Full Creepypasta Jeff The Killer X Reader
Đêm hôm đó, vào lúc kim đồng hồ cùng tụ lại ở một điểm, Jeff đứng tại nơi cao nhất của dãy hành lang dẫn đến cầu thang ở sảnh chính và lẳng lặng nhìn xuống dưới. Bằng đôi mắt đục ngầu và sắc lạnh."Mày đã nói gì với Y/n rồi, Ticci Toby?"Người thanh niên với dáng người cao lớn đứng giữa sảnh, bên cạnh gã là một bức tượng nghệ thuật với thần thái ảm đạm thê lương, đến mức cái đèn pha lê trên tường cũng không đủ để chiếu sáng nó. Khuôn mặt gã vẫn luôn là thái độ thiếu nghiêm túc, khi bị tra hỏi thì gã cũng chỉ nhếch môi đầy mỉa mai."Ôi, người bạn thân mến, cậu đang nói gì vậy?" Toby cười ngả ngớn. "Tôi vừa mới quay về sau nhiệm vụ vất vả của mình thôi mà?""Đừng giả ngu với tao. Mày biết mày đã làm gì." Jeff gằn giọng.Không thèm đóng kịch thêm nữa, gã thanh niên cười váng lên như thể vừa nghe được một câu chuyện vô cùng hài hước. Nếu có ai ở đó chắc chắn đều ớn lạnh bởi âm thanh kì dị phát ra từ cổ họng của gã ta. Bị làm khó chịu bởi giọng cười kinh tởm đó, Jeff cau mày nhìn chằm chặp vào Toby, hắn nghĩ rằng chưa bao giờ mình lại bình tĩnh như lúc này."Được rồi, tôi công nhận, đúng là tôi đã kể cho Y/n một câu chuyện thú vị. À không, phải là vô cùng thú vị." Toby nói trong tiếng cười, gã nheo lại đôi mắt điên cuồng nằm sau lớp kính màu cam. "Chẳng phải cậu rất hưởng thụ khi ngắm nhìn dáng vẻ đau khổ quằn quại của những con người ngu ngốc kia sao? Jeff?"Jeff không trả lời, hắn không phủ nhận điều này. Niềm vui của Jeff luôn luôn là dòng máu đỏ thắm và nỗi sợ đến tột cùng của những kẻ bị hắn nhắm tới. Chẳng phải được đắm mình trong một ngôi nhà được xây bằng bánh kẹo là mơ ước của lũ trẻ con sao? Vậy thì ước mơ của Jeff là máu, được thứ chất lỏng ấm nóng đó bao trọn lấy và nhấn chìm xuống tận đáy cùng của vực sâu tăm tối.Thật đáng sợ, nhưng cũng thật đáng mong chờ.Tuy nhiên, Jeff đang chần chừ. Điều gì cơ chứ? Chính hắn cũng không biết tại sao bản thân mình lại phải băn khoăn vì một thứ gì đó?Trong lúc Jeff đang chìm trong dòng suy nghĩ thì Toby đã đi đến bên cạnh hắn, mùi hương chết chóc tỏa ra nồng nặc từ cơ thể gã ta. Toby nhoẻn miệng cười thân thiết rồi vỗ nhẹ lên vai Jeff, thấp giọng thì thầm."Ồ, tôi quên mất, cậu cũng từng là một con người, nhưng mà là một con người hèn nhát." Toby chậc lưỡi. "À, để tôi nói cho cậu một chuyện cực kỳ hay ho, có một cách có thể giúp cho người tình nhỏ bé ở bên cậu mãi mãi.""Muốn nghe thử không?"Phương pháp để giữ Y/n vĩnh viễn không thể rời xa mình sao? Thật là một ý tưởng hay, Jeff nghĩ, đoạn nhìn sang gã thanh niên với khuôn mặt vô cùng bí hiểm. Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng về "phương pháp" mà Toby nói, nhưng Jeff vẫn lựa chọn theo hướng thỏa hiệp. Dù sao thì cơ hội có thể ở bên người ấy hắn sẽ không bao giờ để tuột khỏi tay."Dẫn đường đi."...Bên cạnh đó, tại căn phòng lớn mà trống trải nơi đặt chiếc ghế bành tô bên cạnh cửa sổ có bộ rèm nhung tối màu. Ánh lửa bập bùng trong lò sưởi bao trùm lên một người đàn ông có dáng người cao lớn, ông ta chậm rãi cử động ngón tay lật sang một trang sách khác, có vẻ như đang hoàn toàn chìm đắm vào trong những con chữ khó hiểu đó."Họ đi rồi." Một giọng nữ có chút gai người cất lên. "Liệu đây có phải là một cách làm hợp lí không?"Người đàn ông cao lớn vẫn không dời sự chú ý ra khỏi trang giấy, âm thanh vang lên như tiếng đàn celo cũ, trầm bổng nhưng ám ảnh: "Trước khi mọi chuyện tệ hơn, thì tất cả đều hợp lí, cho đến lúc này.""Proxy thân mến của ông lại đang hành động theo cảm tính rồi kìa, nhưng thực ra vị chủ nhân đáng kính của hắn ta còn hèn hạ hơn thế. Nực cười thật đấy." Cô gái khi nãy lại lên tiếng, chăm chú dõi theo hai bóng người dần mất hút trong cánh rừng sâu thẳm. "Mà thôi, dù sao thì cũng không liên quan đến tôi.""Jane." Người đàn ông gọi tên cô gái bằng một giọng điệu không mấy vui vẻ. "Hình như sắp tới cô chuẩn bị sang Đức?""Ông muốn hỏi gì, Slender?" Jane nhếch môi hỏi ngược lại."Không có gì, chỉ là muốn xác nhận lại thôi." Slender Man nói."Ha ha, bớt dông dài lại đi Slender. Vai diễn này không hợp với ông một chút nào." Jane bật cười, rồi vươn tay lấy xuống một cuốn sách đã ố vàng trên giá sách. "Tôi sẽ trả lại nó nếu như tôi đọc xong.""Hiếm có đấy, Jane." Slender nghi hoặc, vì ông ta gần như chả bao giờ thấy Jane động vào sách cả, nhất là những quyển sách dày như thế kia."Đó là do ông không biết thôi." Jane mỉm cười, rồi xoay người ra khỏi phòng.∽Giờ kể truyện cổ tích đã kết thúc từ lâu, thế nhưng tôi vẫn không thể dứt ra khỏi dòng suy nghĩ về câu truyện do Jeff tự thay đổi nội dung kia. Thật kỳ lạ nếu như câu truyện đó được gọi là truyện cổ tích, nhưng càng khó hiểu hơn nếu như một bộ truyện ít nhiều có tính chất giáo dục như thế lại xuất phát từ Jeff.Tôi cực kỳ, cực kỳ muốn hỏi Jeff rằng khi anh ta chỉnh sửa cốt truyện thì có tham khảo từ tác phẩm nào hay không. Nhưng mà tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách để giao tiếp với anh ta thì người đã đứng dậy rời đi rồi. Tuy nhiên, ngay sau đó tôi liền nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ trên sàn gỗ. Có vẻ như sau khi bị mất đi thị giác thì tác dụng của những giác quan còn lại đều được phóng đại rõ rệt.Jeff đã quay lại rồi? Tại sao lại nhanh như thế nhỉ?Dòng suy nghĩ trong đầu còn chưa dứt thì đã bị cắt ngang bởi một thanh âm lạnh lẽo. Ai có thể giao tiếp xuyên qua vỏ não ngoài sinh vật bí ẩn và đáng sợ đó chứ?"Con người, chúng ta cần trao đổi một chút."Nghĩ lại khoảng thời gian bị Slender Sickness giày vò làm tôi ớn lạnh, những trận đau đầu chỉ muốn vỡ tung hay chứng trầm cảm kỳ lạ. Tất cả tôi đều không muốn vướng phải thêm một lần nữa. Tôi cố gắng trấn an bản thân và thành khẩn cầu nguyện Jeff mau chóng quay về. Nghe thì rất điên rồ, nhưng lúc này người mà tôi có thể cầu cứu duy nhất chỉ có Jeff. Ít nhất thì anh ta sẽ không để ai gây thương tổn đến tôi."Tự tìm kiếm câu trả lời cho mình lúc này chỉ giống như một con chuột chạy trên bàn quay tròn. Con người, đừng cố gắng nữa." Slender Man nói với giọng điệu trầm tĩnh. "Cuộc đối thoại này sẽ ngắn gọn thôi, để không mất thời gian cho cả hai bên."Tôi có thể cảm nhận được sự hòa hoãn của Slender Man, cảm tính mách bảo rằng ngày hôm nay ông ta tìm đến đây không có ác ý.Thấy trạng thái của tôi đã đỡ căng thẳng hơn, Slender Man tiếp tục nói: "Rất tốt, chúng ta sẽ đến với câu hỏi đầu tiên. Ngươi có nhớ mình đã đến đây bằng cách nào không, con người?"Tôi ngây ngẩn lắc đầu.Thật sự ký ức cuối cùng mà tôi có thể khơi gợi lại là hình ảnh tôi đang đi dạo trên phố cùng bạn bè của mình. Sau đó mọi thứ cứ thế đen kịt lại, cho đến lúc tôi mở mắt ra thì đã thấy mình ở trong căn phòng này. Câu hỏi không ngờ đến này của Slender Man làm tôi hơi bối rối, tại sao ông ta lại hỏi điều này? Thế nhưng nếu Slender Man không nhắc tới thì dường như tôi cũng lãng quên mất vấn đề này. Vì sao mà tôi lại không có bất kỳ ký ức nào về việc này nhỉ?"Ta hiểu rồi. Câu hỏi thứ hai." Slender không tỏ thái độ gì mà tiếp tục vấn đề đang dang dở. "Tại sao ngươi không bị ảnh hưởng bởi 'ta'?"Bị ảnh hưởng bởi ông ta? Lẽ nào điều Slender Man muốn hỏi là vì sao Slender Sickness không ảnh hưởng đến tôi chăng? Mặc dù không hiểu rõ lắm về nguyên lí tác động của nó, nhưng tôi cũng hiểu rằng căn bệnh này đáng sợ đến mức nào. Thế nhưng trong suốt quá trình điều trị tôi không hề được cho uống thuốc hay có một phương pháp nào đặc biệt, tất cả những gì tôi làm chỉ là nằm trên giường và chịu đựng sự ăn mòn của căn bệnh quái gở ấy.Slender im lặng như đã biết được câu trả lời của tôi, ông ta chậm rãi lên tiếng: "Được rồi, như vậy có hỏi thêm cũng không có tác dụng gì. Hãy kết thúc ở đây thôi."Như vậy là xong rồi sao? Tôi còn chưa kịp nhẹ nhõm thì bỗng có một vật gì đấy lạnh toát chạm lên trán. Loại cảm giác lạnh sống lưng này tôi không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa, vì đây chính là thứ mà tôi đã phải đối diện khi lần đầu bị Slender Man bắt gặp trong tòa biệt thự. Thứ sức mạnh vô hình mà đáng sợ ấy dần dần bao trọn lấy cơ thể tôi và từ từ tiêm vào trong một làn khói đen dày đặc."Ngủ đi." Giọng nói trầm bổng len lỏi qua trí não tôi, làm nhòe đi mọi tri giác.Toàn thân tôi mất đi toàn bộ sức lực và đổ ập xuống giường, giống như con rối bị cắt đứt sợi dây điều khiển, tôi chẳng còn hơi sức đâu mà run sợ nữa. Và rồi, bằng một cách nào đó, tôi cảm thấy tâm trí mình chậm lại và trống rỗng. Cứ như thế tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bị bóng đêm đen kịt che phủ, mà thứ duy nhất tôi "nhìn" thấy, chỉ là một bóng lưng cao lớn lãnh đạm.Tất cả đều kết thúc một cách mơ hồ như thế.Dường như tôi đã mơ một giấc mơ thật dài, thật mông lung nhưng lại vô cùng tươi đẹp. Người thanh niên ấy dịu dàng nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đi men theo một con đường mòn trong rừng. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống xen qua từng tầng lá, để lại những mảnh vụn lấp lánh trên cỏ cây. Không gian rộng lớn tĩnh mịch khiến tôi cảm giác như trên thế giới này chỉ còn hai người chúng tôi. Tiếng lá xào xạc theo từng bước chân của chúng tôi, và thanh âm ấy dần trở nên dồn dập. Chúng tôi bắt đầu vội vàng, tôi bị người thanh niên kéo đi một cách thô bạo mà không hiểu lí do tại sao.Giống như cả hai đang chạy trốn khỏi một thứ gì đó.Và rồi người thanh niên đột ngột dừng lại và ngập ngừng đối mặt với tôi, thế nhưng hình ảnh trước mắt tôi như bị bôi mờ đi không thể nhìn rõ được ngũ quan của người này. Thứ duy nhất tôi có thể nhìn ra là người thanh niên đang mấp máy môi nói gì đó. Còn chưa đoán được người này muốn nói gì với mình, thì hai bàn tay đang nắm chặt đã bị đối phương buông ra.Tôi có thể cảm nhận rõ sự hụt hẫng, thất vọng, kinh hãi trong lòng mình. Vươn tay ra định níu lại người thanh niên kia nhưng lập tức bị tránh đi, hành động của người này đã hoàn toàn làm tôi vỡ vụn. Cuối cùng thì người thanh niên ấy xoay người bước đi thẳng một mạch về hướng ngược lại, dù tôi có gào lên đến khản cổ thì con người tồi tệ ấy vẫn không một lần ngoảnh lại.Bỗng một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện vòng qua bả vai tôi, cả người tôi như được bao trọn vào trong lòng của ai đó. Giọng nói khàn đục cất lên, hòa lẫn với tiếng gió thổi tung lớp lá khô dưới đất khiến thính giác tôi bị hỗn loạn.[...]Anh ta nói gì vậy?[Chúng ta][Về nhà thôi.]...Từ lúc tỉnh dậy, trong lồng ngực tôi như đang có một thứ gì đó đè nặng xuống. Tâm trạng nặng nề khiến tôi chỉ muốn nằm xuống và cuộn tròn lại trong ổ chăn, như để trốn tránh mà cũng như để hòa hoãn chính mình. Cảm giác bất an này từ đâu mà có?Đầu ngón tay chạm lên lớp băng gạc trên cổ, chất vải thô mềm mại bao bọc lấy cổ tôi, che đi vết thương xấu xí nhưng cũng như muốn siết chết tôi trong sự che chở ấy. Suy nghĩ này khiến tôi khó chịu. Từ khi nào tôi lại nghĩ đến những điều đáng sợ như thế? Chắc chắn là do tôi đã ở cái nơi quái quỷ này quá lâu rồi.Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua từ khi tôi bị đưa đến đây, khi một con thú hoang bị giam cầm trong một cái lồng nhỏ lâu dài thì móng vuốt của nó sẽ bị mài mòn một cách chậm rãi. Tôi đang lo sợ rằng rồi đến một ngày tâm trí tôi sẽ không còn minh mẫn nữa, những ký ức kinh khủng trước kia sẽ dần bị chìm vào quên lãng. Như thế thì tôi sẽ chẳng thể ghi nhớ được điều gì để mà bắt thủ phạm phải trả giá.Nhớ lại câu chuyện mà Toby đã kể cho mình, tôi cố gắng để bản thân chìm vào trong hồi ức hạnh phúc với gia đình với hy vọng bằng một cách nào đấy, tôi sẽ lấy lại được nỗi căm hận của mình. Căm hận sao? Căm hận cái gì? Căm hận Jeff đã thất hứa và để Toby làm hại bố mẹ mình sao? Hình như tôi đã quên mất điều gì đó rất quan trọng.Tôi bất động, móng tay cấu lên lớp băng vải trong vô thức.Làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao mới được? Cảm giác như những thứ tôi từng nắm trong tay hiện đang dần tan biến vào vực sâu. Không gian xung quanh quá tĩnh lặng, yên ắng đến mức tôi không dám thở mạnh, và rồi hình như có một đôi tay bóp lấy cổ tôi và siết chặt. Cũng có thể là thật, hoặc có thể là ảo giác. Nếu là thật thì sao? Mà nếu là ảo giác thì sao?Chỉ trong một khoảnh khắc khi hơi thở sắp tắt lịm, hai bàn tay đang siết lấy cổ mình bị kéo ra bởi lực rất mạnh, nháy mắt lấy lại được hơi thở, tôi nằm ngửa trên giường dồn dập hô hấp, giống như con cá mắc cạn cố gắng trao đổi chút oxi cuối cùng trong mang của nó. Thảm hại vô cùng.Tôi vừa tự siết cổ mình? Tại sao tôi lại làm như thế? Có phải tôi đã dần trở nên mất phương hướng và vô thức tìm đến cái chết như một sự giải thoát?"Y/n, hít thở đều nào."Một giọng nói quen thuộc xuất hiện, giống như sợi lông chim trắng ngần giữa màn đêm u tối mà tôi vẫn luôn tìm kiếm. Vội vàng vươn tay nắm lấy bóng hình mờ nhạt ấy như cọng cỏ cứu mạng, tôi trấn tĩnh làm theo thanh âm ấy và dần dần lấy lại được nhịp thở.Anh ta về rồi."Em đang làm gì vậy, Y/n? Em muốn chết à?" Jeff thấp giọng hỏi, lòng bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve tóc tôi.Tôi ngây ngẩn lắc đầu, tại sao Jeff lại hỏi như thế? Tôi vừa làm hành động gì chạm đến giới hạn của anh ta à?"Tôi đã từng nghĩ rằng em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi." Jeff nói rất khẽ, giống như đang nói với bản thân mình. "Thế nhưng cho đến hiện tại thì tôi nhận ra rằng đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của một mình tôi. Hóa ra em vẫn có thể rời xa tôi nếu như tôi không giữ em lại thật chặt bên mình.""Có thể đây là một sự lựa chọn điên rồ." Anh ta tiếp tục lẩm bẩm. "Thế nhưng đây là phương án thích hợp nhất hiện tại."Ý anh ta là sao?∽Nói đoạn, Jeff thò tay vào túi áo lôi ra một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong đựng đầy những viên thuốc con nhộng màu đỏ như máu. Lấy ra một viên và để bên môi người ấy, Jeff kiên nhẫn giải thích khi thấy Y/n mím chặt môi: "Loại thuốc này có thể giúp em thấy khá hơn, há mồm ra."Cánh tay yếu ớt ấy vươn lên cản lại viên thuốc bên môi, người ấy nghiến chặt răng và quay đầu đi để né tránh. Jeff không hiểu được, hắn đã nói rằng viên thuốc này sẽ giúp Y/n, nhưng tại sao người ấy lại không nghe lời hắn?Thứ xúc cảm vặn vẹo dần hình thành từ hạt giống đã được gieo xuống trước đó, Jeff hít thở một cách nặng nề, chỉ thấy lồng ngực mình nhức nhối như bị dìm xuống đáy biển. Bàn tay hắn run lên như đang cố gắng kiềm hãm điều gì đó, Jeff sử dụng nốt chút kiên nhẫn cuối cùng của mình để dỗ dành người ấy.Nhưng đáp lại sự châm chước hiếm hoi lại là một cái gạt tay không nặng không nhẹ. Mu bàn tay của người ấy sượt qua gò má Jeff làm hắn khựng lại, cả căn phòng như bị bấm nút tạm dừng. Tròng mắt hằn lên tia máu đỏ, Jeff khẽ cựa ngón tay đã cứng còng làm viên thuốc rơi xuống giường. Sự yên lặng bao trùm hai người, như một tấm kính mỏng chỉ cần đụng nhẹ là sẽ vỡ vụn.Jeff có thể nhìn thấy người ấy đang kháng cự, giống như Y/n đã biết thứ thuốc ma quỷ hắn đang cầm trên tay có ý nghĩa như thế nào."Ngoan nào, nghe lời tôi, Y/n. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau."Khuôn mặt tội nghiệp ấy tràn ngập vẻ buồn bã và không cam tâm, nhưng Jeff lại lựa chọn lảng tránh nó. Kiên quyết đẩy viên thuốc vào miệng Y/n, rồi bịt miệng người ấy lại để viên thuốc không bị đẩy ra ngoài. Jeff nghiến chặt rằng nhìn thẳng vào bộ dạng khổ sở của người đang nằm trong vòng tay mình, hỗn loạn và mỏi mệt.Và rồi thật ngoài dự đoán, người ấy chầm chậm buông ra bàn tay đang nắm chặt lấy áo Jeff, tựa như đã từ bỏ chống cự. Còn chưa kịp phản ứng lại thì khuôn mặt Jeff được áp vào một làn da mềm mại nhưng lạnh giá. Đôi môi người ấy nhợt nhạt run rẩy mấp máy, như đang nói gì đó, mà cũng như đang cố gắng hít lấy từng hơi thở khó nhọc."Em nuốt thuốc rồi?" Jeff trợn mắt. "Em biết viên thuốc ấy là gì, nhưng em vẫn nuốt nó?"Hô hấp của người ấy dần trở nên yếu ớt, thế nhưng bàn tay vẫn cố chạm lên từng đường nét trên khuôn mặt Jeff. Chậm rãi, tỉ mỉ, như một người nghệ sĩ đang tán thưởng tác phẩm nghệ thuật quý giá."..." Hắn im lặng không biết nghĩ gì, rồi lên tiếng. "Đúng vậy, là tôi giết em."Đỡ lấy cánh tay đang run lên của người ấy, Jeff dịu dàng hôn lên, từng cái, từng cái một, nhẹ nhàng mà lưu luyến."Nếu tôi không giết em, em sẽ tự mình tìm đến cái chết."Thế rồi hắn nhấc tay vuốt lên mái tóc rối bời của người ấy, dùng ngón tay đùa nghịch những lọn tóc nhàn nhạt hương thơm mà bản thân mê đắm. Người ấy vẫn nằm trong vòng tay của Jeff, yên tĩnh và ngoan ngoãn như chưa bao giờ thay đổi."Chỉ khi em chết, em mới không thể rời xa tôi." Jeff thấp giọng thủ thỉ.Cuối cùng, Jeff nâng khuôn mặt tái nhợt của người ấy lên, lưỡi hắn cứng còng không thốt lên thành lời. Các viên thuốc còn lại nằm trong hộp như đang nóng lên, đỏ rực, tựa như ngọn lửa đã thiêu đốt Jeff vào ngày hôm ấy. Nỗi kinh hoàng như một cái bóng đen vụt qua tròng mắt gã rồi biến mất, thế nhưng vẫn để lại hậu quả xấu xí và tăm tối.Tâm trí Jeff đang loạn thành một đống, giống một nắm tơ bị cố tình vò loạn lên và không tìm cách để gỡ rối nó. Hắn rền rĩ, âm thanh ai thán của một con sói điên rồ mà ngu xuẩn, hay là của một con chim non dại dột mà tham lam?Hắn, sẽ không hối hận.Rốt cục thì, ai mới là kẻ bị dày vò?...Ngày hôm đó, khóm hoa dưới vườn đã nở rộ, mùi hương nhàn nhạt bay lên len qua chấn song cửa sổ vào trong phòng. Căn phòng vẫn là dáng vẻ đơn điệu như thế, rèm cửa khẽ lay động trong gió, ánh nắng sớm mai hắt lên chiếc chăn màu trắng tinh khiết.Cửa gỗ chuyển động, một bóng người cao lớn bước vào, tay đẩy theo một chiếc xe để đồ ăn. Bữa sáng là bánh kếp kem tươi cùng cacao nóng, khi ăn xong họ sẽ cùng nhau ngồi bên cửa sổ đọc sách.Người thanh niên với mái tóc đen lòa xòa hơi cúi người, kính cẩn hôn lên vầng trán của người nằm trên giường, giọng nói trầm khàn như cây vĩ cầm cũ kĩ, đầy âu yếm, đầy ngọt ngào."Ăn sáng nào, tình yêu của tôi."
HẾT CHAP 12
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com