TruyenHHH.com

Full Do Mi Da Heo Dem Chua Tan Truy Uc Nien Hoa


“Lòng nặng trĩu trong suốt 2 năm qua, giờ khắc này cuối cùng Cố Diệc Thành cũng đã buông xuống được, chậm rãi nở nụ cười.”

Lúc này mặt trời đã lặn, thời tiết mùa hè gió lúc có lúc không, cái nóng trở nên oi bức.

Thư Thù xoay người, nhìn thấy một thiếu niên tuổi chừng 15, 16, tay cầm cây cọ, đứng cạnh giá vẽ cười nói, “Đừng động đậy, đợi chút thôi.”

Thư Thù đã lấy máy trợ thính ra nên cô chỉ có thể nghe loáng thoáng được chút âm thanh, biết người đối diện đang nói chuyện với cô nhưng lại không nghe được rõ. Nhờ giác quan thứ sáu, cô bé không nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ một lúc cho đến khi thiếu niên vẫy tay với cô.

Cô chần chờ một chút rồi cũng từ từ đi tới, bức tranh màu nước trên giá vẽ quả nhiên chính là cô. Trong tranh, ánh tà dương hắt bóng lên người cô tỏa ra một vầng hào quang vàng ánh, cô quay mặt ra sông, khóe miệng khẽ nhếch được vẽ thành một nụ cười.

Thiếu niên cười hỏi cô, “Đẹp không?”

Thư Thù cố gắng hiểu lời nói qua khẩu hình của cậu, cuối cùng gật đầu. Thiếu niên lấy bức tranh xuống đưa cho cô, nói: “Cho em, em hình như đang có tâm sự nặng nề lắm.”

Thư Thù nhận lấy, ngón tay khẽ vuốt lên bề mặt bức vẽ.

“Đừng chạm vào, còn chưa khô đâu.” Thiếu niên giữ tay cô lại nhưng chỉ 1 giây liền buông ngay.

Thư Thù mở tay ra nhìn, đúng thật màu vẽ dính đầy trên tay. Lúc cô bé ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt cậu. Nụ cười của thiếu niên rất tươi, tràn đầy tình cảm ấm áp phủ khắp cả ngày hè, đầu ngón tay chạm nhau trong nháy mắt, mặt cô không tự chủ được bỗng đỏ ửng, lại không dám nhìn lâu nên xoay người chạy lên những bậc đá xanh, chạy được vài bước cô chợt ngừng lại, quay về rút từ trong túi áo ra một viên kẹo đưa cho thiếu niên xa lạ.

Thiếu niên lắc đầu, không đưa tay nhận lấy.

“Cám ơn bức vẽ của anh.” Thư Thù nói.

Thiếu niên lúc ấy mới nhận.

Sau khi Thư Thù đi khỏi, thiếu niên bắt đầu dọn dẹp giá vẽ. Bên cạnh chợt hiện ra một bóng người ôm vai thiếu niên nói, “Trình Hàn đại hoạ sĩ, còn chưa vẽ xong hả, về thôi.”

Trình Hàn quay đầu lại cười nói, “Diệc Thành, câu được con cá nào không?”

Cố Diệc Thành tay trái cầm cần câu, dương dương tự đắc giơ giỏ cá trong tay phải lên, đắc ý nói, “Tớ câu từ ao cá của người ta đấy, đợi lát nữa về sân sau viện nướng ăn.”

“Cái này là cậu ăn trộm hả?”

Cố Diệc Thành cười hì hì, lảng sang chuyện khác, “tay cậu cầm gì đó?”

“Kẹo, người ta cho, ăn không?” Trình Hàn vừa nói đưa cho cậu.

Cố Diệc Thành nhìn qua, nhãn hiệu chưa từng gặp, cậu bóc ra bỏ vào miệng nhai mấy cái rồi cau mày phun ra: “Xì, khó ăn quá, vị quái lạ.”

Trình Hàn cười phá lên.

Hai người một xách giỏ cá, một ôm giá vẽ đi về phía bậc thang bên bờ sông.

Trên đường trở về, Cố Diệc Thành thấy máy nhắn tin trong túi rung lên, cậu liếc nhìn, ném giỏ cá và cần câu cho Trình Hàn, “Thư Hàm gọi, cầm dùm tớ.”

Nói xong cậu chạy một mạch lên bậc thang cuối cùng, đến tiệm tạp hóa trước mặt nhấc điện thoại công cộng lên bấm liên tục một dãy số quen thuộc. Trong ống nghe truyền đến giọng nói buồn bã của Thư Hàm, “Đang ở đâu thế?”

“Nhà máy, sao?”

“Hôm nay chơi bóng, tớ và Hàn Duệ bị đám người lớp 4 đánh bại.” Thư hàm nói, “Bực bội quá!”

“Hừ, biết tầm quan trọng của tớ chưa? Bên cạnh tớ có một tên lớp 4 nè. Không cần cậu rửa nhục đâu.”

“Ai thế?”

Cố Diệc Thành quay đầu nhìn bậc thang dài, cái bóng của bàn tay to phủ lên một con kiến đang rề rề bò, cậu nói “Trình Hàn.”

“Cậu ta?” Thư Hàm nói, “Tớ hả, người ta làm tớ ấm ức tớ sẽ mang thù nhưng nguyên tắc của tớ là không bắt nạt kẻ yếu.”

Cố Diệc Thành cười nói, “Thôi đi. Tớ nói này, cậu vẽ tranh làm sao bằng được người ta, hả?”

“Học thuật có chuyên môn, tớ ăn no rảnh rỗi hay sao mà đi so đo cùng cậu ta?” Thư Hàm nói, “Đúng rồi, hình như lâu rồi cậu không đi thăm ông nội cậu hả?”

Cố Diệc Thành đều đều “Ừ” một tiếng. Nhớ lại sự cố 2 năm trước, cậu thừa nhận mình ít nhất cũng phải gánh trách nhiệm năm mươi phần trăm trở lên, cậu tình nguyện chịu trách nhiệm vì hành động mình gây ra, dù sao sự việc cũng do cậu khơi mào. Thế nhưng khi tất cả trách nhiệm trút xuống đầu cậu, khi cậu bị lương tâm khiển trách thì đám bạn kia lại lẩn mất, cảm giác như bị bán đứng hoàn toàn. Cái gì mà tiểu bá vương bờ sông, cái gì mà uống máu ăn thề, chính là chó má. Dần dần trừ mỗi tháng định kỳ đến thăm ông nội, cậu ít khi ở lại nơi này, cũng thành người xa lạ với đám trẻ kia.

Cố Diệc Thành đang thất thần thì mắt chạm phải cánh cửa của cửa hàng tạp hóa. Chỉ thấy trên cánh cửa treo 4, 5 cái lồng sắt to bằng lòng bàn tay, trong mỗi lồng là một con vật nhỏ trắng muốt. Cậu tròn mắt nhìn, thấy con vật trắng như tuyết kia đang động đậy, lộ ra một đôi mắt vô tội, lông xù lên, cặp chân nhỏ với lỗ tai rất dài, lại thêm cái đuôi tròn trịa đó, không phải thỏ thì là cái gì.

Bà chủ cửa hàng tạp hóa nhìn theo ánh mắt cậu, cười nói, “Đây là thỏ ngọc.”

“Thỏ gì cơ?” Thư Hàm ở trong điện thoại ai oán nói, “Tớ hỏi khi nào thì cậu quay về?”

“Ngày mai.”

“Vậy tớ sẽ sắp xếp lịch tái chiến với đám người lớp 4 đó.”

“Ừ.”

Hai người nói qua nói lại vài câu rồi Cố Diệc Thành cúp điện thoại, lấy ra 50 đồng trả tiền. Bà chủ cầm theo lồng sắt hỏi cậu, “Có muốn mua 1 con không? Tất cả tính cháu 50 đồng thôi.”

“Không muốn, không muốn!” Cố Diệc Thành phất tay, con trai sao có thể mua thứ đồ chơi này được? sẽ bị Thư Hàm cười rụng răng mất thôi.

Bà chủ xoay người kiếm tiền thối, miệng còn lẩm bẩm, “Đáng yêu vậy mà. Thư Thù thích lắm đấy, mới rồi còn chơi đùa với nó nữa.”

Cố Diệc Thành sửng sốt, hỏi: “Bác nói ai cơ?”

Bà chủ quay đầu lại nhìn cậu, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Cháu nói cháu muốn mua 1 con hả?”

“Không phải. Bác vừa nói ai? Ai thích lắm?”

“Bác có nói ai đâu?” Bà chủ làm ra bộ mặt chẳng biết gì, ánh mắt chợt lướt qua cậu cười híp mắt, gật đầu phía sau cậu, “Thư Thù, sao lại trở lại rồi?”

Cố Diệc Thành cảm thấy khi nghe đến cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này thì trong nháy mắt, đầu ngón chân cũng trở nên căng thẳng, tiếp đó sau lưng vang lên một giọng nói ôn nhu, “Bà chủ, có thể giúp cháu đổi tiền lẻ không?”

“Được chứ.” Bà chủ tươi cười nhưng sự chú ý lại chẳng dời khỏi Cố Diệc Thành, “Cháu nói cháu muốn 1 con thỏ đúng không?”

Cố Diệc Thành dở khóc dở cười, thật bội phục bà chủ cố chấp và trả lời trật lất này, khốn khổ gật đầu, cậu tự đi đến cánh cửa lấy xuống 1 con thỏ, còn lén liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền áo đơn giản màu trắng kem, tóc xõa dài, khuôn mặt nhỏ nhắn giống cô gái 2 năm trước nhưng cũng không giống lắm. Trên thực tế, đối với cô gái chỉ mới gặp mặt đúng một lần này, trừ tên của cô ra Cố Diệc Thành cũng chẳng còn nhớ rõ hình dáng của cô nữa. Hôm đó có rất nhiều chi tiết cậu đã ép buộc bản thân phải quên đi. Ấy nhưng cô gái với bộ dạng liều mạng đập nước, ánh mắt hoảng sợ cùng mái tóc dài đen nhánh trôi bềnh bồng trên mặt nước luôn lơ đãng xuất hiện trong giấc mơ của cậu.

Mặc dù mẹ cậu, Giang Dung, không chỉ một lần nói cho cậu biết: cô bé cuối cùng đã được cứu, cô không sao, cô còn sống, hơn nữa một sợi tóc cũng chẳng tổn hao gì nhưng từ ánh mắt của mẹ, cậu nhận thấy một tin, có lẽ người lớn đang nói dối. Cậu đâm nghi ngờ, bất an, đau lòng, nhưng đồng thời lại không có dũng khí đi xác nhận, cậu sợ chân tướng sẽ khiến cậu không chịu đựng nổi.

Hôm nay, cô bé thật sự đang đứng trước mặt cậu. Cô không sao, cô còn sống, cô không bị mất một sợi tóc nào. Lòng nặng trĩu trong suốt 2 năm qua giờ khắc này cuối cùng Cố Diệc Thành cũng đã buông xuống được, chậm rãi nở nụ cười.

Thư Thù bỏ tiền vào túi thì bức tranh màu nước trong túi không cẩn thận bị rơi ra, vừa lúc rơi xuống chân Cố Diệc Thành. Cô cúi xuống nhặt lên, Cố Diệc Thành nhanh hơn cô một bước đã cầm lên, cậu nhìn bức tranh rồi cúi đầu đưa bức tranh trả cho cô. Cô nhận lấy, nói: “Cám ơn.” Cậu vội vã quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô.

Sau đó, Cố Diệc Thành từ trên nét mặt không gợn chút sợ hãi của cô nhận ra được một sự thật, đó chính là Thư Thù căn bản không nhận ra cậu. Sự hiểu biết đó khiến Cố Diệc Thành có chút mất mát, không rõ tư vị gì, trong ngực lại khó chịu, thoáng buồn phiền. Khi cậu đang cực độ đau lòng và bất an mà khiển trách lương tâm thì người trong cuộc chẳng những không sao, thậm chí còn không nhớ gì hết, cậu chẳng phải là đứa ngốc sao?

Đúng lúc này, con kiến lề mề Trình Hàn rốt cục cũng bò tới, hét lên, “Cố Diệc Thành, mau lấy cá của cậu này.”

Cố Diệc Thành chạy lại cầm lấy giỏ cá, cá trong giỏ đang giẫy đành đạch.

Trình Hàn hỏi, “Cậu cầm gì thế?”

“Thỏ, mới vừa mua.”

“Trời ơi, không phải là cậu muốn ăn thịt thỏ nướng đó chứ?”

“Đi chết đi, hôm nay tớ chỉ muốn ăn cá nướng thôi.”

Hai người cười nói đi ngang qua Thư Thù, Cố Diệc Thành không kiềm được quay đầu nhìn lại.

Trời và đất tựa như được một tấm màn mỏng màu vàng bao trùm lấy, cô đứng dưới tàng cây bạch quả, chợt nhìn về phía cậu bên này, bóng cây che khuất nét mặt của cô, xa xa nhìn lại giống như chiếc lá xanh chen lẫn lá vàng bé nhỏ, lông mi điểm xuyết mang theo chút cô tịch và bi thương.

Gió thổi mây bay, lá cây xào xạc.

Cố Diệc Thành nghĩ, chắc là do gió thổi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com