Full Edit Di Gia Loan Chan
Đây đã là lần thứ bao nhiêu Vương Nhất Bác ngồi trước cửa căn nhà số 905 hút thuốc rồi, hắn cũng không đếm xuể nữa, nhưng không giống với trước kia, lần này là tự hắn khóa cửa, dùng lưng đè lại không cho Tiêu Chiến mở ra. Tối qua nhận được cuộc gọi của Vương Nhất Bác, hắn không nói gì cả, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, xen lẫn vài tiếng thút thít cực nhỏ rất khó phân biệt, anh chợt hiểu có lẽ đối phương đã nhớ ra gì đó rồi. "Em làm cái gì thế? Mới sáng sớm đừng có lên cơn nữa." Tiêu Chiến ở bên trong lại đập cửa thêm mấy cái, hiển nhiên Vương Nhất Bác đã quyết tâm không cho anh ra ngoài, cả người đều dựa hết lên ván cửa. Tiêu Chiến bất lực nhăn mày, thử đẩy cửa thêm lần nữa nhưng vẫn vô dụng, thế rồi anh buông thõng tay, thở dài nói với người ngoài cửa: "Có chuyện gì thì nói, anh đói rồi, phải ra ngoài ăn sáng chứ." Vương Nhất Bác ở bên ngoài nghe vậy liền yên lặng, cách một cánh cửa nghe thấy tiếng dạ dày của Tiêu Chiến không ngừng biểu tình bèn nói một câu: "Em đi mua cho anh, sẽ về ngay thôi." Tiêu Chiến đương nhiên biết rốt cuộc vì sao Vương Nhất Bác lại như thế, hôm qua anh không hề bất ngờ khi nhận được cuộc điện thoại của Vương Quốc An, bình tĩnh nghe hết toàn bộ cuộc cãi vã của hai cha con, thậm chí lúc Vương Quốc An đã nói ra chuyện Tiêu Văn thôi miên rồi, anh vẫn lẳng lặng cúp máy mà không mảy may dao động. Đối với anh mà nói, thay vì ví như tên tội phạm bị phán xử sai cuối cùng cũng có ngày được rửa sạch oan khuất, chi bằng nói là bí mật chôn sâu trong đáy lòng cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng, cảm giác được giải thoát khỏi nỗi niềm khó nói đè nặng quả thực rất sảng khoái. Sau khi nghe thấy tiếng thang máy mở cửa và tiếng bước chân đi xa dần, Tiêu Chiến đi ra ban công, nhìn theo bóng dáng vội vội vàng vàng chạy đi mua bữa sáng của người ấy, xác nhận hắn đã đi khỏi khu chung cư rồi mới đi mở cửa. Lấy cây chổi nhỏ từ trong nhà vệ sinh ra, tỉ mẩn gom lại đống đầu lọc thuốc lá mà Vương Nhất Bác để rơi vãi trên đất, bao năm qua anh đã sớm quen với việc thu dọn tàn cuộc cho cái tên này rồi. Vẫn còn chút tàn thuốc, anh lấy khăn giấy rồi ngồi xổm trên mặt đất, nhặt hết số đầu lọc còn sót lại. Suốt cả một đêm, Vương Nhất Bác cứ mặc sức mà hút giống như chán sống rồi vậy, đầu lọc quá nhiều, đến nỗi một tay cũng không gom hết được, rơi rớt lại vài cái, Tiêu Chiến hơi chau mày, lấy thêm một tờ khăn giấy khác, nhặt nhạnh hết mớ thừa thãi còn sót lại. Thậm chí Tiêu Chiến không hề tốn sức đã tưởng tượng ra được cảnh tượng tối qua Vương Nhất Bác tựa vào góc tường hút hết điếu này đến điếu khác ra sao, anh hiểu rõ đối phương còn hơn cả bản thân mình. Bây giờ điều anh không cần nhất chính là sự áy náy và sám hối vô ích của Vương Nhất Bác, ở lại trong quá khứ chẳng có bất cứ ý nghĩa gì cả. Dọn dẹp xong hết thảy, Tiêu Chiến chống tay lên đầu gối mỏi nhừ, đoán chừng Vương Nhất Bác sắp về rồi, định xoay người vào nhà. Bà thím ở nhà đối diện dường như đã canh chuẩn thời gian, đúng lúc mở cửa thò đầu ra phàn nàn: "Chàng trai trẻ này, cái cậu em trai của cậu ấy đúng là phiền quá đi mất! Cậu không biết đấy chứ, chúng tôi già rồi, ngủ sớm như gà ấy, mà tối hôm qua, cậu nhóc kia ở ngoài cửa khóc than om sòm lên, muốn ngủ cũng ngủ không được nữa!" Tiêu Chiến hơi cúi người, áy náy cười trừ: "Dì ơi, hai hôm nay cậu ấy gặp phải chút chuyện, xin lỗi dì." "Ôi chào, tuổi trẻ ai mà chẳng thất tình, có gì to tát đâu chứ!" Bà thím biết Tiêu Chiến là người tốt tính, nhớ lại tối qua khuyên người ta không được còn bị Vương Nhất Bác trừng ngược lại đâm ra bức bối, khe cửa cũng mở rộng hơn chút đỉnh. Bà ta chống hông rồi lại tiếp tục kể lể thêm: "Đêm qua mới nói cậu ta có hai ba câu lại còn lườm nguýt tôi cơ, ôi cái cặp mắt đó, toàn là tơ máu đỏ lừ, nom hung ác chết đi được! Cũng không biết là con gái nhà ai, tìm trúng đối tượng như thế đúng là tạo nghiệp mà!" Nghe đến câu này, nụ cười trên môi Tiêu Chiến tắt ngấm, đứng thẳng người lên đặt cái chổi bên cạnh cửa. Khuôn mặt thường ngày vẫn hiền hòa vô hại lạnh hẳn xuống, tuy anh gầy gò, nhưng vóc người mét 83 ở miền Nam cũng ít gặp, đứng ngay trước mặt bà thím vẫn có đôi phần khiến bà ta dè chừng. Trong tâm trí anh ngập tràn hình ảnh đôi mắt khóc đến đỏ hoe của Vương Nhất Bác hồi nhỏ. Vương Nhất Bác xách đống túi đồ ăn sáng chờ thang máy mở cửa, vừa định chạy vội ra ngoài thì khóe mắt lại liếc thấy Tiêu Chiến đang đứng ở cửa nhà đối diện, hắn nghe thấy đối phương nói rằng: "Đối tượng của cậu ấy là tôi đây." Người mà mình thân thuộc nhất lại dùng giọng điệu lạnh nhạt trước nay chưa từng nghe qua, hắn dán mắt vào bóng lưng của Tiêu Chiến, bước chân ngừng hẳn. Tiêu Chiến dừng một chốc rồi lại lạnh giọng hỏi vặn lại: "Tạo nghiệp?" Dứt lời, không màng đến ánh mắt kinh hoàng như nhìn thấy quỷ của bà thím, anh thờ ơ đút tay vào túi quần rồi quay người bỏ đi, nghe thấy sau lưng vọng lại tiếng sập cửa đánh rầm, anh hững hờ xoa chóp mũi, bên môi treo nụ cười mỉm xấu xa. Vừa thu lại biểu cảm trên mặt chưa bao lâu đã bắt gặp Vương Nhất Bác đi ra từ thang máy, ánh mắt hắn nhìn anh sâu thẳm khó dò. Vương Nhất Bác thề trước nay mình chưa từng thấy một Tiêu Chiến như vậy bao giờ, lạnh lùng và xa cách, khóe miệng còn vương nụ cười khinh khỉnh, khác một trời một vực với con người ấm áp dịu dàng trong trí nhớ. Tiêu Chiến thấy người kia hơi ngơ ngác, ung dung thay đổi biểu cảm trong tích tắc, theo thói quen đổi thành nét mặt mềm mại giản dị thường ngày, đưa tay định cầm lấy túi đồ ăn trong tay đối phương. Vừa mới chạm nhẹ vào tay đã bị người kia mạnh mẽ ôm chầm lấy, hương nicotine hòa quyện với mùi sương sớm bao trùm lấy anh, anh cụp mắt, xuôi theo để mặc cho đối phương ôm anh chặt hơn nữa, như muốn khảm cả linh hồn vào với nhau. "Cuối cùng anh là ai?" Anh nghe thấy giọng nói vô cùng đè nén của Vương Nhất Bác vang lên bên tai. Anh bình tĩnh nhìn chăm chú người trước mặt, cặp mắt đối phương vằn vện những tơ máu, giống như không ngại ngần mở to mắt giữa cơn mưa nặng hạt, đôi mắt ướt sũng như cún con. Hai người gần như mặt kề mặt, chóp mũi chạm vào chóp mũi, dường như Tiêu Chiến có thể cảm nhận được hơi thở huyền bí và hương thơm bát ngát giống như rừng cây lá kim nhiệt đới đang tỏa ra từ dưới làn da của Vương Nhất Bác. Bên dưới lớp vỏ bọc ngụy trang mang hình hài sư tử là một chú cún con, điều này nói ra ai nghe cũng khó mà tin được, nhưng trong lòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mạnh mẽ mà lại yếu đuối như vậy đấy, như một sinh vật dễ thương khiến người ta muốn độc chiếm. "Anh là Tiêu Chiến." Vẻ mặt anh không hề có sơ hở. "Phải anh không?" Vương Nhất Bác khàn giọng hỏi vặn lại, cả một đêm hút quá nhiều thuốc lá, giờ nói mấy câu cổ họng đã nóng ran. "Phải." Tiêu Chiến gật đầu, đưa ra một câu trả lời khẳng định chắc nịch. Vương Nhất Bác ôm mặt anh săm soi nhìn thật lâu, khóe mắt chân mày đều giống như đã được trau chuốt kỹ lưỡng, xinh đẹp tựa một tác phẩm nghệ thuật. Qua một lúc lâu hắn mới buông tay, thở một hơi dài như được nhẹ gánh, đưa túi sữa đậu nành vẫn luôn nắm chặt trong tay ra, nở nụ cười nhẹ, ho mấy cái rồi nói với Tiêu Chiến: "Còn nóng đấy, mau uống đi." Tiêu Chiến ngơ ngác cầm túi sữa, anh vốn tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ chất vấn anh vì sao cứ không nói cho hắn biết sự thật, vì sao cứ để mặc bản thân mình bị che khuất trong bóng tối. Anh biết Vương Nhất Bác ghét nhất bị lừa dối, cho nên sớm đã chuẩn bị sẵn một lý do thật quang minh chính đại, nhằm che giấu ý muốn độc chiếm người kia thông qua sự áy náy của mình. Nhưng anh không ngờ được, một chữ hắn cũng không hỏi. Càng không ngờ hơn nữa là, thực ra so với sự dối trá hắn nhận lấy và cái được gọi là chân tướng kia, hắn yêu anh hơn hết thảy. ... Từng chiếc áo quần chất chồng ngổn ngang bên cạnh cửa, làn da tiếp xúc với bầu không khí lạnh lẽo sởn cả gai ốc, giây phút tiếp xúc với nền đất Tiêu Chiến không khỏi xuýt xoa một tiếng, đầu ti dựng đứng trước ngực vì lạnh bị người kia ngậm lấy, anh ngẩng đầu thở hắt ra. "Lên, lên giường." Anh vừa luồn tay vào trong quần jean của Vương Nhất Bác vừa xoa nắn, cảm nhận được dương vật của đối phương hoàn toàn cương cứng trong tay mình, Tiêu Chiến không nhịn được ưỡn ngực về phía trước thêm chút nữa, để hạt đậu nhỏ kia được ngậm sâu hơn. Đã quá lâu không ân ái, đến cả da thịt cũng đang khát khao được thân mật chạm vào nhiều hơn. Vương Nhất Bác hôn lên khóe mắt ửng đỏ vì động tình của anh, vừa đưa tay giúp anh mở rộng vừa thủ thỉ: "Bế anh đi nhé?" Tiêu Chiến cảm nhận được bên dưới lại thêm một ngón tay, cảm giác căng trướng ở phía sau ngày một rõ ràng, anh hơi khó chịu thúc giục hắn: "Lên, lên giường đi, lạnh lắm." Giọng nói nỉ non mềm mại gãi nhẹ vào trái tim khiến Vương Nhất Bác hết sức ngứa ngáy, nhưng suy đi nghĩ lại, hắn vẫn lo lắng cho sức khỏe của Tiêu Chiến hơn, chỉ sợ không khéo lại làm người thương cảm lạnh. Nghiến răng lấy đà bế người kia dậy, cậu nhỏ hăng hái ngẩng cao đầu không ngừng cọ lên khe hẹp bí ẩn, đôi tay to lớn ôm trọn hai cánh mông cong mẩy, lồng ngực hai người kề sát bên nhau, giống như hai bánh răng không một khe hở. Vương Nhất Bác hôn lên khóe môi anh, sải dài năm ba bước đã vào phòng ngủ, hai người cùng ngã xuống chiếc giường êm ái, Tiêu Chiến dùng đầu gối cọ lên vòng eo thanh mảnh của hắn: "Vào... vào đi." Dứt câu anh ngước mắt lên, nhìn thấy người kia đang nặn dịch bôi trơn ra tay, cái liếc mắt không giấu được vẻ nịnh nọt đầy quyến rũ này khiến Vương Nhất Bác hơi luống cuống, qua quýt bôi mấy lượt rồi thúc eo xông thẳng vào trong. "Ư... Em mau... Hưm... ưm..." Lần này Tiêu Chiến không hề kiềm nén tiếng rên rỉ của mình, ngọt ngào hệt như kẹo mạch nha. "Hồ ly tinh." Thân dưới Vương Nhất Bác không ngừng chuyển động, còn không quên cúi đầu liếm cắn khắp người Tiêu Chiến, "Em biết rồi, anh là hồ ly tinh." "Không... ưm... được... Quá... quá nhanh..." Anh bị người kia siết chặt eo, động tác quá sức mạnh bạo khiến anh có hơi chịu không nổi, mồ hôi bốc hơi bởi lửa dục túa đầy khuôn mặt đẹp, được Vương Nhất Bác liếm sạch từng chút một. Tiêu Chiến vươn tay ra ngoài cạnh giường, muốn với lấy thứ gì đó để làm vơi bớt khoái cảm cuộn trào mãnh liệt, ngón tay chạm tới khung ảnh bằng kính bên giường, xúc cảm lạnh giá khiến anh vô thức rụt tay lại, giây tiếp theo liền nghe thấy âm thanh tan vỡ vang lên bên tai. Những nụ hôn ồ ạt ập tới của Vương Nhất Bác giam cầm anh, anh hơi mê man cất tiếng hỏi giữa khoảnh khắc nghỉ lấy hơi: "Vỡ... vỡ..." "Nên vỡ từ lâu rồi." Anh cảm nhận được Vương Nhất Bác vừa hôn vừa nắm chặt tay mình, đôi tay kia len qua từng khớp ngón tay anh, đan chặt không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com