TruyenHHH.com

Full Cheolsoo Trong Ruou Co Em

Trong phim "Closer", nhân vật Alice của nữ diễn viên Natalie Portman có một phân cảnh vô cùng nổi tiếng. Rất nhiều người chia sẻ lại lời thoại đắt giá của cô ấy và khen ngợi không ngớt dù là năm năm hay mười năm sau. SeungCheol nhớ rất rõ phân cảnh đắt giá đó.

Alice ngồi trên giường, hỏi Dan rằng:

Tình yêu ở đâu?
Tình yêu mà anh nói có tồn tại đang ở đâu?
Vì tôi không thể cảm thấy, không thể chạm vào, không thể nhìn được.

Tình yêu ở đâu?

Ngay cả một người đã từng yêu cũng có thể bỏ lỡ. Không phải cứ từng yêu sẽ nhận ra chân tình.

Anh đã yêu JiSoo nhưng không mưu cầu được phát hiện. Thời gian anh ở bên em có lẽ là cơ may chỉ xảy ra một lần. Em muốn tự do. Anh sẵn lòng chấp nhận. Em đến và đi khi muốn cũng không thành vấn đề. Không màng đến thân phận của hai người.

Nhưng tình yêu có xảy ra giữa anh và em hay không? Anh không dám chắc là có.

Sau câu hỏi của SeungCheol, khoảng lặng bao trùm lấy bọn họ. Anh không muốn đẩy áp lực về phía em quá nhiều liền đặt chai rượu xuống, bước từng bước. Anh chỉ nghĩ ra được điều duy nhất họ có thể làm.

Vậy nên anh cúi xuống, hôn lên môi của em.

Dư vị của rượu từ đầu lưỡi anh lan trong khoang miệng khiến JiSoo hơi nhíu mày. Anh mở mắt để nhìn biểu cảm của em. Trông thấy phản ứng không mong đợi khiến anh đột ngột dừng lại, định buông tay.

JiSoo không hề đánh mất tự chủ. Em ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn. So với việc bày tỏ cảm xúc, việc này dễ dàng hơn rất nhiều.

Hai người di chuyển lên lầu. Mỗi bước đi của họ, một mảnh vải rơi xuống.

SeungCheol đặt JiSoo xuống chiếc giường quen thuộc. Mùi nước xịt phòng lạ lẫm xộc vào khứu giác của JiSoo. Em hơi hoảng hốt nhưng không kịp dừng lại. Rất nhiều nụ hôn rơi xuống cổ và xương quai xanh. Một cảm giác thân quen mãnh liệt ùa về. JiSoo ôm lấy người đàn ông đang ở trước mắt mình, giấu gương mặt vào hõm cổ của anh khi anh đang đi vào bên trong em. Hai người nhanh chóng tiến tới bước cao trào nhất. Có lẽ họ đã xa nhau quá lâu.

JiSoo run rẩy khi nhận ra em nhớ người đàn ông này tới mức nào. Hơi thở của anh. Da thịt của anh. Cách anh chạm vào người em. Và giọng nói ấy.

Trước đó, em không hề nghĩ rằng từng giây phút mắt chạm mắt khi đang làm tình lại quan trọng đến vậy. Giờ đây, chỉ vì cái nhìn thân mật giữa đôi bên, em cảm thấy ở lồng ngực trồi lên cảm giác bồi hồi, xúc động, rất khó tả. JiSoo không thể rời mắt khỏi SeungCheol đang ở bên trên. Anh cũng vô thức nhìn thẳng vào mắt em.

Tâm trí của JiSoo trống rỗng, không thể nghĩ ngợi quá nhiều. Cảm giác đầy tràn và thoả mãn chiếm lấy mọi ngõ ngách trong cơ thể. Ngay cả mạch máu cũng đang nóng rực.

SeungCheol không chịu buông em ra. Anh gắt gao tóm lấy hai cánh môi của em, dùng lưỡi chơi đùa trong khoang miệng. JiSoo bị anh hôn đến ngây dại, thần trí bị cuốn đi một lần nữa.

Hai người mây mưa tới rạng sáng. Vì quá mệt nên JiSoo chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi em thức giấc sau đêm dài, SeungCheol đã rời giường từ bao giờ. Em tự hỏi anh đã thật sự ngủ hay chưa. JiSoo cố dụi mắt, đi tìm bóng dáng anh.

Trên bệ cửa sổ lớn, SeungCheol đang ngồi trầm lặng, bàn tay bận bịu như đang vẽ gì đó trên giấy trắng. Ánh nắng đầu ngày xuyên qua cửa kính bao phủ lên người anh một vầng hào quang.

Em muốn chúc mừng năm mới nhưng lời nói nghẹn lại ở cuống họng. Được ngắm anh ngay trước mắt và được nằm trên chiếc giường này khiến em bối rối nhưng cũng mừng rỡ lạ thường. Vài tháng trước, sau khi tách mình khỏi mối quan hệ, JiSoo chợt nhận ra bản thân trống rỗng vô cùng. SeungCheol và căn phòng này không phải tất cả của em nhưng là chốn yên bình em muốn quay về. Chỉ là, em không biết phải làm thế nào. Ngôi nhà riêng thật sự rất lạnh lẽo so với mùa Thu. Đông tới, mọi thứ càng trở nên khắc nghiệt hơn.

SeungCheol có quyền nổi giận với em. Em không thể trách anh bất cứ điều gì.

Cuối cùng, hai người vẫn quay trở lại vị trí này. Liệu câu chuyện có khác biệt gì hay không?

"Anh dậy sớm vậy?" JiSoo nói.

Mở lời có vẻ quá đỗi bình thường so với những gì họ đã tranh cãi vào ngày hôm qua. JiSoo chỉ muốn anh không giận em nữa bằng cách bình thường hoá mối quan hệ. Em nghĩ anh cũng muốn vậy bằng không đã không chủ động tiến tới.

SeungCheol vẫn cặm cụi vẽ vời, không nhìn em mà nói:

"Do em nói mớ, anh không thể ngủ được."

JiSoo xấu hổ nhưng không tin anh.

"Anh đừng có xạo!"

SeungCheol lắc đầu, mỉm cười nhưng không đáp lại. Hai người dường như đã có một bước tiến, thoát khỏi quãng thời gian lạnh lẽo đợt vừa rồi. Không ai chấp nhặt chuyện xưa, không ai nhắc lại, có lẽ đây chính là cách họ bước tiếp.

JiSoo sửa soạn từ phòng tắm đi ra vẫn thấy SeungCheol ở vị trí cũ liền đi tới. Em ngồi xuống nhìn anh, quan sát đầu bút chạy ngang dọc trên tờ giấy mà không hề thấy nhàm chán. Đôi môi em chợt bật ra vài giai điệu ngẫu hứng.

Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu JiSoo.

Em có thể viết nhạc. Em muốn tạo ra một bản nhạc. Giống như em từng nghĩ mình sẽ viết tiểu thuyết. Trong bản nhạc, em sẽ có quyền quyết định mọi thứ, bối cảnh, nhân vật, nội dung, thăng trầm tất thảy đều do em nhào nặn. Giống như SeungCheol đang ngồi vẽ, đang khắc hoạ điều gì đó.

Em không chắc mình có thể tạo ra một nhạc phẩm để đời, nhưng sẽ thật tuyệt nếu có thể khắc hoạ anh trên những nốt nhạc.

Em muốn hát về anh.

JiSoo đột nhiên đứng dậy, mặc lại quần áo. SeungCheol hiếu kì nhìn em vội vàng thu dọn đồ đạc, trông em đang rất phấn khích như muốn làm một việc gì đó ngay lập tức.

Trước đây anh không bao giờ hỏi em ngày trở lại và giờ vẫn vậy. Anh ngồi trên bệ cửa sổ với giấy vẽ và bút chì trên tay, đang lặng lẽ nhìn em rời đi thì JiSoo thốt lên một câu:

"Gặp anh sau nhé."

Thật không ngờ rằng, JiSoo trở lại vào sáng sớm mai với cây đàn guitar trên lưng cùng một xấp giấy viết nhạc. Em ngồi đối diện anh ở phía bên kia của bệ cửa sổ, đánh một bản nhạc lạ hoắc và thỉnh thoảng gạch xoá trên tờ giấy. Đây là lần điều tiên anh thấy em với hình ảnh này - một nhạc sĩ.

JiSoo thì không dám tự nhận bản thân là nhạc sĩ nếu chưa từng phát hành ca khúc nào do mình sáng tác. Em đã có vài bản nháp từ ngày xưa nhưng không thực sự hài lòng nên chẳng bao giờ sử dụng. Ngày hôm qua là ngày em cảm thấy ý tưởng bùng phát vô cùng mạnh mẽ,  chịu không nổi liền phải bắt tay vào làm ngay lập tức.

JiSoo quay trở lại bệ cửa sổ. Em thực sự thích không gian này và tận hưởng mọi giây phút.

Ngày qua ngày, anh ở bên phải vẽ tranh, em ở bên trái viết nhạc. Hai người luôn ở gần nhau tuy đều tập trung vào thế giới riêng. Thỉnh thoảng em đăm chiêu nhìn anh. Thỉnh thoảng anh ngước lên nhìn em rồi khẽ mỉm cười. Mỗi ngày em đều đến vào sáng sớm và đi về khi anh bắt đầu làm việc. Chuỗi ngày yên bình chảy qua cuộc đời hai người.

Một lần em hỏi:

"Anh vẽ gì thế?"

SeungCheol trả lời.

"Những ký ức đẹp."

Anh đã lật qua nhiều trang giấy, có những bức đã hoàn thành, có bức lại dang dở. Toàn bộ đều là những ký ức đẹp và chúng hiện lên rất ngẫu hứng, nhưng em chưa từng được ngắm. Vì vậy, lòng tham của JiSoo bỗng nổi lên:

"Em có thể xem được không?"

Ánh mắt SeungCheol vụt qua một tia sáng, có chút hứng khởi ở bên trong. Anh liền gật đầu.

"Tất nhiên là được."

Anh lật vài trang giấy, chọn lựa bức phù hợp rồi cho em xem.

JiSoo đặt cây guitar xuống rồi lại gần anh.

Đó là một khung cửa sổ với góc nhìn hướng về bờ biển. Trên bệ cửa sổ là chậu cây nhỏ, phía dưới là bồn rửa chất nhiều đĩa và bát ăn chưa rửa.

"Ngôi nhà bên bờ biển mà gia đình anh thường tới để nghỉ ngơi..."

SeungCheol chợt ngừng lại, bối rối gãi đầu mũi. Dường như anh đang bạn rộn sắp xếp câu chữ trong đầu. JiSoo ở nên cạnh vẫn kiên nhẫn ngồi đợi anh. Lát sau, anh nói tiếp:

"Mẹ sẽ nấu món ăn mà hai bố con thích, bố sẽ bày biện bàn ăn và thu dọn vào cuối bữa, anh sẽ là người rửa bát. Gia đình anh có rất nhiều những ngày yên bình như vậy."

JiSoo chăm chú nghe anh nói, mường tượng một khung cảnh ấm áp và em chợt nhận ra: mình không hề biết mặt phụ huynh của SeungCheol. Bố anh chỉ từng liên lạc gián tiếp qua người đại diện, em chưa từng được trò chuyện với ông.

"Đó là một ký ức đẹp."

Ý cười ẩn hiện trên dáng môi anh.

JiSoo cũng vô thức nở nụ cười khi nghĩ về niềm hạnh phúc của SeungCheol. Em ngước lên nhìn anh, hỏi rằng:

"Còn bây giờ thì sao?"

Từ khi quen anh, em  không thấy anh về thăm nhà thường xuyên, anh cũng rất hiếm khi nhắc tới họ.

"Giờ chỉ còn bố và anh."

Ánh mắt của JiSoo thay đổi. Còn gương mặt của SeungCheol như được che phủ bởi một vỏ bọc vô hình. Giọng nói và ánh mắt của anh vẫn bình ổn như cũ nhưng lại không thể nhìn thẳng vào em.

"Mẹ anh mất trong một vụ ám sát."

Ký ức đẹp như vậy không thể tiếp tục được tạo ra nữa.

Anh kể với giọng nhẹ bẫng khiến lồng ngực của JiSoo khẽ nhói lên. Em không thể không thấy sự đau đớn vẫn ẩn chứa trong đáy mắt và lời nói của anh, cả trong bức tranh mà anh đã vẽ. Anh nhớ mẹ. Luôn là vậy. Luôn khát khao có được tình yêu của mẹ một lần nữa.

"Em rất tiếc..."

SeungCheol cười nhẹ.

"Không có gì đâu. Chuyện đã qua lâu rồi."

Anh chuyển hướng tầm mắt xuống trang giấy. JiSoo vẫn nhìn anh. Lát sau, em bỗng đứng dậy, tới sát anh hơn. SeungCheol bất ngờ cánh tay em vòng qua trước mặt và ôm lấy anh từ bên cạnh.

"Anh thật sự không sao mà."

SeungCheol hơi dùng lực đẩy em ra một chút nhưng em vẫn cương quyết ôm chặt lấy phần trên của anh.

"Đừng!" JiSoo dứt khoát nhấn mạnh, động tác siết chặt hơn.

"Em, chỉ là... muốn ôm anh mà thôi."

Sau khi trở về nhà tối hôm đó, câu chuyện của SeungCheol vẫn quẩn quanh trong đầu JiSoo. Em vẫn tiếp tục sáng tác, thậm chí đã hoàn thành mấy bản nhưng không thể ngừng lại cho đến khi sự hiếu kì trỗi dậy và vùng lên mạnh mẽ khiến em không thể ngó lơ được nữa.

JiSoo bật laptop, tìm kiếm thông tin về gia đình của Thượng nghị sĩ. Thật không ngờ rằng các bài báo về vụ ám sát phu nhân luôn nằm ngay ở mục đầu tiên. Có hàng tá người đưa tin và bàn luận về nó. Chuyện đã xảy ra hồi SeungCheol chỉ mới sáu tuổi, hồi anh là đứa trẻ ngây ngô cùng cha mẹ tham gia vận động tranh cử với hình tượng gia đình hạnh phúc, mẫu mực.

Tình hình chính trị vào giai đoạn đó vô cùng căng thẳng. Biểu tình nổ ra ở nhiều nơi. Mà hồi đó gia đình JiSoo vốn đã là trùm bất động sản phía Tây nên không bị ảnh hưởng quá nhiều, em cũng có đời sống khá giả và cách biệt về mặt chính trị, một phần do tuổi còn nhỏ nên hoàn toàn không hay biết về vụ án chấn động này. Vụ ám sát phu nhân Thượng nghị sĩ (hồi đó ông chỉ là Nghị sĩ) đã tác động không nhỏ tới bối cảnh xã hội và hệ thống đương quyền thời ấy. Cuối đợt tranh cử, ngài Thượng nghị sĩ thành công nhưng lại mất đi người vợ thân yêu. Còn SeungCheol mất đi người mẹ duy nhất.

JiSoo xem rất nhiều ảnh chụp của năm đó. Từ bức ảnh cả gia đình đứng trên bục, bức ảnh SeungCheol và Thượng nghị sĩ ngồi bên cạnh Phu nhân, cho đến bức ảnh chụp bên ngoài lễ tang của bà. Nghe nói bà là người truyền cảm hứng cho rất nhiều phụ nữ thời ấy, là người đáng trân trọng đáng nhớ. JiSoo mò mẫm lung tung, vô tình tìm thấy video ghi lại khoảnh khắc kinh hoàng đó, dù video chất lượng thấp nhưng ít nhiều cũng xem được.

Trong video, ngài Nghị sĩ xưa đang kết thúc bài phát biểu liền đưa tay về phía phu nhân, phu nhân cùng SeungCheol đứng dậy từ dãy ghế rồi bước lên đằng trước, đứng cạnh ông. Đột nhiên, phu nhân ngã xuống. Kẻ ám sát lẩn trốn và điêu luyện tới mức không ai nhìn thấy hắn, cũng lựa chọn đúng lúc bắn pháo hoa để nã đạn. Mọi người trong video trở nên hoảng loạn, hình ảnh trở nên rối ren và không thể nhìn rõ được chuyện trên bục nữa.

JiSoo tua đi tua lại. Em mở mắt thật to và rõ để nhìn.

Phu nhân bị bắn ở bụng, vừa tầm với phần cổ và vai của SeungCheol. Nếu lệch đi, người ngã xuống đã có thể là anh. Thậm chí có người chụp được ảnh bên má phải của SeungCheol dính máu của mẹ.

Vài ngày sau đó, anh như một đứa trẻ mất hồn tại lễ đưa tang của mẹ.

JiSoo hình dung giai đoạn khó khăn mà anh phải trải qua. Thật kinh khủng cho một đứa trẻ sáu tuổi lại phải chứng kiến mẹ bị sát hại ngay bên cạnh mình.

Em gập mạnh màn hình laptop. Toàn thân vì trôi trong mớ thông tin cách đây mấy chục năm mà rã rời. Em tự hỏi anh đã lớn lên như thế nào, ấy vậy mà bây giờ vẫn chưa thể nguôi ngoai được nỗi đau.

Người đàn ông ấy vẫn giữ một đứa trẻ bên trong, đắm chìm ở ký ức xưa cũ nơi có ngôi nhà bên bờ biển và những bữa tối yên bình.

Quả thực, không phải bóng hình xưa cũ nào cũng sẽ trở nên phai nhạt theo thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com