TruyenHHH.com

Full Creepypasta Eyeless Jack X Mc To The End


Vị bác sĩ còn đang bận thưởng thức đống mẫu vật đẹp đẽ trong lọ thủy tinh nên không kịp phản ứng với những gì xảy ra, tôi nâng Pencil đặt lên giường và kéo Dr.Smiley còn đang ngẩn người đi đến.

Máu đỏ chảy ra nhoe nhoét trên ga trải giường trắng toát, đương nhiên áo tôi lúc này đã bị nhiễm một tầng máu ẩm ướt đậm màu. Rốt cục Dr.Smiley cũng chịu định thần, hắn kéo cái khẩu trang lên ngẩng mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

"Qua bên kia ngồi, chưa được tôi cho phép thì không được động đậy." Dr.Smiley ra lệnh.

Lập tức phối hợp với Dr.Smiley để việc chữa trị được tiến hành nhanh chóng, tôi ngồi xuống bộ bàn ghế kê gần cửa sổ và làm theo lời hắn nói.

Đeo găng tay y tế, chuẩn bị dụng cụ và bắt đầu tiến hành xử lí vết thương, hắn ta trông sẽ rất nghiêm túc nếu như thái độ bớt đi phấn khích và vui sướng khi nhìn thấy máu thịt. Dr.Smiley vừa khâu lại vết rạch trên cánh tay Pencil vừa xuýt xoa.

"Nhìn xem nhìn xem, màu máu thật đẹp, thật hưng phấn khi chúng chảy ra nhiều thế này."

"Vết rạch khá sâu đấy, tôi có thể nhìn thấy xương đứa trẻ... ôi chao, thật là muốn rút nó ra quá đi mất..."

Khi Dr.Smiley rời tay khỏi giường bệnh thì trời cũng đã chuyển tối, cởi đôi găng tay dính máu và kéo khẩu trang xuống cằm, hắn nhướn mày. "Nào, giải thích đi."

Đã biết trước rằng chắc chắn Dr.Smiley sẽ không bỏ qua cho vụ này, tôi nhanh chóng sắp xếp từ ngữ để trình bày: "... Jeff nhìn thấy Pencil... Và..."

Có lẽ kiên nhẫn đã đến giới hạn hoặc do đã quá quen thuộc với những việc như thế này, Dr.Smiley mở miệng cắt ngang lời tôi định nói: "Và cậu ta cứ như thế lao vào hành hạ đứa trẻ. Đúng chứ?" Dr.Smiley ôm trán thở dài, khoé mắt nheo lại nhìn tôi.

"Không biết điều này tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu cần phải quan tâm đến Pencil hơn."

Tôi cầm cái bút trong tay và xoay tròn nó, nghiêng đầu hướng Dr.Smiley giải thích: "... Nhưng... Jeff không vui..."

Dr.Smiley lần nữa ôm trán, dáng vẻ rối rắm không biết phải phân tích như thế nào để cho tôi hiểu.

Quay đầu về phía đứa trẻ quấn băng kín mít người trên giường bệnh trắng xoá, bão tố trong lòng tôi dần dần lụi tàn. Thật may vì tôi đã đưa Pencil đến chỗ Dr.Smiley kịp lúc. Chứng tỏ tên bác sĩ vô dụng này còn có ích.

Bị tôi nhìn chằm chằm, Dr.Smiley trợn mắt lùi về đằng sau, hắn thấp giọng đe doạ: "Lần sau còn tái diễn chuyện ngày hôm nay thì khỏi cần đưa đến đây nữa, tôi sẽ không giúp cậu đâu."

"Hiểu rồi." Tôi gật đầu.

"... Cút!" Dr.Smiley nghiến răng chỉ ra cửa.

Không ngập ngừng đứng lên và rời khỏi phòng làm việc của hắn, đơn giản gật đầu chào Dr.Smiley rồi đi thẳng lên tầng. Mà hình như tôi nghe thấy tiếng rủa xả của hắn loáng thoáng sau lưng mình...

Sáng hôm sau, khi tôi vừa đi ra khỏi phòng của mình thì một âm thanh ồn ào đã ập vào tai tôi. Cái gì vậy? Mới sáng ngày ra tôi ghét nhất là bị làm phiền, như thế có cảm giác như cả ngày hôm nay của tôi sẽ vô cùng tồi tệ.

"Jack! Đi theo tôi!" Dr.Smiley bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng và vội vã kéo tôi chạy theo hắn.

Mặc cho tên bác sĩ tùy ý lôi kéo tôi xuống tầng, hời hợt sải chân phối hợp với bước chạy của Dr.Smiley. Trong lúc còn đang bất mãn thì chúng tôi đã tiến vào phòng bệnh. Đứa trẻ nằm trên giường đã được thay một lớp băng mới và đang an tĩnh hô hấp.

Tôi khó hiểu nhìn qua Dr.Smiley còn đang phấn khích không thôi, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Nhìn này." Dr.Smiley đến bên giường gỡ lớp băng vải ra khỏi vết thương của Pencil.

Nhưng kì lạ là bên dưới lớp băng không có bất cứ vết thương nào. Nhưng theo trí nhớ của tôi thì vị trí này bị Jeff rạch một vết khá sâu, không thể nào mà chỗ này hiện giờ một vết sẹo cũng không có.

"Smiley..." Tôi nghi hoặc nhìn tên bác sĩ còn ra vẻ thần bí cạnh mình. "Chuyện gì thế?"

Không vội giải thích nghi vấn của tôi, Dr.Smiley lặng lẽ rút ra một con dao giải phẫu loại nhỏ và cứa nhẹ lên da Pencil.

Máu nhanh chóng rỉ ra và thấm vào lớp băng gạc, trong khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì miệng vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ từ đóng vảy. Khi lớp vảy bong ra, bên dưới chỉ còn vết sẹo khá mờ, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thể phát hiện.

Tôi cứng ngắc nhìn sang Dr.Smiley, gật đầu tán dương: "Rất tốt."

"... Jack, đây không phải là trường hợp bình thường đâu." Dr.Smiley vẻ mặt ngưng trọng.

"Không tốt?"

"Không..." Khuôn mặt nhăn nhó một cách kì dị, biểu cảm vặn vẹo như khi gặp phải chuyện gì ngoài sức tưởng tượng, Dr.Smiley rền rĩ: "Phải nói là quá tốt! Vô cùng tốt! Tuyệt vời! Ngoài sức tưởng tượng!!!"

"..."

Vậy mục đích để hắn làm phiền tôi vào sáng sớm là gì?

Sau một hồi hưng phấn cuối cùng Dr.Smiley cũng bình tĩnh lại được và nghiêm túc hắng giọng: "Thực ra tôi còn phát hiện ra thêm vài chuyện nữa."

Trở về bàn làm việc và ngồi xuống ghế, Dr.Smiley gạt đống giấy tờ lộn xộn sang một bên và đặt một đống lọ thủy tinh đựng mẫu vật lên. Đống nội tạng, cầu mắt hoặc mấy thứ tương tự như thế trôi nổi trong chất dịch chống thối rữa, sống động như lúc còn trên cơ thể con người.

Sau đó Dr.Smiley không nói thêm một lời nào nữa mà nhìn chằm chằm vào đống mẫu vật ấy. Hắn phát hiện ra được điều gì từ mấy thứ này vậy?

Rời mắt khỏi cái lọ thủy tinh trên bàn, Dr.Smiley thấp giọng: "Sự việc đêm qua thực sự rất kì lạ."

"Kì lạ?"

Dr.Smiley gật đầu. "Tuy không dám chắc nhưng..."

"Aaaaaaaa!!!" Pencil đột nhiên vùng dậy và hét lên, chân tay co giật quằn quại trông có vẻ đau đớn.

Theo phản xạ chạy về phía giường bệnh, thấy đứa trẻ run lên bần bật, toàn thân toát mồ hôi lạnh, tròng mắt trợn ngược và cổ họng không ngừng gào thét. Tôi kiềm chế đứa trẻ để tránh nó tự làm thương mình, nhưng khi định làm vài tác động giúp Pencil tỉnh táo lại thì bị Dr.Smiley ngăn cản.

Hắn cau mày, nói: "Pencil bị chấn thương tâm lí, tốt nhất bây giờ không nên gây kích thích cho nó nữa."

"Mặc kệ?" Tôi nghiêng đầu.

"Tôi sẽ tiêm cho Pencil một liều an thần nhẹ, đủ để ngủ một giấc cho đến tối. Cậu nhớ giữ chặt tay chân nó."

Dr.Smiley liền quay về bàn làm việc chuẩn bị thuốc an thần, hắn hơi liếc mắt nhìn sang Pencil, thấp giọng: "Sự việc lần này không đơn giản như tôi đoán... Tôi nghĩ rằng lần này phải đến chỗ của ông ta rồi."

Nghi hoặc nhíu mày. "Ai?"

"Hannibal Lecter."

...

Chiều tối, tôi trở lại phòng bệnh để kiểm tra xem Pencil đã dậy hay chưa, thì phát hiện ra âm thanh nhỏ vụn từ bên trong căn phòng đó truyền ra ngoài. Có vẻ như đứa trẻ đã tỉnh lại rồi và đang khá là hoang mang.

Vì lo ngại nếu như Pencil thức dậy không có ai bên cạnh mà chứng co giật lại tái phát, tôi và Dr.Smiley đã dùng những sợi dây da trói chặt tay chân của đứa trẻ vào thành giường, tránh nó làm chuyện gì đó ngu ngốc.

Ánh đèn bàn nhàn nhạt tỏa ra khắp căn phòng, chiếu vào người tôi tạo nên một cái bóng to lớn hắt lên bức tường đối diện. Nhẹ chân tiến đến bên giường, đứa trẻ kinh hãi mở trừng trừng mắt nhìn tôi, sau đó tiếp tục giật mạnh tay chân bị trói buộc cố gắng thoát ra.

"... Pencil."

Tay tôi vừa vươn ra đã đổi lấy sự run rẩy của đứa trẻ nên đành phải rụt tay lại, tôi phải tìm cách làm cho Pencil hạ xuống cảnh giác với mình. "... Là tôi."

"Um..."

Pencil nghẹn ngào nấc lên sợ hãi, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trong lớp chăn nệm, chân tay vì bị cố định với thành giường mà có chút vướng víu.

"Pencil, là tôi, Jack." Quỳ một chân bên giường, cố gắng dùng tông giọng tôi cho là nhẹ nhàng nhất và từ tốn trấn an đứa trẻ đang mang vẻ mờ mịt.

Khuôn mặt nhợt nhạt ló ra từ lớp chăn, mếu máo thì thầm: "... Jack... Anh Jack?"

Chậm rãi tháo dây da ra khỏi cổ tay và cổ chân đứa trẻ, tôi nhẹ giọng an ủi: "Ừ. Lại đây nào."

Được giải thoát khỏi đống dây ra, tâm trạng Pencil có chút bình ổn hơn, đứa trẻ vội vã nhào đến chỗ tôi và khóc oà lên. Cả người cuộn tròn trong lồng ngực tôi không ngừng nức nở, Pencil hai tay níu chặt lấy áo tôi không chịu buông tay, một mực vùi mặt trong lòng tôi mà khóc.

Một chút khó hiểu xem lẫn không thoải mái xuất hiện trong đầu, đáng nhẽ ra tôi không nên để Jeff làm như thế với đứa trẻ, nó quả thực đã rất sợ.

Và ngực áo tôi ướt nhẹp rồi.

Nhè nhẹ vỗ lưng Pencil, tôi bế đứa trẻ trở về phòng của nó. Ngoài dự đoán, Pencil ngoan ngoãn và yên tĩnh hơn Dr.Smiley nói, nó im lặng rúc vào trong ngực tôi như một con thú nhỏ biết điều, khác hẳn lúc phát điên trên giường bệnh.

Trong lúc đi lên cầu thang, tôi đã hỏi xem đứa trẻ có muốn ăn chút gì đó hay không, bởi vì theo như tôi nhớ thì đã gần một ngày Pencil vẫn chưa ăn gì. Với tình trạng cơ thể của đứa trẻ thì việc bỏ bữa hoàn toàn không tốt, đồng thời Dr.Smiley cũng đã yêu cầu rằng hãy bắt Pencil ăn nhiều thêm một chút, nếu không thì tự tay hắn sẽ chăm sóc cho đứa trẻ.

Và điều đó làm tôi có hơi lo lắng. Giao Pencil cho Dr.Smiley sao?

Đó không phải thứ mà tôi mong muốn.

"Em, em không đói..." Pencil trả lời.

Đặt Pencil xuống giường, tôi bê bát súp nhỏ trên bàn lại đây và ngồi xuống cái ghế kê bên giường. "Ăn đi."

Pencil yếu ớt chống cự, nhưng rồi cảm nhận được sự uy hiếp từ tôi nên đứa trẻ đành phải gật đầu.

"Há mồm." Múc một thìa súp nóng hổi và đưa đến bên miệng đứa trẻ, lạnh nhạt ra lệnh.

Thìa súp rất nhanh được uống hết, nhưng ngay sau đó tiếng xuýt xoa đau đớn đã vang lên. Pencil lè ra cái lưỡi đỏ ửng vì bỏng, khóe mắt rơm rớm nước xấu hổ nhìn tôi. "Em, em không sao đâu..."

"Yên lặng."

Nghiêm túc kiểm tra kĩ vết bỏng trên lưỡi đứa trẻ, tôi đưa cốc nước lọc cho nó uống rồi ngồi trên ghế cầm bát súp bất động. Liệu tôi có quá kì quặc khi chắc chắn rằng mình có thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ?

"Anh, anh Jack... em không đau, thật đấy." Pencil lo lắng nắm lấy tay áo tôi. "... Em... vẫn có thể ăn được."

"Sẽ đau."

Đứa trẻ xua tay, lắc đầu liên tục. "Không, không sao hết... Anh chỉ, chỉ cần thổi nguội là ăn được rồi..."

"Thổi?"

"Là, là như thế này..."

Ngập ngừng làm theo Pencil nói, tôi kéo cái mặt nạ lên một chút để lộ miệng và bắt đầu công việc "thổi nguội" thìa súp. Nhưng do lấy hơi khá mạnh, lúc thổi hơi ra tôi đã để một ít hắc ín đen kịt bắn vào trong thìa súp.

Có hơi thất vọng bỏ đi thìa súp bị dính bẩn, tôi rầm rì nói: "... Xin lỗi."

"Không, không sao đâu ạ. Hay là... anh để em tự ăn cũng được..." Pencil bối rối nói.

Không chậm chạp liền đưa bát súp cho đứa trẻ, còn mình ngồi một bên theo dõi quá trình cho đến lúc nó ăn xong. Cầm lấy cái bát trống không và ra khỏi phòng, giọng nói non nớt lại vang lên, như mọi ngày.

"Chúc ngủ ngon, anh Jack."

Cạch.

Cánh cửa sau lưng khép lại, tôi nhanh chóng đem cái bát bỏ vào trong nhà bếp và trở về phòng mình.

Vào lúc nửa đêm, khi tôi đang ngồi trên cái ghế kê gần cửa sổ trầm tư, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa không nhanh cũng không chậm. Liếc qua cái đồng hồ đặt trên bàn, hơn nửa đêm, đám Sally chắc đã đi ngủ nên không thể phá phách được. Ai vậy?

Đứng dậy ra mở cửa và quan sát toàn bộ dãy hành lang. Làm gì có ai?

Khó chịu nhìn quanh vẫn không phát hiện ra người đã làm phiền mình, tôi chuẩn bị đóng cửa lại thì bỗng nghe thấy một giọng nói dè dặt.

"Anh Jack..."

Hạ tầm mắt xuống ngang bụng mình, mái tóc nâu trên đỉnh đầu có hơi run rẩy, Pencil ngẩng lên nhìn tôi mím mím môi. Trong tay nó còn ôm một cái gối, hai chân nhỏ nhắn đứng trên sàn căng thẳng khẽ ngọ nguậy.

Nghi hoặc quan sát biểu tình trên khuôn mặt cúi gằm ấy, tôi không lên tiếng, đợi cho đứa trẻ tự giải thích.

"Em, em có thể ngủ cùng anh được không?... Em gặp ác mộng..." Pencil lí nhí.

Thật là hèn nhát, chỉ là một cơn ác mộng bé xíu không đáng để quan tâm, vậy mà lại sợ hãi chạy sang muốn ngủ cùng? Hơn nữa, tôi ghét nhất là có người bước vào lãnh thổ riêng của mình. Vì vậy có chút phiền toái nhíu mày.

"Em sẽ không làm phiền anh đâu... em, em sẽ ngủ trên ghế..." Dường như cảm nhận được thái độ không vừa lòng, đứa trẻ vội vàng vươn tay níu lấy vạt áo tôi nài nỉ. "Em xin lỗi... nhưng chỉ một hôm, một hôm thôi...

Tôi trầm mặc không đáp, Pencil thất vọng vì không nhận được sự chấp nhận của tôi chuẩn bị ôm gối trở về. Dáng vẻ buồn bã của đứa trẻ khiến tôi để tâm, không biết vì lí do gì mà giọng nói của tôi đã vang lên trước khi tôi kịp định thần.

"Vào đi."

"Dạ?"

Quay người đi vào trong và dõi theo bóng người nhỏ bé vội vàng cùng theo vào. Đóng lại cửa phòng, tôi khoanh tay nhìn giường của mình sau đó chuyển qua cái ghế tràng kỉ bên cửa sổ.

Pencil nói rằng nó sẽ ngủ trên ghế... Vậy cũng tốt, dù sao thì tôi cũng không thích người khác nằm lên giường của mình. Vô thức nhìn sang đứa trẻ đang loay hoay trên cái ghế, tôi bắt đầu đấu tranh tâm lý dữ dội.

Nhưng...

Hay là...

Không, không được...

"Pencil."

"Dạ!" Hình như tôi đã làm nó giật mình, đứa trẻ sợ sệt rụt cổ ngừng lại động tác và quay lại hướng tầm mắt về phía tôi.

Giọng điệu cứng ngắc. "... Lên giường."

Pencil mở to đôi mắt xanh biếc, ngơ ngác ôm chặt cái gối trong tay. "... Dạ?"

"Lên, giường." Không kiên nhẫn nhắc lại.

"... A, vâng."

Tôi đang làm gì thế này...

Chống tay xuống cằm ngồi trên ghế, tôi chán nản liếc qua đứa trẻ đã ngủ say trên giường của mình.

Ánh trăng len lỏi qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, thứ ánh sáng mờ ảo đẹp đẽ này chỉ xuất hiện lúc đêm tối và chỉ nó mới giúp tôi cảm thấy dễ chịu. Hạ xuống tâm tình hỗn loạn của mình, giữ nguyên tư thế và dựa lưng lên ghế, tôi chầm chậm khép lại mi mắt.

Trong không khí thoang thoảng mùi của một vật thể sống khác, thanh âm hít thở khe khẽ lạ lẫm khiến tôi không cách nào thích ứng nổi.

Thật là phiền phức.

...

Sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ thì cũng là lúc tôi mở ra đôi mắt đang khép kín. Thực ra tôi không hay ngủ, đối với những kẻ như tôi mà nói, thì giấc ngủ có lẽ là một thứ quá mức xa xỉ và không cần thiết. Nhỡ ra trong lúc tôi ngủ, kẻ thù nhân cơ hội đó mà xuống tay thì sẽ thế nào?

Vừa mở mắt, tôi nhận ra Pencil đang nhìn mình chằm chằm và rón rén đi đến trước mặt tôi. Hai bàn tay nhỏ nhắn dần dần tiến lại gần, nhìn các khớp ngón tay căng cứng đủ để biết đứa trẻ hồi hộp đến mức nào.

Nó định làm gì?

Qua lớp mặt nạ, tôi có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể con người, thấm vào làn da lạnh lẽo của bản thân. Bàn tay nhỏ bé vừa chạm đến vỏ mặt nạ đã hoảng hốt rụt về, rồi lại kiên trì tiếp tục đưa tới.

Tôi cố ý ngồi yên để tiện theo dõi hành động kì lạ của đứa trẻ. Bỗng nhiên bàn tay hiếu kỳ ấy cầm lấy mép của cái mặt nạ và dùng lực kéo nó ra. Rất nhanh tôi đã kịp thời ngăn chặn lại hành vi kì lạ này của Pencil.

"Em, em xin lỗi!..." Pencil hoảng hốt rời tay khỏi cái mặt nạ và lui về phía sau.

Bộ dạng lo lắng ngượng ngùng của đứa trẻ càng khiến tôi khó hiểu hơn. Rốt cục nó định làm gì với cái mặt nạ này?

"Muốn gì?"

"... Dạ?" Pencil hoang mang.

Tôi chỉ vào thứ màu xanh trên mặt mình. "Mặt nạ."

Đột nhiên khuôn mặt trắng trẻo của Pencil trở nên đỏ hồng, giống hệt như lúc đứa trẻ phát sốt bởi vì vết thương trên người. Khoan đã, Pencil bị sốt sao?

Dùng tay áp lên trán nó kiểm tra nhiệt độ, đúng là nóng hơn hẳn bình thường. Chắc chắn là bị sốt rồi, nhưng tại sao đang bình thường tự nhiên lại sốt như thế? Rõ ràng Dr.Smiley nói rằng tình trạng của đứa trẻ đã khá hơn, chỉ cần ăn uống đầy đủ là được mà?

"Pencil, đi với tôi."

"... Vâng."

Đẩy cửa bước vào, trước mặt tôi là tên bác sĩ quái đản kia đang âu yếm với đống lọ thủy tinh của mình, bị phá đám hắn bực tức ngẩng lên gắt gỏng: "Có chuyện gì?!"

Sau một hồi kiểm tra, Dr.Smiley nhăn mặt nhìn tôi một cách kì cục, rồi lên tiếng: "Jack, Pencil chỉ là đang xấu hổ thôi." Dr.Smiley ngồi trên bàn làm việc giơ lên cái nhiệt kế, khinh bỉ nhếch mép. "Ôi, thật là ngu ngốc. Còn nữa, hôm nay cậu hãy đưa Pencil đi luôn đi."

"Ngay bây giờ?"

Dr.Smiley đưa một tờ giấy ghi địa chỉ cho tôi và tiếp tục ngắm nghía đống mẫu vật của mình. "Tôi đã hẹn với ông ta rồi. Bốn giờ ba mươi phút chiều, đừng đến muộn đấy."

"Hiểu rồi... nhưng mà xấu hổ là gì vậy?" Tôi thắc mắc.

"... Cút."

Đưa Pencil về phòng thay quần áo, sau đó làm bữa sáng cho nó ăn và dựa theo tờ giấy của Dr.Smiley tìm đến phòng khám của vị bác sĩ tâm lý kia...

"Chào buổi chiều, Eyeless Jack. Rất vui vì đã ghé thăm phòng khám của tôi"

Người đàn ông tầm 30 đến 40 tuổi ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc da đen sang trọng mỉm cười ôn hòa, bộ vét tối màu trên người toát lên vẻ lịch lãm mà một quý ông nên có. Mái tóc vàng nhạt được vuốt gel gọn gàng ngăn nắp sang hai bên đầu, khuôn mặt nam tính sắc bén nhìn tôi không rõ xúc cảm.

"Chào ông, Hannibal." Tôi gật đầu, rồi dắt Pencil đi vào phòng. "Tôi có chuyện muốn nhờ ông."

Hannibal Lecter - vị bác sĩ tâm lí tài giỏi đang nổi tiếng hiện nay cũng chính là người mà Dr.Smiley muốn tôi đưa Pencil tới. Thế nhưng ẩn bên dưới lớp mặt nạ đầy quý phái đẹp đẽ ấy lại là một kẻ sát nhân ăn thịt người.

Đối với Hannibal, thịt người là một thứ mĩ vị thần thánh không thể so sánh với bất cứ đồ vật phàm tục nào. Nâng niu khao khát với từng bộ phận còn tươi mới, cắn răng vào từng thớ thịt mềm mại thơm mùi nước sốt, có như vậy Hannibal mới có thể thỏa mãn được bản thân mình.

"Ngồi đi, được cậu quan tâm đến là một điều vinh hạnh đối với tôi."

Vẫn là thái độ nhã nhặn lịch sự thái quá làm tôi choáng váng, chính vì không thể chịu đựng nổi điều ấy nên tôi không thể ở bên cạnh ông ta.

Thành thục pha ba tách trà và đặt xuống chiếc bàn trước bộ ghế sô pha sang trọng, Hannibal lúc này mới từ tốn ngối xuống vị trí đối diện tôi. Trước ánh mắt vô cảm chứa chút dò xét của vị bác sĩ tâm lý, tôi theo phản xạ vươn tay kéo Pencil gần vào trong lòng mình.

Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng người này không mang lại rắc rối gì cho tôi và đứa trẻ này.

"Thật là một cô bé đáng yêu." Hannibal bất ngờ nói.

Âm điệu bình thản xen lẫn nghi hoặc nhưng rất nhanh đã tiêu tán, Hannibal nheo mắt nhìn tôi và nhấp một ngụm trà.

Khoan đã, ban nãy, ông ta vừa nói gì vậy?

Cô bé? Ông ta đang nói về ai vậy?

CONTINUED

...

Video: Shelter - Porter Robinson & Madeon

Khi viết đến đoạn này tôi đã rất hào hứng, cuối cùng thì nhân vật Hannibal Lecter cũng đã được xuất hiện rồi!!! ╰( ̄▽ ̄)╭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com