Full Dong Nhan Inuyasha Xuyen Qua Inuyasha Chi Ta La Yukino
Sắc mặt nàng hơi tái, liếc mắt nhìn Sesshomaru đang lao tới, đáy mắt xoẹt qua tia bi ai.
Sắp..phải về sao..
Nàng nhất định...phải về sao..
Đúng rồi, bên cạnh hắn vốn dĩ không phải chỗ của nàng a...
Rin...đây vốn dĩ là của Rin, của Rin mà thôi...
Nàng đứng im tại chỗ, muốn đi nhưng lại không nhấc chân lên được. Nàng vốn tính chỉ cần vạn giải xong rồi chạy đi, nhưng khi đang vạn giải nàng lại nhớ ra---
Linh lực nàng vừa sử dụng, Aizen Sousuke nếu đã đến nhất định sẽ cảm nhận được. Nếu như hắn làm gì SessSess...
Thôi...
Nàng vươn tay đỡ trán ngẩng đầu nhìn trời. Cuối cùng là cúi đầu xuống mỉm cười nhìn Sesshomaru.
Chắc...chắc chúng ta không có cơ hội rồi, Sess Sess.
【Chạy mau đi, Yukino!】"Không, Liên" nàng nhếch miệng cười "Ta sẽ trở về.Sẽ...không bao giờ nữa lại quay lại."【Yukino...】Liên thở dài một hơi, đôi mắt màu bạc đượm buồn. Yukino, khổ cho ngươi rồi...Có một người tâm tư không rõ làm anh trai, ta cũng không biết phải nói gì...Hắn mất mấy mươi năm để tìm cách mở ra thông đạo đến đây, là vì ngươi a.
Ta xem đến, hắn chỉ trọng nhân tài. Tình cảm là thứ hắn không quan tâm nhất.
Nhưng có lẽ ta đã sai, bởi vì từ trong mắt ngươi ta thấy được mắt hắn.
【Hắn thích ngươi.】Aizen Sousuke, yêu Aizen Yukino. Yêu chính em gái của mình."Yukino."
Sousuke bước ra từ trong hắc khang, ôn nhu cười một tiếng. Đôi mắt hắn toát ra một cảm xúc không rõ, cánh tay rộng lớn đem nàng ôm vào lòng, dùng sức hít một hơi thật sâu.
"Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, Yukino."
Sắc mặt của nàng vì vết thương trước ngực mà tái đi. Sousuke trầm mặt xuống, nhanh chóng dùng quỷ đạo trị thương cho nàng.
"Ta..Sousuke.."
Vốn còn muốn nói cái gì, nàng đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Có lẽ là mất máu nhiều lắm, cộng với việc vừa sử dụng vạn giải nên cơ thể mất sức. Nàng ngã khuỵ vào trong lòng hắn.
Sess Sess....
Ánh mắt cuối cùng của nàng là nhìn thấy Sesshomaru khắp nơi tìm kiếm nàng.
Thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, nàng cong môi lên.
Xin ngươi, xin ngươi hãy nhớ lấy, từng có một nữ nhân tên Aizen Yukino ở bên cạnh ngươi.
Hắc khang đóng lại, mọi việc đều trở về với quỹ đạo vốn có của nó.
Khoảnh khắc Yukino ngã vào lòng Sousuke, trong mắt Sesshomaru chính là rơi xuống vực sâu vô tận.
Hắn nhìn không thấy Aizen Sousuke.
Hắn lao mình xuống dưới vực sâu, kiếm kiếm tìm tìm.
Cứ tìm thôi, cho đến 200 năm.
Ta vẫn tin, vẫn tin là ngươi còn sống, Yukino.
Đôi mắt màu vàng hẹp dài đầy lạnh lẽo liếc nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên trời cao. Đúng lúc này, đột nhiên Inu No Taisho quay đầu nhìn hắn:
"Sesshomaru, ngươi có thứ gì phải bảo vệ không?"
Bảo vệ..?
Bảo vệ ư...ta?
Yukino, Yukino, Yukino...
Ta chỉ muốn bảo hộ ngươi mà thôi. Nhưng mà ngươi----ở đâu?
"Không có." Hắn nhắm mắt "Ta Sesshomaru, không có gì để bảo vệ."
Ánh trăng chiếu rọi lên người hắn, nhưng lại không thể chiếu thấu nội tâm hắn.
Đêm sắp tàn, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ.
Nếu như lúc ấy hắn mạnh như hôm nay, có phải nàng đã không "chết"?
【Ta bảo hộ ngươi, SessSess】
Ta Sesshomaru...Không có gì để bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com