TruyenHHH.com

Freenbecky Niem Vui Moi Cover

Năm nay không phải là lần đầu tiên Becky ăn tết ở thành phố S nhưng nàng chưa bao giờ được thả lỏng như vậy.

Sáng Mồng một Tết, Becky lần thứ hai nhận bao lì xì, cũng tặng cho bọn trẻ nhà Chankimha bao lì xì, một đám người đều vui vẻ.

Nhà Chankimha muốn chụp ảnh cả gia đình, nàng bị kéo qua chụp chung một tấm.

Buổi chiều và buổi tối đều cùng nhau đánh bài, ông lão tràn đầy hứng thú, còn đang cười vuốt bài trong tay, ông ấy nhượng một nửa vị trí ra, chủ động để Becky làm tham mưu cho mình.

Rốt cuộc một ngày thắng được rất nhiều tiền, như cũ phân một nửa cho Becky.

Becky thật không tiện khi nhận tiền, cuối cùng vẫn là Yelan Chankimha khuyên nhủ. Có tiền hay không kỳ thực không trọng yếu, ông lão vui vẻ là được, lâu lắm rồi ông không cười như thế này.

Nhờ sự hợp tác trên "sòng bài", Becky cùng Heizou Chankimha ở chung với nhau không có cứng nhắc gì cả. Lúc ăn cơm chiều, Becky ngồi bên cạnh ông, không ngồi cùng Freen.

Ông lão húp một bát canh nhỏ, vội vàng hỏi:

"Ngày mai con định đi du lịch ở đâu?"

"Dạ đi Interlaken, Thụy Sĩ".

Ông lão ồ một tiếng, uống thêm một ngụm súp nóng.

"Ta từng đến đó nhiều năm về trước".

Becky mỉm cười, giúp ông múc canh.

"Ta quên mất là hồi nào rồi, dù sao cũng từng đến đó"

Ông lão nói tiếp, giọng điệu trở nên xúc động, sau khi cẩn thận nhớ lại một lúc, như thể ông đã nhớ ra điều gì đó, ánh mắt ông lập tức dịu đi.

Ông không nói nhiều nữa vì còn đang uống canh.

Vì họ sẽ đến Interlaken vào ngày hôm sau, tối Mùng một Becky cùng Freen phải thu dọn đồ đạc trước.

Becky hành lý không nhiều, nhiều đồ mang theo cũng chưa sử dụng nên không cần thu thập gì. Nàng đi tới phòng Freen nhìn xem có thể giúp đỡ gì không.

Freen đã sớm chuẩn bị xong, không có gì để giúp.

Người này đem Becky ở lại phòng mình, ôm vào trong lòng sưởi ấm, mùa đông, hai người chui rúc vào nhau rất thoải mái.

"Bọn họ còn đang ở bên ngoài"

Becky mỉm cười, trầm giọng nói, vì sợ những người đó nghe thấy động tĩnh ở đây, nàng véo véo tai Freen, dùng sức trên vành tai người này.

"Quy củ một chút, đừng có làm rộn".

"Không nghe được đâu"

Freen nhỏ giọng nói, đem Becky ôm chặt hơn.

"Yên tâm đi".

Becky nhẹ nhàng nắm vai cô, đến gần thân mật sượt mũi của cô.

Freen không bỏ qua, thò tay sờ da thịt mềm mại của nàng, chọc nàng ngứa, không cho nàng dễ chịu, ép hỏi:

"Làm gì mà rộn? Chị chỉ ôm em một cái hà".

Becky nhịn không được muốn cười nhưng không dám cười ra tiếng, nhất thời không ổn định được thân thể, trực tiếp ngã ở trên giường mềm mại. Nàng không dám há miệng, chỉ sợ đột nhiên không nhịn được ý cười, liền một bên trốn một bên đánh trả, cũng đi cù lét Freen.

Hai người đều cực kì ấu trĩ, vừa rồi còn dịu dàng thắm thiết hiện tại liền thay đổi giằng co cù lét nhau, bộ dạng nhất định phải phân thắng bại.

Hai nàng đem giày đạp rơi xuống đất, song song ngã ở trên giường, ngươi trốn ta ta đuổi theo, làm ầm ĩ đến rối loạn tóc tai.

Freen bắt được mắt cá chân Becky, bỗng dưng dùng sức kéo, lập tức liền đem Becky đặt ở dưới thân. Becky giãy dụa lợi hại, bỗng nhiên lật ngược lại ngồi ở trên eo Freen, nhìn đối phương từ trên cao xuống.

Người dưới thân không nhịn được, trước tiên cười ra tiếng.

Becky mặt có chút đỏ lên, vội vàng che miệng Freen, sợ bị người ta nghe thấy.

"Chị nhỏ giọng một chút, đừng cười lớn".

Freen nhân cơ hội hôn lên lòng bàn tay nàng một cái.

Đôi môi của người này ấm áp, lòng bàn tay nàng như bị bỏng khi bị cô hôn. Becky cong cong ngón tay nhưng không lấy tay ra.

Sau đó là một nụ hôn khác.

Các nàng ở trong phòng làm mấy chuyện tình thú giữa những đôi yêu nhau, đóng kín cửa, ai cũng không nhìn thấy.

Nhưng điều này không có nghĩa là những người đó không hiểu, tất cả mọi người đều cũng không phải không có mắt, có người nhìn thấy Becky tiến vào phòng Freen sau đó không có đi ra. Yae Chankimha thì không hiểu chuyện, hấp ta hấp tấp muốn đi tìm người nhưng còn chưa đi tới cửa đã bị Yelan Chankimha kéo đi.

Đùa giỡn mệt mỏi, Becky cùng Freen đều nằm trên giường nghỉ xả hơi.

Becky thoáng nhìn bức ảnh trên tủ đầu giường, là một tấm ảnh chụp chung. Heizou Chankimha khoảng bốn mươi tuổi với một người phụ nữ đang ôm một đứa nhỏ vài tuổi cùng nhìn về phía ống kính, ấm áp tươi đẹp.

Theo tầm mắt của nàng nhìn sang, Freen dịu dàng nói:

"Đó là mẹ chị".

Becky trở mình, dùng tay chống nửa người trên, cầm lên khung ảnh.

Người phụ nữ trong bức ảnh thật xinh đẹp, ngoài nét đẹp dịu dàng, thoạt nhìn là một người trí thức và hiền lành. Vẻ ngoài của hai chị em Freen Sarocha và Yelan Chankimha trông có nét giống bà nhiều hơn, không giống Heizou Chankimha cho lắm, đặc biệt là khuôn mặt của Freen, quả thực chính là một khuôn đúc ra từ bà.

"Khuôn mặt của dì rất xinh đẹp"

Becky nói, đem khung ảnh trả về chỗ cũ.

"Tất cả mọi người đều khen bà ấy như vậy"

Freen mỉm cười nói, nhớ lại những gì đã xảy ra tại bàn ăn tối, nói tiếp.

"Trước đây chính là mẹ dẫn ba đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết".

"Đi Interlaken sao?"

"Ừm".

Chẳng trách Heizou Chankimha lúc đó giống như biến thành một người khác.

Becky quay đầu nhìn Freen bên cạnh một chút, bỗng cong cong khóe miệng, đến gần môi cô chạm khẽ.

Thành phố S phồn hoa và người yêu nàng thật xinh đẹp.

.

.

Mùng hai, đến lúc phải lên đường.

Becky cùng Freen chào tạm biệt mọi người trong nhà Chankimha, sau đó tài xế đưa đi sân bay, chính thức bắt đầu chuyến du lịch Tết đã được lên kế hoạch từ lâu.

Đi máy bay đường dài tuy mệt nhưng may mắn được ngồi khoang hạng nhất. Hao phí mười tiếng đồng hồ, cuối cùng họ đã đến Zurich, Thụy Sĩ, sau đó nghỉ ngơi ở Zurich nửa ngày mới đi đến Interlaken.

So với nơi tuyết rơi ít như thành phố C thì Interlaken cả bầu trời trắng xoá, thật sự rất lạnh. Becky không quen với thời tiết ở đó nên không dám để lộ da thịt, nàng che kín người, chỉ để lộ một cặp mắt.

Freen cười, đem nàng kéo vào trong lồng ngực, trêu chọc hỏi:

"Em sợ lạnh thế à?"

Becky gật đầu, liên tiếp hướng vào trong ngực người này dựa vào.

Bởi vì Interlaken là thành phố du lịch nổi tiếng của Thụy Sĩ, mùa đông khách du lịch đến đây rất đông, cũng có những cặp đôi như họ muốn đi đến nơi này, từng bước từng bước giẫm tiến vào trong tuyết.

Thay vì đi trượt tuyết ngay lập tức, mà là đi một vòng chung quanh sau đó ngồi tàu hoả đến Jungfraujoch. Trên xe lửa có thật nhiều khuôn mặt người nước ngoài, cũng có người châu Á, các nàng gặp hai người cùng quê đến từ thành phố H, dĩ nhiên cũng là một cặp đôi đồng giới, càng hữu duyên hơn chính là một trong hai người phụ nữ đó cũng làm trong ngành công nghiệp ô tô.

Becky giới thiệu bản thân trước, nhân tiện giới thiệu Freen.

Người phụ nữ làm trong ngành ô tô cười nhẹ và nói:

"Tôi tên Raiden Mei, trước kia làm ở tập đoàn ô tô ĐN".

Becky từng nghe qua về ĐN.

Người phụ nữ dịu dàng kéo bạn đồng hành bên cạnh lại:

"Đây là người yêu của tôi, Kiana Kaslana".

Cặp đôi này trên tay đang mang nhẫn, nhìn dáng dấp chắc là đã ổn định rồi. Becky cùng các nàng nói chuyện rất lâu, mãi đến tận khi xuống xe mới tách ra.

Cặp đôi kia không cùng đường với hai nàng. Becky cùng Freen lấy hành lý xuống, bước đi một đoạn, Becky hỏi Freen :

"Các nàng hẳn là tới nơi này để kết hôn nhỉ?"

Freen cầm lấy thứ trong tay Becky, không chút nào để ý nói:

"Có thể vậy".

Becky lại nói hai câu, ở nước ngoài gặp được người Thái Lan, còn lại là một cặp đôi như vậy, thật đúng là một chuyện vui vẻ.

Freen ở bên cạnh im lặng lắng nghe, mới đi được một lúc, đột nhiên quay đầu nhìn Becky, giọng điệu nghiêm túc hỏi:

"Em muốn du lịch kết hôn sao?"

Becky sửng sốt vài giây, sau đó như không hiểu, lầm bầm:

"Cái gì chứ!"

"Có nơi nào em muốn đi không?"

Becky chỉ cười, cười xong sẵng giọng:

"Chị nghĩ nhiều quá rồi nha!"

Freen vòng tay ôm nàng, ăn mặc dầy như thế còn muốn cùng với nàng ôm một chỗ vừa đi vừa nói:

"Kỳ thực trong nước cũng tốt, có nhiều danh lam thắng cảnh còn có thể rủ thêm bạn bè, mời mấy người chơi thân cũng được, lại càng thuận tiện".

Càng nói càng thấy đi quá xa rồi!

Becky không trả lời những lời này, nhưng khóe miệng ẩn sau lớp khẩu trang không ngừng nhếch lên.

Khung cảnh ở đây rất đẹp, vắng vẻ và yên tĩnh, lác đác những ngôi nhà, cây cỏ xanh tươi phần lớn đều bị tuyết trắng mênh mang bao trùm, phía xa là những ngọn núi cao phủ đầy tuyết.

Becky chưa thấy tuyết được mấy lần, càng chưa từng thấy tuyết dày như vậy, trong lòng vừa lạnh vừa có chút hưng phấn, thỉnh thoảng lại nở nụ cười.

Nàng không biết trượt tuyết, vẫn là Freen dẫn nàng đi. Freen giữ nàng, bắt đầu cũng không dám buông tay nàng ra.

Hai người không dám đi đến những nơi quá cao hay quá dốc, đều là tùy tiện vui đùa một chút.

Những người đam mê trượt tuyết đó đang khiêu chiến cực hạn, hận không thể lao xuống từ đỉnh núi cao nhất, trông thật thú vị. Becky chơi không được loại kia, nàng ngã thật nhiều lần, dưới sự hướng dẫn của Freen mới chậm rãi học trong một, hai giờ, ngã chổng vó số lần mới miễn cưỡng chơi được.

Freen luôn bảo vệ nàng, không cho nàng rời đi khỏi tầm mắt của chính mình.

"Chị phải để tự em trượt chứ, nếu không em sẽ luôn không học được".

Freen cố chấp nói:

"Em nghĩ cũng đừng nghĩ".

Người này đúng là ý muốn bảo hộ quá mạnh, nhưng cũng không trách được Freen, bởi vì lúc trước Yae Chankimha quá điên cuồng khi trượt tuyết, suýt chút nữa ở dưới tầm mắt của Freen bị té đến suýt chút nữa liệt nửa người, đây là quá lo lắng, dù sao Becky mới chỉ lần đầu trượt tuyết thôi.

Hai nàng tự lấy đồ của mình ra, chơi xong liền ngã xuống tuyết nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ liền dìu nhau đứng lên.

Gần đến giờ về, cả hai thu dọn đồ đạc rồi đi bộ về.

Chỉ là đi không được bao xa, Freen đem Becky ôm lấy, dùng sức đem Becky người đang đeo balo kéo đi một hồi. Becky không hề phòng bị bị sợ sửng sốt, phản ứng xong liền vừa tức giận vừa buồn cười.

Lại đi một đoạn đường, Becky trả thù, đem Freen ấn vào trong tuyết. Nhưng mà nàng đánh giá thấp đối phương rồi, Freen phản ứng nhanh, trước khi rơi xuống lớp tuyết dày, cô đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng.

Hai người cùng nhau ngã xuống, tuyết lạnh như băng rơi vào cổ, Becky không chịu nổi cái lạnh thấu xương.

Freen vội vàng giúp nàng phủi tuyết trên người, sợ rằng nàng sẽ bị chết cóng.

Không hiểu sao, có lẽ vì hoàn cảnh xung quanh, phủi đi tuyết xong, các nàng cứ ôm nhau như vậy.

Becky đè lên Freen, có chút vui vẻ lại có chút cảm khái nói:

"Em đang nghĩ, làm thế nào chúng ta đến được với nhau, cảm giác thật giống em mới biết chị không lâu, em vẫn còn nhớ dáng vẻ chị trước đây".

"Dáng vẻ nào?"

"Đối với em lạnh lùng, như là chán ghét em lắm"

Becky cười nói.

Freen ở trên mặt nàng hôn.

"Chị không có chán ghét em".

"Cho nên em mới nói là "như" nha"

Becky nói, dùng đầu ngón tay đâm mặt người này.

Freen kiên trì sửa lại lời của nàng:

"Không giống nhau, không phải chán ghét em".

Ò ~

"Là yêu thích".

Becky cúi đầu xoa xoa Freen, kéo dài giọng nói:

"Em biết rồi".

Freen nắm cằm của nàng, nhân cơ hội liền hôn nàng.

"Em thật là qua loa nha".

"Em không có"

Gió nổi lên rồi, bông tuyết bay bay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com