Fugou Keiji Harudai Conan Shinkai Tham Tu
Đến khi mà Aoki hay tin thì Tsuyoshi đã được đưa đến bệnh viện rồi. Nghe bảo máu chảy nhiều lắm, đọng lại cả một vũng lớn nơi nhà ga. Tay anh cầm điện thoại run lên không ngừng kể từ khi nghe nói cậu bị đâm ngay bụng. Anh sợ mất đứa con và càng sợ rằng sẽ mất Tsuyoshi.Anh đã phóng rất nhanh, đến độ suýt thì bị Yumi bắt phạt, nhưng may mắn là đến kịp lúc trước khi Tsuyoshi được đưa vào phòng phẫu thuật.Anh có thể thấy cậu đang gắng gượng nhỏm dậy nói gì đó với bác sĩ, đáng tiếc thay, các vị ấy không tin và đòi đẩy vào trong kiểm tra cho bằng được. - Maki san!- Aoki? Cậu đến đây làm gì?Chạy cả chục cây số đến bên cạnh cậu thật nhanh, để rồi nhận được câu hỏi rất đau lòng. Còn gì ngoài việc đến thăm cậu cơ chứ? - Tôi nghe báo lại là anh bị hung thủ đâm vào bụng, anh có ổn không?- Ổn, cực kì ổn là đằng khác. Vì thế nên tôi cần phải quay lại để tiếp tục công việc.Tsuyoshi đứng dậy, mặc cho vài giọt máu đỏ tươi đang rơi xuống sàn, tạo nên những âm thanh nho nhỏ nhưng đủ để khiến người khác chú ý.- Anh làm sao mà ổn được chứ! Máu chảy nhiều thế này....- Máu này có phải của tôi đâu?- Hả?Cả bác sĩ lẫn cấp dưới của Tsuyoshi đều đứng hình, bao gồm luôn cả Aoki. Máu này nếu không phải là của cậu thì là của ai?- Anh nói gì vậy, Maki san?- Thật ra là tôi 'được' cấp trên nhờ mang mấy cái túi máu này đi để làm một số công chuyện, nhưng lại không ngờ rằng hung thủ đâm trúng nó.- Nhưng rõ ràng anh Okabe nói là con dao đâm lút cán vào bụng anh mà? Dù có túi máu đi nữa thì cũng không tránh khỏi việc-- Bị thương, đúng chứ? Aoki gật đầu.- Nghĩ làm sao tôi lại đơn thương độc mã ra bắt thủ phạm chứ? Nhất là khi ở trong tình trạng này. Vậy nên, tôi đã sớm có biện pháp.Tsuyoshi kéo bàn tay của Aoki đặt lên vai mình. Anh có thể cảm nhận được thứ đó bên trong, kí ức về ngày đầu tiên gặp Tsuyoshi bỗng chốc vụt ngang qua trí não anh.- Áo chống đạn?- Phải. Anh cảm thấy bộ não của mình như chết máy tạm thời. Tsuyoshi lần nào cũng làm anh hết ngạc nhiên vì cái này đến ngạc nhiên vì cái khác. Bây giờ thì có thể nhìn thấy cậu đi đứng bình thường trước mặt đó, nhưng sắp tới thì không.
- Hả? Cách chăm bạn đời?Haru nhướng mày lên khi nghe Aoki hỏi câu đó. Đã được mấy hôm sau khi vụ án kia kết thúc, cũng đến lúc thời kì ốm nghén của Tsuyoshi trỗi dậy.- Vâng, tôi không có mấy kinh nghiệm về chuyện này nên mong các tiền bối chỉ bảo thêm.- Thanh tra Aoki à... Anh đừng gọi em là tiền bối, nghe lạ lắm...Shinichi gãi má nói. Kinh nghiệm gì chứ, có người bạn đời dễ nuôi như Kaito thì lấy gì có mà truyền dạy cho Aoki?- Hm, vấn đề này khá khó nói đó. Tên Daisuke đó không phải gọi là quá khó chăm. Chỉ là hắn ăn khá ít dạo gần đây.- Nhưng cứ món anh nấu là thanh tra Kambe đều ăn hết?- Đúng... Mà làm sao cậu biết?!- Anh đừng xem thường mạng lưới thông tin của cựu thành viên số 9.Aoki đẩy kính tỏ vẻ nguy hiểm.- Kaito cũng không khác gì mấy, cái gì cũng ăn trừ cá. Nên giai đoạn này không cần phải quá lo lắng. Còn chánh thanh tra trưởng Maki thì sao ạ?Nghe Shinichi hỏi câu đó, Aoki thở dài đầy chán nản. Nhìn cũng đủ biết là thảm đến thế nào rồi.- Maki san ngày nào cũng ói, chỉ cần ngửi thấy mùi đồ ăn một chút cũng vậy. Chưa kể vốn dĩ anh ấy đã ăn rất ít, giờ lại còn ít hơn. - Chà, dù đã tưởng tượng khi nghe qua chuyện chánh thanh tra trưởng ăn rất ít nhưng...- Chưa dừng lại ở đó, Maki san đã ráng lết xác đi làm dù đứng cứ lắc lư vô cùng nguy hiểm.- Sao không ai ngăn anh ấy lại?- Đáng tiếc, Kudo. Chẳng ai dám ngăn anh ấy cả. - Sau đó thì...?Haru và Shinichi nuốt nước bọt đầy căng thẳng nhìn Aoki đang cúi gằm mặt.- Anh ấy đã ngất xỉu khi xem não chưa được 5 phút... May mà có cấp dưới đứng bên cạnh đỡ được, nếu không thì...Haru nghe thế thì thở dài, quả nhiên mới lần đầu nên ai cũng thế cả, chánh thanh tra trưởng cũng không ngoại lệ.- Hm, anh nên trông chừng Maki san cẩn thận thì hơn. Dù gì anh ấy cũng có tuổi rồi chứ đâu còn trẻ gì nữa. Ói nhiều như vậy hẳn cân nặng cũng sụt liên tục, chắc giờ cũng yếu lắm rồi.Aoki gật gù cái đầu, cố nghĩ ra cách để bồi bổ cho Tsuyoshi trong thời gian sắp tới. Haru cùng Shinichi liên tục góp ý những món ăn không quá khó ăn đối với những người đang mang thai. Anh lắng nghe, ghi chú một cách cẩn thận lại.- Nghe nói hai đứa đang học đại học nhỉ? Nếu vậy thì...- Kaito nghỉ rồi ạ. Vì sau khi sinh cả hai còn phải chăm con, sợ cậu ấy không có thời gian để ngủ nghỉ đầy đủ chứ nói gì đi học.Haru đồng ý với quan điểm này của Shinichi. Còn Aoki thì sau khi nhận được lời khuyên, liền chạy về nhà ngay lập tức. Vừa vào trong đã thấy hé Mai chạy tới chạy lui làm gì đó.- Sao vậy, Mai?- Chú Maki vừa nôn xong ạ, trông chú ấy mệt mỏi lắm.Mai buồn thiu nói, cô bé muốn giúp gì đó, nhưng chỉ có thể lấy khăn, giúp Tsuyoshi lau mồi hôi chứ không thể nấu ăn.- Cháu giỏi lắm, Mai. Giờ cứ để chú lo.Aoki ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé rồi lại đứng lên đi tìm Tsuyoshi. Anh có thể dễ dàng bắt gặp cậu đang nằm dài trên chiếc ghế sô pha dài màu đỏ đậm, kiểu dáng tựa ngai vàng, y hệt như lần đầu anh gặp cậu. Nhưng lúc này trông Tsuyoshi ốm hơn nhiều, sắc mặt chẳng tốt lắm, vô cùng khó chịu.- Maki san.Anh đến gần, cẩn thận kiểm tra tình hình của cậu. Chỉ là mệt mỏi do nôn nhiều, phải bồi bổ cho cậu ngay thôi.- Suzuki...?Tsuyoshi mơ màng mở mắt, rồi lại nhắm, miệng lẩm bẩm cái tên mà Aoki không muốn cậu nhắc lại cho lắm.- Không, Maki san. Tôi là Aoki, Aoki Ikkou, cấp dưới của anh trong thời gian sắp tới.- Aoki...?- Vâng, là Aoki ạ.Tsuyoshi xem chừng chưa tỉnh ngủ, miệng nở một nụ cười đẹp đẽ hiếm có và gọi tên anh với cái giọng mật ngọt chết ruồi.- Aoki.- Vâng, có tôi.- Aoki.- Vâng.- Aoki. Cậu sẽ ở bên tôi mãi mãi chứ? - Vâng, chắc chắn rồi. Tôi sẽ không rời bỏ anh như Suzuki đã làm đâu.- Aoki... Cảm ơn...Vì đã không bỏ lại tôi một mình.Tsuyoshi nắm chặt ống tay cáo của Aoki, từ từ chìm vào giấc ngủ một cách yên bình. Anh đứng đó, cười nhẹ rồi chỉnh lại tóc cho cậu.Chẳng mấy khi gương mặt của cậu trông yên bình khi ngủ, để yên như thế một chốc cũng không sao.- Anh vất vả rồi, Maki san. Ngủ ngon nhé.Ừm, ngủ ngon.
- Hả? Cách chăm bạn đời?Haru nhướng mày lên khi nghe Aoki hỏi câu đó. Đã được mấy hôm sau khi vụ án kia kết thúc, cũng đến lúc thời kì ốm nghén của Tsuyoshi trỗi dậy.- Vâng, tôi không có mấy kinh nghiệm về chuyện này nên mong các tiền bối chỉ bảo thêm.- Thanh tra Aoki à... Anh đừng gọi em là tiền bối, nghe lạ lắm...Shinichi gãi má nói. Kinh nghiệm gì chứ, có người bạn đời dễ nuôi như Kaito thì lấy gì có mà truyền dạy cho Aoki?- Hm, vấn đề này khá khó nói đó. Tên Daisuke đó không phải gọi là quá khó chăm. Chỉ là hắn ăn khá ít dạo gần đây.- Nhưng cứ món anh nấu là thanh tra Kambe đều ăn hết?- Đúng... Mà làm sao cậu biết?!- Anh đừng xem thường mạng lưới thông tin của cựu thành viên số 9.Aoki đẩy kính tỏ vẻ nguy hiểm.- Kaito cũng không khác gì mấy, cái gì cũng ăn trừ cá. Nên giai đoạn này không cần phải quá lo lắng. Còn chánh thanh tra trưởng Maki thì sao ạ?Nghe Shinichi hỏi câu đó, Aoki thở dài đầy chán nản. Nhìn cũng đủ biết là thảm đến thế nào rồi.- Maki san ngày nào cũng ói, chỉ cần ngửi thấy mùi đồ ăn một chút cũng vậy. Chưa kể vốn dĩ anh ấy đã ăn rất ít, giờ lại còn ít hơn. - Chà, dù đã tưởng tượng khi nghe qua chuyện chánh thanh tra trưởng ăn rất ít nhưng...- Chưa dừng lại ở đó, Maki san đã ráng lết xác đi làm dù đứng cứ lắc lư vô cùng nguy hiểm.- Sao không ai ngăn anh ấy lại?- Đáng tiếc, Kudo. Chẳng ai dám ngăn anh ấy cả. - Sau đó thì...?Haru và Shinichi nuốt nước bọt đầy căng thẳng nhìn Aoki đang cúi gằm mặt.- Anh ấy đã ngất xỉu khi xem não chưa được 5 phút... May mà có cấp dưới đứng bên cạnh đỡ được, nếu không thì...Haru nghe thế thì thở dài, quả nhiên mới lần đầu nên ai cũng thế cả, chánh thanh tra trưởng cũng không ngoại lệ.- Hm, anh nên trông chừng Maki san cẩn thận thì hơn. Dù gì anh ấy cũng có tuổi rồi chứ đâu còn trẻ gì nữa. Ói nhiều như vậy hẳn cân nặng cũng sụt liên tục, chắc giờ cũng yếu lắm rồi.Aoki gật gù cái đầu, cố nghĩ ra cách để bồi bổ cho Tsuyoshi trong thời gian sắp tới. Haru cùng Shinichi liên tục góp ý những món ăn không quá khó ăn đối với những người đang mang thai. Anh lắng nghe, ghi chú một cách cẩn thận lại.- Nghe nói hai đứa đang học đại học nhỉ? Nếu vậy thì...- Kaito nghỉ rồi ạ. Vì sau khi sinh cả hai còn phải chăm con, sợ cậu ấy không có thời gian để ngủ nghỉ đầy đủ chứ nói gì đi học.Haru đồng ý với quan điểm này của Shinichi. Còn Aoki thì sau khi nhận được lời khuyên, liền chạy về nhà ngay lập tức. Vừa vào trong đã thấy hé Mai chạy tới chạy lui làm gì đó.- Sao vậy, Mai?- Chú Maki vừa nôn xong ạ, trông chú ấy mệt mỏi lắm.Mai buồn thiu nói, cô bé muốn giúp gì đó, nhưng chỉ có thể lấy khăn, giúp Tsuyoshi lau mồi hôi chứ không thể nấu ăn.- Cháu giỏi lắm, Mai. Giờ cứ để chú lo.Aoki ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé rồi lại đứng lên đi tìm Tsuyoshi. Anh có thể dễ dàng bắt gặp cậu đang nằm dài trên chiếc ghế sô pha dài màu đỏ đậm, kiểu dáng tựa ngai vàng, y hệt như lần đầu anh gặp cậu. Nhưng lúc này trông Tsuyoshi ốm hơn nhiều, sắc mặt chẳng tốt lắm, vô cùng khó chịu.- Maki san.Anh đến gần, cẩn thận kiểm tra tình hình của cậu. Chỉ là mệt mỏi do nôn nhiều, phải bồi bổ cho cậu ngay thôi.- Suzuki...?Tsuyoshi mơ màng mở mắt, rồi lại nhắm, miệng lẩm bẩm cái tên mà Aoki không muốn cậu nhắc lại cho lắm.- Không, Maki san. Tôi là Aoki, Aoki Ikkou, cấp dưới của anh trong thời gian sắp tới.- Aoki...?- Vâng, là Aoki ạ.Tsuyoshi xem chừng chưa tỉnh ngủ, miệng nở một nụ cười đẹp đẽ hiếm có và gọi tên anh với cái giọng mật ngọt chết ruồi.- Aoki.- Vâng, có tôi.- Aoki.- Vâng.- Aoki. Cậu sẽ ở bên tôi mãi mãi chứ? - Vâng, chắc chắn rồi. Tôi sẽ không rời bỏ anh như Suzuki đã làm đâu.- Aoki... Cảm ơn...Vì đã không bỏ lại tôi một mình.Tsuyoshi nắm chặt ống tay cáo của Aoki, từ từ chìm vào giấc ngủ một cách yên bình. Anh đứng đó, cười nhẹ rồi chỉnh lại tóc cho cậu.Chẳng mấy khi gương mặt của cậu trông yên bình khi ngủ, để yên như thế một chốc cũng không sao.- Anh vất vả rồi, Maki san. Ngủ ngon nhé.Ừm, ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com