Freenbecky Phuong Boi
-"Hai bà còn biết đường về nhà?" Di Phương lên tiếng chất vấn. Rõ ràng là nhờ canh giúp Gia trang 1 tháng thôi. Vậy mà 2 bà ấy đi tận hơn 3 tháng mới chịu mò về.
-"Ay yo...già rồi nên hay quên...thông cảm...thông cảm." Phong bà vừa cười vừa làm điệu bộ hối lỗi. Di Phương chẳng thèm để ý đến bà ta.
-"A Hiếu đâu?" Thường thì A Hiếu đi đâu về cũng sẽ chạy vào mừng cô với Di Phương đầu tiên. Hôm nay, chờ mãi không thấy nên Bối Cơ cất tiếng hỏi.
-"Lúc đi qua làng nghề điêu khắc gỗ, Hiếu Nhi thích quá nên ta cho ở lại học nghề rồi" Thanh Nương từ tốn trả lời.
-"Nhắc mới nhớ. 2 tiểu yêu tinh đâu rồi?" Phong bà chen vào.
-"Đang trong thư phòng tập viết chữ"
-"Ay yo...tối rồi còn bắt học. Ngươi đó, trẻ con là phải được vui chơi."
-"..."
-"Bối Bối, Phi Phi...2 bà bà về rồi nè." Phong bà kêu lớn. Đây là 2 đứa trẻ được Di Phương và Bối Cơ nhận nuôi khi tình cờ nhặt được bên đường.
Hai đứa nhỏ hớn hở chạy ra mừng. Liếc thấy Di Phương đang nhìn. Hai đứa liền đứng lại, chỉnh trang y phục, chấp tay hành lễ: "Mừng hai bà bà đã về" "Chào buổi tối, Di Phương mẫu thân, Bối Cơ mẫu thân"
Di Phương tỏ vẻ hài lòng. Bối Cơ thì che miệng không dám cười lớn. Hai vị bà bà mắt tròn xoe kinh ngạc.
-"Úi trời...Di Phương, ngươi đã làm gì 2 tiểu bảo bối của ta?" Phong Bà kêu lên. Rõ ràng mấy tháng trước vẫn còn là 2 bé con ngây thơ, hồn nhiên, chạy nhảy khắp nơi. Sao giờ giống y bọn mọt sách thế này.
-"Là dạy lễ nghĩa. Con người không thể không có lễ nghĩa." Di Phương điềm đạm đáp.
-"Lễ với nghĩa là dành cho người ngoài. Gia đình với nhau vẫn là tự nhiên, thoải mái sẽ tốt hơn. 2 đứa lại đây, bà bà có quà cho 2 đứa nè."
Hai đứa nhỏ quay sang nhìn Di Phương. Nàng khẽ gật đầu. Ngay lập tức 2 tiểu quỷ xuất hiện. Bọn chúng chạy ào tới chỗ của Thanh Nương và Phong bà, ôm hôn rối rít. Phong bà lấy ra biết bao là thứ bánh kẹo lạ mắt để cho 2 đứa nhỏ.
-"Đây là do chính tay A Hiếu thúc thúc làm tặng 2 đứa. Của Bối Bối là con bướm. Của Phi Phi là con thỏ. 2 đứa thích không?" Thanh Nương lấy từ tay nải 2 món đồ chơi bằng gỗ chia cho 2 đứa.
2 đứa thích thú cười híp cả mắt. Chúng cảm ơn 2 bà rồi nhanh chân chạy lại chỗ 2 vị mẫu thân để khoe món đồ chơi mới.
-"A Hiếu đệ khéo tay thật. Nhìn y như thật luôn." Bối Cơ tấm tắc khen.
-"Hai đứa có biết cách chơi món đồ này chưa?" Di Phương dịu dàng hỏi.
-"Chưa ạ"
-"Lại đây mẫu thân chỉ cho." Nàng đưa tay bế 2 đứa lên, đi về phía cây đèn cầy trước mặt.
-"Quaaaaaaa..." Hai đứa nhỏ reo lên. Bóng của thỏ và bướm hiện lên trên tường. Muốn to muốn nhỏ tuỳ thích. Hai đứa phấn khích ôm hôn Di Phương rồi tiếp tục ngồi chơi với món đồ chơi mới.
Bối Cơ đứng bên cạnh, cười dịu dàng.
-"Chậc...con bé Di Phương này hay thật. Đứa nào vô tay nó cũng trở nên ngoan ngoãn lạ thường." Phong bà nhận xét.
-"Vậy ta nên để bà ở chung với Di Phương 1 thời gian mới được." Thanh Nương lên tiếng.
-"Khônggggg... ở với nó ta thà đi tu"
Tiếng cười rộn rã vang khắp Thanh Phong Gia trang.
...
Đêm hội hoa đăng. Đường phố được thắp sáng với muôn ngàn chiếc đèn lồng rực rỡ. Người người đổ xô đi trẩy hội. 1 người gần 50 tuổi với 1 người gần 30 tuổi đang cùng đưa mắt nhìn theo nhóm 4 người, 2 lớn 2 nhỏ đi tung tăng phía trước.
-"Haizzz... ngươi xem...4 người họ có khác gì nhau không?" Thanh Nương vẫn không hiểu sao mình lại có thể đồng hành cùng Phong bà lâu đến như thế nữa.
-"Khác chứ...3 người kia không kì hoặc như người còn lại" Di Phương trêu chọc.
-"Có ngươi mới kì hoặc. Bà ta là hoà đồng, yêu thương trẻ con nên mới chơi chung với bọn chúng." Thanh Nương lên tiếng bênh vực. Phong bà của bà, trừ bà ra, không ai được chê bai.
-"Phương tỷ..."
-"Thanh Nương..."
Bối Cơ và Phong bà cùng quay lại vẩy tay gọi người thương yêu.
-"Đến ngay"
Di Phương và Thanh Nương đồng loạt lên tiếng rồi mỉm cười tiến về phía người thương.
Phong bà, Thanh Nương mỗi người 1 bên.
Bối Bối, Phi Phi nắm tay nhau, đi ở giữa.
Phía sau, Di Phương và Bối Cơ siết chặt tay nhau.
Tất cả đều đang nở nụ cười hạnh phúc.
-"Ay yo...già rồi nên hay quên...thông cảm...thông cảm." Phong bà vừa cười vừa làm điệu bộ hối lỗi. Di Phương chẳng thèm để ý đến bà ta.
-"A Hiếu đâu?" Thường thì A Hiếu đi đâu về cũng sẽ chạy vào mừng cô với Di Phương đầu tiên. Hôm nay, chờ mãi không thấy nên Bối Cơ cất tiếng hỏi.
-"Lúc đi qua làng nghề điêu khắc gỗ, Hiếu Nhi thích quá nên ta cho ở lại học nghề rồi" Thanh Nương từ tốn trả lời.
-"Nhắc mới nhớ. 2 tiểu yêu tinh đâu rồi?" Phong bà chen vào.
-"Đang trong thư phòng tập viết chữ"
-"Ay yo...tối rồi còn bắt học. Ngươi đó, trẻ con là phải được vui chơi."
-"..."
-"Bối Bối, Phi Phi...2 bà bà về rồi nè." Phong bà kêu lớn. Đây là 2 đứa trẻ được Di Phương và Bối Cơ nhận nuôi khi tình cờ nhặt được bên đường.
Hai đứa nhỏ hớn hở chạy ra mừng. Liếc thấy Di Phương đang nhìn. Hai đứa liền đứng lại, chỉnh trang y phục, chấp tay hành lễ: "Mừng hai bà bà đã về" "Chào buổi tối, Di Phương mẫu thân, Bối Cơ mẫu thân"
Di Phương tỏ vẻ hài lòng. Bối Cơ thì che miệng không dám cười lớn. Hai vị bà bà mắt tròn xoe kinh ngạc.
-"Úi trời...Di Phương, ngươi đã làm gì 2 tiểu bảo bối của ta?" Phong Bà kêu lên. Rõ ràng mấy tháng trước vẫn còn là 2 bé con ngây thơ, hồn nhiên, chạy nhảy khắp nơi. Sao giờ giống y bọn mọt sách thế này.
-"Là dạy lễ nghĩa. Con người không thể không có lễ nghĩa." Di Phương điềm đạm đáp.
-"Lễ với nghĩa là dành cho người ngoài. Gia đình với nhau vẫn là tự nhiên, thoải mái sẽ tốt hơn. 2 đứa lại đây, bà bà có quà cho 2 đứa nè."
Hai đứa nhỏ quay sang nhìn Di Phương. Nàng khẽ gật đầu. Ngay lập tức 2 tiểu quỷ xuất hiện. Bọn chúng chạy ào tới chỗ của Thanh Nương và Phong bà, ôm hôn rối rít. Phong bà lấy ra biết bao là thứ bánh kẹo lạ mắt để cho 2 đứa nhỏ.
-"Đây là do chính tay A Hiếu thúc thúc làm tặng 2 đứa. Của Bối Bối là con bướm. Của Phi Phi là con thỏ. 2 đứa thích không?" Thanh Nương lấy từ tay nải 2 món đồ chơi bằng gỗ chia cho 2 đứa.
2 đứa thích thú cười híp cả mắt. Chúng cảm ơn 2 bà rồi nhanh chân chạy lại chỗ 2 vị mẫu thân để khoe món đồ chơi mới.
-"A Hiếu đệ khéo tay thật. Nhìn y như thật luôn." Bối Cơ tấm tắc khen.
-"Hai đứa có biết cách chơi món đồ này chưa?" Di Phương dịu dàng hỏi.
-"Chưa ạ"
-"Lại đây mẫu thân chỉ cho." Nàng đưa tay bế 2 đứa lên, đi về phía cây đèn cầy trước mặt.
-"Quaaaaaaa..." Hai đứa nhỏ reo lên. Bóng của thỏ và bướm hiện lên trên tường. Muốn to muốn nhỏ tuỳ thích. Hai đứa phấn khích ôm hôn Di Phương rồi tiếp tục ngồi chơi với món đồ chơi mới.
Bối Cơ đứng bên cạnh, cười dịu dàng.
-"Chậc...con bé Di Phương này hay thật. Đứa nào vô tay nó cũng trở nên ngoan ngoãn lạ thường." Phong bà nhận xét.
-"Vậy ta nên để bà ở chung với Di Phương 1 thời gian mới được." Thanh Nương lên tiếng.
-"Khônggggg... ở với nó ta thà đi tu"
Tiếng cười rộn rã vang khắp Thanh Phong Gia trang.
...
Đêm hội hoa đăng. Đường phố được thắp sáng với muôn ngàn chiếc đèn lồng rực rỡ. Người người đổ xô đi trẩy hội. 1 người gần 50 tuổi với 1 người gần 30 tuổi đang cùng đưa mắt nhìn theo nhóm 4 người, 2 lớn 2 nhỏ đi tung tăng phía trước.
-"Haizzz... ngươi xem...4 người họ có khác gì nhau không?" Thanh Nương vẫn không hiểu sao mình lại có thể đồng hành cùng Phong bà lâu đến như thế nữa.
-"Khác chứ...3 người kia không kì hoặc như người còn lại" Di Phương trêu chọc.
-"Có ngươi mới kì hoặc. Bà ta là hoà đồng, yêu thương trẻ con nên mới chơi chung với bọn chúng." Thanh Nương lên tiếng bênh vực. Phong bà của bà, trừ bà ra, không ai được chê bai.
-"Phương tỷ..."
-"Thanh Nương..."
Bối Cơ và Phong bà cùng quay lại vẩy tay gọi người thương yêu.
-"Đến ngay"
Di Phương và Thanh Nương đồng loạt lên tiếng rồi mỉm cười tiến về phía người thương.
Phong bà, Thanh Nương mỗi người 1 bên.
Bối Bối, Phi Phi nắm tay nhau, đi ở giữa.
Phía sau, Di Phương và Bối Cơ siết chặt tay nhau.
Tất cả đều đang nở nụ cười hạnh phúc.
————————————HẾT————————————
Vậy là thêm 1 fic đã hoàn thành.
Mặc dù biết bản thân "văn không hay, chữ không giỏi" nhưng với mình, viết fic là cách lưu lại kỉ niệm "1 thời đu FreenBecky"
Biết đâu vài năm nữa, mình rảnh rỗi, moi fic này ra đọc rồi tự mỉm cười khi thấy bản thân đã "trẻ trâu" tới mức nào 🤣🤣🤣
Cảm ơn G-LEGGO đã luôn đồng hành và vote cho từng chap của mình. Nhờ bạn mà mình có động lực để viết đến 20 chap truyện.
1 lần nữa xin cảm ơn các bạn đã dành thời gian để đọc fic của mình.
Xin Cảm ơn!
Zhen
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com