TruyenHHH.com

Freenbecky H Nhu Em Mong Muon Cover

Trải qua mấy ngày quan sát này, Freen cũng có thể đại khái đoán được, cô ấy thở dài nói:

"Có phải vì chuyện của Fiona Green trở thành cái bóng tâm lý nên em không dám yêu đường bình thường, đồng thời lại khao khát một mối quan hệ thân mật không?"

Becky cắn môi:

"Không phải vậy đâu, chuyện của Fiona Green quả thực khiến em khổ sở một thời gian, nhưng nguyên nhân chính là bởi vì..."

Freen nhìn dáng vẻ khó nói của Becky, trong lòng có chút lo lắng, cô ấy không biết có phải Becky gặp phải chuyện gì khó buông tay hay không.

Becky nghẹn một hồi lâu mới thở dài một hơi rồi nói:

"Gia đình của em có hơi... Trọng nam khinh nữ, em cũng nghĩ em khá đạo đức giả, từ nhỏ đã có đủ cơm ăn áo mặc, về mặt tiền bạc bọn học cũng không bạc đãi em. Thực ra... Khi em còn nhỏ, có một lần em tình cờ nghe được bố mẹ nói chuyện. Em quên mất chi tiết chính xác rồi, nhưng hình như bọn họ đã trả rất nhiều tiền để hối lộ bác sĩ khi mẹ mang thai em. Sau khi biết em là con gái, ban đầu bọn họ muốn phá thai nhưng bà ngoại đã cố gắng hết sức để thuyết phục mẹ sinh em ra. Có phải chị thấy lạ lắm không? Nói một cách logic thì chắc hẳn thế hệ lớn tuổi thích con trai hơn con gái. Bởi vì ngoại em nghĩ sinh thêm mấy đứa nữa cũng không sao, sau này có thêm một bé trai nữa thì tốt. Nhưng bố mẹ em lúc đó chỉ dự định sinh một đứa con, họ dự định sẽ trao toàn bộ sự nghiệp vất vả mới kiếm được cho con trai, em chưa bao giờ nằm ​​trong kế hoạch của bọn họ, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi."

Freen không nói gì, chỉ im lặng nghe Becky kể chuyện.

"Có lẽ ngay từ đầu em đã không như mẹ em mong đợi, trong thời gian đó, công ty gặp một số vấn đề, mẹ em bị trầm cảm sau sinh nên không quan tâm nhiều đến em. Những ngày đầu tiên trẻ mở mắt ra nhìn nhìn thế giới thì cần sự đồng hành thân thiết nhất nhưng mẹ lại không ở cạnh bên, em được một bảo mẫu ở nhà nuôi dưỡng. Khi em học mẫu giáo, mẹ đã khỏi bệnh trầm cảm, rồi bà ấy có em trai em, mẹ tập trung hết lên em trai em. Khi em học tiểu học, dì bảo mẫu đối xử rất tốt với em qua đời vì bệnh ung thư, sau đó em được gửi đến trường nội trú. Tiểu học, trung học phổ thông em đều ở lại trường, thời gian ở nhà rất ngắn, ngắn đến mức không để lại nhiều ấn tượng với em, ký ức tuổi thơ của em rất hiếm khi liên quan đến bố mẹ, em luôn làm mọi việc một mình."

"Có một lần em bị sốt vào năm lớp 2, bọn họ định đến dự buổi họp phụ huynh mẫu giáo của em trai em nên đón em trễ, cho đến khi em hôn mê mới đón em, lúc đó em đã thực sự nghĩ rằng mình sắp chết rồi..."

Freen nghiêng người, kéo Becky vào trong lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, dùng tay vỗ nhẹ lưng cô.

Becky khịt khịt mũi, cô biết Freen có thể nghe thấy cô đang run run khi nói chuyện, cô ôm Freen rồi nói tiếp:

"Sarocha, bọn họ cho em rất nhiều tiền, nhưng bọn họ không yêu em."

"Được, không sao cả, mọi chuyện đều qua rồi, từ nay về sau có chị yêu em."

Freen nhẹ nhàng an ủi cô, mỗi lời cô ấy nói đều tràn đầy cảm xúc chân thật.

Nước mắt Becky bỗng nhiên rơi xuống, cô cau mày tự trách:

"Sao mình lại không nhịn được nhỉ? Em cũng không muốn khóc. Haiz, đã làm ra vẻ rồi nên em không dám nói chuyện này với người khác, bởi vì mọi người đều hâm mộ nhà em có tiền, nhưng mỗi lần em phàn nàn thì đều nói em không ốm mà rên."

Freen buông Becky ra, dùng khăn lau nước mắt cho cô:

"Đây không phải là làm ra vẻ, mỗi người sinh ra ở một hoàn cảnh khác nhau, sinh ra đã có thứ gì cũng khác nhau. Tiền là một phần, nhưng tình yêu cũng không thể thiếu. Nếu một người chỉ nhìn vào nhu cầu vật chất trong cuộc sống thì cũng chẳng khác gì một cái xác không hồn. Becky, đừng quan tâm người khác nói gì, tình yêu mà em nhận được quá ít, không đủ để em trưởng thành thành một người tự tin không sợ người, đương nhiên là khổ sở rồi."

Becky lại nghẹn ngào nói:

"Sarocha, cám ơn chị, sao chị lại giỏi dỗ người như vậy nhỉ."

Freen cười:

"Vậy em có vui không?"

Tâm tình Becky có chút trầm xuống:

"Sao em lại nói ra những lời này nhỉ? A, đúng rồi, chính vì những chuyện này mà em cảm thấy mình không có cảm giác an toàn. Chuyện Fiona Green xảy ra cũng có thể coi là chất xúc tác, em bắt đầu thấy mệt mỏi khi chậm rãi thiết lập mối quan hệ chân thành với người khác, tốn nhiều thời gian, lại tốn công sức mà kết quả có thể không tốt. Nhưng em lại thực sự muốn... Ngược lại, em nghĩ rằng nếu mình có tiền thì tại sao không tiêu một ít để mua một mối quan hệ mà mình làm chủ, có một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh mà không cần phải gánh chịu trách nhiệm, thật tuyệt biết bao."

Freen nắm bắt trọng điểm:

"Thì ra ngay từ đầu em không muốn chịu trách nhiệm với chị."

Becky không phủ nhận:

"Em sợ sau khi chị biết ý đồ thực sự của em thì sẽ bỏ chạy, đến lúc đó không còn là vấn đề em có muốn hay không nữa."

Hai người vốn đã rất mệt mỏi, nói nhiều như vậy nên khó có thể mở mắt ra được.

Becky nhẹ giọng lẩm bẩm:

"Sarocha, em buồn ngủ muốn chết rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện."

Cánh tay Freen tự nhiên trở thành gối ôm của Becky, ôm cô như ôm bảo bối, cô ấy đáp:

"Được rồi, ngủ đi, ngày mai em còn phải đi làm."

Trước khi gặp Freen, Becky đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng này, có một người tình luôn có thể ở bên cạnh, lắng nghe tâm tư của cô, cùng ôm nhau ngủ dưới ánh trăng.

Những đêm cô không còn cô đơn mất ngủ, cô không còn những suy nghĩ lung tung nữa. Thức dậy thì chuyện trò, mệt thì ngủ, mọi chuyện cứ diễn ra một cách tự nhiên như vậy.

Freen lại rời đi, nhưng lại không có nói cho Becky biết chuyện hợp tác trong công việc, mà định tạo cho Becky một bất ngờ.

Becky xin nghỉ phép nửa ngày để lái xe chở Freen đến ga tàu cao tốc, trước khi rời đi còn miễn cưỡng ôm Freen vào lòng không chịu buông ra.

Freen bất đắc dĩ sờ sờ đầu Becky :

"Trở về xử lý một chút công việc thôi, chị sẽ sớm quay lại mà."

Lúc này Becky chỉ muốn bộc lộ tâm tình:

"Có phải sau này chúng ta sẽ ở hai nơi khác nhau không? Sarocha, hay là em đi theo chị nhé? Thiếu chị em sống không nổi hu hu hu."

Freen biết Becky vốn dĩ không khóc nên liền nói đùa:

"Không được, em còn phải trở về tranh gia sản kìa."

Becky lập tức buông Freen ra:

"Đúng vậy, em là phụ nữ có tâm sự nghiệp."

Một giây tiếp theo, cô lại rùng mình, nắm lấy tay Freen lắc qua lắc lại:

"Nhưng em vẫn rất nhớ chị."

"Chị còn chưa đi, sao giờ bắt đầu nhớ rồi?"

Becky bĩu môi, không vui nói:

"Chị thật sự không luyến tiếc em một chút nào, chị đi đi, hết yêu rồi."

Bạn gái nhỏ của cô ấy thật sự có thể diễn mọi lúc mọi nơi, đành phải dỗ dành thôi:

"Nghĩ lại xem, sau lưng chị còn có một công ty nhỏ, nhưng khi chị đồng ý ngủ với em mỗi ngày không về công ty thì không do dự một chút nào, cũng đủ chứng tỏ chị yêu em nhiều đến thế nào."

Becky lập tức thay đổi sắc mặt, cười trộm nói:

"Đúng vậy nhỉ."

"Như vậy đi..."

Freen tới gần, nhỏ giọng nói vào tai Becky.

Becky đột nhiên ngượng ngùng, giơ tay làm số ba, sau đó lại lắc đầu làm số bốn.

Giữa ban ngày, Freen hôn vào môi Becky, cười nói:

"Đều nghe theo em."

Sau khi Freen rời đi, Becky nhất thời cảm thấy u sầu, cô cố gắng kiềm chế bản thân, cảm thấy mình không thể quá bám người, nếu không họ lại thấy phiền.

Sau khi về lại công ty, Becky nhìn thấy dáng vẻ Luna Kaslana rất buồn bã, tính nhiều chuyện trong lòng lại nổi bọt, vừa ngồi lên ghế là đã xích lại chỗ Luna, cô lấy tập hồ sơ che mặt lại, hạ trầm giọng hỏi:

"Sao vậy, giám đốc Yuki bắt nạt cô à?"

Luna bị Becky đột nhiên tới gần nên giật mình, cô ấy vỗ ngực nói:

"Vãi chưởng cô làm gì... Không phải, sao chị ấy lại bắt nạt tôi chứ, vấn đề là ở tôi."

Becky chỉ vào văn kiện, giả vờ trao đổi với Luna:

"Có tiện chia sẻ với tôi không? Tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, cô không tin cũng không sao, tôi lập tức rút lui."

Luna thật ra cũng đang lo không có người để tâm sự, cô ấy nghĩ Becky cũng sẽ không nói với Yuki đâu nên dừng một chút nói:

"Tôi thấy tôi quá lười biếng."

"Hả?"

"Là trong chuyện đó, luôn để giám đốc Yuki ra tay. Tối qua tôi hỏi chị ấy có mệt không, chị ấy nói mệt quá, nhưng vì tôi nên không sao, thế là tôi cảm thấy có chút áy náy."

Vô tình tìm hiểu đời sống tình dục của người khác nên Becky tỏ vẻ có lỗi.

"Giám đốc Yuki nói cho tôi biết cô cũng thích con gái, cho nên tôi mới nói cho cô biết đó, cô đừng nói ra ngoài nhé."

Becky ra hiệu "ok" rồi nói:

"Yên tâm, tôi chắc chắn mà. Vậy sao cô không làm một chút đi, để giám đốc Yuki được nghỉ ngơi. "

Luna thấp giọng nói:

"Vấn đề chính vẫn là ở tôi, cổ tay của tôi bị thương, cử động không tiện, chị ấy xót cho tôi."

Becky lập tức lui về phía sau:

"Xin lỗi đã quấy rầy, chúc hai người một đời hạnh phúc."

Cái này mà là phiền não cái gì chứ, rõ ràng đó là sự thể hiện tình cảm mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com