Full Btsxgfriend Taerin Beside You
[Yerin's POV]Tôi nhập nhằng muốn đôi mắt đón lấy chút ánh sáng le lói, những hình ảnh mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiện làm tôi sợ hãi và mất an toàn đến tột độ. Chỉ tôi biết bản thân mình đang hoảng loạn như thế nào, tay chân thì cứng ngắt và cảm giác đau đớn đến khắc khoải khiến tôi hoàn toàn bất lực...Cố gắng hết sức thều thào vài câu vô nghĩa... Tôi khổ sở mong chờ ai đó đáp lại. Giá như có ai bên cạnh tôi bây giờ để lắng nghe những điều tôi nói thì tốt biết mấy và giá như tôi ngoan ngoãn chấp nhận số phận nghiệt ngã của mình thì hiện thực tàn khốc đã không xảy ra.Nước mắt cứ thế tuôn trào, tôi chẳng cách nào trấn an bản thân mình khỏi cái ký ức kinh hoàng trước đó. Những hình ảnh vụn vỡ cuối cùng diễn ra trước mắt, cảnh tượng mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại, cơn ác mộng khủng khiếp mà chính tôi lại khiến những người không liên quan vô tình bị vạ lây."Yerin à! Em tỉnh rồi phải không?! Eunha, mau gọi bác sỹ... Nhanh lên!"Âm thanh vang lên bên tai cùng cái lay nhẹ giúp tôi cảm thấy bớt hoảng loạn hơn đôi chút. Thật may quá... Ít nhất cũng có ai đó bên cạnh tôi lúc này và cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc. Sẽ không còn cơn ác mộng đáng sợ ám ảnh bản thân này nữa...Ánh đèn vàng rọi vào mắt, bên tai vang vọng những tiếng nói cùng tiếng khóc nức nở. Mọi thứ chớp nhoáng và mờ ảo nhưng tôi biết mình dần tỉnh táo lại và bắt đầu có nhận thức.Vết thương có vẻ rất nặng khi đến giờ cơ thể tôi vẫn đau đớn đến tột cùng, cả thân người nặng trĩu đến mức chẳng thể động đậy dù chỉ một chút. Tiếng khóc của Eunha và Umji vẫn nỉ non bên tai mà tôi chẳng đủ sức mà thều thao rằng mình đã ổn rồi.Tôi muốn mở to đôi mắt mình, muốn hỏi han tình trạng hai người họ ra sao nhưng thật vô vọng khi chẳng thể cất được lời, cũng chẳng thể cựa quậy bước xuống để xem thử Minhan oppa và Shin Ae unnie đã ổn chưa? Tôi như một con cá mắc cạn, ngoi ngóp, đau đớn lại vô cùng bất lực trước hiện tại đang bày ra trước mắt...Cầu trời! Những gì xảy ra hôm nay chỉ mình tôi gánh chịu, đừng để bất cứ ai khác phải chịu đựng điều đó thay tôi... Nếu không, có lẽ tôi chẳng cách sống yên ổn từ đây về sau...-------------------------------"Yerin unnie?! Chị lại không muốn ăn uống gì sao?! Người đã gầy rộc như vậy rồi... Chị cứ khóc mãi như vậy thì...""Yuju à! Minhan oppa và Shin Ae unnie..." – Tôi đưa ánh mắt mong chờ nhìn con bé nhưng thất vọng thay khi Yuju chỉ lắc đầu đáp lại"Hai người họ vẫn chưa tỉnh! Nhưng mà unnie à...""Chị không đói đâu... Thật đấy! Chị cũng không nuốt nổi bất cứ thứ gì!"Yuju lắc đầu ngán ngẩm với câu nói quen thuộc rồi mang tô cháo đã nguội lạnh đi, để lại cho tôi một cốc sữa phòng khi tôi kiệt sức thì có thể hớp qua một chút.Tôi nhàn nhạt nhìn ra cửa sổ, cuộc đối thoại nhàm chán và vô nghĩa này đã diễn ra suốt hơn một tuần nay. Nếu không phải Yuju thì cũng là các thành viên khác, nhưng kết cuộc vẫn là một câu nói, hai anh chị ấy vẫn chưa tỉnh lại...Tại sao kẻ bình an vô sự lại là tôi trong khi hai con người vô tội ấy lại phải gánh chịu hậu quả nặng nề đến thế? Tại sao đã nghĩ đến hậu quả xảy ra sẽ khôn lường nhưng tôi vẫn cố chấp và lì lợm không chịu buông tay? Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi lại phát điên muốn đánh muốn tát bản thân mình vài cái.Hai người họ hoàn toàn vô can trong việc này, vậy mà giờ chưa biết khi nào tỉnh lại trong khi tôi chỉ có thể vô dụng ngồi đây giương mắt nhìn thời gian đằng đẵng trong nỗi bất lực tột độ. Tất cả đều do tôi mà ra...Giá như ngày đó tôi quyết liệt từ chối anh ấy... giá như đừng lún sâu trong lời ép buộc kia để rồi bây giờ chính bản thân tôi chẳng cách nào dứt ra được. Thành thật đi Yerin! Chính mày cho dù khổ sở nhưng vẫn mong đợi hơi ấm từ người đàn ông đó. Chính mày cũng không thể nào buông tay dứt khoát mà cố chấp nghe theo mệnh lệnh kia. Vậy thì sự khổ sở và hối hận bây giờ còn ý nghĩa gì nữa?!Tôi cắn chặt đôi môi mình đến bật máu, bàn tay run run che kín miệng mình lại để không ai nghe được tiếng khóc nức nở của bản thân. Sự đau đớn và khổ sở quắn chặt cơ thể khiến tôi quá sức mệt mỏi, tôi ước gì mình tan biến đi để những vết thương này đừng hành hạ tôi mãi...Với nỗi uất ức và tổn thương đang phải gánh chịu, tôi nghĩ rằng mình sẽ nói ra tất cả mọi thứ, con người độc ác kia sẽ phải gánh chịu hậu quá... Sự thật sẽ được phơi bày ánh sáng và nỗi ác mộng này sẽ chấm dứt.Nhưng rồi...Mọi chuyện không đơn giản chỉ là nói ra...Mối quan hệ của tôi và Taehyung đã không còn đơn thuần là hẹn hò bí mật nữa, mọi thứ trở nên rối rắm khi sự xuất hiện của tôi tại nhà anh ấy, chưa kể đã có bi thương và đổ máu xảy ra... Nếu mọi chuyện bị phơi bày, Taehyung sẽ trở thành con mồi béo bở của truyền thông báo chí, là cái bia ngắm mà các công ty lớn khác hùa vào để nhắm bắn nhằm hạ bệ danh tiếng trên cao của BTS...Giờ đây tôi thật sự cảm thấy sợ hào quang của showbiz, khi chẳng ai có thể sống cho bản thân và tận hưởng niềm vui nỗi buồn đơn thuần của một con người...Câu chuyện của Jungkook ngày trước là một ác mộng mà có lẽ cậu bé và công ty cũng không ngờ với sự ảnh hưởng của nó. Chỉ là va quẹt xe, chỉ là đi chơi cùng bạn bè... Vậy mà hậu quả thật đáng sợ...Tôi còn nhớ anh ấy đã kể Jungkook đã đóng kín phòng mình suốt ba ngày trời, không tiếp xúc với ai vì cú sốc tâm lý nặng nề do toàn bộ các bài báo lớn nhỏ hùa vào chỉ trích khi thằng bé vì va chạm xe với người tài xế taxi. Thậm chí, quán ăn còn tự ý trích đoạn camera riêng tư của em ấy đi ăn cùng bạn để phao tin làm công chúng hoang mang và ném đá vì idol lại ôm ấp một người con gái...Có lẽ từ đó, tôi chợt nhận ra BTS giờ đây đã khác, một scandal rất nhỏ cũng là một cái cớ dễ dàng mà mọi người có thể hùa vào xâu xé và chỉ trích... Taehyung đã quá vất vả từ khi bắt đầu, đến được bước đường hôm nay là sự cố gắng không ngừng nghỉ và đau đớn không cách nào bù đắp.Hình ảnh anh chàng Taehyung ngày ấy, cho dù đã ra mắt nhưng vẫn cố gắng làm ngoài giờ ở cửa hàng tiện lợi thâu đêm để rồi ngày hôm sau vẫn cực lực luyện tập cho màn comeback... Hay vì công ty không đủ chi phí và nhân lực, họ phải tổ chứng fansign ngay ngoài trời mặc cho nhiệt độ như cắt da cắt thịt nhưng người con trai đó vẫn trân trọng từng fan một và luôn miệng xin lỗi khi phải tiếp đón họ như vậy... Thật sự, cho dù muốn quên, tôi cũng chẳng cách nào làm được...Tôi thẫn thờ đưa ánh mắt nhìn bầu trời đang mưa, bỗng chốc hơi quặn lòng khi chợt nhận ra mình nhớ người đó nhiều như thế...Nhưng mà mọi chuyện có lẽ nên chấm dứt rồi...Đã có người vô tội liên lụy, vậy nên tôi không thể nào cho phép mình đứng đó nhìn chuyện này xảy ra một lần nữa...Tôi lấy hết sức lực nhấn dãy số mình đã thuộc làu, cố gắng nuốt nghẹn nước mắt để không phát ra âm thanh. Nhanh chóng đầu dây bên kia đã nhấc máy và tiếng nói quen thuộc vang lên, sự ngạc nhiên xen lẫn chút hào hứng, tôi dễ dàng nhận ra điều đó khi mình đã hiểu anh ấy quá nhiều"Yerin?! Em gọi tôi sao?!""Khi nào anh quay lại?!" – Tôi run run cố gắng phát âm thật rõ để người ấy không nhận ra điều gì kỳ lạ"Hai ngày nữa, sẽ quay lại?! Ngày mai vẫn còn một concert ở Newyork... Nhưng có chuyện gì?!""Không có gì! Hẹn gặp lại vào tối đêm anh về nhé! Ở căn hộ của anh... được không?!""Được! Nhưng... em sao vậy?! Không khỏe à?!""Hẹn gặp lại! Taehyung-oppa!"Tôi tắt điện thoại và để mặc dòng nước mắt tuôn rơi, thật quá khó khăn để kìm nén chúng, trái tim tôi đau đớn đến tê dại nhưng chẳng cách nào lành lại.Tôi chua chát thừ người nhận ra rằng cái hơi ấm mình luôn khao khát sẽ không còn nữa vì chỉ hai ngày nữa thôi...mọi chuyện rồi sẽ kết thúc....[End Yerin's POV]
————————————-
Một chút êm ả trước khi giông bão ùa về.Cũng khá lâu rồi mới comeback để đăng nên mong mọi người vẫn ủng hộ. Ngoài ra từ chap sau, mình sẽ kết hợp với Su susterling để trình làng phần còn lại do dạo này mình cũng khá bận nên sợ bỏ bê fic luôn.😂😂Nói ngắn gọn vậy thôi, comt và vote nhé mọi người ❤️
————————————-
Một chút êm ả trước khi giông bão ùa về.Cũng khá lâu rồi mới comeback để đăng nên mong mọi người vẫn ủng hộ. Ngoài ra từ chap sau, mình sẽ kết hợp với Su susterling để trình làng phần còn lại do dạo này mình cũng khá bận nên sợ bỏ bê fic luôn.😂😂Nói ngắn gọn vậy thôi, comt và vote nhé mọi người ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com