TruyenHHH.com

[Full] (Đồng nhân Inuyasha)Xuyên qua Inuyasha chi ta là Yukino

Chương 9:Đã lâu không gặp,Byakuya tiểu đệ.

Uchiha_Yukino

Sau lưng truyền tới tiếng bước chân đều đều. Bình tĩnh,chậm rãi . Xung quanh thanh âm như yên tĩnh lại,chỉ còn lại tiếng lộp cộp của guốc gỗ.

Byakuya căng thẳng. Mặt ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm lại chẳng hề bình tĩnh .

Hắn thật sợ,nếu như quay đầu lại hắn phát hiện thật ra là do hắn suy nghĩ nhiều nên sinh ra ảo giác. Thì thật đau đớn biết bao!

Sau lưng tiếng guốc gỗ dừng lại,sau đó trên vai nhất nặng,.là...một bàn tay.

Bàn tay chủ nhân hơi dùng lực,cả người hắn cũng tuỳ theo mà xoay lại ,cứng ngắc,tựa như một con rối gỗ vô tri vô giác mặc người bài bố .

"Đã lâu không gặp,Byakuya tiểu đệ."

Hai con mắt của hắn nhìn chằm chằm xuống dưới chân. Tay cầm kiếm lại toát ra mồ hôi. Căng thẳng quá độ làm cho thần kinh của hắn căng lên. Là người thật sự,không phải do hắn ảo giác. Nhưng là gọi Byakuya tiểu đệ có hai người . Một là nàng ,một là Yoruichi.

Tựa hồ nghe thấy tiếng cười khẽ ,Byakuya ngưng tranh đấu,sau đó chuyển tầm mắt--

Màu nâu mái tóc buông xoã,tự do thật trên vai. Có vẻ là bị gió thổi qua có chút hỗn độn nhưng tuyệt không chật vật,lại có cảm giác như tuỳ ý tiêu dao.

Màu nâu ánh mắt bên trong tràn ngập ôn nhu,đáy mắt là vô hạn ý cười. Quen thuộc hơi thở,quen thuộc kiểu cách trang phục . Quen thuộc giọng điệu,quen thuộc tiếng cười .

50 năm hối hận đau khổ,50 năm lạnh lẽo chờ đợi. 50 năm khôn cùng tuyệt vọng. 50 năm đắn đo suy tư.50 năm mỗi đêm cơ hồ là mơ về hai người trong quá khứ.

Tội ác,hối hận,áy náy,đau khổ,hận thù,ái tình.

Tất cả,cơ hồ là tại ánh mắt trong suốt kia biến mất vô tung vô ảnh.

Gió thổi qua,anh đào rơi xuống mái tóc. Byakuya nhếch miệng cười khẽ. Ngay tại lúc đó,nhật nguyệt thất sắc ,hoa cỏ ưu sầu.

"Ngươi đã  trở về,Yukino."

Không có hỏi vì sao ngươi trá tử.

Không có hỏi những năm qua ngươi sống tốt không?

Không có hỏi những năm qua,ngươi liệu có từng nhớ tới ta.

Cũng không có hỏi,ngươi sẽ ở lại chứ?

Chỉ một câu,ngươi đã trở về a,Yukino.

"Ân. Ta..đã trở về."

Ngày hôm ấy,có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của Kuchiki Byakuya trong suốt 50 năm qua.

50 năm,đối với tử thần mà nói cũng không dài.

Nhưng chờ đợi a,là một thứ rất chán ghét.

Bên cạnh Rukia cùng Abarai ngẩn người. Đại ca ( đội trưởng)... cười.

Làn gió  thổi bay làn tóc rối,Yukino đón gió mà đứng,màu cam khăn quàng cổ khẽ bay,tạo thành một độ cong duyên dáng.

"Như vậy,Kurosaki Ichigo.."

"Ngươi mang đi."

Byakuya lập tức nói. Quả thật rất quyết đoán. Rukia hắc tuyến. Quyết định thật nhanh a! Nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn. May mắn Có người này đến giúp. Nếu không Ichigo...

Nàng ném cho Yukino một ánh mắt cảm kích,Yukino ngẩn người. Hisana...

Đối với việc Rukia dùng ánh mắt cảm kích nhìn Yukino mà không có thêm một hành động nào,Byakuya nhíu mày,cảm thấy có chút khó chịu.

Yukino vì nàng mà làm nhiều thứ như vậy ,thế nhưng Rukia lại....

"Yukino,nhất định phải đến tìm ta."

Bởi vì ta không thể tìm thấy ngươi . Cho nên ngươi nhất định phải đến tìm ta.

"Đi."

"Vâng" Abarai cầm tay Rukia kéo nàng bước vào hắc khang.

Thấy ba người đã đi,Yukino quay người đá đá Ichigo,sau đó đối với 'bất tỉnh ' Quincy.

"Uy,Quincy thiếu niên,nếu tỉnh rồi thì đứng dậy đi."

Vì thế,trước ánh mắt kinh ngạc của Ichigo,Quincy thiếu niên thực sự đứng dậy!

Ichigo cảm thấy cả cơ thể đều đang mất sức,trên người vết thương càng lúc càng đau. Thấy Ishida hoàn hỏa vô khuyết thì thở nhẹ ra,rốt cục---ngất xỉu.

Yukino chậc chậc hai tiếng ,một bên đỡ Ichigo,một bên bám lấy vai của Ishida,không nói hai lời thuấn bước.

Ishida chỉ thấy thân thể mình đột nhiên chuyển động rất nhanh,sau đó là toàn bộ phong cảnh xoèn xoẹt vụt qua,thậm chí,hắn còn cảm giác được mình đang bay trên không.

Chẳng lẽ,không ai biết hắn bị sợ tốc độ cao sao? Không ai biết sao?!

"Aaaaa---!"

Xa xa,vẫn còn vang vọng tiếng hét của Ishida Uryuu thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com