Full Anh Duong Dan Loi Cau Hai Dang Soi Duong Toi
Tôi vẫn cố cãi, nhưng dù tôi có nêu ra hàng bao nhiêu lí do thì hắn cũng vẫn tìm được cách để chứng minh lại rằng hắn đúng, rằng mập mới xinh.
"Không, nói chung là em không ăn đâu, anh ăn một mình đi." Đó, lúc đó mạnh mồm nói như thế thôi, chứ lúc bước vào quán phở ngửi thấy mùi thơm của nước lèo rồi nhìn hắn rất ngon lành thì thèm muốn chết. "Thôi, ăn một miếng cho bớt thèm này."Hắn cuộn phở vào trong một cái thìa rồi đẩy về phía tôi nhưng tôi làm kiêu vẫn không ăn, phải quyết tâm, nhất định trong một tháng tôi sẽ phải trở lại số cân ban đầu. Từ hôm đấy trở đi, tôi cũng không cho hắn được ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, phải ăn uống thật healthy cùng tôi. Ban đầu hắn không chịu nhưng tôi phụng phịu mè nheo nhiều quá âu cũng không chịu được nữa đành phải chiều lòng tôi. Ăn uống điều đồ đúng là liều thuốc thần kỳ, rất rất nhanh thôi tôi đã tụt cân trở lại ban đầu nhưng chỉ tụt phần người thôi chứ hai cái má bánh bao của tôi vẫn thế, lần nào hắn nhìn thấy tôi cũng phải bẹo một cái mới chịu được. Hồi đó tôi nghiêm túc thực hiện như thế, nhưng càng lớn thì tính kiên nhẫn càng tụt đi, tôi chuyển hết sang cho hắn, để giờ hắn không cho phép tôi được ăn nhiều đồ ăn vặt nữa, tại nó hại sức khỏe. Mà hắn rất nghiêm, nếu tôi đi siêu thị mà có ý định cầm thêm ít bim bim, hay gì về thì hắn trả lại ngay, tuyệt nhiên chỉ mua sữa và bánh có lợi cho sức khỏe tôi mà thôi. Tôi toàn có lén ăn trong lúc không có hắn ở đấy, chứ không mà để hắn biết thì hắn nhất định sẽ lẳng đi hết rồi lảm nhảm làm tôi đau đầu chết đi được. Có lần, hắn phát hiện trong túi cách của tôi có bim bim, cái loại bim bim cân người ta hay bán ở ngoài đường cơ, mặt hắn tối sầm lại, tôi cũng run rẩy theo."Đinh Ánh Dương, cái gì đây?"Tay hắn chỉ vào vết tích tôi cố che đậy nhưng lại không cẩn thận làm rớt xuống sàn nhà, tôi cười cười rồi đáp."Em không biết, nay có con bé của chị phòng bên sang ăn nên làm rớt á!"Chính tôi cũng thấy mình bịa chuyện dở nữa là hắn, hắn biết tôi nói dối nên im lặng, không khí vì thế cũng trở nên căng thẳng theo. "Em ăn, em lén anh ăn á, tại em thèm quá.""Anh bảo em làm sao, không được ăn những thứ này cơ mà. Em biết quy trình làm ra nó không sạch cỡ nào không mà vẫn mua? Có cần anh gửi cho em xem lại không?"Hắn cau có, giọng cũng gấp gáp và khẩn trương, tôi gật đầu một cách ngoan ngoãn. Tôi biết chứ, nhìn là biết nó không sạch và không đảm bảo chất lượng rồi, nếu không sao lại có cái giá rẻ như thế cho được?"Thế sao còn mua, em biết nó hại mà còn dám ăn?""Tại nó ngon á!"Hắn cạn lời, ôm đầu rồi quay người lại, trả lời một cách bất lực."Anh chịu em đấy, thèm quá thì em có thể mua bim bim trong siêu thị, mặc dù nó cũng không tốt nhưng ít ra còn hơn cái này."Tôi biết hắn cáu nên cũng lựa lời ngon ngọt xin lỗi cẩn thận, chứ không hắn điên lên hắn đấm cho tôi một trận thì toang, thậm chí chuyện hắn lắp cam trong phòng để canh chừng tôi cũng có nguy cơ thành sự thật mất."Em sai rồi, em không dám nữa." "Biết sai thật chưa?"Tôi gật đầu, hắn còn đe dọa thêm lần nữa mới chịu tha thứ cho tôi."Lần sau mà anh còn thấy thì sẽ không dễ dàng tha cho em như thế này đâu đấy!" "Vâng, em biết rồi."Sau hôm bị mắng thì tôi cũng không dám tái phạm thêm nữa, luôn tự dặn mình phải ăn uống sao cho có chừng mực, không được vì cái thích mà để sức khỏe của bản thân bị ảnh hưởng. Có lẽ là nó sẽ không biểu hiện ra bên ngoài nhưng dần dà sẽ ảnh hưởng đến các bộ phận bên trong cơ thể. Lúc đấy, có tiền cũng không mua lại được nữa... Chỉ có thể ăn năn, hối hận rằng ước gì mình đã không làm như thế, ước gì mình suy nghĩ sâu sắc hơn. Nhưng tất cả lúc đó đều chỉ là giá như, là ước chứ vĩnh viễn không có gì thay đổi lại được nữa.Chúng tôi ngồi đến khá muộn, nói với nhau nhiều điều, nhiều chuyện từ trước đến nay chúng tôi đã trải qua. Chủ yếu là hắn nói thôi, tôi chỉ là đứa lắng nghe. Càng nghe tôi càng thấy sao mà hắn khổ, cũng khâm phục hắn nhiều. Chờ hắn nói xong, tôi mới lên tiếng. "Anh thay đổi nhiều rồi... không còn là cậu thiếu niên trẻ người non dạ mà em từng biết."Ý của tôi chính là hắn đã trưởng thành rồi, không còn sốc nổi, làm việc gì cũng không nhìn trước đoán sau như xưa, bây giờ hắn điềm đạm, suy tính chắc chắn và có chính kiến của riêng mình. Hắn gật đầu đồng tình với ý kiến của tôi, tay hắn cầm lon Strong Bow lên tu một ngụm rồi đáp."Phải thay đổi chứ em, không thì sao mà sống được.""Chỉ còn một chuyện là vĩnh viễn thế, không bao giờ thay đổi."Tôi thắc mắc: "Chuyện gì vậy?""Tình cảm dành cho em." Tôi đơ người luôn, tình cảm của chúng tôi dành cho nhau quá lớn, lớn hơn tất cả mọi thứ, và cả hai bên đều như thế. Chỉ là... cũng không thể thắng nổi cái gọi là định mệnh."Sau bao năm vẫn yêu em như vậy, không biết có gọi là ngu ngốc không nhỉ?"Ngốc chứ, ngốc lắm luôn, em có gì đâu để mà anh lại điên cuồng vì em như thế... Với thân phận như hiện tại của anh thì có thể có hàng trăm, hàng nghìn lựa chọn tốt hơn em gấp vạn lần, em không phải là một cô gái hoàn hảo, lại càng không phải cô gái giỏi giang gì."Tại sao luôn là em?"Tôi hỏi, hắn nghĩ ngợi một hồi mới đáp: "Em giống như tên của em vậy, Ánh Dương, Ánh Dương dẫn lối anh bước ra khỏi những tăm tối trong cuộc đời, đưa anh đến một suy nghĩ thật khác. Nhờ có em mới có anh cửa hiện tại, còn không, anh cũng không biết liệu rằng bây giờ mình sẽ như thế nào nữa..." Anh cũng vậy, anh giống như ngọn hải đăng trên biển, soi đường chỉ lối cho em trong đêm đen giông tố, để em dù có va đập phải bất kì chướng ngại vật nào trên đường vẫn có thể an toàn đi về bờ. Nếu không có anh, cũng sẽ không có một Ánh Dương như hiện tại cho được. "Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi, em trả lời anh thật lòng, có được không em?"Tôi gật đầu, hắn chầm chậm nói: "Em... em còn chút tình cảm nào với anh không?"Cổ họng tôi nghẹn đắng lại, từ có rất rất muốn được cất lên nhưng lại chẳng thể nào nói ra được. Nuốt lại sự cay đắng vào trong lòng, tôi đáp lạnh lùng."Không, không có gì cả, bây giờ với em, anh chỉ giống như một người anh, một người bạn không hơn không kém."Xin lỗi, xin lỗi vì không thể cho anh một câu trả lời mà anh mong muốn. Nhưng Đăng à, đây mới là điều duy nhất em có thể làm cho cả anh và em, để cả hai đứa không khổ sở. Hắn gật gật đầu, không nói thêm gì nữa rồi mỗi đứa một khoảng không im lặng. Lòng tôi đau như có ai đó cầm muối sát vào, buồn bực mà không thể nói ra, khó chịu cùng cực. Đến tầm hơn mười hai giờ thì hắn đứng dậy, chở tôi về phòng. Không khí của hai bên cũng thay đổi luôn, vô cùng căng thẳng. Xe dừng lại trước gốc cây quen thuộc, hắn xuống trước mở cửa cho tôi."Em vào đây.""Ừ.""Anh không vào à?""Không, em vào trước đi." Tôi toan bước đi, được chừng một đoạn thì quay người nhìn lại, tôi vẫn thấy hắn đang hướng ánh mắt đau đáu nhìn về phía tôi, vừa tuyệt vọng vừa thẫn thờ, rất thương tâm. Tôi lúc ấy chỉ muốn chạy lại thật nhanh về bên cạnh hắn, rồi nói với hắn rằng, tôi vẫn còn yêu hắn nhiều, yêu hơn tất cả mọi thứ, rằng tất cả những người con trai trên cuộc đời này không thể nào mà so với hắn cho được. Nhưng tôi... lại không có dũng khí đó. Tôi chỉ có thể đứng thẫn thờ một góc nhìn hắn.Góc ấy tối lắm, chỉ có một mình tôi thôi. Tôi dựa lưng vào góc tường, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, hắn không còn đứng ở bên ngoài nữa mà vào trong xe ngồi rồi. Chiếc xe vẫn đậu ở đấy đến tận sáng sớm hôm sau mới đi, đó cũng là lúc tôi quay trở lại phòng trong một tâm thái mệt mỏi cực độ.Không biết đã bao lâu rồi tôi mới thâu đêm không ngủ như thế nữa... Tôi đến tòa soạn vào sáng hôm sau với đôi mắt thâm đen như gấu trúc, lão Cường thấy thế mới gặng hỏi."Sao thế? Đêm qua thất tình à mà mắt mũi sưng lên hết thế này?"Bị trúng tim đen nên tôi thoáng giật mình, rồi nhanh chóng phủ nhận ngay."Hâm à, em làm gì có tình mà thất cơ chứ. Đêm qua tự nhiên lại mất ngủ mới khổ chứ, chả hiểu sao, chắc do buổi tối có hút ít trà sữa." "Chịu mày đấy, tao đây mà uống thì chỉ có ngủ ngon hơn thôi chứ chẳng thấy mất ngủ tí nào. Cũng muốn được thất tình một lần để thử giảm cân chứ dạo này thấy bụng hơi nhiều mỡ rồi."Tôi cười phá lên, chịu lão Cường luôn ấy, dù trong tình huống nào lão ấy cũng có thể cười tươi để đùa với mọi người. Tôi cũng công nhận lão đùa khéo thiệt sự, tôi không muốn cười đâu vẫn phải bật cười lên. "Thôi em xin đấy, để em làm việc."Lão chuồn, tôi mới gục xuống bàn ngủ thiếp đi một lát. Từ sau hôm đấy, Phạm Hải Đăng không xuất hiện ở tòa soạn nhiều như trước nữa, thậm chí hắn đến cũng thần không biết quỷ không hay, tôi mà không nghe mọi người nói thì cũng không biết là hôm nay hắn đến đây luôn. "Sao đấy Dương, sao dạo này trông em phờ phạc thế?""Em ốm chị ạ, thấy người hơi mền mệt.""Về nghỉ đi, hôm nay chị cho em nghỉ. Bao giờ thấy khỏe thì về làm tiếp chứ ở trong bộ dạng này chị cũng không thấy có hiệu quả."Chị Ánh cho tôi về, tôi cũng cảm ơn và xin lỗi chị rồi xách đồ đi về, nhiều hôm rồi tôi không thể ngủ tròn giấc được, tôi mệt mỏi khi nghĩ lại về ngày hôm đấy, nghĩ lại tôi đã tồi tệ như thế nào khi đã nói ra một câu làm tổn thương hắn nhiều như thế.Đứng ở trạm xe buýt mà tôi thẫn thờ, cũng không hiểu sao lại bắt chuyến xe đi đến tập đoàn của hắn mới khổ chứ. Nhưng tôi chỉ dám đứng nhìn hắn từ xa, hắn bước xuống từ con Mercedes quen thuộc, vẫn cao ráo, bảnh bao và đẹp trai như thế.Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa nhìn thấy khuôn mặt đấy.Hắn không trở về căn phòng đối diện phòng tôi nữa, ngày nào tôi cũng cố tình giả vờ như chưa ngủ đi ra ngoài đi dạo với mục đích để xem hắn đã về chưa nhưng không hề có ánh điện nào phát ra.Có lẽ, hắn ghét tôi lắm rồi.Sao có thể không ghét cho được một người đã từng làm tổn thương mình nhiều như thế cơ chứ.Cơ mà tôi cũng trách bản thân mình. Nếu ngay từ đầu đã quyết tâm không thì tại sao lại cố tình gần gũi hắn, cố tình nhen nhóm lên một chút hi vọng rồi lại tự tay dập tắt nó một cách tàn nhẫn như thế?Tại sao, tại sao mày lại tệ bạc như thế vậy hả Đinh Ánh Dương?Mày tệ lắm, mày có biết không?Bỗng nhiên, từ cửa xe bên kia, một người con gái xinh đẹp khác bước ra trong bộ đầm ôm body màu đỏ rượu cực kì sang trọng. Hắn cũng rất lịch thiệp với người ta nữa, còn đưa ta cho người ta khoác rất thân mật, nước mắt tôi rơi dài bên gò má lúc nào không hay. Mày lựa chọn cơ mà, mày lựa chọn nhưng sao cuối cùng mày lại khóc vậy DƯơng?Mày không có quyền được khóc.Tôi đổ gục xuống đường, ngất lịm đi. Rồi tôi cũng chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra nữa. Chỉ biết rằng, xung quanh tôi lúc đó không có một ai cả. Chỉ có mọt mình tôi nằm một mình cô độc trên giường bệnh. Tôi cô đơn đến lạ, tôi nhớ đến hắn, nhớ đến sự quan tâm ân cầm của hắn mà nức nở. Có những lúc tôi hèn hạ như thế đấy... "Tỉnh rồi hả?"Tiếng vị bác sĩ bên cạnh vang lên bên tai khiến tôi giật mình, vội lau đi giọt nước mắt còn vương bên má, trả lời."Dạ, em tỉnh rồi ạ. Ai đưa em đến đây vậy ạ?""Có người gọi cấp cứu đấy em, sao lại tiều tụy thế này? Cơ thể em đang suy nhược lắm đấy, gặp phải chuyện gì kinh khủng à?"Tôi lắc đầu, tôi chỉ bảo rằng tôi thiếu ngủ thôi, bác sĩ cũng không hỏi thêm chỉ nhắc nhở tôi rằng phải chú ý một chút. Đợi đến khi bác sĩ rời đi thì tôi mới khóc tiếp, tôi quay người sang một bên nức nở, nhưng không dám nấc to lên vì sợ sẽ có người vào trông thấy bộ dạng thảm thương này của tôi.Bên ngoài cửa, có một ánh mắt vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt cũng đau đớn không kém."Tại sao... em không thể nào buông bỏ chuyện được sao..."
"Không, nói chung là em không ăn đâu, anh ăn một mình đi." Đó, lúc đó mạnh mồm nói như thế thôi, chứ lúc bước vào quán phở ngửi thấy mùi thơm của nước lèo rồi nhìn hắn rất ngon lành thì thèm muốn chết. "Thôi, ăn một miếng cho bớt thèm này."Hắn cuộn phở vào trong một cái thìa rồi đẩy về phía tôi nhưng tôi làm kiêu vẫn không ăn, phải quyết tâm, nhất định trong một tháng tôi sẽ phải trở lại số cân ban đầu. Từ hôm đấy trở đi, tôi cũng không cho hắn được ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, phải ăn uống thật healthy cùng tôi. Ban đầu hắn không chịu nhưng tôi phụng phịu mè nheo nhiều quá âu cũng không chịu được nữa đành phải chiều lòng tôi. Ăn uống điều đồ đúng là liều thuốc thần kỳ, rất rất nhanh thôi tôi đã tụt cân trở lại ban đầu nhưng chỉ tụt phần người thôi chứ hai cái má bánh bao của tôi vẫn thế, lần nào hắn nhìn thấy tôi cũng phải bẹo một cái mới chịu được. Hồi đó tôi nghiêm túc thực hiện như thế, nhưng càng lớn thì tính kiên nhẫn càng tụt đi, tôi chuyển hết sang cho hắn, để giờ hắn không cho phép tôi được ăn nhiều đồ ăn vặt nữa, tại nó hại sức khỏe. Mà hắn rất nghiêm, nếu tôi đi siêu thị mà có ý định cầm thêm ít bim bim, hay gì về thì hắn trả lại ngay, tuyệt nhiên chỉ mua sữa và bánh có lợi cho sức khỏe tôi mà thôi. Tôi toàn có lén ăn trong lúc không có hắn ở đấy, chứ không mà để hắn biết thì hắn nhất định sẽ lẳng đi hết rồi lảm nhảm làm tôi đau đầu chết đi được. Có lần, hắn phát hiện trong túi cách của tôi có bim bim, cái loại bim bim cân người ta hay bán ở ngoài đường cơ, mặt hắn tối sầm lại, tôi cũng run rẩy theo."Đinh Ánh Dương, cái gì đây?"Tay hắn chỉ vào vết tích tôi cố che đậy nhưng lại không cẩn thận làm rớt xuống sàn nhà, tôi cười cười rồi đáp."Em không biết, nay có con bé của chị phòng bên sang ăn nên làm rớt á!"Chính tôi cũng thấy mình bịa chuyện dở nữa là hắn, hắn biết tôi nói dối nên im lặng, không khí vì thế cũng trở nên căng thẳng theo. "Em ăn, em lén anh ăn á, tại em thèm quá.""Anh bảo em làm sao, không được ăn những thứ này cơ mà. Em biết quy trình làm ra nó không sạch cỡ nào không mà vẫn mua? Có cần anh gửi cho em xem lại không?"Hắn cau có, giọng cũng gấp gáp và khẩn trương, tôi gật đầu một cách ngoan ngoãn. Tôi biết chứ, nhìn là biết nó không sạch và không đảm bảo chất lượng rồi, nếu không sao lại có cái giá rẻ như thế cho được?"Thế sao còn mua, em biết nó hại mà còn dám ăn?""Tại nó ngon á!"Hắn cạn lời, ôm đầu rồi quay người lại, trả lời một cách bất lực."Anh chịu em đấy, thèm quá thì em có thể mua bim bim trong siêu thị, mặc dù nó cũng không tốt nhưng ít ra còn hơn cái này."Tôi biết hắn cáu nên cũng lựa lời ngon ngọt xin lỗi cẩn thận, chứ không hắn điên lên hắn đấm cho tôi một trận thì toang, thậm chí chuyện hắn lắp cam trong phòng để canh chừng tôi cũng có nguy cơ thành sự thật mất."Em sai rồi, em không dám nữa." "Biết sai thật chưa?"Tôi gật đầu, hắn còn đe dọa thêm lần nữa mới chịu tha thứ cho tôi."Lần sau mà anh còn thấy thì sẽ không dễ dàng tha cho em như thế này đâu đấy!" "Vâng, em biết rồi."Sau hôm bị mắng thì tôi cũng không dám tái phạm thêm nữa, luôn tự dặn mình phải ăn uống sao cho có chừng mực, không được vì cái thích mà để sức khỏe của bản thân bị ảnh hưởng. Có lẽ là nó sẽ không biểu hiện ra bên ngoài nhưng dần dà sẽ ảnh hưởng đến các bộ phận bên trong cơ thể. Lúc đấy, có tiền cũng không mua lại được nữa... Chỉ có thể ăn năn, hối hận rằng ước gì mình đã không làm như thế, ước gì mình suy nghĩ sâu sắc hơn. Nhưng tất cả lúc đó đều chỉ là giá như, là ước chứ vĩnh viễn không có gì thay đổi lại được nữa.Chúng tôi ngồi đến khá muộn, nói với nhau nhiều điều, nhiều chuyện từ trước đến nay chúng tôi đã trải qua. Chủ yếu là hắn nói thôi, tôi chỉ là đứa lắng nghe. Càng nghe tôi càng thấy sao mà hắn khổ, cũng khâm phục hắn nhiều. Chờ hắn nói xong, tôi mới lên tiếng. "Anh thay đổi nhiều rồi... không còn là cậu thiếu niên trẻ người non dạ mà em từng biết."Ý của tôi chính là hắn đã trưởng thành rồi, không còn sốc nổi, làm việc gì cũng không nhìn trước đoán sau như xưa, bây giờ hắn điềm đạm, suy tính chắc chắn và có chính kiến của riêng mình. Hắn gật đầu đồng tình với ý kiến của tôi, tay hắn cầm lon Strong Bow lên tu một ngụm rồi đáp."Phải thay đổi chứ em, không thì sao mà sống được.""Chỉ còn một chuyện là vĩnh viễn thế, không bao giờ thay đổi."Tôi thắc mắc: "Chuyện gì vậy?""Tình cảm dành cho em." Tôi đơ người luôn, tình cảm của chúng tôi dành cho nhau quá lớn, lớn hơn tất cả mọi thứ, và cả hai bên đều như thế. Chỉ là... cũng không thể thắng nổi cái gọi là định mệnh."Sau bao năm vẫn yêu em như vậy, không biết có gọi là ngu ngốc không nhỉ?"Ngốc chứ, ngốc lắm luôn, em có gì đâu để mà anh lại điên cuồng vì em như thế... Với thân phận như hiện tại của anh thì có thể có hàng trăm, hàng nghìn lựa chọn tốt hơn em gấp vạn lần, em không phải là một cô gái hoàn hảo, lại càng không phải cô gái giỏi giang gì."Tại sao luôn là em?"Tôi hỏi, hắn nghĩ ngợi một hồi mới đáp: "Em giống như tên của em vậy, Ánh Dương, Ánh Dương dẫn lối anh bước ra khỏi những tăm tối trong cuộc đời, đưa anh đến một suy nghĩ thật khác. Nhờ có em mới có anh cửa hiện tại, còn không, anh cũng không biết liệu rằng bây giờ mình sẽ như thế nào nữa..." Anh cũng vậy, anh giống như ngọn hải đăng trên biển, soi đường chỉ lối cho em trong đêm đen giông tố, để em dù có va đập phải bất kì chướng ngại vật nào trên đường vẫn có thể an toàn đi về bờ. Nếu không có anh, cũng sẽ không có một Ánh Dương như hiện tại cho được. "Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi, em trả lời anh thật lòng, có được không em?"Tôi gật đầu, hắn chầm chậm nói: "Em... em còn chút tình cảm nào với anh không?"Cổ họng tôi nghẹn đắng lại, từ có rất rất muốn được cất lên nhưng lại chẳng thể nào nói ra được. Nuốt lại sự cay đắng vào trong lòng, tôi đáp lạnh lùng."Không, không có gì cả, bây giờ với em, anh chỉ giống như một người anh, một người bạn không hơn không kém."Xin lỗi, xin lỗi vì không thể cho anh một câu trả lời mà anh mong muốn. Nhưng Đăng à, đây mới là điều duy nhất em có thể làm cho cả anh và em, để cả hai đứa không khổ sở. Hắn gật gật đầu, không nói thêm gì nữa rồi mỗi đứa một khoảng không im lặng. Lòng tôi đau như có ai đó cầm muối sát vào, buồn bực mà không thể nói ra, khó chịu cùng cực. Đến tầm hơn mười hai giờ thì hắn đứng dậy, chở tôi về phòng. Không khí của hai bên cũng thay đổi luôn, vô cùng căng thẳng. Xe dừng lại trước gốc cây quen thuộc, hắn xuống trước mở cửa cho tôi."Em vào đây.""Ừ.""Anh không vào à?""Không, em vào trước đi." Tôi toan bước đi, được chừng một đoạn thì quay người nhìn lại, tôi vẫn thấy hắn đang hướng ánh mắt đau đáu nhìn về phía tôi, vừa tuyệt vọng vừa thẫn thờ, rất thương tâm. Tôi lúc ấy chỉ muốn chạy lại thật nhanh về bên cạnh hắn, rồi nói với hắn rằng, tôi vẫn còn yêu hắn nhiều, yêu hơn tất cả mọi thứ, rằng tất cả những người con trai trên cuộc đời này không thể nào mà so với hắn cho được. Nhưng tôi... lại không có dũng khí đó. Tôi chỉ có thể đứng thẫn thờ một góc nhìn hắn.Góc ấy tối lắm, chỉ có một mình tôi thôi. Tôi dựa lưng vào góc tường, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, hắn không còn đứng ở bên ngoài nữa mà vào trong xe ngồi rồi. Chiếc xe vẫn đậu ở đấy đến tận sáng sớm hôm sau mới đi, đó cũng là lúc tôi quay trở lại phòng trong một tâm thái mệt mỏi cực độ.Không biết đã bao lâu rồi tôi mới thâu đêm không ngủ như thế nữa... Tôi đến tòa soạn vào sáng hôm sau với đôi mắt thâm đen như gấu trúc, lão Cường thấy thế mới gặng hỏi."Sao thế? Đêm qua thất tình à mà mắt mũi sưng lên hết thế này?"Bị trúng tim đen nên tôi thoáng giật mình, rồi nhanh chóng phủ nhận ngay."Hâm à, em làm gì có tình mà thất cơ chứ. Đêm qua tự nhiên lại mất ngủ mới khổ chứ, chả hiểu sao, chắc do buổi tối có hút ít trà sữa." "Chịu mày đấy, tao đây mà uống thì chỉ có ngủ ngon hơn thôi chứ chẳng thấy mất ngủ tí nào. Cũng muốn được thất tình một lần để thử giảm cân chứ dạo này thấy bụng hơi nhiều mỡ rồi."Tôi cười phá lên, chịu lão Cường luôn ấy, dù trong tình huống nào lão ấy cũng có thể cười tươi để đùa với mọi người. Tôi cũng công nhận lão đùa khéo thiệt sự, tôi không muốn cười đâu vẫn phải bật cười lên. "Thôi em xin đấy, để em làm việc."Lão chuồn, tôi mới gục xuống bàn ngủ thiếp đi một lát. Từ sau hôm đấy, Phạm Hải Đăng không xuất hiện ở tòa soạn nhiều như trước nữa, thậm chí hắn đến cũng thần không biết quỷ không hay, tôi mà không nghe mọi người nói thì cũng không biết là hôm nay hắn đến đây luôn. "Sao đấy Dương, sao dạo này trông em phờ phạc thế?""Em ốm chị ạ, thấy người hơi mền mệt.""Về nghỉ đi, hôm nay chị cho em nghỉ. Bao giờ thấy khỏe thì về làm tiếp chứ ở trong bộ dạng này chị cũng không thấy có hiệu quả."Chị Ánh cho tôi về, tôi cũng cảm ơn và xin lỗi chị rồi xách đồ đi về, nhiều hôm rồi tôi không thể ngủ tròn giấc được, tôi mệt mỏi khi nghĩ lại về ngày hôm đấy, nghĩ lại tôi đã tồi tệ như thế nào khi đã nói ra một câu làm tổn thương hắn nhiều như thế.Đứng ở trạm xe buýt mà tôi thẫn thờ, cũng không hiểu sao lại bắt chuyến xe đi đến tập đoàn của hắn mới khổ chứ. Nhưng tôi chỉ dám đứng nhìn hắn từ xa, hắn bước xuống từ con Mercedes quen thuộc, vẫn cao ráo, bảnh bao và đẹp trai như thế.Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa nhìn thấy khuôn mặt đấy.Hắn không trở về căn phòng đối diện phòng tôi nữa, ngày nào tôi cũng cố tình giả vờ như chưa ngủ đi ra ngoài đi dạo với mục đích để xem hắn đã về chưa nhưng không hề có ánh điện nào phát ra.Có lẽ, hắn ghét tôi lắm rồi.Sao có thể không ghét cho được một người đã từng làm tổn thương mình nhiều như thế cơ chứ.Cơ mà tôi cũng trách bản thân mình. Nếu ngay từ đầu đã quyết tâm không thì tại sao lại cố tình gần gũi hắn, cố tình nhen nhóm lên một chút hi vọng rồi lại tự tay dập tắt nó một cách tàn nhẫn như thế?Tại sao, tại sao mày lại tệ bạc như thế vậy hả Đinh Ánh Dương?Mày tệ lắm, mày có biết không?Bỗng nhiên, từ cửa xe bên kia, một người con gái xinh đẹp khác bước ra trong bộ đầm ôm body màu đỏ rượu cực kì sang trọng. Hắn cũng rất lịch thiệp với người ta nữa, còn đưa ta cho người ta khoác rất thân mật, nước mắt tôi rơi dài bên gò má lúc nào không hay. Mày lựa chọn cơ mà, mày lựa chọn nhưng sao cuối cùng mày lại khóc vậy DƯơng?Mày không có quyền được khóc.Tôi đổ gục xuống đường, ngất lịm đi. Rồi tôi cũng chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra nữa. Chỉ biết rằng, xung quanh tôi lúc đó không có một ai cả. Chỉ có mọt mình tôi nằm một mình cô độc trên giường bệnh. Tôi cô đơn đến lạ, tôi nhớ đến hắn, nhớ đến sự quan tâm ân cầm của hắn mà nức nở. Có những lúc tôi hèn hạ như thế đấy... "Tỉnh rồi hả?"Tiếng vị bác sĩ bên cạnh vang lên bên tai khiến tôi giật mình, vội lau đi giọt nước mắt còn vương bên má, trả lời."Dạ, em tỉnh rồi ạ. Ai đưa em đến đây vậy ạ?""Có người gọi cấp cứu đấy em, sao lại tiều tụy thế này? Cơ thể em đang suy nhược lắm đấy, gặp phải chuyện gì kinh khủng à?"Tôi lắc đầu, tôi chỉ bảo rằng tôi thiếu ngủ thôi, bác sĩ cũng không hỏi thêm chỉ nhắc nhở tôi rằng phải chú ý một chút. Đợi đến khi bác sĩ rời đi thì tôi mới khóc tiếp, tôi quay người sang một bên nức nở, nhưng không dám nấc to lên vì sợ sẽ có người vào trông thấy bộ dạng thảm thương này của tôi.Bên ngoài cửa, có một ánh mắt vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt cũng đau đớn không kém."Tại sao... em không thể nào buông bỏ chuyện được sao..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com