Full An Yen Ruc Ro
Sau nửa tiếng khóc nức nở, tiếng khóc của cô nhỏ dần và rồi không còn chảy nữa. Trông cô cũng có vẻ ổn hơn. Khi anh vẫn đang chăm chú dõi theo cô thì cô bất chợt nhìn anh và nói:-Nghe chẳng khoa học chút nào. Anh nhìn cô ánh mắt dịu dàng nhưng tỏ ra khó hiểu:-Hả.Cô cười nhẹ nhàng:-Cái cậu vừa nói đó. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh thầm cảm ơn trong lòng. Thế nhưng trông anh mệt mỏi và rất buồn. Cô nhận ra điều đó nên cất tiếng hỏi:-Cậu...Thế nhưng anh vội đưa mắt nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nghe cứ như đang hờn dỗi:-Cậu khóc xong rồi đúng không? Vậy tới lượt tôi khóc. Nghe có vẻ giống lời đùa nhưng cô nhìn thấy hai mắt anh rưng rưng và giọng như sắp khóc. Thế nhưng không để cô cất lời, anh đã vội xen vào:-Nếu sau này có chuyện gì, có thể nói với tôi. Được không? Nhìn thấy cậu như vậy tôi đau lòng lắm. Mà cậu đối xử với tôi như lúc nãy khiến tôi còn buồn hơn. Anh nói, giọng mếu máo. Còn cô nhìn anh, bất ngờ đến mức chưa biết phản ứng như thế nào. Được một lúc, cô dùng tay vuốt tấm lưng của anh.-Thải hết nước mắt đó ra đi và rồi đừng khóc nữa. Không cậu sẽ chuyển hoá nó thành sự thù hận tôi đó.Khi nước mắt lấp lánh trên gương mặt, nụ cười bỗng xuất hiện làm cho mặt anh trở nên bừng sáng. -Sao lúc nào cậu cũng giỡn được vậy?
Anh cười ấm áp, ánh mắt say mê nhìn cô đang tươi tắn nở nụ cười. Rồi cô đáp lại:-Không phải ai cũng được nghe đâu. Lúc này, bàn tay đang thả lỏng của anh bỗng nhiên đưa lên nâng mặt của cô. Và gương mặt anh ghé sát lại gần, đôi môi dịu dàng đặt lên môi của người mà anh thích. Sự ngọt ngào của nụ hôn xoa dịu đi vết thương lòng của họ và họ giữ cho nụ hôn đó sâu hơn, lâu hơn. Đến khi nụ hôn ngọt ngào đó kết thúc, cả hai chỉ nhìn nhau. Nhưng anh lại để trán mình chạm vào chạm của cô, khiến khoảng cách của cả hai bây giờ đang rất ngắn. -Tôi thích cậu.Giọng nói ấm áp của anh cất lên làm cô khẽ giật mình, nhưng bị ánh mắt của anh giữ chặt. Thấy cô vẫn còn nghi hoặc, anh lại một lần nữa nói:-Anh yêu em. Lúc này, cô chồm đến hôn anh, hai tay quàng lên cổ của chàng trai trước mặt. Sau đó, cô cũng chủ động thả ra và ghé sát tai anh:-Em cũng thích anh, cũng yêu anh. Mặt cả hai ửng đỏ nhìn nhau hạnh phúc. Còn giây phút nào tuyệt vời hơn giây phút biết được rằng người mình yêu thật ra cũng yêu mình. Thế là sau đó cả hai ôm chặt nhau nằm trên giường. Khi hai người đang nhìn nhau say đắm, anh bỗng cất giọng:-Không thể tin được điều này. Liệu anh có mơ không?Cô cười, nụ cười ngọt ngào và xinh đẹp.-Anh không có mơ đâu. Nhưng mà anh đổi cách xưng hô lẹ ha.Từ phía dưới, tay anh nắm lấy tay của cô và đưa lên để hôn một cái:-Không biết nữa, chắc là anh muốn phân rõ ràng ranh giới giữa bạn và người yêu. Hạ An nhìn anh, cô cười rồi lắc đầu:-Ai nói em là người yêu của anh?Anh mở to mắt, trông có vẻ không hài lòng:-Không phải lúc nãy em bảo yêu anh còn gì.-Nhưng em đã nói sẽ làm người yêu anh đâu? Cô nói, giọng trêu đùa nhưng anh không vui lắm. -Thôi em đùa mà. Cô hôn nhẹ lên má của anh, trực tiếp khiến anh xém quên đi chuyện lúc nãy. -Tạm tha cho em nếu em thơm thêm cái nữa -Đồ tham lam.Cô nói nhưng rồi vẫn thơm anh khiến anh khoái chí đến mức tưởng như đang trên thiên đàng. Anh nhìn cô, ánh mắt có chút bí hiểm:-Đêm nay anh ngủ lại nha.Cô giật mình:-Không, về đi.-Thôi mà trời lạnh lắm. Thế là anh lấy mềm đắp lên người, giả vờ như không thể trở về được. Còn cô nằm cạnh chỉ biết thở dài. Bỗng nhiên đang nằm, họ nghe thấy tiếng ai đang bấm chuông cửa. Anh bật dậy, nhìn cô đầy thắc mắc:-Ở đây có trẻ trâu phá chuông không?Cô nhìn anh lắc đầu. Thế là cả hai cùng nhau xuống nhà xem sao. Do muốn ghi điểm với bạn gái nên anh dành đi trước và đến mở cửa. Ngay khi cánh cửa được mở ra, cả hai người trong và ngoài đều nhìn nhau thắc mắc. -Cậu là? Từ bên ngoài, người đó cất tiếng hỏi. -Là ai mà có quyền hỏi? Nhìn thái độ không mấy thân thiện của người trước mặt, Bảo Dương cũng không muốn trả lời lịch sự mấy. Thế nhưng, người trước mặt anh vẫn rất tự tin:-Là người có quan hệ với cô chủ căn nhà này và đang thấy anh - một thằng con trai 8 giờ tối vẫn ở ngay đây.Thấy anh không gọi cô mà cứ đứng ngay ở cửa nói gì đó nên Hạ An liền đi lại.-Dương! Sao vậy. Thế nhưng cô vừa bước ra ngoài lại nhìn thấy sếp Hoàng Anh của mình đang đứng ngay ở cửa. -Chị Hoàng Anh. Em quên mất để em lên lấy đồ. Nói xong, Hạ An liền lên lầu lấy quần áo đã mượn còn hai người họ vẫn nhìn nhau. Sau một lúc Hạ An trở lại với một túi đồ:-Dạ đây. Hạ An đưa cho Hoàng Anh nhưng Bảo Dương giật lấy. -À.Anh vừa mới xem qua, Hoàng Anh đã giật lại và liếc đôi mắt sắc bén của mình đến mắt anh. Anh thấy vậy thì liền giả vờ thân thiện để khoe mẽ. -Chị cho Hạ An mượn bộ đồ này à. Thật sự cảm ơn chị. Ngày hôm đó đi chơi cùng tôi, cô ấy rất đẹp.Sau khi anh nở ra nụ cười đắc chí, Hoàng Anh chỉ cau mày nhìn anh và rồi nhìn Hạ An:-Chị về nha. Hạ An đáp lại chị bằng một cái gật đầu và khi Hoàng Anh quay đi, Bảo Dương liền đóng chặt cửa. Hành động của anh đối với Hoàng Anh khiến Hạ An không hài lòng lắm. Cô đứng đó, liếc nhìn anh:-Anh làm gì vậy?-Anh làm gì đâu???Cô nhìn anh, đôi mắt thể hiện sự mệt mỏi:-Đó là sếp của em. -Anh biết mà.Bảo Dương cố tình làm giọng có chút đáng yêu để làm dịu cô. Nói xong, anh kéo cô lên lầu, tay liên tục nựng má:-Thôi đi ngủ nha.-Anh ngủ ở đây thật à. Mặc cho câu hỏi của cô, anh chỉ dịu dàng nói:-Cùng nhau đi ngủ nha.
Anh cười ấm áp, ánh mắt say mê nhìn cô đang tươi tắn nở nụ cười. Rồi cô đáp lại:-Không phải ai cũng được nghe đâu. Lúc này, bàn tay đang thả lỏng của anh bỗng nhiên đưa lên nâng mặt của cô. Và gương mặt anh ghé sát lại gần, đôi môi dịu dàng đặt lên môi của người mà anh thích. Sự ngọt ngào của nụ hôn xoa dịu đi vết thương lòng của họ và họ giữ cho nụ hôn đó sâu hơn, lâu hơn. Đến khi nụ hôn ngọt ngào đó kết thúc, cả hai chỉ nhìn nhau. Nhưng anh lại để trán mình chạm vào chạm của cô, khiến khoảng cách của cả hai bây giờ đang rất ngắn. -Tôi thích cậu.Giọng nói ấm áp của anh cất lên làm cô khẽ giật mình, nhưng bị ánh mắt của anh giữ chặt. Thấy cô vẫn còn nghi hoặc, anh lại một lần nữa nói:-Anh yêu em. Lúc này, cô chồm đến hôn anh, hai tay quàng lên cổ của chàng trai trước mặt. Sau đó, cô cũng chủ động thả ra và ghé sát tai anh:-Em cũng thích anh, cũng yêu anh. Mặt cả hai ửng đỏ nhìn nhau hạnh phúc. Còn giây phút nào tuyệt vời hơn giây phút biết được rằng người mình yêu thật ra cũng yêu mình. Thế là sau đó cả hai ôm chặt nhau nằm trên giường. Khi hai người đang nhìn nhau say đắm, anh bỗng cất giọng:-Không thể tin được điều này. Liệu anh có mơ không?Cô cười, nụ cười ngọt ngào và xinh đẹp.-Anh không có mơ đâu. Nhưng mà anh đổi cách xưng hô lẹ ha.Từ phía dưới, tay anh nắm lấy tay của cô và đưa lên để hôn một cái:-Không biết nữa, chắc là anh muốn phân rõ ràng ranh giới giữa bạn và người yêu. Hạ An nhìn anh, cô cười rồi lắc đầu:-Ai nói em là người yêu của anh?Anh mở to mắt, trông có vẻ không hài lòng:-Không phải lúc nãy em bảo yêu anh còn gì.-Nhưng em đã nói sẽ làm người yêu anh đâu? Cô nói, giọng trêu đùa nhưng anh không vui lắm. -Thôi em đùa mà. Cô hôn nhẹ lên má của anh, trực tiếp khiến anh xém quên đi chuyện lúc nãy. -Tạm tha cho em nếu em thơm thêm cái nữa -Đồ tham lam.Cô nói nhưng rồi vẫn thơm anh khiến anh khoái chí đến mức tưởng như đang trên thiên đàng. Anh nhìn cô, ánh mắt có chút bí hiểm:-Đêm nay anh ngủ lại nha.Cô giật mình:-Không, về đi.-Thôi mà trời lạnh lắm. Thế là anh lấy mềm đắp lên người, giả vờ như không thể trở về được. Còn cô nằm cạnh chỉ biết thở dài. Bỗng nhiên đang nằm, họ nghe thấy tiếng ai đang bấm chuông cửa. Anh bật dậy, nhìn cô đầy thắc mắc:-Ở đây có trẻ trâu phá chuông không?Cô nhìn anh lắc đầu. Thế là cả hai cùng nhau xuống nhà xem sao. Do muốn ghi điểm với bạn gái nên anh dành đi trước và đến mở cửa. Ngay khi cánh cửa được mở ra, cả hai người trong và ngoài đều nhìn nhau thắc mắc. -Cậu là? Từ bên ngoài, người đó cất tiếng hỏi. -Là ai mà có quyền hỏi? Nhìn thái độ không mấy thân thiện của người trước mặt, Bảo Dương cũng không muốn trả lời lịch sự mấy. Thế nhưng, người trước mặt anh vẫn rất tự tin:-Là người có quan hệ với cô chủ căn nhà này và đang thấy anh - một thằng con trai 8 giờ tối vẫn ở ngay đây.Thấy anh không gọi cô mà cứ đứng ngay ở cửa nói gì đó nên Hạ An liền đi lại.-Dương! Sao vậy. Thế nhưng cô vừa bước ra ngoài lại nhìn thấy sếp Hoàng Anh của mình đang đứng ngay ở cửa. -Chị Hoàng Anh. Em quên mất để em lên lấy đồ. Nói xong, Hạ An liền lên lầu lấy quần áo đã mượn còn hai người họ vẫn nhìn nhau. Sau một lúc Hạ An trở lại với một túi đồ:-Dạ đây. Hạ An đưa cho Hoàng Anh nhưng Bảo Dương giật lấy. -À.Anh vừa mới xem qua, Hoàng Anh đã giật lại và liếc đôi mắt sắc bén của mình đến mắt anh. Anh thấy vậy thì liền giả vờ thân thiện để khoe mẽ. -Chị cho Hạ An mượn bộ đồ này à. Thật sự cảm ơn chị. Ngày hôm đó đi chơi cùng tôi, cô ấy rất đẹp.Sau khi anh nở ra nụ cười đắc chí, Hoàng Anh chỉ cau mày nhìn anh và rồi nhìn Hạ An:-Chị về nha. Hạ An đáp lại chị bằng một cái gật đầu và khi Hoàng Anh quay đi, Bảo Dương liền đóng chặt cửa. Hành động của anh đối với Hoàng Anh khiến Hạ An không hài lòng lắm. Cô đứng đó, liếc nhìn anh:-Anh làm gì vậy?-Anh làm gì đâu???Cô nhìn anh, đôi mắt thể hiện sự mệt mỏi:-Đó là sếp của em. -Anh biết mà.Bảo Dương cố tình làm giọng có chút đáng yêu để làm dịu cô. Nói xong, anh kéo cô lên lầu, tay liên tục nựng má:-Thôi đi ngủ nha.-Anh ngủ ở đây thật à. Mặc cho câu hỏi của cô, anh chỉ dịu dàng nói:-Cùng nhau đi ngủ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com