TruyenHHH.com

Freenbecky H Nhu Em Mong Muon Cover

Nụ hôn này hoàn toàn khác với ngày hôm qua, không thể nói là cưỡng ép, nhưng lại không có chỗ để thở, Becky trốn đi đâu Freen cũng đuổi theo..

Freen chỉ hôn, không có bất kỳ động tác tay nào. Cuối cùng, hôn cho đến khi Becky không nhịn được mà phát ra âm thanh, Freen mới dừng lại.

"Freen Sarocha..."

Lần đầu tiên cô gọi tên mình lại là vào lúc này, Becky đẩy Freen ra, thở hổn hển, cô thật sự cảm thấy mình sắp chết đến nơi.

Freen cũng nín thở, trong lúc thở dốc này, đôi mắt cô ấy mờ mịt, ánh mắt gợi cảm mê ly.

"Chị, chị chậm lại một chút."

Becky vẫn lúng túng như trước, lỗ tai đỏ bừng, Freen nhịn không được mà chạm vào cô, cái chạm này khiến Becky nổi da gà.

"Được."

Freen đồng ý, hôn cô lại lần nữa, hoàn toàn quên mất lý do hôn nhau lúc đầu.

Không có câu trả lời cho việc trong miệng Becky có mùi rượu hay không, bởi vì nó đã không còn quan trọng nữa.

Freen liếm nhẹ cổ Becky, sau đó hít một hơi thật sâu vào xương quai xanh, để lại một vết đỏ sậm, Becky cuối cùng cũng phát hiện ra sức mạnh trong xương cốt của Freen.

Becky nhìn thấy quần áo của mình bị vén hết lên, nhìn thấy Freen cúi xuống hôn bụng mình, hôn ngang xương sườn, hôn lên ngực mình.

Bây giờ cô đã hiểu tại sao trong tiểu thuyết người ta lại thích nắm lấy ga trải giường rồi, bởi vì bây giờ cô không biết để tay vào đâu, khi đưa tay ra nắm lấy thì chết tiệt, đó là một tấm thảm trơn.

Một đôi bầu ngực hoàn toàn lộ ra ngoài, môi Freen từ giữa chuyển sang một bên, động tác này nhẹ nhàng và chậm rãi đến mức khiến Becky tưởng Freen đã đi rồi, rốt cuộc cô cũng không dám cúi đầu xuống nhìn cảnh này.

Đang lúc cô đang thả lỏng thì một dòng nước ươn ướt bao phủ đầu vú, Becky run rẩy từ đầu đến chân, suýt chút nữa phát ra âm thanh.

Freen ngậm núm vú trong miệng, thè lưỡi liếm, mỗi lần liếm, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của phần dười, tay còn lại của đối phương cũng không nhàn rỗi, tóm lấy bên kia rồi nhào nặn liên tục.

Becky khó nhịn đến mức kẹp hai chân lại, ngày hôm qua cô cũng phát hiện Freen sờ ngực thôi đã khiến cô ướt sũng, căn bản cô không nhịn được.

Freen có thể nghe được Becky rên rỉ, biết cô đang nhịn xuống, cũng không lên tiếng bảo cô ấy nhả ra, rõ ràng da mặt Becky rất mỏng.

Tay Freen chậm rãi di chuyển xuống, ngón giữa và ngón trỏ lần lượt ấn vào tam giác mềm mại của Becky, dùng khớp xương cọ xát vào điểm nhạy cảm ở trung tâm.

Becky đột nhiên hoảng sợ đưa tay nắm lấy cánh tay Freen, Freen đứng dậy hôn cô một cái, như muốn an ủi cô, nhẹ nhàng vuốt tóc Becky, nhưng bàn tay phía dưới vẫn không ngừng chuyển động, chậm rãi xoa xoa bên ngoài lớp quần lót.

"Cả người em, trong miệng em tôi đều nếm qua, không có mùi gì khác."

Lúc này Freen mới bắt đầu nghiêm túc nói.

"Cho dù có mùi rượu thì tôi cũng sẽ không ghét em đâu, sau này đừng dè dặt với tôi như vậy nhé?"

"Ừm."

Becky hoảng loạn gật đầu, trong tình huống này Freen nói gì cũng được, hơn nữa cô cũng nghe không rõ cô ấy đang nói gì.

Dứt lời, Freen xoay tay, đưa đầu ngón tay vào giữa xuyên qua quần lót, bắt đầu chậm rãi xoa miết. Becky bởi vì căng thẳng nên vô thức siết chặt hai chân lại, kẹp chặt ngón tay Freen, Freen đành phải nhẹ nhàng mở rộng chân cô ra nói:

"Thư giãn đi, đừng căng thẳng."

Becky không phải cố ý siết chặt, sau khi được nhắc nhở, cô trở nên bớt căng thẳng hơn, hai chân tự nhiên mở ra.

Phía dưới tựa hồ có thứ gì đó rậm rạp đang bò, ngứa ngáy đến mức Becky có hơi khó chịu, Freen thấy cô khó chịu thì nâng tay đút vào trong quần lót của Becky.

Ngón tay Freen chạm vào âm đế, Becky không ngờ tới bước này, cuối cùng không nhịn được mà thốt lên:

"Ưm."

Freen vừa chạm vào đã cảm thấy ươn ướt, sau đó thọc sâu vào trong một chút, đầu ngón tay đột nhiên ướt đẫm.

"Cô chủ."

Freen kêu lên "không đúng lúc".

Bình thường gọi là cô chủ cũng được, nhưng bây giờ Becky xấu hổ gấp đôi, ngăn cản cô ấy nói:

"Đừng gọi tôi là... Cô chủ..."

Freen nhào mạnh thêm một chút, tiếp tục hỏi bên tai Becky :

"Không phải em thích tôi gọi em là cô chủ sao?"

"Bây giờ... Đừng gọi..."

Becky bối rối đến không còn sức để nói chuyện, trong đầu cũng không có gì logic để nói.

"Tại sao không phải bây giờ?"

Freen vừa nói vừa kéo hẳn quần lót xuống rồi tiếp tục động tác.

Becky chỉ cảm thấy phía dưới lạnh lẽo, lập tức cảm thấy ấm áp, khó khăn trả lời:

"Bây giờ, đang..."

Cô xấu hổ nói, đang làm gì chứ?

"Là bởi vì đang lên giường cùng cô chủ sao?"

Freen vừa hỏi, vừa thay Becky trả lời. Cô ấy cảm nhận được khi Freen vừa nói ra những lời này, hai chân Becky vô thức siết chặt lại.

Ở dưới đó thực sự ướt đến trơn trượt, Freen tăng tốc độ lên, Becky cảm thấy như có tưng đợt sóng dâng lên trong đầu mình, càng lúc càng cao, không ngừng đập vào vách đá.

Có lẽ là bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở của mình và tiếng nước nhớp nháp bị Freen cọ xát, hết tiếng này đến tiếng khác.

Becky cảm giác mình càng ngày càng đến gần đỉnh cao nhất, thân thể không ngừng run rẩy, hai tay cô nắm chặt bả vai Freen, Freen lại nói vào tai cô một câu:

"Vậy bây giờ tôi nên gọi cho em là gì?"

"Becky Armstrong."

Vừa dứt lời, đầu Becky choáng váng, đầu óc trống rỗng như bay lên trời, hông vô thức cong theo tay Freen, bụng dưới run lên.

Lên đỉnh rồi.

Đây là lần đầu tiên trong tay người khác, dưới người mình thích.

Freen dùng bàn tay không bị ướt vuốt ve khuôn mặt Becky, hôn lên môi Becky một cách tự nhiên, trấn an sau đợt cảm xúc mãnh liệt, rất nhẹ nhàng, rất sâu lắng.

Giống như một đôi tình nhân thân mật vậy.

Đây tuyệt đối là lần đầu tiên Becky có được cảm giác không thể tách rời, hợp nhất tinh thần và thể xác, mặc dù đối phương còn chưa tiến vào mình.

Freen hôn lên trán Becky :

"Tôi đi rửa tay."

Sau khi rửa sạch, cô ấy dùng khăn giấy ướt lau nhẹ phần dưới của Becky rồi ném vào thùng rác. Lần đầu tiên Becky chủ động vươn tay cho Freen ôm, hai người ôm nhau ngủ mà không nói thêm lời nào.

Becky vốn không buồn ngủ, nhưng lập tức thấy buồn ngủ, hiển nhiên không tiêu hao bao nhiêu tinh lực, có lẽ là vì có được cảm giác thỏa mãn, lấp đầy tâm hồn trống rỗng.

Sau khi ăn no cũng vậy.

Đêm đó cô ngủ rất ngon, thậm chí còn ngon hơn cả đêm đầu tiên Freen đến đây.

Bởi vì ngủ quá ngon nên Becky ngủ say, thậm chí không nghe thấy đồng hồ báo thức.

Cô vội vàng đến công ty mà vẫn đến muộn, mặc dù trên đường đi cô đã giải thích với giám đốc Yuki, nhưng lý do này ở nơi làm việc nhìn chung không được coi là lý do.

Cũng may đêm qua cô uống nhiều, giám đốc Yuki giúp cô tìm lý do:

"Tối hôm qua cô uống nhiều quá nên mệt đúng không? Không sao đâu, hiếm khi mới đến muộn một ngày."

Quả thật đây là lần đầu tiên cô đến muộn, Becky cảm thấy hôm qua cố ý giả vờ say sẽ có ích hơn. Dù sao cô cũng là người mới nên giả vờ yếu đuối cũng không có gì sai, nhìn thì yếu đuối nhưng cô làm việc rất chăm chỉ.

Không phải phần thưởng này sắp đến rồi sao?

Khi Yuki Williams ra khỏi văn phòng, đồng nghiệp A lập tức hỏi cô:

"Không bị mắng chứ?"

Becky vô tội trả lời:

"Sao lại mắng?"

Đồng nghiệp B:

"Xin luôn đó, đó là Yuki Williams đó."

Các đồng nghiệp hay lén gọi Yuki Williams là nữ quỷ, nhưng trong công ty vẫn khá cảnh giác, không dám nói thẳng ra.

"Tổng giám đốc Yuki rất tốt, dù sao tối hôm qua tôi đã giúp cô ấy uống rượu, thỉnh thoảng đến muộn cô ấy sẽ không mắng đâu."

"Lần trước tôi đi trễ bị mắng đó, Becky à, cô thật may mắn."

Người lên tiếng là Luna Kaslana, đàn của Yuki Williams, giọng điệu chua chát.

Mười phút sau, văn phòng của Yuki Williams.

Nữ quỷ kiêu ngạo không ai sánh bằng trong mắt người khác đang trầm giọng dỗ dành một cô gái khác:

"Đừng tức giận nữa nhé?"

Luna Kaslana hận mình yêu Yuki Williams quá nhiều, cô ấy vừa nhận lỗi là mình đã hết giận. Trước đó Yuki nói cô ấy chỉ giả vờ muốn đối xử bình đẳng với mọi người, không để người khác thấy cô ấy đối xử đặc biệt với mình, em ấy cũng chấp nhận, dù sao nơi làm việc giống như chiến trường, nếu có người phát hiện ra cô và giám đốc ở cùng nhau thì sẽ có tin đồn nhảm.

Nhưng bây giờ thì sao? Tại sao chị ấy lại có thái độ tốt với người khác như vậy?

Mặc dù Yuki đã giải thích Becky Armstrong chỉ là trợ lý của cô, tối qua cô mệt quá nên không uống rượu nên việc cô ấy đến muộn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Luna khó chịu, ý muốn Yuki dỗ dành em ấy.

Bây giờ cơn giận đã nguôi ngoai, Luna vẫn ngạo nghễ nói:

"Vậy nếu tối nay chị cho em đến nhà, em sẽ không giận nữa."

Ha ha.

Yuki sao có thể không biết trong lòng Luna có tính toán chứ, cô ôm lấy eo Luna, cúi đầu nhẹ giọng nói:

"Tuần trước em tới đây bốn lần, suýt nữa chị bị viêm gân luôn đó."

Luna đấm vào ngực Yuki :

"Đáng ghét."

...

Becky đứng ở cửa, trợn to mắt, che miệng lại.

Cô thật sự không ý đâu.

Nhưng cô hóng được quả dramma khổng lồ luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com