TruyenHHH.com

Full Dich Nu Vuong Phi Nam Quang

Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Liễu, tỉ mỉ đánh giá hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu cười nói: "Lần này có thể kiên trì được bao lâu?"

"Ngươi không tin?" Mộ Dung Thanh Liễu nhìn nàng, ánh mắt giật giật, thần sắc trịnh trọng kiên quyết: "Ta nỗ lực nhiều năm như vậy, thống khổ nhiều năm như vậy, dùng mười năm thời gian để yêu hắn, nhưng mà hiện tại ta mệt mỏi rồi, muốn dùng nửa đời sau để dành cho hài tử!"

"Ngươi có thể nghĩ thông suốt, có thể buông là tốt nhất!" Lo lắng trong mắt Vân Tuyết Phi dần dần biến mất, mỉm cười với nàng ta, nụ cười ấm áp thân thiện, nàng ôn nhu nói: "Trước kia Quan Bá Luân không xứng với ngươi, bây giờ càng không xứng với ngươi. Cả đời này của ngươi còn rất dài, không cần phải treo cổ trên một thân cây hỏng!"

Cây hỏng? Mộ Dung Thanh Liễu ngẩng đầu, nhìn Vân Tuyết Phi có chút kinh ngạc, một lát sau, nhịn không được bật cười, tán thành gật gật đầu: "Có thể coi trọng nữ nhân như Mộ Dung Thanh Y, quả thật là một cái cây ngu xuẩn!"

Nụ cười phát ra từ chân tâm này, làm Vân Tuyết Phi có chút hoảng hốt, đã rất lâu không nhìn thấy nàng ấy cười, có lẽ là từ một khắc Tiết Phỉ chết đi, nàng đã nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại. Nhìn những món ăn trên bàn còn đang tỏa nhiệt, mùi hương lan ra bốn phía, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, ánh mắt có chút chua xót.

Nàng và Thanh Liễu quen biết nhau trước cả Mộ Dung Thanh Y, cái gọi là không đánh không quen, có lẽ là để chỉ hai người. Các nàng tính cách tương tự, giống nhau hiếu thắng, giống nhau chấp nhất, giống nhau đều bị một chữ tình làm cho thương tích đầy mình.

"Thực xin lỗi. . ." Vân Tuyết Phi lúc này rốt cuộc mở miệng, nói ra lời nói vẫn luôn giấu tại chỗ sâu nhất trong lòng. Tiết Phỉ kiếp trước, vì bảo vệ Mộ Dung Thanh Y mà cùng Thanh Liễu trở mặt thành thù, lại không tiếc vận dụng quyền lực, để thứ nữ vốn do nha hoàn ti tiện sinh ra đè đầu cưỡi cổ đích nữ, khiến cho nàng nhận hết cực khổ.

Mộ Dung Thanh Liễu ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại. Trong lòng nàng ta cực kì phức tạp, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác thoải mái: "Ta rốt cuộc thấy được một ngày ngươi hối hận, tuy rằng không có vui vẻ như trong tưởng tượng, nhưng mà như vậy là đủ rồi!"

"Thế nhân thường nói sau khi mất đi mới biết quý trọng, kì thật lúc trước ta và ngươi đều có sai, chúng ta quá hiếu thắng, nếu như có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, có lẽ ngươi sẽ không chết!" Sắc mặt Mộ Dung Thanh Liễu đầy thương cảm, hốc mắt cũng đỏ lên.

"Ông trời có mắt, chúng ta còn có cơ hội ngồi cùng nhau như thế này đã là tốt lắm rồi!" Trên mặt Mộ Dung Thanh Liễu nhiễm lên thần sắc nhu hòa và ấm áp, vươn tay đẩy những món ăn trên bàn đến trước mặt Vân Tuyết Phi, ý bảo nàng mau ăn đi.

"Cũng đúng!" Vân Tuyết Phi tán đồng gật gật đầu, vẻ áy náy trên mặt dần dần thối lui, nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.

Thời gian trôi qua, tất cả kiêu ngạo của hai nàng đều bị mài mòn, có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm, đã là kết quả tốt nhất rồi.

Trong một gian phòng khác, một nữ tử đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, trên mặt đầy vẻ nôn nóng và không kiên nhẫn.

"Tiểu Y, nàng dừng lại được không, ta nhìn nàng đi đi lại lại đều chóng mặt hoa mắt rồi đây này!" Quan Bá Luân nằm dựa trên nệm giường, xoa xoa cái trán mệt mỏi, bất đắc dĩ nói.

Mộ Dung Thanh Y đột nhiên xoay người, không áp chế nổi lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn Quan Bá Luân, lạnh giọng quát: "Ngủ, chàng chỉ biết ngủ, thời gian dài như vậy còn chưa có tin tức, chàng không sợ kế hoạch thất bại, trở về không biết ăn nói với phụ thân như thế nào hay sao?"

Quan Bá Luân thấy nhân nhi trước mắt sinh khí, vội vã từ trên giường chạy đến bên cạnh nàng ta, khom lưng cúi đầu nói: "Tiểu Y, ta làm tất cả còn không phải vì suy nghĩ cho hài tử của chúng ta hay sao? Nàng xem, trong phòng kia không có người nào đi ra, khẳng định bọn họ vẫn còn ở trong đó. Bây giờ đứa nhỏ trong bụng nàng là hài tử duy nhất của ta, không thể để xảy ra bất cứ sơ suất gì!"

"Duy nhất?" Mộ Dung Thanh Y hoài nghi nhìn thoáng qua nam nhân đang lấy lòng trước mắt, cong cong khóe miệng, lắc lắc eo đi đến trước bàn ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng nói: "Ta khát nước!"

Quan Bá Luân nghe vậy, vội vàng duỗi tay đổ một ly nước, thử độ ấm, sau đó đưa đến trước mặt nàng ta: "Tiểu Y, nhiệt độ vừa vặn, mau uống đi!"

Mộ Dung Thanh Y hơi hơi híp mắt một chút, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, nàng nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm, ở trong ánh mắt kì vọng kia, khuôn mặt không chút biểu tình nói: "Cũng được!"

Trên mặt Quan Bá Luân hiện ra một nụ cười sâu, tìm chỗ gần với Mộ Dung Thanh Y ngồi xuống, duỗi tay cẩn thận sờ sờ bụng nàng ta, trong mắt không che dấu được vui vẻ và kích động: "Tiểu Y, ta cảm thấy bây giờ giống như đang nằm mơ vậy, hài tử, đây là hài tử của ta và nàng, ta rốt cuộc có cốt nhục của mình, ta sắp được làm phụ thân rồi!"

"Ừm. . ." Trong mắt Mộ Dung Thanh Y lóe qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã biến mất, lập tức khôi phục vẻ cao ngạo như trong dĩ vãng. Nàng ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, cười như không cười nói: "Chàng làm phụ thân cũng không phải lần đầu tiên, có cần phải cao hứng như vậy sao?"

Quan Bá Luân sửng sốt, động tác trên tay cũng ngừng lại. Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, hắn rốt cuộc trở nên hoảng loạn, vội vàng giải thích nói: "Tiểu Y, ta và nàng ta chỉ lên giường đúng một lần, hơn nữa lần đó ta uống say, nhận nhầm nàng ta là nàng, đứa bé kia cũng là chuyện ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn? Hừ!" Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y lạnh lẽo, trực tiếp hất tung cái tay trên bụng ra. Nghĩ đến người nam nhân này trước mặt thì nói yêu nàng ta, sau lưng lại khiến cho nữ nhân nàng ta thống hận nhất mang thai, trong lòng nàng ta liền bị lửa giận đan chéo.

Trên tay đột nhiên đau xót, Quan Bá Luân lập tức luống cuống nhìn nữ nhân trước mắt, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh. Hắn há miệng thở dốc, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào mới làm cho nàng nguôi giận.

"Bá Luân, chàng biết rõ từ nhỏ ta đã bị Mộ Dung Thanh Liễu khi dễ, biết rõ ta và nàng như nước với lửa, thế mà chàng còn cưới nàng ta, bây giờ còn làm cho nàng ta mang thai!" Mộ Dung Thanh Y nghĩ đến sự thật này, lại hận đến nghiến răng. Tuy rằng nàng ta bị đuổi ra khỏi Hoàng cung, nhưng Mộ Dung Thanh Y đó đã bị bệnh chết, bây giờ nàng có thân phận hoàn toàn mới, dựa vào tài mạo này của nàng ta, còn lo gì không tìm thấy chỗ dựa mới!

Nhưng mà nàng ta lại lựa chọn nam nhân trước mắt này, thậm chí còn không thể coi là một nam nhân chân chính. Nhưng mà hắn có một thứ mà không có một nam nhân nào sánh bằng. Đó là hắn yêu nàng ta, vì nàng ta mà nguyện ý vứt bỏ tính mạng! Một lý do quan trọng nữa là nàng ta muốn áp đảo Mộ Dung Thanh Liễu, khiến cho nàng ta đau khổ, tra tấn nàng ta, hủy diệt cả cuộc đời nàng ta. Nàng sống không thoải mái, tự nhiên muốn kéo theo một cái đệm lưng!

"Tiểu Y, nàng tin tưởng ta, ta chỉ yêu nàng, ta thừa nhận hài tử trong bụng nàng! Còn đứa nhỏ trong bụng Mộ Dung Thanh Liễu, ta với nàng ta chỉ cùng nhau một đêm, ai biết đứa nhỏ đó có phải của ta hay không?!" Quan Bá Luân duỗi tay giữ chặt Mộ Dung Thanh Y, bao bọc bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, ánh mắt mang theo vẻ bất an và năn nỉ: "Đừng nóng giận, lúc đó là ta sai rồi, sau này ta sẽ không bao giờ uống rượu nữa!"

Lúc này Mộ Dung Thanh Y không đẩy tay hắn ra, lửa giận trong mắt lập tức giảm hơn phân nửa, ý vị thâm trường gợn lên khóe môi, nhướng mày nhìn Quan Bá Luân: "Chàng nói không thừa nhận hài tử của nàng ta, chỉ thừa nhận hài tử trong bụng ta?"

Quan Bá Luân ngẩn người, nhìn nụ cười yêu mỵ của nàng ta, hắn bỏ qua cảm giác đau đớn và áy náy trong lòng, gật đầu thật mạnh: "Mặc kệ hài tử trong bụng nàng ta có phải của ta hay không, ta đều không thừa nhận, trong lòng ta chỉ có một đứa nhỏ, đó là hài tử của ta và nàng!"

Chờ đến cam đoan này của hắn, Mộ Dung Thanh Y vẫn chưa thỏa mãn, vẻ thanh lãnh vừa rồi đột nhiên biến mất chuyển thành mềm mại không xương, nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, duỗi tay ôm cổ hắn, cả người giống như treo trên người Quan Bá Luân. Nhìn khuôn mặt nháy mắt hồng lên kia, nàng ta thở ra một luồng khí nóng phả trên mặt hắn, giọng nói mềm mại nũng nịu: "Bá Luân, ta muốn chàng thề chỉ cần hài tử trong bụng ta, chàng nhất định phải thích, cả đời này phải đối xử tốt với hắn, tất cả Quan phủ đều là cho hắn thừa hưởng, kẻ khác không được phép mơ tưởng nửa phần!"

Cho dù là lúc nào hắn cũng không thể kháng cự được nhu tình của nàng ta, nữ nhân này là mối tình đầu của hắn, cũng là người duy nhất hắn yêu, ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng ta, trong lòng hắn một trận ngứa ngáy, không tự chủ được duỗi tay ôm nàng ta vào ngực.

Hormone nam tính vây quanh thân thể, quen thuộc như vậy, khiến cho người ta lưu luyến. Mộ Dung Thanh Y hoảng hốt, nhìn dung nhan gần trong gang tấc kia, đôi tay nhẹ nhàng dùng sức, kéo cổ hắn xuống, sau đó không chút do dự dán đôi môi đỏ mọng của mình lên, hai người dính lại với nhau, nhanh chóng giao hòa.

Nhưng mà đúng lúc bàn tay nàng ta vội vã muốn cởi quần áo của hắn, lý trí của hắn lập tức quay về, vội vàng bắt lấy đôi tay đang làm loạn kia, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Kí ức thống khổ lúc đó lập tức tràn đầy trong óc, khiến cho hắn nhớ lại sự sỉ nhục kia, rằng hắn đã không còn là một nam nhân chân chính, không thể cho nàng cuộc sống tính phúc sau này!

Mộng tưởng nhiều năm qua rốt cuộc đã được thực hiện, nhưng lúc này đây, hắn có tâm nhưng vô lực! Nghĩ đến đây, trong lòng hắn tràn đầy ảm đạm.

"Bá Luân, ta là một nữ nhân bình thường, ta không thể nhịn nổi một thời gian dài như vậy!" Trong mắt Mộ Dung Thanh Y có ánh sáng hồng lóe lên, đó là thần sắc mang đầy tình dục, đâu đó còn mang theo chút trách cứ. Nàng nhẹ nhàng thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, cánh môi hồng đến diễm lệ: "Ta thích chàng, nhưng ta còn trẻ, đúng là thời điểm muốn được yêu thương. Bá Luân, ta sẽ không vì chàng mà thủ tiết cả đời!"

Sắc mặt Quan Bá Luân bỗng chốc trắng bệch, môi run lên, không dám nhìn vào đôi mắt quá mức sắc bén kia, bàn tay nhu nhược tinh tế tỉ mỉ như một cái bàn ủi phỏng tay, hắn nghĩ trực tiếp đẩy ra cho xong việc, tìm một chỗ trốn đi, nhưng mà, hắn không thể!

"Tiểu Y, nếu, nếu nàng muốn, ta có thể tiếp tục dùng tay. . . . . ." Quan Bá Luân quay đầu, trong mắt tràn đầy đau xót và bất đắc dĩ, lúc nói ra một câu hoàn chỉnh này, tim hắn giống như bị một con dao nhọn đâm vào, tức khắc máu chảy thành sông.

"Ha ha ~ dùng tay? Chàng lúc trước cho ta dùng rất nhiều lần, chẳng lẽ tính toán cả đời này đều cho ta dùng tay giải quyết sao?" Bất mãn và lời oán hận kiềm nén thời gian dài ở trong lòng Mộ Dung Thanh Y rốt cuộc bạo phát, nàng châm chọc cong khóe môi lên, trong mắt một mảnh lạnh nhạt, trực tiếp bỏ qua kiềm chế của hắn, đứng lên sửa sang lại quần áo, sau đó đưa lưng về phía hắn, giọng nói kiên định lạnh băng: "Bá Luân, ta chỉ chờ chàng lần này, Quan Hữu tướng cũng nói qua, chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lần này, mang đầu Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi về, nhị Hoàng tử sẽ tìm Thần y giúp tử tôn căn của chàng trở về, đến lúc đó chúng ta liền có thể hạnh phúc mỹ mãn qua cả đời, ta sẽ sinh hài tử cho chàng!"

"Nhận trở về. . . . . . Nhưng kia đã không phải là của ta!" Hốc mắt Quan Bá Luân đỏ tươi, ngực càng đau đớn như thiêu như đốt, đáy mắt đắm chìm trong một mảnh đau xót và không chịu nổi, hắn vọt đứng lên, lại thế nào cũng không bước ra được nửa bước, chỉ có thể phẫn nộ nhìn bóng dáng lạnh băng xa lạ của nàng: "Mộ Dung Thanh Y, ta hôm nay nói rõ, ta tình nguyện làm thái giám cả đời, cũng sẽ không mang đồ vật của người khác, làm loại chuyện này với nàng!"

"Chàng. . . . . ." Thân thể Mộ Dung Thanh Y cứng đờ, như thế nào cũng không nghĩ tới nam nhân ngày xưa ngoan ngoãn phục tùng nàng, sẽ phát cáu với nàng như vậy, nàng kéo kéo khóe miệng, nhưng cuối cùng cũng không phát ra ác khí trong lòng.

Biết hắn trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không tiếp thu được, nàng xoay người, thử ôn hoà nhã nhặn thuyết phục: "Bá Luân, ta biết chàng một chốc một lát không tiếp thu được, chính là ta và chàng còn có cả đời rất dài, chàng khẳng định cũng không muốn luôn bị người ta nhạo báng, có thể nhận thì nhận đi, đồ vật kia của nam nhân không phải đều giống nhau sao?Chàng nhẫn tâm để sau khi con của chúng ta sinh ra thì biết nó có một người cha thái giám sao? Chàng nhẫn tâm để ta vì chàng sống quả phụ thủ tiết cả đời, cả đời buồn bực không vui sao?"

"Huống hồ, đồ vật kia chàng nhận được trên người chàng chính là của chàng, thời gian dài, ai còn nhớ rõ có chuyện như vậy? Chỉ cần chính mình vui vẻ là được rồi!" Mộ Dung Thanh Y nhìn người đang ẩn nhẫn thống khổ, sắc mặt đã từ từ dịu đi, biết mình khuyên bảo hắn đã bắt đầu tiếp thu, tức khắc khóe miệng cong lên, ý cười từng chút tăng thêm.

"Tiểu Y, kỳ thật ta chỉ cần một hài tử là được! Nhưng mà, ta không nghĩ để hài tử của ta bị người ta nhạo báng, cho nên nàng để ta suy nghĩ kỹ lại, suy nghĩ thật tốt. . . . . ." Quan Bá Luân băn khoăn như bị mất linh hồn, lẩm bẩm tự nói, cả người hiện ra màu sắc lụn bại, không còn cao gầy xinh đẹp nho nhã như lúc trước.

"Ừ, ta cho chàng thời gian suy nghĩ lại thật tốt, vì ta và hài tử, Bá Luân, chàng nhất định đừng làm ta thất vọng!" Mộ Dung Thanh Y ít nhiều thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơn giận còn sót lại trong mắt cũng dần dần tiêu tán, nàng biết rõ một người nam nhân đều có điểm mấu chốt của mình, không thể bức bách quá độ, nam nhân trước mắt thật sự yêu nàng, điểm này nàng không chút nghi ngờ!

Nếu nàng đã không làm được Hoàng quý phi, như vậy phải tính toán thật tốt cho tương lai của chính mình, Mộ Dung phủ nàng trở về không được, mẫu thân nàng chỉ sợ đã sớm đã tiếp thu sự thật nàng đã chết, nàng không có giá trị lợi dụng, phụ thân và mẫu thân căn bản sẽ không nhìn nàng một cái, mà bị người khác khinh thường, không bằng ở lại chỗ này, Hữu tướng cũng coi như là quyền khuynh triều dã (đại ý là có quyền lực lớn), chỉ cần khống chế tốt Quan phủ, nàng vẫn có thể vinh hoa phú quý cả đời!

"Thiếu gia, Phu nhân đã truyền tin tức lại, Hộ quốc Vương phi đã trúng mê dược, giờ phút này đang hôn mê, hỏi là trực tiếp giết hay là mang về Kinh thành!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm giọng nói cung kính báo cáo của thị vệ.

Ánh mắt Mộ Dung Thanh Y bỗng chốc vui vẻ, thần thái trong trẻo nhưng lạnh lùng mới vừa biến mất, giờ phút này cả người nàng đầy vẻ vui sướng, không nghĩ tới cho dù sống lại một lần, nữ nhân kia cuối cùng vẫn rơi vào trong tay mình!

"Bá Luân, chúng ta nhanh đi xem!" Mộ Dung Thanh Y không che dấu được giọng nói vui mừng, vội vàng thúc giục nam nhân đang ngu ngơ trước mắt.

Lông mi Quan Bá Luân run một chút, cũng không vui mừng như trong dự đoán, chỉ là bình thản lên tiếng.

Mộ Dung Thanh Liễu vẫn không nhúc nhích ngồi ở trước bàn, ngơ ngác nhìn nữ tử đối diện ghé vào trên bàn lẳng lặng ngủ say, lúc này nàng thật sự không có đường lui, nếu đã quyết định, như vậy tuyệt đối không thể hối hận!

Cửa đột nhiên răng rắc một tiếng bị đẩy ra từ bên ngoài, tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau truyền đến, càng ngày càng gần, như từng cây kim thép đâm vào trong tim nàng, lạnh đến xương, đau đến xương, nỗ lực nhiều năm như vậy, cầm tay gắn bó với hắn lại là một nữ nhân khác!

Mộ Dung Thanh Y tùy ý ôm lấy Quan Bá Luân, yểu điệu đi đến, ánh mắt đầu tiên đã sốt ruột tìm kiếm bóng dáng Vân Tuyết Phi, thấy người vẫn không nhúc nhích trước bàn kia, trong mắt nàng hiện lên tia sáng đắc ý ngoan độc.

"Thủ đoạn của tỷ tỷ thật là tốt, nhanh như vậy đã bắt được nữ nhân này!" Mộ Dung Thanh Y dừng bước chân lại, nhìn bóng dáng thanh lãnh tịch mịch kia, trong lòng một trận vui sướng. Đích nữ! Đây là cái gọi là đích nữ thế gia, còn không bằng một thứ nữ do nha hoàn sinh!

Mộ Dung Thanh Liễu cuối cùng áy náy liếc mắt nhìn Vân Tuyết Phi một cái, đỡ bụng đã nhô lên chậm rãi đứng lên, xoay người lạnh lùng nhìn đôi cẩu nam nữ trước mắt, trong mắt nàng thoáng hiện lên vẻ cười nhạo, nhưng mà càng có nhiều đau xót.

"Ta đã theo lời các ngươi nói, làm nàng hôn mê!" Mộ Dung Thanh Liễu che dấu cảm xúc thật, sắc mặt thanh thanh đạm đạm, giọng nói không cao không thấp, lại mang theo mười phần lạnh lẽo: "Nàng đã ở chỗ này, các ngươi đã đồng ý sẽ đưa giải dược cho ta!" Mộ Dung Thanh Liễu vươn một bàn tay, cánh môi nhếch lên, nặng nề nhìn hai người trước mặt.

Thanh Liễu như vậy Quan Bá Luân chưa từng nhìn thấy, từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần nàng đều giống cái đuôi nhỏ đi theo hắn, bất luận hắn phát giận như thế nào, né tránh như thế nào, nàng đều không thuận theo không buông tha đi phía sau, trong mắt tràn đầy tình yêu say đắm với hắn, nhưng giờ phút này trong mắt nàng một mảnh tro tàn, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn không còn thấy chút ánh sáng nào trong mắt nàng.

Thân mình mềm mại như vậy, bụng tròn vo, mặt đầy mỏi mệt, mấy ngày này không biết nàng trải qua như thế nào? Nàng mang thai mỗi một ngày mỗi một giây, hắn đều không quan tâm đến, nhưng Tiểu Y mỗi một phút mỗi một giây hắn đều ở bên, tự nhiên biết nữ nhân mang thai vất vả, hắn là kiếp số của nàng, là hắn xin lỗi nàng, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, như vậy hắn liền thả nàng, từ đây nàng hãy quên đi mọi chuyện, ngao du thiên hạ!

Nghĩ đến đây, hắn duỗi tay từ trong quần áo lấy ra một cái bình sứ Thanh Hoa nhỏ, trực tiếp duỗi tay đưa qua, thanh âm mang theo một tia né tránh và áy náy: "Tiểu Liễu, cái này chính là giải dược, ngươi cầm xong liền rời đi, đi được càng xa càng tốt!" Còn có một câu về sau chết già cũng không gặp nhau, hắn vẫn không thể nhẫn tâm nói ra.

Mộ Dung Thanh Liễu nhẹ cong khóe môi, trên mặt là ý cười lạnh lùng, làm như trào phúng và khinh thường, nàng lạnh nhạt nói: "Ngươi yên tâm, cả đời này ta hối hận nhất chính là yêu ngươi, nếu ta sống lại một lần nữa, hai người thối nát các ngươi, ta khẳng định trốn xa bao nhiêu hay bấy nhiêu!"

Tiếng nói vừa dứt, nàng đi lên trước vài bước, duỗi tay qua lấy giải dược.

Chính là khi sắp chạm vào, tay vẫn luôn trắng nõn óng ánh trơn bóng, nhanh hơn nàng một bước, đoạt giải dược qua.

"Ngươi muốn đổi ý!" Trong mắt Mộ Dung Thanh Liễu dâng lên lửa giận hừng hực, mở to hai mắt, hung hăng trừng mắt nữ nhân vẻ mặt đắc ý, trong tay cầm giải dược.

"Tiểu Y, nàng hoàn thành nhiệm vụ, cái giải dược này nàng cho nàng ta là được rồi!" Quan Bá Luân không dám nhìn ánh mắt chỉ trích kia, bàn tay trong ống tay áo cuộn tròn, trong lòng một trận co rút, ánh mắt hơi mang vẻ khẩn cầu nhìn nữ nhân trước mắt.

"Cho nàng? Chàng cho rằng ta khờ bị sao!" Mộ Dung Thanh Y khinh thường hừ một tiếng: "Vân Tuyết Phi là nữ nhân xảo trá hay thay đổi, ta tốt xấu cũng phải đến kiểm tra xem các nàng có phải liên hợp nhau cùng lừa gạt ta hay không!" Về phần giải dược này, nàng khẳng định sẽ không giao ra, Vân Tuyết Phi phải chết, Mộ Dung Thanh Liễu càng phải chết!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com