Full Bo Cu Lanh Lung Di Roi Anh Se Mat Em
- Trường mình kì cục ghê ý, lúc nào cũng thấy tổ chức đi dã ngoại là sao? – Thiên Anh nói
- Là vui chứ còn là sao nữa, trường mình thắng thì tất nhiên phải dã ngoại rồi, em ko thích dã ngoại ư? – Hoàng đáp lại
- Tầm này còn j tâm trạng đi nữa hả anh – Vy chen vào – Lần này em cũng chẳng đi đâu, ở nhà dưỡng sức còn hơn – Vy nói tiếp
- Vy ko đi thì tao cũng chẳng đi nữa đâu – Minh lên tiếng, giọng nói của anh có vẻ rất nghiêm túc
- Đi đi, nể mặt anh lần này đi...Thiên Em, Vy Em...- Nam lay lay tay Thiên Anh rồi lay lay tay Vy như con nít năn nỉ người lớn khiến tất cả đều bật cười thành tiếng
- Nhưng lần này đi dã ngoại trên rừng đó, em sợ lắm – Thiên Anh bất giác nhớ lại lúc trước khi ở trên rừng và bị thổ dân bắt, có gì đó len lỏi vào tim thật khó chịu, cô thấy thương những con người chưa tiến hoá hết ấy
- Em sợ gì? – Tuyết và Nam đồng thanh hỏi, có vẻ như hai người này rất ăn ý với nhau
- Em sợ mấy con vật ko chân...và thổ dân – Giọng Thiên Anh mỗi lúc 1 bé
- Ha ha, em nghĩ ở rừng Việt Nam có thổ dân ư? – Nam bật cười nắc nẻ khiến Thiên Anh ngượng chín mặt
- Lý Nhất Nam – Tiếng Khánh Anh vang lên, lạnh lùng có, hăm doạ có và đặc biệt là anh đang cảnh cáo...
Nam thoáng rùng mình nhưng rồi cũng cười trừ, cười nhiệt tình, ko hiểu Nam ăn phải thứ gì nữa mà cười suốt như vậy
- Thế còn Vy, sao em ko muốn đi – Tuyết quay sang hỏi Vy
- Em cũng giống nó – Vy cười rồi chỉ tay vào Thiên Anh, thật ra Vy ko hề sợ bất cứ con gì, đến rắn cô còn dám cầm trừ rắn độc ( ngu gì mà chơi thứ rắn đó ) nhưng cô đang mệt, cô đi sợ làm gánh nặng và làm cho ai đó lo lắng
- Hoàng, Khánh Anh, ý kiến đi chứ? Cuối cùng có đi hay ko? – Nam ríu rít nói
- Có – Cả 2 đều đồng thanh, có vẻ mấy người này rất thích đi dã ngoại nhưng vẫn giấu ko muốn nói ra, vì ai ư???
- Thế, Thiên Em, Vy, đi đi, ko đi đừng nhìn mặt anh đấy – Nam năn nỉ rồi dở giọng đe doạ. Thiên Anh nhìn Vy nhăn nhó, Vy chỉ nhún vai chưa có câu trả lời thì Hoàng lên tiếng – Đi đi, nó nói là làm đấy
- Nhưng....- Thiên Anh hơi ngập ngừng nhưng lén nhìn thái độ của Nam, cô hơi rùng mình, mặt anh đỏ như quả cà chua chín, mắt long sòng sọc màu lửa...( giả vờ có nghệ thuật ghê ! )
- Vâng, em đi – Thiên Anh gượng cười...
- Em...- Vy định nói gì đó nhưng nhận được cái liếc mắt của Tuyết, cô đành gật đầu. Ngay sau lúc đó, Nam phá lên cười nắc nẻ và hài lòng, ai cũng tưởng anh giận thật thì ra chỉ là " chơi đểu", thái độ anh quay phắt cả 360○ khiến nạn nhân nhìn chỉ muốn đấm cho anh vài cái vào mắt cho bõ tức vì bị ăn thịt lừa
- Lời nói đã nói ra cũng như bát nước đã đổ đi, ko lấy lại được đâu nhé ! – Nam nói rồi ung dung đứng dậy bước vào lớp, tiếng trống báo hiệu vào lớp cũng vang lên..
- Hừ....- Vy hừ nhạt rồi dậm chân tại chỗ, Minh chỉ cười nhìn điệu bộ trẻ con của Vy và vỗ vỗ vai cô như an ủi. Mấy "anh chị" cùng nhau bước vào để lại hai cô em mặt méo xệch.
- Ha...tức quá...- Vy buồn bực nói rồi nâng ly nước màu đỏ đỏ dưới bàn lên uống...và – Phụt – ôi bố mẹ ơi ! Rượu – Vy hét toáng lên lau lau mồm và uống cạn ly nước khác trên bàn.
- Thả lỏng...thả lỏng – Thiên Anh buồn cười quá nhưng ko dám cười, đành cười thầm khiến cả mặt đều đỏ lên...
Cả 2 cùng chạy vào lớp trả lại không gian yên tĩnh cho sân trường.
...
- Vy ! – có tiếng gọi, Vy quay đầu lại, cô ko nói gì, chỉ hơi nhăn mặt
- Em đeo lại đi – Minh đưa cho Vy chiếc vòng cổ đôi của 2 người. Vy hơi mỉm cười rồi nhận lấy nó, Minh thở phào nhẹ nhõm rồi cười tươi như hoa
- Mai anh đến đón em đi học nhé !
- Anh tốt thế á ? – Vy hỏi đểu
- Ừ, anh tốt mà – Minh cười
- Nếu là người đàn ông tốt trước hết đừng lăng nhăng, em về trước đây – Vy nói rồi quay bước đi, dù nói thế nhưng trong lòng cô có gì đó vui khôn siết. Ánh mắt loé 1 tia cười...hạnh phúc
Minh đừng phía sau, anh hiểu câu nói đó của Vy, anh hơi bĩu môi rồi cười. Chắc cô đã hoàn toàn tha thứ cho anh rồi !
.....
Ánh nắng yếu ớt bắt đầu chiếu xuống vạn vật, những đám mây cuộn tròn như đáp xuống mặt đất, buổi sớm vẫn còn đọng lại chút sướng tối qua...trời se lạnh và hanh khô
Nơi góc phố...
- A, đau...- Tiếng 1 cô bé khoảng 5 cất lên lảnh lót, 1 cô bé nhỏ, rất xinh, hai bím tóc màu đen mượt, nó ngã xuống đất
- Bé Sam có sao ko? Anh xin lỗi...- 1 đứa con trai khoảng 8 tuổi chạy đến đỡ, gương mặt lo lắng và hối lỗi.
- Hu..hu...Sam đau tay, tại anh Bi đuổi em...- cô bé với đôi mắt trong xanh ngấn nước
- Anh xin lỗi Sam mà, em muốn gì nào?
- Em muốn ăn kẹo...
- Sao hai anh em lại ra đường chơi thế này, vào trong ăn sáng đi, mẹ nấu xong rồi – 1 người đàn bà có gương mặt ưa nhìn, hiền hậu nói với chúng.
- Ăn sáng đã nha, tý nữa anh dẫn đi ăn kẹo
- Vậy thì móc nghéo đã – cô bé lấy tay lau lau nước mắt 1 cách vụng về rồi đưa ngón tay lên... Hai đứa trẻ cười toe toét rồi nắm tay và chạy lon ton vào trong. Trông chúng thật hạnh phúc....
Nhìn hai đứa trẻ yêu thương nhau và cả gương mặt hiền dịu của người mẹ, cô bất giác cười rồi nhớ đến kỉ niệm đã qua, gương mặt mang một nỗi buồn xót xa và nỗi nhớ khôn nguôi.
Ngày xưa, em ngã anh nâng, tiếng mẹ hiền bên con ko ngớt, ba luôn quan tâm đến con....bây giờ thì...
Có gì đó như đang tuôn trào nơi khoé mắt, cay cay và đắng chát, ngậm ngùi chua xót. Cô muốn quay về ngày xưa, khi mẹ cô còn sống, cô hận bản thân mình...vì cô mà mẹ đã ko còn trên cõi đời này nữa...
Thiên Anh cỗ nín khóc rồi bước tiếp đến trường, cô lại nhớ đến những lời nói tối hôm qua của bố...
- Mày ko coi bố mày ra gì à???
- Sao ạ?
- Còn sao nữa, sáng nay ở trường sao vẫn ngồi chung bàn cũng thằng đó
- Ở đâu cơ ạ?
- Mày định chối sao? Tưởng tao ko biết à? Ở căn-tin trường mày đó
Cô ko biết vì lý do gì mà ông lại biết, những lời quát mắng của ông như ngàn mũi dao muốn đâm trái tim của cô ra thành trăm mảnh, thật sự đau lắm, rất đau, rất xót.
Từ khi quen Khánh Anh, cô luôn phải nén đắng cay, mặc cho bao lời mắng nhiếc, coi thường, ghen tị, cô phải trải qua nhưng cô đâu nghĩ, 1 ngày lại như thế này, có phải, tình yêu phải trải qua nhiều thử thách mới đến được với nhau như trong phim ko???
- Hey girl, lại gặp rồi – Tiếng của 1 chàng trai lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ đau đớn, cô quay lại theo quán tính thì bắt gặp khuôn mặt đẹp như hoa ấy đang cười toe toét và lái chiếc xe màu vàng thể thao chói loá nổi bật giữa lòng đường.
- Gọi tôi à? – Thiên Anh nhíu mày hỏi
- Tất nhiên – Chàng trai nói, đáy mắt sáng lên một tia cười
- Có chuyện gì à? – Thiên Anh nhìn vào đáy mắt ấy thoáng rùng mình
- Đi học à? Lên tôi chở
- Tôi biết gì về cậu đâu mà lên xe, tôi ko lên xe của người lạ - Thiên Anh từ chối rồi bước tiếp.
Chàng trai lái xe chầm chậm theo và nói
- Tôi là Triệu Ninh Phong, rất vui được làm quen với cô, Thiên Anh – chàng trai nở nụ cười tao nhã, đẹp mê hồn nhưng tiếc là Thiên Anh ko bị say đến nỗi hét toáng lên vì...t..r..a..i đẹp
- Sao biết tên tôi?
- Gì cũng biết, thế nào, lên xe đi
- Ko, trường gần lắm, chỉ tốn công mở cửa xe – Thiên Anh liên tục từ chối, cô chối bao nhiêu Phong lại mời bấy nhiêu khiến cô ko thế ko chối được. Đến lúc Thiên Anh định mở cửa bước lên thì Phong phóng xe đi luôn, ko quên để lại câu
- Trường Light gần mà, đi bộ đi, ha ha
Thiên Anh tức đến điên người, cô hùng hổ nhìn theo bóng xe và buông câu xanh rờn
- Đồ thần kinh
Con người này thật khó hiểu, mà thôi cô cũng chẳng cần hiểu hắn ta làm gì. Va chạm nhau 1 lúc thôi mà quen được hắn chắc lần sau cô ko dám va vào thằng con trai nào mất. Nghĩ đến đây cô lắc đầu xua đi rồi nhanh chóng bước tiếp đến trường , vì về những con người có vấn đề về não như hắn ta chỉ tổn phí thời gian
...
- Lần này trường chúng ta tổ chức đi dã ngoại vì lý do lớp 12a1 có 4 bạn thi nhảy thắng trường Moon. Đáng lẽ ra chỉ lớp 12a1 được đi thôi còn tất cả cả lớp khác phải tiếp tục học nhưng lần này giải thưởng lớn hơn mọi năm lên cả trường đều được đi – Vừa nói đến đây, cả lớp 11a1 hò hét tán loạn, đập bàn đập ghế, đập tay vào nhau rồi tiếng bán tán xí xớn vang lên như 1 cái chợ vỡ....
- Im nào, cô chưa nói xong, ngày mai sẽ tổ chức luôn. Sau buổi học hôm nay các em nhớ chuẩn bị những thứ đủ dã ngoại 3 ngày, đi biển trước và cuối cùng là lên rừng cắm trại. – cô giáo nói tiếp, lũ học sinh bên dưới mồm ko ngừng hoạt động
- Ê mày, có chuyện vui rồi – Hữu Tuệ nhìn Yun và cười gian xảo, ánh mắt nói lên điều đó - Thiên Anh, tôi xin lỗi nhé, ai bảo cô ko cho phép anh Thiên Bảo yêu tôi - Hữu Tuệ nghĩ rồi nhìn Thiên Anh đầy ghen ghét. Có hiểu lầm gì đó ở đây
Từ dãy bên trong cùng, hai đôi mắt liên tục nhìn ra dãy ngoài cùng cười thoả mãn, cái hay của việc được đổi chỗ là ở đây, Có thể bàn âm mưu kế hoạch thoải mái mà ko sợ đối phương nghe thấy
- Cảm ơn mày đã bày cho tao trò này, tao cũng nghĩ rồi nhưng ko nghĩ nó đến nhanh như vậy – Yun cười đắc ý
- Tao là bạn mày mà, vậy nhé, Ok, lần này mày nắm chắc tình yêu trong tay rồi đó, đừng để bị tuột mất
- Ok, yên tâm...
...
...
- Anh Hoàng, mai cho em đi chung xe với nha – Yun lên tiếng nịnh nọt
- Ko được – Hoàng từ chối thằng thừng
- Ko được là thế nào? Sao con Thiên Anh kia với con Vy thì được – Yun quát luôn ko nhẫn nhịn
- Ko giải thích – Hoàng lạnh lùng rồi cúp máy
Yun bực tức chửi thề vào trong điện thoại rồi ném lên giường và đi ngủ
Một lúc sau...tiếng chuông dt của cô vang lên
- Alo – Yun bắt máy, giọng nói ngái ngủ
- Thiên Anh, mai có cuộc họp khẩn cấp, con làm ăn kiểu gì mà để công nhân bỏ việc nhiều thế - tiếng cha của cô vang lên bên đầu dây thật khó chịu
- Liên quan gì? – Yun nói dài
- Sao lại liên quan gì? Mai con phải đi họp đấy, đừng có nghỉ ko thì đừng trách, biết thế cha ko giao cho con còn hơn, làm ăn kiểu này có mà chết à?
- Thế ba tự làm đi
- Chủ đầu tư kí tên con rồi sao cha lãnh đạo được, haizz. Ngủ sớm đi mai đi họp, mà nghỉ luôn học đi cho đỡ mệt,học hết cấp 3 rồi còn muốn học là sao?
- Kệ con, mai con ko đi đâu,con bận rồi, cúp máy đây
- Này,...này...
Ông bực mình vì đứa con gái này của mình. Gọi lại mấy cuộc mà Yun cũng ko chịu nghe.
....
Thiên Anh vừa bước đến nhà, mọi mệt mỏi vứt sang một bên khi thấy trước hòm thư nhà mình có cài một bó hoa và một chú cá sấu bông rất dễ thương...
Nhưng ai là người tặng cô đây? Chẳng lẽ nhầm nhà sao??
Tò mò quá, cô chạy nhanh đến đó, mới đầu cô cứ nghĩ là nhầm thật nhưng khi có tờ giấy cài trong bó hoa lộ ra, cô mới biết là ko nhầm
" Tặng em ! Thiên Anh"
Bốn chữ ngắn ngủi, dòng chữ lạ hoắc cô chưa từng nhìn bao giờ. Ko phải của Khánh Anh....là ai chứ???
Tạm thời ko nghĩ nữa, cô nhận lấy bó hoa và chú cá sấu bông dễ thương và mang vào bên trong. Hôm nay có lẽ ba cô đang chuẩn bị cuộc họp gì đó với đối tác lên ko có nhà, cô thở phào nhẹ nhõm rồi bước vào trong...Ai đã tặng hoa cho cô đây?
Tầm này vẫn còn người bí ẩn như vậy sao? Hay có ai đó muốn tạo bất ngờ cho cô...
Hoa đẹp quá ! Đúng loại hoa mà cô thích đó là hoa hồng, màu nào cô cũng thích, chỉ cần đó là hoa hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com