TruyenHHH.com

[FreenBecky] [H+] Như Em Mong Muốn [Cover]

Chương 2 : Kéo Vào Phòng Tắm

HanaYuki190420

Đúng lúc là cuối tuần, Becky không cần đi làm nên cô ngủ đến mười một giờ, khi tỉnh dậy, cô phát hiện hơi ấm trước mặt đã không còn, cô sờ thấy khoảng trống nên vội vàng lên:

"F..."

Cô còn chưa gọi tên Freen thì nhận ra điều này, những lời tiếp theo nuốt ngược trở về.

Becky nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, biết Freen không có ở đó. Nhớ lại thì đối phương đã đồng ý rồi nên không có gì phải lo lắng.

Nghĩ đến đây, cô nhận ra rằng 120 nghìn baht của mình chỉ là thỏa thuận bằng miệng, đến lúc đó lỡ miệt mài theo đuổi thì đó không còn là con số nữa.

"Dậy rồi à?"

Freen thuận miệng hỏi.

"Ừ."

Becky tự nhiên đáp lại.

Dù là cái ôm của ngày hôm qua hay mối quan hệ hiện tại, chúng đều khiến Becky có ảo tưởng rằng hai người đã quen nhau từ lâu.

Becky nhìn thấy Freen kéo tủ bếp và tủ lạnh ra thì giải thích:

"Tôi có nói tôi không dùng bếp nên trong nhà cũng không có gì đâu."

Freen gật đầu xoay người lại, chống tay lên lưng ghế. Becky thấy cô chỉ mặc một bộ váy ngủ mỏng màu đen, tóc không được chải gọn gàng nên hơi rối, nhìn rất tuỳ ý nhưng lại tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

"Hay là chúng ta đi siêu thị mua chút đồ đi, tôi nấu ăn cho."

Có vẻ cô ấy nhớ tới lời Becky nói vào ngày hôm qua, sau đó nói:

"Bình thường tôi cũng rất thích nấu ăn."

Ẩn ý là - Tôi không làm việc đó riêng cho cô đâu.

Nấu ăn thì thật ra không là gì cả, chỉ là việc nhỏ thôi, thỉnh thoảng làm cũng không sao, Becky hiểu ý nên nói:

"Được thôi."

Hai người vừa bước vào thang máy thì điện thoại di động của Freen vang lên, cô ấy cầm lên xem, Becky trực tiếp chuyển 120 nghìn baht cho cô ấy rồi nói:

"Tiền lương trả hàng tháng, giờ mới là ngày thứ hai của tôi thôi."

Becky giải thích:

"Tôi cũng lười chuẩn bị hợp đồng gì cả, đây chỉ là một khoản tiền nhỏ đối với tôi mà thôi, không là gì cả."

Trong giọng điệu để lộ ra chút vẻ tự hào, nếu lời này mà do người khác nói ra thì có chút khoa trương, nhưng khi Becky nói ra, có vẻ cô có chút chột dạ, như thể đang che giấu điều gì đó.

Freen luôn hỏi thẳng:

"Cô không sợ tôi cầm tiền bỏ trốn sao?"

"Vậy tháng sau không còn tiền đâu, tìm đâu ra công việc tốt như vậy chứ."

Freen cảm thấy lời nói tuy thô lỗ nhưng không thô lỗ nên đổi câu hỏi:

"Vậy cô sợ tôi không tin cô sao?"

Becky bị hỏi đến hoảng loạn:

"Tóm lại, ở chỗ tôi, tôi trả lương trước rồi mới làm việc. Cô... Cô đừng hỏi."

Freen thấy thế là đủ rồi nên không hỏi thêm câu nào nữa. Đến bãi đỗ xe ngầm, cô tự nhiên đón lấy chìa khóa xe từ tay Becky, ngồi vào ghế lái, không cho Becky cơ hội phản ứng.

Thêm một đầu bếp và một tài xế nữa?

Bỏ đi, không cần so đo việc nhỏ. Becky cũng tự nhiên ngồi vào ghế phụ, cô vô thức liếc nhìn ghế lái thì thấy tay Freen đang đáp trên vô lăng, thon dài cùng làn da trắng trẻo.

Điều này làm cho Becky không chú ý tới Freen đang quay đầu nhìn mình, sau khi định thần lại thì mới nhìn Freen, hai ba giây sau, Becky không có phản ứng nên Freen nhắc nhở:

"Cô chủ, dây an toàn."

Lúc này Becky mới phản ứng lại, nhận ra mình lại nhìn ngón tay người ta nên đột nhiên hoảng sợ, tay dùng sức nên gài dây an toàn vào hai lần cũng không gài đúng.

Becky : "..."

Freen thấy thế đã cầm lấy nó rồi lắp vào một cách hoàn hảo. Becky giống như một đứa bé khổng lồ cần sự giúp đỡ ở mọi nơi vậy.

Không chỉ vì cô mất tập trung mà còn vì cô nghe thấy Freen gọi cô là cô chủ. Rõ ràng cô mới là người đưa tiền, vậy tại sao Freen luôn bình tĩnh an nhàn, còn mình lại luôn trong tâm trạng hoảng loạn.

Xe khởi động, Becky giả vờ như không nghe thấy hỏi:

"Cô vừa gọi tôi là gì?"

"Cô chủ."

Freen lập tức lặp lại lần nữa.

Nó kỳ lạ không thể tả được, khiến toàn thân Becky tê dại, cô không biết hai chữ này có sức mạnh thần thông gì nữa.

"Ừ."

Becky nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đáp lại, thể hiện sự hài lòng của mình.

Freen thấy cảnh này chỉ có thể nhịn cười, cô ấy cảm thấy công việc mới này khá thú vị đó chứ.

Trong siêu thị, Freen đang đẩy xe đẩy, Becky đi bên cạnh, những việc nhỏ nhặt này đều do Freen tự động đảm nhận. Cô tự nghĩ, nếu mình không phải thực tập sinh mà là tổng giám đốc gì đó, tuyển Freen làm trợ lý hay thư ký cũng không tồi nhỉ?

Nghĩ tới đây, Becky thật ra cũng không biết gì về Freen, hôm qua Freen tự mình chuyển đến, cô chỉ ở nhà chờ thôi.

Freen trước đây làm nghề gì, tại sao lại thất nghiệp, thực sự nghèo đến mức không đủ tiền mua đồ ăn sao? Becky thậm chí còn không muốn hỏi.

Trên đường đi, Becky chọn ra món mình muốn ăn, Freen cơ bản là làm theo yêu cầu của cô. Freen cầm một túi bánh mì nhỏ hỏi:

"Cô còn chưa ăn sáng nên chắc đói lắm, lấp đầy bụng trước nhé?"

Becky gật đầu:

"Được."

Hai người cũng không nói chuyện quá nhiều, Becky cảm thấy tính cách Freen cũng lạnh lùng, ngoại trừ lúc tức giận chửi bới thì nhìn chung khá trầm lặng.

Đang đi thì Becky gặp phải một người quen.

Fiona Green, bạn cùng lớp Đại học, người mà cô đã từng tỏ tình nhưng bị từ chối.

Fiona Green là người đầu tiên mà Becky thích, lúc đó hai người chơi rất vui vẻ, Fiona cũng rất tốt với cô, hai người dính nhau cả ngày. Becky chỉ trách mình lúc đó quá ngây thơ, có một lần không kiềm được mà thổ lộ tình cảm, kết quả là hai người càng lúc càng xa.

Cũng không thể đổ lỗi cho người ta, dù sao thì người đồng tính chỉ là thiểu số. Tuy nhiên, Becky không khỏi càng ngày càng ghét Freen, cô ta từ chối cô, cô cũng đã đoán trước được điều này, nhưng cô ta cũng không nên tùy tiện nói chuyện này ra với người khác, cuối cùng, hầu hết mọi người trong lớp đều cảm thấy cô là kẻ đồng tính khốn khổ "Yêu đơn phương" Fiona Green.

Sau này nghĩ lại, Becky cảm thấy mình không cần Fiona Green nữa, thậm chí cô cũng không muốn theo đuổi Fiona Green nữa, chỉ là Fiona Green là cô gái đầu tiên rất tốt bụng gần gũi với cô, điều đó khiến cô nhất thời ảo tưởng rằng mình đang yêu nhưng không phải vậy.

Sau chuyện này, tính cách Becky có chút thay đổi, cô sẽ mắng người mà mình thấy khó chịu, không muốn nhịn nữa, bao gồm cả người đàn ông khó hiểu ngày hôm đó yêu cầu cô không hút thuốc.

Becky đã không liên lạc với cô ta kể từ khi tốt nghiệp Đại học, thỉnh thoảng Becky lướt Instagram của cô ta thì mới biết người bên cạnh chính là bạn trai mới của cô ta.

Đúng rồi, lúc ấy Fiona Green cũng lừa mình rằng cô ta chưa từng có bạn trai, nhưng cô đã vô tình phát hiện ra khi nhìn thấy lịch sử trò chuyện của cô ta.

"Becky Armstrong, đã lâu không gặp."

Fiona Green vẫn dịu dàng dễ gần như vậy, thật ra cô ta cũng không từng làm gì gian trá hay ác độc gì, chỉ là trông rất đạo đức giả, làm người khác thấy khó chịu.

"Ừ."

Becky thuận miệng đáp lại, không thèm để ý đến cô ta, ra hiệu cho xe đẩy của Freen đi vòng qua, hai người suýt chút nữa đụng phải nhau.

"Đây là bạn gái của cậu à? Không giới thiệu một chút đi?"

Fiona Green nói rất thẳng thắn, không quan tâm đến hậu quả, trong mắt Becky trước đây, cô ta là người hào phóng, không theo khuôn mẫu nào, trước đây cô rất thích kiểu ngông như này, như thể không sợ bất cứ điều gì.

Freen nghe được lời này cũng sửng sốt, cô ấy dừng lại. Becky quay đầu nhìn cô ta:

"Chuyện này không liên quan đến cậu, đi thôi."

Becky rời đi, Freen cũng đi theo. Bạn trai Fiona Green cũng sửng sốt, lộ ra vẻ mặt khi chưa từng nhìn thấy người đồng tính.

"Là bạn gái cũ sao?"

Freen không phải là người thích buôn chuyện, nhưng vào lúc này cô cảm thấy mình cần phải hỏi.

Nhắc đến Fiona Green, Becky lại cảm thấy ghê tởm như có ruồi trong miệng, vội vàng phủ nhận:

"Không, không thể nào."

Sáng sớm mà người ta đã bực bội, Freen thấy Becky không vui nên cũng không hỏi nhiều, dù sao hai người cũng không quen biết nhau lắm, hiện tại cô ấy cũng không có tư cách để hỏi.

Trên xe, Becky đột nhiên nhịn không được nữa, có chút chán nản, trong lòng không vui nên cô giải thích:

"Cô ấy là người tôi thích lúc học Đại học, nhưng tôi đã hết thích cô ấy từ lâu rồi, chưa từng ở bên nhau, tôi đơn phương, tình một phía thôi."

Giống như Fiona Green nói với người khác về mình, Becky không khỏi tự giễu cười nhạo chính mình.

"Một cây làm chẳng nên non. Cô thích cô ấy nhất định cũng là vì cô ấy đối xử với cô khác với những người khác."

Cô ấy nói một cách hoa mỹ, ý là Fiona Green có thể đang cố lừa cô. Đúng vậy, điều đó không phải là không thể, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Becky lại ý thức được mình đang nói lung tung nên vội vàng giải thích với Freen :

"Trước đây tuy tôi thích con gái, nhưng tôi không có ý mời cô ngủ với tôi như kiểu này đâu."

Freen không có thói quen gạt người khác xuống sân khấu, chỉ ôn tồn đáp lại:

"Ừ, tôi biết rồi."

Về phần cô ấy có thật sự không nghĩ nhiều hay không, Becky cũng không biết.

Haiz, Becky hận mình luôn luôn dối trá như vậy.

Nhưng cô sợ đồ tới tay mà không bắt được hơn.

Một tiếng sau.

Hai món mặn và một món canh được đặt trên bàn, thịt lợn kho, đậu xào giá với canh cà chua và trứng, vừa đủ cho hai người. Becky cũng đói bụng, ăn một miếng cơm lớn, đồ ăn thật sự rất ngon.

Freen tự động đảm nhận nhiệm vụ rửa bát, Becky ăn xong liền nằm ở trên sô pha xem TV, trong khoảng thời gian này hai người cũng không nói chuyện nhiều lắm.

Becky rất thích cảm giác hai người chung sống lặng lẽ giống như một đôi vợ chồng già vậy. Trước đây cô hay gọi đồ mang về hoặc cuối tuần xuống lầu ăn, cô chưa bao giờ tự tay nấu, đồ ăn bên ngoài lại không tốt cho sức khỏe, khiến bệnh dạ dày của cô ngày càng nặng, thế là thường xuyên bị đau bụng.

Buổi tối, Freen đi tắm như thường lệ, Becky nằm ở trên giường tùy ý nhìn sang bên cạnh, lập tức trợn mắt kinh ngạc.

Freen không mang theo áo ngủ của mình.

Muốn giúp cô ấy lấy nó sao? Không cần sao? Liệu cô ấy có bảo mình lấy giúp không? Hay tự mình lấy? Cô ấy có áo ngủ nào khác không?

Trong đầu Becky hiện lên rất nhiều suy nghĩ, lúc cô đưa tay chạm vào áo ngủ thì giọng nói của Freen từ trong phòng tắm truyền đến:

"Cô chủ."

Lúc này mà còn gọi cô chủ, trái tim Becky lại run lên.

"Sao vậy?"

Becky giả vờ như không biết hỏi.

"Có thể lấy áo ngủ giúp tôi được không? Tôi quên mang vào rồi."

"À, được."

Becky cầm chiếc áo ngủ bằng lụa lạnh lẽo, chậm rãi đi tới, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm nói:

"Ở đây."

"Lạch cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra.

Một bàn tay ướt át từ bên trong chậm rãi vươn ra, thay vì lấy áo ngủ thì lại nắm lấy cổ tay Becky, dùng sức một cái, Becky còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong.

Cửa đóng kín, bên ngoài không còn ai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com