TruyenHHH.com

Full Cung Nguoi Det Nen Mot Giac Mong Dai

Bách Dạ khi mở mắt tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau ở bệnh viện.

Hắn lúc này ngồi trên giường bệnh, thờ ơ nhìn mấy cô nàng nóng bỏng cổ áo khoét sâu hết cỡ, cứ lượn tới lượn lui trước mặt hắn nhiệt tình nháy mắt liếc mắt đưa tình. Nhưng xui thay, hắn là gay, dù mấy cô gái đó có lột sạch đồ đứng trước mặt thì hắn cũng có phản ứng được đâu. Vì thế chẳng bao lâu sau, mấy chị gái xinh đẹp ai cũng bỏ cuộc hết.

Bách Dạ ngồi xếp bằng gãi đầu, không hiểu vì sao lại có mặt tại nơi này.

Hắn chỉ nhớ mình đang ngồi chiến đấu với bánh kem cơ mà, sao mở mắt ra một cái đã nằm viện, liệu đây có phải là xuyên không trong truyền thuyết không?

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có khả năng này đúng nhất, Bách Dạ ngửa đầu cười lớn. Hắn biết ngay mà, một người tài giỏi như hắn sao có thể ở mãi một thế giới nhàm chán như vậy, tệ gì cũng phải là tổng tài sở hữu mấy trăm triệu tỷ trong tay hay đại ca trùm một băng đảng khét tiếng chớ.

Trong lúc hắn còn đang chìm vào ảo tưởng, có một người quen đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng không tiếng động đi đến bên giường hắn. Không sai, người này không ai khác chính là Ôn Hàn.

"Anh cảm thấy trong người hiện tại thế nào? " Ôn Hàn chu đáo thay hắn rót một ly nước lọc đưa tới.

Cậu đếch hiểu nổi mạch não của tên mặt lạnh trước mặt này. Chê sống lâu quá hay sao ấy, biết bản thân ăn bánh sẽ nhập viện mà vẫn cố ăn hàm ăn hồ, không biết sợ chết là gì.

"Ờ, bình thường thôi." Bách Dạ lười nói nhiều, hắn không nhận ly nước của Ôn Hàn đưa tới, cúi người bình thản tháo hết đống dây nhợ mắc trên người ra.

Hắn từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ thì chỉ sợ không trở về tên quỷ biên tập kia sẽ chơi trò ngục tối play với hắn thôi.

Ôn Hàn là người bình thường, cậu không có thuật đọc được nội tâm hắn, thấy hắn hành động kỳ quặc như vậy, hoảng hốt, theo bản năng vội đè lại tay Bách Dạ ngăn cản.

Cậu trợn mắt: "Anh đang làm cái gì vậy? Bộ chán sống lắm rồi hả?"

Trước giờ cậu luôn xuất hiện trước mặt mọi người với bộ dạng ôn hoà thân thiện, cho dù bất kể tình huống gì cũng hiếm khi nổi giận như hiện tại.

Chính bản thân cậu cũng thấy kì lạ, cậu không biết vì sao hôm nay lại không kiềm chế được cảm xúc, rõ ràng hắn chỉ là một người xa lạ nhưng Ôn Hàn cảm thấy như đã quen hắn từ rất lâu lắm rồi. Vì thế khi chứng kiến hắn không biết quý trọng sức khỏe mà làm điều ngu ngốc như thế, cậu không hề do dự lao tới ngăn hắn trốn viện về nhà.

Tiếc là Bạch Dạ lại là một tên đầu đất vô tri, mặc kệ cậu ta có ôm eo nhỏ nhẹ dụ dỗ cỡ nào, hắn vẫn nhất quyết cứ muốn tháo cho bằng được mới thôi.

Ôn Hàn phí hết sức, tốn hết hơi vẫn không lay chuyển được ý chí muốn "trốn viện" của Bách Dạ. Cậu túng quẫn không biết nên làm gì tiếp theo, ai mà biết lúc này trùng hợp có một cô y tá đẩy xe thuốc "cót két" đi vào cửa.

Dưới tình thế cấp bách, Ôn Hàn tay nhanh mắt lẹ nhào tới chợp cướp lấy ống thuốc gây mê ghim thẳng vào mông tên nào đấy không chịu an phận dưỡng bệnh.

Y tá bị cướp đồ nghề + nhóm quần chúng bệnh nhân trong phòng mắt tròn mắt dẹt nhìn: " ... "

Bách Dạ mông thình lình ghim ống chích, trên đầu chợt hiện lên hình ảnh anh da đen với dấu chấm hỏi: " ... "

What đờ hợi...

Ầm.

Trước ánh mắt bao người, Bách Dạ lại oanh oanh liệt liệt lăn đùng ra giường hôn mê.

Trước lúc mất nhận thức, hắn không quên tự hỏi chính mình, tự hỏi CMN có ai lần đầu gặp nhau không nói một lời đã tặng một tiêm như cậu ta không? Có không hả? Có không?

...

"Bách Dạ, suốt mấy ngày hôm nay cậu trốn đi đâu hả? Cậu mà không cho tôi một lời giải thích thoả đáng thì không xong với tôi đâu."

Cách xa cái điện thoại còn đang vang vọng giọng nói đang vô cùng tức giận ra.

Bách Dạ xoa mông không biết bị cắm đến bao nhiêu ống tiêm: "Xin lỗi anh nha, mấy ngày nay em nằm viện điều trị, mà lúc đi gấp quá quên mang điện thoại nên mới không kịp thông báo cho anh."

Nghỉ việc không xin phép là hắn sai nhưng hắn đâu có ý định ở lâu thế. Tất cả là do tên thợ bánh đó hết, lần nào trốn viện cũng bị cậu ta bắt được hết.

Haiz, nhắc tới người nọ, tự nhiên hoa cúc lại nhói đau.

Trái với vẻ bề ngoài nho nhã, người kia như ác quỷ đội lốt người vậy.

Biên tập không phải người vô lý ngang ngược, sau khi nghe hắn nói vậy, giọng dịu đi một chút.

"Aiz, cái thằng ngốc này! Chuyện cậu nằm viện nói sớm một chút cũng đâu đến nổi bị tôi mắng oan chứ! Được rồi, mau đi dưỡng bệnh cho tử tế đi! Còn mấy ngày cậu nghỉ coi như tôi cho cậu nghỉ ngơi tìm ý tưởng viết truyện đấy!"

Dứt lời không chờ Bách Dạ ừ hử gì thêm, ông ta tắt máy luôn.

Bách Dạ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màn hình tối thui, không tin được vụi vụi mắt mấy lần xem lại.

Á đù, nói qua loa như vậy cũng được luôn hả?

Nhưng sau đó không đợi hắn vui vẻ được bao lâu, màn hình mới tối om một lát lại sáng lên. Hiển thị trên màn hình là dãy số ám ảnh đến nổi nằm mơ cũng không thể thoát được.

Bách Dạ nuốt nước bọt, do dự một chút mới dám nhấn vào ký hiệu bắt máy. Tim hắn bây giờ đập như sắp nhảy khỏi lồng ngực vậy.

"Bách Dạ nè, lúc nãy tôi quên nói cho cậu biết một chuyện. Giám đốc Hà mấy hôm trước có nói với tôi là cậu viết cuốn sách kia rất ok nên ông ấy ngỏ ý muốn hỏi cậu có thể hợp tác làm cố vấn cho bộ phim sắp tới của ông ta hay không. Lần này tiền hoa hồng lẫn tiền nhuận bút hơn sáu số không đó. Bây giờ thì không cần vội đâu, cứ yên tâm dưỡng bệnh đi rồi từ từ cân nhắc nhé! Bye~"

Lần này là tắt thật. Nhưng Bạch Dạ lại thấy không vui gì mấy. Buồn bực cào cào mớ tóc rũ trước trán, tâm trạng vẫn không thể khá hơn đôi chút.

Ài, coi bộ thời gian sắp tới lại bận kín việc nữa rồi.

...

Ngôi nhà hiện tại Bách Dạ đang ở thật ra là do một người bạn cũ nhượng bán lại với giá rẻ. Nể tình là bạn bè chí cốt nên người đó chỉ lấy mấy trăm triệu, gần như là tặng không luôn cho Bách Dạ làm quà cưới.

Lúc cầm trong tay giấy tờ nhà, hắn còn tính sẽ cho người khác thuê mấy căn phòng trống, hằng tháng gom tiền chơi chơi. Nhưng mà sau khi dọn vào ở được một thời gian, bệnh lười thời kỳ cuối của hắn lại tái phát. Vậy nên ngoại trừ phòng bếp, nhà khách và phòng ngủ phía tây thì hầu như mấy phòng còn trống đều bị hắn biến thành nhà kho đựng mấy thứ đồ linh ta linh tinh.

Chuyện này vốn dĩ cũng lâu lắm rồi, ấy thế mà chả hiểu sao hôm nay hắn chợt nổi hứng muốn thực hiện. Bạch Dạ lần này dường như muốn làm thật, hắn lấy điện thoại ra hết chụp lại bấm máy tính.

Nếu bây giờ hắn cho mướn một phòng, thu nhập tất nhiên sẽ không đáng là bao nhưng mà nhà lớn như vậy chỉ có mình hắn và Đại Ca thì có hơi buồn thật. Thêm mấy năm nữa ở một mình mãi như thế, sớm muộn gì hắn cũng tự kỷ cho xem.

Vì vậy Bách Dạ sau một đêm cân nhắc, quyết định treo tấm biển nhỏ viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trước cổng. "Cho thuê phòng giá ưu đãi. Yêu cầu biết nấu cơm, biết chăm thú cưng và dọn dẹp nhà cửa còn lại bàn sau." Hệt như thuê người giúp việc vậy.

Bách Dạ không nhận ra điều này, trái lại còn cảm thấy rất thành tựu. Ngắm nghía thành quả mất hơn nửa tiếng hắn mới chịu vào nhà. Nào biết vừa đi không bao lâu, có một bóng người đi ngang qua chợt dừng lại trước cổng nhà hắn hồi lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com