TruyenHHH.com

FROM TUESDAY TO MAIN

Chương XXXVI

MK0935

Jungwon nhìn vào trán cô, ánh mắt như dò hỏi,

“Hai người đánh nhau sao?”

“...... Vâng” Cô trả lời.

Anh thở dài, đưa tay lên, như muốn xem vết thương trên trán cô. Cô chủ động hơi quay đầu đi, tay của JungWon lúng túng giữ một lúc rồi rụt lại.

Anh nhìn vết thương của cô với ánh mắt ái ngại.

Dẫu biết rằng, giờ không phải lúc để ý đến những vết thương của cô, thế nhưng, trên mặt cô, vết thương mới đè lên vết thương cũ, anh thấy không cam lòng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Min Yoongi cau mày, không nói không rằng kéo cô về phía mình. Anh che chở cho cô, đồng thời không quên ném ánh mắt cảnh cáo về phía bà Jung.

Jung phu nhân băn khoăn về mối quan hệ hợp tác với HTH, nên tự nhiên không dám nói gì thêm, chỉ nghiến chặt răng tức giận.

Lúc này...

Cánh cửa phòng phẫu thuật, bật mở ra. Các bác sĩ nhanh chóng bước ra ngoài,

“Ai là người nhà bệnh nhân? Người nhà của Choi Aera đâu?”

“Tôi! Là tôi!” Jungwon nhanh chóng chạy đến,

“Cô ấy sao rồi?”

“Đây, phiền anh kí cho một chữ!”

Bác sĩ đưa một lá đơn cho anh, bà Jung và Jiwoo cũng vừa bước tới.

Ba người cùng đọc tờ giấy, sắc mặt hoảng hốt. Hayoon lo lắng, bỗng nghe thấy một âm thanh kinh hãi, “uỵch” bà ngất ngã lăn xuống đất.

“Mẹ!” Jiwoo hoảng hốt, cúi người xuống đỡ mẹ.

“Thai của sản phụ vốn dĩ đã không ổn định, bây giờ đang chảy rất nhiều máu, đứa bé không còn hy vọng gì nữa rồi, anh kí vào đây.” Bác sĩ giải thích.

Tay của Jungwon, run cầm cập.

Do dự, hoảng hốt.

Cuối cùng...

Cuối cùng, anh đặt bút xuống, nặng nề kí tên mình lên giấy.

Cử chỉ chậm rãi, ánh mắt đỏ hoe, như lời từ biệt cuối cùng dành cho đứa con của mình...

HaYoon run sợ, vừa đau đớn, vừa hoảng hốt ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy mặt.

Rốt cuộc thì cô đã làm gì? Lúc đó, đối mặt với sự giận dữ từ phía bọn họ, sao cô không tỉnh táo một chút chứ?

Hoàn cảnh này, mọi lời an ủi động viên đều là thừa thãi. Min Yoongi yên lặng nhìn cô, cuối cùng, anh từ từ ôm lấy cô, bế ngang cô lên, quay về phía phòng bệnh.

Có những lỗi lầm, không bao giờ có cơ hội để sửa sai nữa....

.................................

Toàn thân cô run lên. Khóe mắt ướt sũng, không hề có dấu hiệu thuyên giảm.

Cô là hung thủ! Chính cô đã giết hại đứa bé vô tội kia!

Suy nghĩ này cứ bám lấy tâm trí cô, kéo căng từng sợi dây thần kinh cô. Min Yoongi nằm ghé lên giường, vòng tay ôm lấy cô, mặt kề sát vào mặt cô.

Giường bệnh không đủ lớn, thân hình to lớn của anh nằm lên có vẻ như càng chật chội hơn. Chẳng bao lâu sau, anh thấy toàn thân vừa đau vừa mỏi, thế nhưng, anh vẫn ôm lấy cô.

Có lẽ đã mệt rồi, cô lim dim nhắm mắt lại rồi thiếp đi. Min Yoongi vén tóc ướt sũng vì nước mắt ở trên má cô, anh cẩn thận lau khô cho cô.

Có tiếng gõ cửa phòng bệnh, anh
“Ừ” một tiếng, Trợ lý Kim từ từ mở cửa bước vào.

“Min tổng, phu nhân đã tỉnh rồi, đang tìm anh đấy.” Anh nói nhỏ nhất có thể.

“Nói với bà ấy, một lát nữa tôi sẽ về ngay.”

Anh nhỏ nhẽ trả lời, ánh mắt vẫn nhìn về phía HaYoon, như sợ làm ồn đến cô.

“Vâng.” Raewon ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng thấy không có gì lấy làm lạ.

Nếu người đang mệt mỏi không phải là Park HaYoon mà là người khác, trừ trường hợp đặc biệt, còn Min tổng đều sẽ để đó và quay về với mẹ anh trước.

Thế nhưng, rõ ràng...

Người này là cô ấy.

Có những người một khi đã xuất hiện, sẽ trở thành ngoại lệ.

Chỉ là....

Giữa hai người họ, bị bao trùm bởi quá nhiều ân oán, đây là đúng một mối lương duyên bất hạnh.

.............

Phía bên kia.

Lúc Lee BonHwa tỉnh dậy, chỉ thấy đầu đau nhức. Kéo tấm chăn tơ đắp ngang người, bà ngồi dựa vào đầu giường.

Hơi xoa nhẹ hai bên thái dương, trong đầu bà thấp thoáng hiện ra những hình ảnh buổi tối hôm qua.

Người phụ nữ trẻ tuổi kia...

Rốt cuộc cô ta là ai?

“Bác gái, bác tỉnh rồi sao? "

Kim Jieun cầm cốc nước, mở cửa bước vào, nở một nụ cười tươi.

“Ừ”

Nhìn thấy cô ấy, ngừng suy nghĩ về chuyện kia, mỉm cười, vỗ nhẹ vào phía bên giường,

“Nào, ngồi ra đây. Cả đêm cứ loay hoay chăm sóc bác, cháu vất vả quá.”

“Cháu là bác sĩ mà, cháu phải có trách nhiệm chứ ạ”

Kim Jieun nhanh trí trả lời, đưa cốc nước cho bà, rồi lấy thuốc ở ngăn kéo bên cạnh giường, đổ ra tay,

“Bác uống thuốc đi, uống xong bác sẽ thấy đầu dễ chịu hơn đấy.”

Lee BonHwa nuốt ực mấy viên thuốc.

“Yoongi sẽ về chứ?”

“Trợ lí Kim nói anh ấy sẽ về ngay thôi ạ, hiện giờ đang có một khách hàng rất quan trọng chờ anh ấy.”

“Ừ, việc lớn phải ưu tiên trước, bác không giục nó nữa.”

Bà đặt cốc nước xuống, yên lặng một lúc rồi nói tiếp:

“JiEun, đứa con gái hôm qua đi cùng với Yoongi... cháu biết chứ?”

Cô ta nhìn Min phu nhân, từ tốn trả lời,

“Vâng, cháu có gặp mấy lần.”

“Nó với Yoongi quan hệ với nhau như thế nào? Yoongi nghiêm túc với nó chứ?”

Cô ta mỉm cười,

“Câu này bác hỏi cháu cũng không biết trả lời sao, thật ra, cháu cũng đang rất đau đầu vì chuyện này!”

Cô ngao ngán thở dài,

“Cô ấy được điều động đến khách sạn HTH làm việc, thời gian gần đây hầu như luôn ở bên Yoongi, cả công ty đang bàn tán chuyện của hai người. Yoongi anh ấy không phải là người có thói trăng hoa, cháu đoán... anh ấy hoàn toàn nghiêm túc trong mối quan hệ này.”

Nói đến câu cuối, cô hơi dụi mắt, tỏ vẻ đáng thương.

Bà động lòng, nắm lấy tay cô,

“Cháu đừng buồn. Yoongi có thể chỉ là nhất thời vui chơi qua đường thôi. Đúng rồi, cháu có biết gia cảnh nhà của nó không? Họ gì, tên là gì? Và...”

Bà hơi ngừng lại,

“Mẹ của nó làm gì, tên là gì, cháu có biết mấy điều này không?”

“Sao vậy ạ? Bác gái, bác cũng biết cô ta sao?”

Bà vội lắc đầu,

“Không biết, chỉ là bác tiện mồm thì hỏi thôi. Tối qua trước mặt cô ta bác cũng hơi quá đáng, vì thế... muốn hôm nào đó tìm cơ hội gặp lại cô ta.”

Cô ta không phải là không biết, nhưng vẫn giả vờ,

“Cô ấy họ Park, tên là HaYoon. Mấy việc về bố mẹ cô ấy, cháu cũng không rõ nữa.”

“Họ Park?” Tay của bà bỗng nắm chặt lại.

Jieun đau nên hơi cau mày lại, nhưng không nói gì. Ngước lên, chỉ thấy sắc mặt của bà ngày càng tối lại, sự u ám dần dần vây lấy vẻ mặt của bà.

“Bác gái...” Jieun sợ bà kích động quá mà lại phát bệnh, vội vàng khẽ gọi,

“Bác không sao chứ?”

Bà giật mình, vội vã lắc đầu, nhưng vẫn lộ rõ vẻ thất thần,

“Jieun , cháu đã vất vả cả đêm ở đây rồi, cháu về nghỉ ngơi đi. Yên tâm, bác không có chuyện gì đâu.”

Đây coi như là lời tiễn khách.

Cô ta cũng không nấn ná ở lại, vui vẻ gật đầu, nói:

“Vậy cháu xin phép ạ. Nếu bác thấy không được khỏe, thì nhắn người làm gọi điện cho cháu, cháu sẽ qua ngay với bác.”

“Được, cháu vất vả rồi.” Bà bước xuống, tiễn Jieun  ra về.

Cảnh cửa phòng ngủ vừa đóng lại, sắc mặt bà lại thay đổi ngay lập tức.

Park HaYoon.............

Liệu có phải là con gái của Park HeeYoung không?

Đôi mắt đó, dáng vẻ đó, không lẽ lại là người con gái trong vụ tai nạn xe 10 năm trước sao?

Cô ta như vậy mà vẫn chưa chết!

Suy tư một lúc, bà với lấy điện thoại đang để bên cạnh, bấm số gọi đi.

“Nhóm thám tử EK đúng không? Phiền các anh điều tra giúp tôi một người, một lát nữa tôi sẽ gửi email cho các anh, các anh chỉ cần đưa số tài khoản cho tôi là được.”

.........................................

Đêm qua lại là một đêm không ngon giấc, kết quả, nằm ôm cô, Min Yoongi cũng ngủ thiếp đi theo.

Cho đến khi...

Chuông điện thoại vang lên.

Anh cẩn thận, nhẹ nhàng tỉnh dậy. Nhìn cô đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay mình, lúc này anh phát hiện là điện thoại của cô đang đổ chuông.

Anh vươn tay với lấy điện thoại nhìn, thì cô đã dậy theo.

Đã ngủ một giấc dài, nhưng sự buồn bã, sợ hãi vẫn chất chứa trong ánh mắt cô. Cô dụi mắt, màn hình điện thoại nhấp nháy hai chữ “Mẹ yêu”, cô quay sang nhìn Min Yoongi, rồi mới kề điện thoại lên tai.

“HaYoon, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao chuyện lớn như vậy, con không nói với mẹ? Con với vợ sắp cưới của JungWon sao lại xảy ra xô xát vậy, cô ta còn đang mang bầu nữa!”
Bà trách mắng.

Cô  mím môi, không biết phải nói thế nào. Có lẽ mẹ JungWon đã gọi điện mách tội cô.

“Nghe nói con cũng đang bị thương, tình hình bây giờ thế nào rồi?”

“....Con không sao, trên trán có vết thương nhỏ thôi.”

Giọng nói cô vẫn nặng nề. Xoa nhẹ lên trán, cô nhớ ra, lúc này, không biết lúc này Choi Aera đã ra khỏi phòng phẫu thuật chưa.

“Con chờ mẹ ở trong phòng nhé, mẹ đang ở dưới lầu rồi. Còn nữa...”
Bà hơi ngừng lại,

“Tuy cô ta phá vỡ tình cảm của con và JungWon, thế nhưng... chuyện này con vẫn nên gặp cô ta để xin lỗi. Chờ mẹ một chút, mẹ hầm canh gà rồi, một lát nữa mẹ sẽ đi cùng con.”

HaYoon sụt sịt, “Vâng.”

Cúp điện thoại, cô mới nhớ ra Yoongi vẫn đang ở đây. Trời! Mẹ đang ở dưới lầu rồi, nếu mẹ nhìn thấy anh ấy ở đây, không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.

“Yoongi, mẹ em sắp lên rồi đấy, anh... có thể tránh đi được không?”
Cô lưỡng lự nói.

Min Yoongi quay ra nhìn cô.

Vẫn nghĩ anh sẽ từ chối lời đề nghị này, cô thậm chí đã nghĩ sẽ phải giải thích thế nào, thế nhưng, không ngờ rằng, anh vẫn khoan khoái ngồi dậy,

“Anh sang xem Aera thế nào. Dù sao trên danh nghĩa cô ấy cũng là em gái anh!”

Min Yoongi vừa đi ra khỏi phòng bệnh của cô thì không lâu sau đó cô liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân khác, có vẻ gấp gáp.

Cô ngồi dậy khỏi giường, nghiêng đầu qua nhìn. Cửa phòng bệnh mở ra, bà Park xách theo một chiếc bình giữ nhiệt bước vào, cay mày nhăn mặt.

“Mẹ”. Cô gọi bà, giọng cô hơi nghẹn lại.

Bà vốn định mắng cô không biết nặng nhẹ tốt xấu, nhưng vừa bước vào nhìn thấy vết thương trên trán cô, những lời mắng mỏ đó đã bị chặn lại rồi.

Bà vặn nắp chiếc bình giữ nhiệt, lấy ra bát và thìa mang theo, múc ra một nửa canh gà, rồi hỏi:

“Vết thương có nặng lắm không? Bác sĩ nói thế nào?”

“Chỉ khâu mấy mũi thôi mẹ ạ.”

“Mẹ xem nào.” Bà đặt bát canh gà hầm vào tay cô, vén tóc mái ngắn của cô sang một bên, nhìn hồi lâu:

“Thật là! Tối qua vừa giáo huấn con xong, không được động thủ với người khác! Vết thương này liệu có để lại sẹo không?”

“....” Cô yếu ớt lắc đầu. Nhìn bát canh gà nóng hôi hổi lại nuốt không trôi.

“Mẹ, con muốn đi xem cô ta. Canh gà này hay là để cho cô ta uống nhé.”

“Mẹ để phần cho cô ta rồi, đây là phần của con.” Bà nhìn cô một cái

“Cô ta ở phòng nào vậy? Mẹ đi xem xem cô ta như thế nào trước đã. Con uống xong canh rồi hẵng đi.”

“Con không biết số phòng bệnh, mẹ hỏi y tá đi.”

“Ừm.” Bà đứng dậy, cầm theo bình canh gà.

“Mẹ đi trước đã.”

“Mẹ!”

Cô cầm chiếc thìa trong tay, gọi bà một tiếng. Bà quay đầu lại nhìn cô, dặn dò:

“Tính khí cô ta hung dữ, lại gặp phải chuyện như thế này, mẹ sợ cô ta sẽ trút giận sang con.”

“Vâng, con sẽ chú ý.” Bà không dừng lại, mở cửa phòng bệnh đi ra.

..................

Hỏi y tá xong, bà liền đi đến cửa phòng bệnh của Choi Aera.

Bà gõ nhẹ cửa phòng bệnh, im ắng một hồi rồi cửa mở ra. Người mở cửa là Jungwon, nhìn thấy bà Park , anh ta kinh ngạc:

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

Lúc này bà cũng chẳng hơi sức đâu mà nhắc nhở anh ta sửa lại cách xưng hô nữa.

Chỉ nói lời xin lỗi:

“Ta nghe nói chuyện của cậu rồi, vì vậy đến đây xem. Tuy là giờ nói lời xin lỗi cũng không cách nào bù đắp được, nhưng...”

Bà thở dài nhìn vẻ mặt khó chịu của anh ta, lúc này bà thật sự không biết làm thế nào để nói tiếp, cuối cùng chỉ đưa bình giữ nhiệt đựng canh gà trong tay mình ra cho anh ta.

“HaYoon là đứa trẻ như vậy, lúc nào cũng hấp tấp lỗ mãng... đây là canh gà mà ta mới hầm, cậu cho Choi tiểu thư ăn một chút. Còn về HaYoon, về rồi tôi sẽ dạy dỗ lại nó.”

“HaYoon em ấy cũng không phải
cố ý.” JungWon nhận lấy chiếc bình:

“Cảm ơn... dì.”

Ngập ngừng một lúc, cuối cùng thì anh ta cũng đổi cách xưng hô.

Bà đang định đi vào xem Choi Aera ra sao, nhưng vừa ngó đầu vào thì đã bị một bóng người cao lớn trong phòng đột nhiên chắn ngang.

Bà nhìn anh ta, trên mặt các cảm xúc phức tạp không ngừng đan xen, thay đổi.

Cũng không biết Min Yoongi có cảm nhận được ánh mắt của bà hay không mà anh chỉ chậm rãi quay người lại, ánh mắt chuyển sang hướng JungWon:

“Nếu đã có khách đến thì tôi đi trước đây.”

Lúc đi lướt qua bà Park, anh mới thể hiện một chút lễ phép, khe khẽ cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn xa lạ và xa cách như trước.

Dường như cuộc gặp sáng nay của hai người, anh đã hoàn toàn không nhớ gì nữa vậy.

“Dì à?”

Jungwon gọi khẽ một tiếng, lúc này bà mới định thần lại. Mắt vẫn nhìn theo bóng người đó dần biến mất sau dãy hành lang dài.

“Dì sao vậy?” Jungwon dường như không yên tâm, hỏi lại lần nữa.

“À, không có gì...” Bà quay lại nhìn, miễn cưỡng nở một nụ cười, sau đó mới buột miệng hỏi:

“Cái người vừa nãy là ai vậy? Là bạn của hai đứa sao?”

“Dì với anh ta chưa từng gặp mặt sao?” JungWon cảm thấy rất ngạc nhiên, thần sắc có phần trầm ngâm,

“Cháu còn tưởng dì và anh ta đã sớm gặp mặt rồi chứ, HaYoon em ấy...”

“Mẹ.” Lời của JungWon mới nói được một nửa thì cô đã vội vàng chạy qua.

Cô đang uống canh gà thì đột nhiên nhớ ra Yoongi cũng đang ở trong phòng bệnh đó, cũng không màng đến mình đang hoa mắt chóng mặt đầu óc quay cuồng nữa mà chạy như bay đến.

.........

Mình bận nên nhiều khi ko để ý lắm đâu nên mọi người nhớ nhắc mình ra truyện nha chứ mình ko có drop đâu.

Cả nhà đọc truyện đừng quên bình chọn cho Quýt một ☆ và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆‍♀️
Lượt bình chọn càng cao thì Quýt sẽ càng nhanh ra chương mới hơn nhaa

#_quytcuameo

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com