi từng sống ở Bắc Kinh, không được hả?"

Bên kia mắng anh bịa đặt, Tiêu Chiến chỉ trợn mắt nhìn màn hình một cái rồi thẳng tay cho luôn vào danh sách đen. Đúng là lúc nhỏ vì chuyện kinh doanh của ba mẹ nên anh theo đến Bắc Kinh, tình cờ quen biết được gia đình Vương Nhất Bác, sau đó ba mẹ anh và ba mẹ Vương xích mích rồi tan rã.

Trùng hợp làm sao lúc đụng chuyện cả anh và Vương Nhất Bác đều gây gổ với người nhà, hai người không hẹn mà cùng bỏ đi, trốn đến Thượng Hải, rồi từ đó bắt đầu cuộc sống sống chung gà bay chó sủa.

Ngày trước Tiêu Chiến nhận được không ít thư của người đọc gửi đến, hôm nào cũng lác đác vài tin nhắn và dăm ba bình luận để lại, nhưng anh vẫn rất hài lòng.

Năm nay người viết tiểu thuyết nhiều không kể xiết, số người nổi tiếng lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng bảng xếp hạng cập nhật rất nhanh, ngoại trừ vài người chỉ cần ra sách là chễm chệ luôn trên ghế đầu, thì kiểu cùng lắm chỉ được coi là nhà văn nhỏ hạng ba như anh, chỉ có thể chen chúc tạm bợ trong khe hở mà thôi.

Giống như ba anh từng nói, Tiêu Chiến là người hơi cố chấp, khi ngành công nghiệp in ấn và sách báo giấy bị con quái vật khổng lồ Internet tàn phá, anh vẫn khư khư bám lấy trận địa này, biên tập viên của nhà xuất bản cứ đổi từng người từng người một, những cái tên trên bảng xếp hạng cứ thay hết lớp này đến lớp khác, anh vẫn kiên trì xuất bản hằng năm.

Anh có giới hạn của riêng mình, không muốn vì để thu hút người xem mà viết đề tài vượt qua ranh giới, luôn ứng biến trong khuôn phép, suy cho cùng vẫn không có gút mắc lợi ích và quyền loại trừ nào sánh bằng việc anh được sinh ra trong một gia đình gia giáo.

Có một độc giả từng đánh giá về anh rằng: "Tác giả Vô Ưu hoàn toàn trái ngược với cái tên của anh ấy, khắp nơi đầy rẫy những lo toan về hiện thực không thể tránh khỏi, đằng sau vẻ lạc quan, thường là cực kỳ bi quan."

Tiêu Chiến đọc được câu này xong bèn lưu trữ vào bản ghi chú, anh cảm thấy độc giả này nói rất đúng.

Bởi vì cuộc sống quá vô vọng, nên mới phải tìm chút ít hy vọng trong đống tiểu thuyết thêu dệt.

Đây là lý do vì sao Tiêu Chiến thích viết lách, anh khát khao một cuộc đời khác, một cuộc đời mà anh không tài nào chạm tới.

Giống như anh đang yêu một người, người ấy yêu một người khác giống anh.

Mở tệp tài liệu viết được vài chữ rồi lại xóa đi, bàn phím vẫn gõ nhưng tuyệt nhiên chẳng tìm được chút xíu cảm hứng nào, mở dàn ý cốt truyện đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng mãi vẫn không vào trạng thái được, xóa xóa sửa sửa, ba tiếng đồng hồ mới viết được có ba dòng.

Anh dứt khoát từ bỏ, ma xui quỷ khiến lại mở công cụ tìm kiếm, search những gì liên quan đến Vương Nhị, tốc độ nổi tiếng cực kỳ nhanh, mọi người dường như hùa hết theo một phía ca ngợi tác phẩm của hắn ta, ở trên mạng sở hữu một số lượng lớn người hâm mộ, quả trông có vẻ hơi bất thường.

Một chốc run tay Tiêu Chiến vô tình nhấp mở mục hình ảnh, tầm mắt anh chợt bắt được một thông tin khác thường, người này rõ ràng anh đã từng gặp ở đâu đó, cả đôi mắt tam bạch và chiếc cằm nhọn đặc trưng kia nữa.

Anh xem mấy chục bức ảnh của đối phương, nhìn khuôn mặt giống Vương Nhất Bác đến tám phần trên màn hình, trái tim chùng xuống như bị ngâm trong nước.

Đúng lúc bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng gõ cửa, đôi chân của Tiêu Chiến như đeo chì, mỗi một bước đi đều vô cùng nặng nề, ngay khoảnh khắc anh mở cánh cửa ra, liền bị Vương Nhất Bác vẫn khoác áo da mang theo hơi lạnh tháng mười ôm siết vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com