TruyenHHH.com

Full Btsxgfriend Eunkook Cau Chuyen Phia Sau San Khau

[Eunha's POV]

"Ai đó?" – Đột nhiên Jungkook quay người nhìn về phía tôi, ý tôi là phía cửa mà ánh nhìn đó như xoáy thẳng về tôi khiến tôi có cảm giác bị bắt quả tang vì làm điều gì đó sai trái. Tim tôi đập thình thịch trong lòng ngực, tay chân lúi húi không biết xử lý sao? Bây giờ chắc co giò bỏ chạy còn kịp! Tôi nhích chân chuẩn bị chạy thì cánh cửa đã được mở ra.....Jungkook nhìn chằm chằm tôi vô cùng ngỡ ngàng, tôi thì như con ngố khi tóc tai còn ướt nhẹp vì mới vừa tắm xong, tay xách nách mang quần áo, ba lô còn mặt mày thì xanh lét, thêm cái tướng đứng chuẩn bị chạy vô cùng dị hợm nữa. Thật là vô cùng xấu hổ! Tôi khóc ròng trong tim...

"Cậu là thực tập sinh phải không? Tại sao giờ này mới về?" – Jungkook nheo mắt nghi ngờ hỏi tôi, giọng nói trầm thấp của cậu ấy khiến tôi càng bối rối hơn. Tôi hít sâu lí nhí trả lời

"À....thì tại gần tới lúc mình thi cuối khóa rồi, mình ở lại để luyện tập.." – Sự e dè của tôi khiến Jungkook bật cười

"Vậy sao? Chà thực tập sinh bây giờ siêng năng hơn hẳn những khóa trước, nhất là thực tập nữ nữa" – À, tôi có từng nói tôi thích mê nụ cười của Jungkook chưa nhỉ? Cậu ấy cười như ánh mặt trời tỏa nắng vậy, nó rất đẹp, hồn nhiên và pha chút tinh nghịch nữa. Tôi bất giác mỉm cười theo nụ cười ấy, gương mặt nóng bừng lên, chắc tối nay tôi sẽ không ngủ được mất.

"Cậu là....cô gái trên sân thượng ngày đó phải không?.....Ừm...Hyejeong....?" – Jungkook bỗng dưng nheo nheo mắt hỏi tôi, cậu ấy đề cập đến chuyện ngày hôm ấy,cái ngày tồi tệ nhất cuộc đời tôi mà tôi muốn quên đi. Ánh nhìn cậu ấy hướng tôi tuy rất thản nhiên nhưng mang chút ý dò xét khiến tôi bất chợt chột dạ, tôi cuối mặt ấp úng – "À...ừ....Là mình", tôi không mong cậu ấy nhắc thêm lại chuyện đó nữa, đặc biệt là cái tát tai và những lời sỉ vả của bạn gái cậu ấy.

"Mình xin lỗi vì chuyện ngày hôm ấy nhé! Đừng bận tâm đến những lời cô ấy nói và quên nó đi! Được không?" – Jungkook nhỏ giọng an ủi làm tôi càng e ngại hơn, thấy đầu tôi không chịu ngẩng lên, Jungkook đề nghị - "Lần sau tôi đãi bạn đi ăn nhé! Coi tôi như bù đắp lần đó!, cậu ấy cười thoải mái nhìn tôi. Tôi kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy, gương mặt cậu ấy sáng bừng lên khi cười, tôi cũng nhận thấy sự chân thành trong lời nói của Jungkook nhưng tôi không nghĩ cần phải để cậu ấy bù đắp gì cả, tôi lắc đầu từ chối:

"Không cần đâu! Mình quên chuyện đó rồi..... Ùm...cậu tiếp tục luyện tập đi nhé, mình về trước đây" – Tôi gật đầu chào cậu ấy rồi rảo bước chạy đi, tôi sợ nếu cứ ở lại thì tôi sẽ bất chấp mọi thứ đồng ý lời mời hấp dẫn của cậu ấy mất, hơn nữa tim tôi cũng cũng đập liên hồi, mặt tôi cũng nóng rần lên vì ngại, chưa bao giờ tôi đối diện với cậu ấy và nói được nhiều như thế. Thật là tuyệt....

Tôi cười mỉm chi, nhảy chân sáo khi ra khỏi công ty, lòng còn đang lâng lâng vì những cảm xúc tuyệt vời ban nãy. Lần này thật may mắn khi được gặp cậu ấy, tôi đã chờ đợi một cơ hội để có thể nói chuyện với cậu ấy dù chỉ một câu rất rất lâu rồi....Nhưng tôi cảm giác tôi muốn nhiều hơn nữa, thiệt là nói "Được voi đòi Hai bà Trưng" cũng không sai mà. Tôi dừng lại nhìn lên phòng tập tầng 2 của công ty Bighit, ánh đèn nơi ấy vẫn sáng, cậu ấy có lẽ vẫn ở đó...Thâm tâm tôi muốn sau này có thể được gặp cậu ấy nhiều hơn, liệu có được không? Tôi cắn môi nghĩ ngợi...ngày mai nếu tôi cũng tập trễ như vậy, như vậy có thể thấy cậu ấy chứ? Tôi muốn đánh cược vào ván cờ này, tôi không muốn cứ rụt rè nhìn ngóng cậu ấy như suốt một năm qua nữa, được gặp và nói chuyện với Jungkook cho dù chỉ là một vài câu bâng quơ cũng có thể khiến tâm trạng tôi tốt hơn rất nhiều, nói đúng hơn là rất vui và hạnh phúc......

--------&--------

"Eunbi à! Về thôi" – Phòng tập chỉ còn tôi và Sumin còn tập nhảy cực lực sau khi các thực tập nữ khác đã về. "Hơn 11h rồi đấy! Mình nhảy không nổi nữa đâu" – Sumin than thở, ngồi phịch xuống sàn uống nước. Hôm nay tôi đã nhảy hơn 4 tiếng đồng hồ rồi, rất mệt và mất sức. Nhưng cuộc thi đã gần đến, chỉ còn hai ngày nữa thôi, ý chí không cho phép tôi nghỉ ngơi nữa, tôi muốn ráng hết sức mình trong thời gian chạy nước rút này.

"Cậu về đi Sumin, chút nữa mình về sau, mình còn 1 bài cuối nữa, mình muốn cho nhuần nhuyễn luôn!" – Tôi cười lấy khăn dậm mồ hôi, kéo tay Sumin đứng dậy. Sumin nhăn mày, lắc đầu:

"Ngày nào cậu cũng về trễ nhất, siêng thật đấy! Thôi mình về đây, về nhà cẩn thận đấy" – Sumin khoác ba lô đi về, tôi mở lại bài nhảy và tiếp tục việc luyện tập, khi tôi nhảy tôi không phân tâm đến mọi thứ xung quanh lắm. Tôi chìm đắm trong bài nhảy và cố gắng thực hiện mọi động tác chính xác và dứt khoát nhất có thể, may mắn tôi có nền tảng nhảy cơ bản ngay từ nhỏ nên việc học nhảy không quá phức tạp, nhưng công đoạn làm sao cho bước nhảy thật thu hút, thuần thục thì quả là tốn một thời gian khổ luyện.

"Hộc hộc" – Tôi thở dốc, cảm giác mọi thứ bây giờ thật mông lung, tôi mệt đến mức hoa cả mắt, chống tay vào gương để ổn định hơi thở, mắt tôi nhắm nghiền lại để có thể ổn định nhịp tim hơn. Bỗng có tiếng đằng sau khiến tôi giật mình:

"Này! Có sao không đấy?" – Giọng nói trầm ấm quen thuộc mà tôi cố gắng ghi nhớ suốt hơn 1 năm nay cất lên làm tôi bất ngờ. Tôi ngẩng đầu lên thì trong gương, hình ảnh Jungkook xuất hiện, với gương mặt tuấn mỹ và ánh mắt sâu xa. Ngay lập tức tôi quay đầu lại để có thể tận mặt chứng kiến cậu ấy, tôi muốn khẳng định lại, rằng hình bóng cậu ấy trong gương không phải là do tôi tưởng tượng.

Jungkook quả thực ở đây, cậu ấy đứng dựa lưng vào cánh cửa phòng tập và nhìn tôi với đôi mắt tò mò, cậu ấy bật cười – "Làm gì mà bất ngờ, hốt hoảng dữ vậy?". Jungkook bước vào phòng, nhìn xung quanh căn phòng tập và đảo ánh mắt đến tôi, tôi vẫn còn chưa tin vào mắt mình nên chỉ bộc miệng – "Jungkook sunbaenim....."

Cậu ấy cười rạng rỡ, đôi mắt nheo nheo lại trông thực đáng yêu – "Chà!Cũng biết tên tôi luôn à?", nụ cười ấy khiến tôi thật ấm áp, cậu ấy tiếp tục hỏi "Tên cậu là gì nhỉ? Hôm qua cậu bỏ chạy một nước, tôi còn chưa kịp hỏi tên". Tôi bật cười trước sự thẳng thắn của cậu ấy – "Mình là Jung Eunbi, 17 tuổi"

"17 tuổi à? Bằng tuổi mình sao? 1997?" – Tôi gật gật nhìn Jungkook mà tâm hồn lâng lâng

"Vậy thì xưng hô bình thường là được rồi. Không cần sunbaenim gì đâu! À mà cậu lại về trễ thế này luôn sao? Lúc nãy mình thấy một cô gái mới vừa về nên thấy lạ lạ, lên đây thử xem còn thực tập sinh nào ở lại luyện tập không? Không ngờ là chỉ còn mình cậu" - Giọng nói tràn đầy hứng thú và khoái chí của Jungkook khiến tôi cũng buồn cười theo, tôi bình ổn cảm xúc nhìn cậu ấy

"Còn 2 ngày nữa là các thực tập sinh nữ có kì thi cuối khóa rồi, mình chỉ muốn tranh thủ thời gian cuối để nỗ lực hết sức thôi!" – Jungkook gật đầu tỏ ý hiểu nhưng vẫn nhắc nhở

"Nhưng cũng không nên luyện tập quá sức vậy đâu! Động tác của cậu rất dứt khoát và chuyên nghiệp rồi, nhưng cái thiếu là tinh thần và sức truyền tải cảm xúc, theo mình nghĩ là cậu nên nghỉ ngơi và tập cách đưa tâm hồn mình vào trong từng bài nhảy, như vậy sẽ tốt hơn so với việc chỉ nhảy đúng và chuẩn từng động tác" – Lời nhắc của Jungkook khiến tôi như bừng tỉnh ra, thì ra đó là lý do tại sao tôi cảm thấy mình nhảy rất tốt nhưng không bao giờ nhận được lời khen hay đánh giá cao từ giáo viên. Hwang Eunbi, mỗi khi em ấy nhảy đều phát ra một sức hút đặc biệt, khiến cho người xem chìm đắm và tò mò khám phá nhiều hơn những cảm xúc và biểu cảm mà em ấy mang lại. Tôi mỉm cười thật tươi nhìn Jungkook

"Cảm ơn sunbaenim nhiều lắm!" – Jungkook lắc đầu nguầy nguậy rồi bật cười- "Lại nữa rồi.... Mà bây giờ cậu về đi, nhìn sắc mặt cậu ban nãy không ổn lắm đâu!"

"Ừm, mình tính bây giờ về đây!" – Giọng nói tôi hơi nhỏ lại, tôi không muốn kết thúc cuộc nói chuyện ở đây. Rất hiếm có cơ hội tôi được nói chuyện với cậu ấy, vậy mà....

"Đi ăn không? Gần công ty mình có cái xe tải bán đồ ăn khá ngon đấy! Tôi mời cậu nhé?" – Mắt tôi sáng rực khi nghe đến lời yêu cầu tuyệt vời mà chưa bao giờ tôi tưởng tượng được, lý trí thì nói rằng đừng đi, như vậy sẽ rắc rối cho mình hơn vì cậu ấy đã có bạn gái rồi nhưng mà trái tim tôi cứ nằng nặc quyết không được bỏ lỡ cơ hội.

"Vậy đợi mình một lát nhé! Mình thay đồ rồi ra ngay!" - Rốt cuộc lý trí cũng không thắng được lời trái tim mách bảo mà, cái lời mời mà tôi mong đợi cuối cùng cũng tới, tôi không thể chỉ vì sợ hãi Hyejeong mà từ chối nó. Tôi muốn được có thể nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn nữa, cho dù là một người bạn cũng khiến tôi hạnh phúc rất nhiều rồi.

--------&--------

"Xin lỗi, cậu đợi mình lâu không?" – Tôi hổn hển chạy xuống dưới sảnh, Jungkook đang ngồi nghịch điện thoại trên ghế sofa. Thấy tôi cậu ấy mỉm cười, lắc đầu

"Không lâu đâu, so với các cô gái khác, cậu khá nhanh đấy!Đi thôi" – Jungkook khoác ba lô mở cửa mời tôi ra trước, tôi cắn môi suy nghĩ về câu nói ban nãy của cậu ấy, cô gái khác mà Jungkook đề cập là Hyejeong sao?

Tôi và Jungkook cùng đi bộ từ công ty ra con đường lớn phía trước, tôi không dám nhìn cậu ấy, chỉ len lén liếc qua thấy sống mũi cao thẳng của Jungkook thôi, tâm trạng của tôi bây giờ rất khó tả, vừa vui sướng, vừa hồi hộp, vừa mong chờ. Con đường không lớn lắm nhưng vẫn khá tấp nập, khu Gangnam ban đêm lúc nào cũng đông người qua lại

"Cậu vào đây thực tập lâu chưa?" – Jungkook bất chợt mở lời

"Gần hai năm rồi" - Tôi đáp lại khá nhanh, Jungkook gật gật đầu

Tôi đánh liều hỏi thử - "Cậu sắp ra mắt phải không? Còn bao lâu nữa nhỉ?". Tôi len lén nhìn qua cậu ấy thì thấy nụ cười tươi nổi bật của Jungkook

"Sắp rồi, chắc vài tháng nữa thôi! Đó là lý do mà những ngày này tụi mình ở lại tập rất khuya, các anh khác thì tầm 12h mới vào, bọn mình được nghỉ mỗi ngày chỉ tầm 6 tiếng thôi, tất cả mọi thời gian, công sức đang phải dồn vảo khoảng thời gian này, phù! Cũng khá vất vả nhưng rất xứng đáng! – Jungkook thở dài nhưng trong ánh mắt vẫn chứa đầy niềm vui, nếu như tôi là cậu ấy cũng sẽ như thế, được ra mắt là một món quà vô giá mà bất cứ thực tập sinh nào cũng mong đợi. Cậu ấy đã luyện tập hơn 4 năm rồi, khoảng thời gian ấy bây giờ đã được bù đắp, tôi thật ghen tị với Jungkook.

"Cậu và Hyejeong......ừ...sau ngày hôm đó, vẫn ổn chứ?" – Tôi ngập ngừng hỏi Jungkook, tay tôi siết chặt lại như lấy can đảm mở lời nói ấy, không phải tôi tò mò chuyện tình cảm người khác nhưng việc xích mích đó là do tôi gây ra, thực ra điều đó khiến tôi vô cùng áy náy. Jungkook im lặng khá lâu, hai người cứ tiếp tục rảo bước trên con đường, tôi thầm trách mình như con ngốc khi hỏi câu hỏi kì cục ấy, cho đến khi một tiếng nói từ người bên cạnh làm tim tôi choạng nhịp, mắt tôi mở lớn nhìn cậu ấy như không tin được

"Mình chia tay Hyejeong rồi!"

 [End Eunha's POV]  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com