TruyenHHH.com

Full Creepypasta Eyeless Jack X Mc To The End


Chỉ trong vòng một tuần, cô bé đã cao đến cằm tôi, mỗi lần tôi cúi xuống là có thể chạm tới mái tóc nâu mềm mại ấy.

Thế nhưng khoảng cách ngày càng ngắn lại, đồng nghĩa với việc thời khắc ấy sẽ sớm đến. Không thể tránh khỏi, không thể thay đổi bất cứ điều gì để có thể cứu vãn nổi sự sống đã bị nguyền rủa. Việc duy nhất mà tôi có thể làm vào lúc này chính là ở bên cạnh Pencil.

Như mọi khi.

"Pencil, nhóc lại cao hơn rồi." Dr.Smiley nhếch mép, cuộn lại cái thước dây và cất vào trong ngăn kéo. "Tình trạng cơ thể cân bằng, nhưng ta nghĩ nhóc không nên ở trong nhà nhiều."

Pencil ngẩng lên nhìn Dr.Smiley với đôi mắt xanh biếc của mình và lắc đầu. "Em muốn ở cùng với anh Jack..."

Lập tức ánh nhìn sắc nhọn của tên bác sĩ quái dị kia đã chuyển sang tôi, hắn mỉm cười nhạt nhẽo. "Vậy thì đành phải nhờ Eyeless Jack đưa nhóc ra ngoài vậy. Cậu sẽ đưa Pencil ra ngoài, đúng không?" Câu sau toả ra một luồng sát khí nồng nặc khiến tôi phải nhíu mày.

Hắn ta đang uy hiếp tôi sao?

Đầu ngón tay rục rịch chuẩn bị sờ vào cán dao giắt trong thắt lưng thì bỗng nhiên có một thứ mềm mại ấm nóng đặt lên trên, tôi ngừng lại hành động của mình và nhìn người đứng trước mắt mình. Pencil rụt rè giữ lấy ngón tay tôi và khẽ mấp máy môi, nhưng một lát sau cô bé mới lên tiếng.

"Anh, anh Jack... Mình có thể đi dạo không?" Pencil lắp bắp. "Trong, trong khuôn viên biệt thự là được rồi ạ..."

"Jack, tôi nghĩ tốt nhất cậu nên đưa Pencil xuống dưới thị trấn. Lần trước nhóc nói rằng rất thích bánh ngọt ở tiệm bánh trong thị trấn đúng không?" Câu sau là Dr.Smiley thích thú hỏi Pencil.

Nhìn bộ dạng bối rối kèm hoảng hốt của Pencil, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là làm thế nào để lấy cái bánh ngọt giống như lần trước cho cô bé ăn. Chẳng phải Dr.Smiley đã nói rằng Pencil rất thích cái bánh đó sao?

"Tối nay, tôi, sẽ đưa em đi. Vào thị trấn." Tôi nói.

"Nhưng, như vậy có được không ạ? Em sẽ, không làm phiền anh chứ?" Pencil vân vê mép áo, mím môi lo lắng hỏi.

"Được."

Nhận được câu trả lời, Pencil vui sướng cười rộ lên, đôi mắt xanh biếc như đáy biển ấy loé lên nhưng tia sáng lấp lánh như hàng triệu vì tinh tú mà tôi chỉ có thể nhìn thấy trên nền trời mùa hè trong cánh rừng rậm rạp kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như những đám mây cuối ngày, đỏ rực và mỏng manh.

Để cho Pencil trở về phòng, tôi bị Dr.Smiley giữ lại để trao đổi riêng. Về vấn đề tập tài liệu thì không có bất cứ trục trặc gì, Dr.Smiley nói rằng tôi đã lấy được bản tài liệu gốc về cho hắn. Và điều này làm tôi càng cảm thấy kì lạ.

Tại sao bản tài liệu gốc ấy lại có thể dễ dàng cướp đi như vậy? Mà cô gái ở trong phòng chứa két ấy là ai? Vì lí do gì mà cô ta lại giúp tôi? Hành động ấy chứa đựng động cơ gì?

Giọng nói trầm khàn của Dr.Smiley đã kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Vaccine tôi vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, riêng vấn đề này thì cậu không nên vội vàng, chỉ một sai sót nhỏ có thể dẫn đến hậu quả vô cùng khôn lường." Dr.Smiley trả lời. "Thời gian sắp tới tình trạng cơ thể của Pencil sẽ ổn định hơn, cậu không nên làm gì đó gây tác động xấu đến tâm lý cô bé là tốt nhất."

"Hiểu rồi." Tôi gật đầu, và xoay người rời khỏi căn phòng ngập mùi thuốc sát trùng dưới tầng hầm.

Tay chạm lên trán, vết thương đã khỏi một cách bất thường nhưng điều khiến tôi quan tâm hơn là kể từ đêm hôm ấy, tôi không còn gặp mặt Slender Man trong biệt thự. Không một ai biết ông ta đã đi đâu, làm gì, thậm chí tôi còn có cảm giác rằng sự tồn tại của Slender Man là không có thật.

Hướng tầm mắt ra ngoài vườn, qua khung cửa sổ cổ kính đóng bụi dầy đặc, tôi có thể nhìn thấy một nhỏ khu vườn khác biệt hoàn toàn với tất cả các khu vườn xung quanh trong khuôn viên biệt thự.

Những khóm hoa hướng dương nở rộ, từng cánh hoa vàng tươi xếp xen kẽ nhau như một cái đĩa lớn. Chúng đang vươn lên và hướng về phía ánh mắt trời trên cao. Đúng là một loài hoa kì lạ.

Có lẽ nào, ông ta đi gặp "người ấy" chăng? Tôi tự hỏi.

Tối hôm đó...

Lần này đi xuống thị trấn tôi không đưa Seed Eater đi cùng, vì con vật này đi kiếm ăn ở một nơi khác rồi. Cùng Pencil đi men theo con đường mòn vắng vẻ dẫn xuống thị trấn, khi tôi rời khỏi biệt thự thì cũng đã gần nửa đêm, mọi thứ xung quanh đều đã yên ắng và thuận tiện cho việc di chuyển.

Đi lại con đường lần trước dẫn Pencil theo, tôi chú ý quan sát động tĩnh xung quanh và thả nhẹ bước chân, dần dần tiến đến gần tiệm bánh. Tuy tôi đã đến đúng vị trí, thế nhưng chỗ đáng nhẽ ra phải có một tiệm bánh, thì thay vào đó lại là một cửa hàng gì đó.

Tôi quay lại nhìn Pencil vẫn luôn bám sau lưng mình. "Không phải chỗ này."

"Em nghĩ là... Tiệm bánh đó đã đóng cửa hoặc chuyển đi rồi?" Pencil níu lấy tay áo tôi. "Hay, hay là mình về đi anh, em thực ra cũng không thích ăn bánh lắm."

"..."

"Anh, anh Jack?"

"Đi thôi." Tôi gật đầu, đoạn chuyển tay nắm lấy cổ tay Pencil. "Đi tìm."

"Nhưng... anh Jack... ý em là..." Pencil liền dùng hết sức lực của mình kéo tay tôi lại, cô bé khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Em, em không muốn ăn bánh nữa, mình về biệt thự được không ạ?"

Pencil không muốn ăn bánh nữa? Có thật không? Nhưng Dr.Smiley nói là cô bé rất thích ăn bánh ở cửa hàng này.

...

Buổi sáng hôm đó bắt đầu bằng thanh âm thật khẽ vang bên tai, hơi ấm phảng phất nơi đầu ngón tay và mùi hương thoang thoảng lướt qua chóp mũi. Tôi chống tay vịn trên cái ghế và đứng dậy, ngoảnh đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, tôi nhận ra rằng hôm nay là ngày Pencil có lịch hẹn tái khám với Hannibal.

Vơ tay lấy chiếc mặt nạ màu xanh đục và đeo lên mặt, tôi sải chân bước xuống dưới tầng, đi thẳng đến phòng bếp, một bóng lưng nho nhỏ chạy đi chạy lại, bận rộn như chú chuột nhỏ đang tích trữ đồ ăn cho kì ngủ đông dài dằng dặc.

"Anh Jack, chào buổi sáng." Pencil mím môi mỉm cười ngượng ngùng, trên tay cô bé là một vật có tên là vỉ lật trứng. "Em, em đang chuẩn bị bữa sáng, anh đợi một lát, được không ạ?"

Gật đầu thay cho câu trả lời, tôi ngồi xuống cái ghế kê đối diện với phòng bếp và bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Bên ngoài vườn hướng dương vẫn xoè rộng tán hoa của mình ra đón ánh nắng hiếm hoi của một ngày đầu đông rét buốt.

Chỗ thực phẩm của con người tôi đã phải nhờ người đi lấy về và cất vào trong hộc tủ nhà bếp cho Pencil sử dụng. Dr.Smiley đã dặn rằng tôi cần phải chăm sóc cô bé chu đáo, nhưng như thế nào mới là chu đáo thì tôi không biết. Chỉ cần không để Pencil bị đói, như thế là ổn. Đúng không? Bởi vì đối với Seed Eater thì như thế là đã quá đủ.

Mùi thức ăn của con người xộc vào khí quản làm tôi cau mày, nhìn theo tay Pencil bê đến, trên cái đĩa bày một số vật có hình tròn chồng lên nhau và có màu vàng đậm. Bên trên cái chồng ấy có một miếng hình vuông nhỏ màu trắng, hơi nóng từ đó toả ra trong không khí.

Thứ gì đây? Con người luôn ăn những thứ mà tôi không thể nào lí giải nổi.

"Là bánh kếp đấy, ở nhà cô giáo đã làm cho em ăn vào buổi sáng, ăn cùng với sữa tươi sẽ rất ngon..." Pencil mỉm cười, cô bé cầm dao nĩa lên và bắt đầu ăn.

Đã quen với khẩu vị của tôi nên Pencil không còn muốn tôi ăn thử những món ăn của con người nữa, và điều này làm tôi rất hài lòng.

Âm thanh leng keng từ dao nĩa va chạm lên đĩa khiến tôi cảm thấy buồn ngủ và chán chường. Mùi thức ăn của con người thật khó ngửi, thời tiết làm tôi khó chịu, chờ đợi không phải là việc mà tôi có thể làm cho đến cuối cùng.

Trong lúc ăn, đôi khi Pencil sẽ ngừng lại một lát và ngập ngừng nhìn tôi, cô bé hình như muốn nói gì đó với tôi, nhưng rồi lại thôi. Mà tôi cũng không hỏi Pencil muốn nói gì, tôi nghĩ rằng cho đến lúc thích hợp thì cô bé sẽ tự nói.

Đợi Pencil ăn xong bữa sáng, tôi lại đưa cô bé xuống phòng làm việc của Dr.Smiley dưới tầng hầm để kiểm tra sức khoẻ như mọi ngày. Hôm nay căn phòng ấy không khác gì một bãi rác khổng lồ với vô số những tờ giấy nháp bị xé nát hay vo viên vứt tứ tung khắp nơi.

Có vẻ như đêm qua là một khoảng thời gian không dễ dàng gì với Dr.Smiley.

"Chào buổi sáng, Dr.Smiley..." Pencil ló đầu ra từ sau lưng tôi.

"Sáng rồi sao?!! Chết tiệt... thế mà tôi lại ngủ quên mất!!!"

Dr.Smiley trợn mắt vùng dậy khỏi đống giấy tờ ngập ngụa, hắn điên cuồng lật giở tập tài liệu trên bàn, miệng thì không ngừng lẩm bẩm cái gì đó. Nhìn bộ dạng của hắn thì chắc chắn phải một lúc sau mới có thể làm kiểm tra sức khoẻ cho Pencil, tôi mất kiên nhẫn nhíu mày.

Căn phòng dưới hầm này quanh năm suốt tháng không có một tia mặt trời nào chui lọt, không khí u ám tăm tối càng là cơ hội cho những sở thích quái đản của tên bác sĩ kia phát huy đến mức tối đa.

Vô số các lọ thủy tinh chứa bộ phận cơ thể con người được đặt kín kệ tủ và một số cái còn vứt la liệt dưới sàn nhà. Cầu mắt trôi nổi trong chất dịch bảo quản như đanh chằm chằm vào tôi dưới ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn, nó mang màu sắc đậm đặc và đẹp đẽ giống như màu của giọt máu tinh khiết nhất.

Đợi đến khi Dr.Smiley xong việc thì cũng đã quá trưa, giờ hẹn đã tới gần nên hắn chỉ làm một số kiểm tra đơn giản cho Pencil. Lúc chuẩn bị ra khỏi biệt thự, Dr.Smiley đưa tôi một cái hộp nhỏ bằng kim loại và nhờ đưa cho Hannibal.

"Đây là thứ rất quan trọng." Hắn đã nói như thế.

Hình như đối với việc đi đến nơi điều trị tâm lí của Hannibal Pencil không hào hứng cho lắm. Con bé sợ gì sao?

Cánh cửa gỗ đậm màu trước mặt dần dần mở ra, Pencil im lặng nép vào sau lưng tôi. Người đàn ông cao lớn lịch thiệp xuất hiện sau cánh cửa, trên môi treo nụ cười tiêu chuẩn của giới quý tộc thượng lưu.

"Chào mừng trở lại, tiểu thư." Hannibal mỉm cười và nhìn sang tôi. "Và chàng kị sĩ của tiểu thư nữa chứ nhỉ. Nào, xin mời vào bên trong, tôi đã chuẩn bị sẵn trà cho hai người rồi."

...

[ Ngày 20 tháng 11 năm 19xx.

Kể từ ngày Slender đi đã được một tuần, tôi vẫn không liên lạc được với ông ấy.

Slender nói rằng có việc bận và cần phải vắng mặt vài ngày, nhưng đó là việc gì?

Ngày hôm nay vẫn bình thường như mọi khi, đám trẻ ở trại trẻ rất ngoan và hiếu động.

Tuy mùa đông nhưng nền trời vẫn có chút ánh nắng, tuyết trên cành cây vẫn chưa tan hết...

Ngày 24 tháng 11 năm 19xx.

Buổi tối Slender đã xuất hiện trước cửa số phòng tôi, ông ấy mang theo một đứa trẻ trên tay.

Con bé nhìn còn khá nhỏ, chắc cũng chỉ mới 6, 7 tuổi gì đó. Slender đã nói rằng con bé sẽ bảo vệ tôi.

Khi đó tôi đã bật cười, một đứa trẻ có thể làm gì cho tôi cơ chứ? Thế nhưng tôi vẫn ôm lấy cô bé từ tay Slender vào lòng mà không hề thắc mắc về sự hiện diện của cô bé. Sáng mai tôi sẽ đưa cô bé đến trại trẻ, ở đó có khá nhiều những đứa trẻ trạc tuổi nên có lẽ cô bé sẽ rất vui...

Ngày 30 tháng 11 năm 19xx.

Hôm nay một trận mưa tuyết đã đổ xuống.

Fran là một đứa trẻ khá trầm lặng, con bé không tham gia bất cứ nhóm bạn nào trong trại trẻ và cũng không hay thể hiện thái độ của mình. Điều đó khiến tôi vô cùng lo lắng.

Tôi đã nói chuyện với Fran, con bé tuy ít nói nhưng suy nghĩ vô cùng rành mạch, tôi đã biết được rất nhiều chuyện khi nói chuyện với Fran.

Fran được Slender đưa về từ một trụ sở nghiên cứu của loài người, hay nói đúng hơn là Slender đã bắt cóc con bé. Ở trụ sở nghiên cứu ấy Fran là một mẫu vật, mỗi tuần đều có một người đến tiêm một thứ dung dịch gì đó màu vàng kim vào cơ thể, sau đó cả người rất đau, tưởng chừng như bị xé nát ra làm nhiều mảnh.

Và con bé đã hứa với Slender rằng nó sẽ bảo vệ tôi nếu như được rời khỏi trụ sở nghiên cứu đó.

Tôi thực sự rất bối rối, tôi không biết điều mà Slender làm có đúng hay không... Nhưng Fran là một đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng yêu, tôi sẽ bảo vệ cô bé...

Ngày 13 tháng 12 năm 19xx.

Tôi phát hiện ra Fran là một đứa trẻ tự lập, tuổi còn nhỏ nhưng cô bé có thể tự mình làm khá nhiều việc mà không cần phải nhờ đến người lớn trợ giúp.

Nhiều lúc tôi đã tự hỏi rằng trước khi bị bắt vào trong trụ sở nghiên cứu ấy, Fran đã có một cuộc sống như thế nào? Gia đình của cô bé hiện nay còn sống không? Cô bé có anh chị em hay không?

Nhưng điều đó tôi sẽ không nhắc đến trước mặt Fran, tôi biết rằng đó sẽ là một việc tàn nhẫn đối với cô bé...

Ngày 24 tháng 12 năm 19xx.

Không khí năm mới đang đến gần, mọi người ai cũng vô cùng hào hứng.

Slender đã gửi cho tôi một cái khăn len màu trắng kèm theo một bó hướng dương nở rộ, ông ấy viết trong thư là cái khăn có màu giống như tuyết và hy vọng tôi sẽ thích nó.

Fran thì tặng cho tôi một con thỏ có bộ lông trắng muốt cô bé bắt được trong rừng.
Tôi rất hạnh phúc.

Cầu Chúa ban phước lành...

Ngày 1 tháng 1 năm 19xy.

Slender đã đến gặp tôi vào ngày đầu tiên của năm mới, trên tay ông là một cái giỏ chứa đầy quả dại.

Chúng tôi đã trao đổi với nhau rất nhiều thứ, về cả Fran.

Slender nói rằng cô bé bị bắt đi từ khi còn nhỏ, dự án thí nghiệm mà cô bé phải làm mẫu vật là một dự án nghiên cứu nhằm để nâng cao tầm vóc của con người. Đối với tôi, đó chỉ là một dự án vô cùng tàn độc và dã man, hy sinh biết bao sinh mệnh vô tội chỉ để hoàn thành ước mơ xa vời của đám người ảo tưởng đó...

Ông còn nói rằng, Fran đang có dấu hiệu của quá trình biến đổi gen do vaccine tiêm vào trong cơ thể gây nên, tôi cần phải chú ý đến con bé hơn...

Ngày 15 tháng 1 năm 19xy.

Tròng mắt của Fran đang dần biến đổi, ban đầu mắt cô bé có màu nâu như màu gỗ thông, nhưng hiện nay nó đang chuyển sang một màu sắc khác. Xanh thẳm tựa đáy biển sâu.

Và cả mái tóc đen bóng đó cũng chậm rãi nhạt màu dần. Slender nói rằng đó là dấu hiệu của sự thay đổi về sắc tố trong cơ thể.

Kể từ ngày đó, Fran trở nên càng trầm mặc khép kín, cô bé không còn giao tiếp với ai, kể cả tôi...

Ngày 23 tháng 1 năm 19xy.

Lần đầu tiên khả năng của Fran được kích hoạt.

Cô bé có thể điều khiển và chi phối những vật sống xung quanh mình trong phạm vi giới hạn. Sự kiện đó đã làm Fran hoàn toàn suy sụp, cô bé tự coi mình là kẻ quái dị rồi nhốt mình trong phòng...

Ngày 5 tháng 2 năm 19xy.

Fran không thể chịu nổi khả năng của mình và bị rối loạn tâm lý. Viện trưởng đề nghị đưa cô bé vào trong bệnh viện khoa tâm thần.

Tôi không đồng ý và tiếp tục nuôi nấng chăm sóc cho Fran tại nhà của mình...

Ngày 4 tháng 3 năm 19xy.

Fran liên tục tự làm thương mình bằng những vật sắc nhọn, hoặc tự cắn vào cổ tay, Slender đã cương quyết đưa cô bé vào bệnh viện giữa đêm khuya.

Ông nói rằng điều đó sẽ tốt cho tôi và Fran.

Tôi không thể bảo vệ được cô bé...

Ngày 27 tháng 3 năm 19xy.

Kể từ khi Fran bị chuyển vào bệnh viện, tôi cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng trở nên rã rời mệt mỏi, đôi lúc còn bị chảy máu cam và ù tai.

Tôi nghĩ rằng mình chỉ bị do công việc và tâm trạng ảnh hướng đến sức khoẻ mà thôi, nhưng thực chất nó lại không phải như thế...

Ngày 7 tháng 4 năm 19xy.

Tôi đã đến thăm Fran vào ngày nghỉ, cô bé ngẩng lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống bức tranh đang vẽ dở.

Tôi không nói chuyện được với Fran bằng bất cứ cách nào, cô bé đối với tôi giống như một người xa lạ, hay thậm chí là một vật chết.

Nhưng sau khi trở về nhà, tôi lại cảm thấy toàn thân trở nên thoải mái nhẹ nhàng, mắt không còn bị mờ và đầu óc đã hết choáng váng. Không lẽ việc gặp gỡ Fran lại có tác động mạnh như thế với tôi?

Điều đó chứng tỏ rằng Fran là một điều vô cùng quan trọng đối với tôi...

Ngày 29 tháng 6 năm 19xy.

Sau một khoảng thời gian tôi đến viện thăm Fran thì cô bé đã chịu giao tiếp với tôi, thế nhưng tôi lại nhận ra rằng sự có mặt của mình đã gây ảnh hưởng đến sự sống của Fran.

Slender đã nói rằng, thể chất của Fran rất đặc biệt, cô bé có thể thu hút và hấp thu chất phóng xạ của ông vào trong cơ thể. Và để kéo dài thời gian của ông và tôi, Slender đã đem Fran đến bên tôi, thay tôi chịu đựng sự dày vò của chất phóng xạ ấy.

"Con bé sẽ bảo vệ em."

Lần đầu tiên, tôi và Slender đã cãi nhau, ông ấy không hiểu được thứ gì gọi là lòng thương cảm...

Ngày 17 tháng 8 năm 19xy.

Tôi ngừng hẳn việc đến thăm Fran hàng tuần và vùi mình vào trong công việc. Quả không ngoài dự đoán, không có Fran, chất phóng xạ của Slender đều tập trung trên người tôi và chậm rãi thẩm thấu vào trong cơ thể.

Slender đã ép tôi đến gặp Fran để cô bé hấp thu chất phóng xạ khỏi người nhưng tôi đã không đồng ý. Lúc đó Slender chỉ nâng tay lên và vuốt nhẹ má tôi, tôi có cảm giác rằng ông ấy đã rất buồn bã.

Nhưng tôi không muốn người khác phải gánh chịu đau khổ thay cho mình...

Ngày 20 tháng 11 năm 19xy.

Một ngày hiếm hoi mà trí não đủ sáng suốt để viết nhật kí.

Người chăm sóc cho tôi là y tá Ann, tuy không nhìn rõ nhưng tôi thấy rằng cô ấy là một nữ y tá vô cùng tận tụy.

Những lúc ngồi bất động trên giường như thế này tôi lại nhớ đến Slender. Tại sao ông ấy không đến thăm tôi? Tôi muốn gặp Slender, rất muốn gặp ông ấy. Thời gian không còn nhiều nữa rồi...

Ngày 6 tháng 12 năm 19xy.

Tôi muốn chạm đến những đám mây, muốn được đắp người tuyết ba tầng, muốn được đi hái những quả thông trên cành cây cao...

Thế nhưng, cơ thể tôi không thể chống đỡ thêm được nữa... ]

CONTINUED

...

Video: Yesterday Once More - The Carpenters

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com