TruyenHHH.com

Freenbecky Beta Fate Youre My Sunshine

Mở cửa hàng, nói thì dễ, làm thì khó.

Không thể thiếu các bước như làm giấy chứng nhận, trang trí, tuyên truyền.

Thời gian chuẩn bị hai tháng, một quán chè mới khai trương tại khu vực phồn hoa nhất khu thương mại Bangkok.

Ngày khai trương cửa hàng, tâm trạng Becky vô cùng khẩn trương.

Cô sợ sẽ không có khách, càng sợ mình làm không tốt.

Nhưng lo lắng của cô, hiển nhiên là dư thừa.

Trong dịp Quốc khánh, lượng người qua lại rất đông, hơn nữa cửa tiệm vừa mới khai trương, khách hàng còn nhiều hơn cô tưởng tượng.

Freen ra khỏi tòa nhà công ty, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Becky đang bận rộn trong cửa tiệm...

Có vẻ như công việc làm ăn rất tốt.

Khoảng cách một con đường, chưa tới hai phút, cô đã đến bên trong cửa tiệm.

Lúc Freen đẩy cửa đi vào, Becky vừa vặn từ phòng bếp đi ra.

Hai người liếc nhìn nhau nhau, khóe miệng đồng thời cong lên.

"Chào mừng quý khách"

Freen nghe tiếng cười khẽ, cho đến khi Becky đi tới trước mặt, mới nhẹ giọng đáp một câu.

"Bà chủ vào tiệm, cũng cần chào quý khách sao?"

Becky nghe thấy những lời này, sắc mặt hơi đỏ lên, trực tiếp nắm tay người phụ nữ trước mặt, dẫn cô đến chiếc bàn trống trong góc.

"Vậy bà chủ muốn ăn gì?"

"Một phần bánh trôi vừng, còn nguyên liệu thì em cứ tùy ý bỏ vào đi".

"Nhân vừng? Không phải chị thích bánh trôi đậu đỏ nhất sao?"

Becky nhận lấy thực đơn, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

Cô đang định hỏi, Freen lại nhấn mạnh một lần nữa.

"Là bánh trôi vừng, em nghe không lầm đâu".

Một phần bánh trôi vừng, thêm sơn tra và táo đỏ, chưa đầy năm phút đã được đưa lên.

Ngoài sảnh có nhân viên phục vụ tiếp đãi khách hàng, Freen không nỡ để Becky vất vả như vậy, liền kéo người ngồi xuống đối diện.

Một chén bánh trôi nhỏ, đặt ở giữa bàn, toả ra mùi thơm của vừng và táo đỏ.

Becky theo thói quen đem chén đẩy tới trước mặt mình, muốn đem hạt trong táo đỏ lấy sạch sẽ rồi mới đưa cho Freen ăn, nhưng lúc này đây, động tác của cô lại chậm hơn người kia một bước.

"Để chị, em nghỉ ngơi đi"

Ba năm trước khi kết hôn, cô luôn là người chăm sóc cho Freen.

Trải qua năm năm xa cách, bây giờ người chăm sóc cô liền biến thành Freen.

Becky đỏ mặt, ngoan ngoãn gật gật đầu, hai tay đặt trên bàn, eo thẳng tắp, giống như một đứa trẻ nghe lời.

Trên người cô, quấn một cái tạp dề màu xám nhạt, vạt áo dính chút bột mì màu trắng, làm cho người ta có một loại cảm giác hiền lành đoan trang, mái tóc dài được buộc lại một cách tùy tiện, lỏng lẻo, có vài sợi xõa ra sau vai, khiến cho vùng da cổ còn trắng hơn.

Cô vẫn giống như lúc còn ở Barkham, nhìn qua có vẻ yếu ớt, nhưng lại kiên cường như vậy.

Freen nhìn chằm chằm vài lần, vài giây sau mới thu hồi tầm mắt.

Chỉ là, lúc lấy hạt táo đỏ, động tác không còn lưu loát như trước nữa.

Quen biết nhau mười năm, Becky chỉ cần ngồi đó không làm gì cả, vẫn có thể dễ dàng lay động trái tim của cô.

Một cái thìa, hai người chia ra ăn một bát bánh trôi.

Bánh trôi, là nhân vừng Becky thích nhất. Nguyên liệu thêm vào là sơn tra và táo đỏ Freen thích nhất.

Sự kết hợp hoàn hảo, hạnh phúc ngọt ngào.

***

Tin tức Chankimha phu nhân mở quán chè đối diện công ty, không biết từ lúc nào đã truyền khắp công ty.

Không cần Freen quảng cáo, các nhân viên liền rất nhiệt tình đi đến thăm cửa hàng nhỏ.

Bánh trôi ăn ngon, giá cả lại phải chăng, dần dà, các nhân viên trong văn phòng, cũng đều trở thành khách quen trong tiệm.

Duy nhất có hai người, cho tới bây giờ đều chỉ dám đứng từ xa nhìn bảng hiệu 'Chè trôi ngọt', chưa từng bước vào cửa tiệm lấy một lần.

Lại là một ngày thứ sáu.

6 giờ chiều, hai cô gái trẻ tan ca, đứng ở phía sau trạm xe buýt dưới lầu công ty, thật lâu cũng không rời đi.

Xe buýt đi hết chiếc này đến chiếc khác, hai người vẫn đang len lén quan sát quán chè đối diện bên kia đường.

Lúc Freen đi qua, luôn cảm thấy có hai bóng lưng rất quen mắt, đến gần nhìn, mới phát hiện một người là thư ký của mình, một người là trợ lý của mình.

"Jame, Fon? Đã tan làm rồi hai người còn đứng đây làm gì?"

Giọng nói của người phụ nữ phía sau nghe rất quen.

Chỉ một giây sau, Jame đã nhận ra là ai.

Phản ứng của cô, vẫn nhanh như trước, xoay người lại, rất nhanh đưa ra câu trả lời.

"Giám đốc, tôi và Fon chỉ là muốn xem cửa tiệm bên kia có phải do vợ cô mở hay không thôi, bây giờ đã thấy rồi, chúng tôi xin phép đi trước".

Nhìn lén vợ sếp, còn bị sếp bắt được, ít nhiều có chút xấu hổ.

Jame kéo tay Fon đang muốn rời đi.

Freen đem phản ứng của hai người để ở trong mắt, lúc này cô mới nhớ tới, có một việc cô vẫn chưa thông báo cho hai người họ.

"Khoan đã!"

"Xin lỗi, tôi quên nói với các cô, thật ra, BecBec đã biết thân phận thật sự của các cô rồi, cho nên các cô không cần phải trốn tránh nữa, muốn đi vào tiệm thì cứ trực tiếp đi vào".

"Nếu bây giờ các cô có thời gian, thì đi chung đi? Muốn ăn gì? Tôi mời các cô, coi như cho tôi xin lỗi chuyện vừa rồi".

Cấp trên trực tiếp muốn mời khách, chuyện này ai có thể từ chối?

Huống chi, Jame và Fon đã sớm muốn vào cửa tiệm.

Không chút do dự, hai người liền gật đầu.

Gần đến giờ ăn tối, khách trong tiệm không nhiều lắm.

Ngoài sảnh ngoại trừ Becky, còn có ba đứa trẻ ngồi vây quanh ở cái bàn.

Jame và Fon vừa xuất hiện, Yuki là người đầu tiên phản ứng, lập tức đứng dậy.

"Chị Jame, chị Fon!"

Mặc dù đã hai năm không gặp mặt, nhưng bé con vẫn nhớ rõ tên của hai người.

Bé sẽ không bao giờ quên, lúc còn sống ở Barkham, các cô đối với hai mẹ con bé tốt bao nhiêu.

Jame và Fon còn chưa kịp lên tiếng, Yuki đã nắm tay Becky đi tới.

Có thể nhìn ra được, mẹ con hai người đều rất vui vẻ.

"Chị Becky, chào bé con"

Nhìn thấy Becky, hai người theo bản năng vẫn gọi "Chị Becky".

Bầu không khí ấm áp như thế, thời gian lúc này giống như lại trở về Barkham.

Cùng nhau làm việc mấy tháng, Becky biết rõ khẩu vị của Jame và Fon.

Không cần gọi món, cô cũng biết hai người muốn ăn gì.

"Jame là bánh trôi nhân sữa vàng, không thêm gì cả, còn Fon là bánh trôi nhân đậu phộng, thêm hạt sen, thêm đường"

Jame và Fon nghe tiếng cười cười, đồng thời gật đầu.

"Cảm ơn chị Becky"

Becky vào bếp chuẩn bị thức ăn, Freen đi theo theo sau hỗ trợ.

Ở lại trong sảnh tiếp đón khách hàng, liền giao cho Yuki.

Bé con tay trái dắt tay Jame, tay phải dắt tay Fon, mang theo hai chị gái đi tới trước mặt hai đứa trẻ khác.

"Risa, Meena"

Risa và Meena đã sớm chờ bé con đi tới.

Biết được Jame và Fon trước kia thường mở phim hoạt hình và mua sữa chua cho Yuki, Meena cười với các cô, cũng lễ phép gọi một tiếng "Chị Jame, chị Fon".

Risa nằm trong xe đẩy em bé cũng vẫy tay, trong miệng y y a a, cũng không biết đang nói cái gì, tựa hồ cũng muốn gia nhập cuộc trò chuyện, mãi cho đến khi bị Yuki giữ lại hai tay, cô bé mới an tĩnh lại.

Hai người lớn, ba đứa trẻ, ở chung cũng rất dễ hòa hợp.

Ăn xong bánh trôi, Jame và Fon liền rời đi.

Yuki cùng Meena tiếp tục ghé vào trên bàn làm bài tập, về phần Risa, thì được Freen ôm vào trong ngực.

Hai tháng cố gắng cũng không uổng phí, Risa đã học được cách gọi "Mami".

Freen ôm con gái nhỏ, một hồi vỗ vỗ lưng của cô bé, một hồi hôn nhẹ mặt của cô bé, trong động tác tất cả đều là yêu thương.

Chỉ tiếc, mặc kệ cô trêu đùa như thế nào, Risa cũng không có phản ứng gì.

Becky chống cằm ngồi trên ghế nhìn cảnh này, nhịn không được cười một tiếng.

"Sarocha, dì nói Risa rất giống chị hồi nhỏ, chẳng bao giờ để ý đến người khác hết".

Freen nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Becky.

"Chị có sao?"

Becky gật đầu, ý cười trong mắt càng lúc càng sâu.

"Sam cũng nói như vậy, em ấy nói, lúc em ấy mới bước chân vào gia tộc, mặc kệ có nói chuyện với chị thế nào, chị cũng không chịu để ý đến em ấy, cũng giống như bây giờ..."

Như bây giờ?

Bây giờ thì sao?

Freen ngẩn người, hai giây sau mới nghe hiểu lời Becky nói, cũng cong môi cười cười.

"Ừm, con bé cũng chỉ thích mỗi Yuki thôi"

Giọng nói mang theo chút tủi thân, ngược lại có vài phần đáng thương.

Meena đang làm bài tập, cũng chen vào.

"Chị Freen, Risa thích Yuki, là bởi vì lúc Risa ở trong bụng chị dâu, Yuki mỗi ngày đều kể chuyện cho Risa nghe, chị cũng kể chuyện thử, có thể Risa sẽ thích chị".

Khoảng thời gian Becky mang thai, Freen bận rộn thu thập chứng cứ phạm tội của ông Prachak, quả thực không có nhiều thời gian ở bên cạnh Becky.

Ngược lại, người ở bên cạnh Becky mỗi ngày đều là Yuki.

Yuki sẽ cùng Risa nghe nhạc dưỡng thai. Yuki sẽ kể cho Risa nghe những câu chuyện cổ tích mình từng nghe từ mami. Yuki sẽ chia sẻ niềm vui của mình với Risa, thổ lộ phiền não của mình, những lúc Risa quậy phá trong bụng cũng là Yuki dỗ dành, dạy bé làm một đứa trẻ ngoan, không để cho mẹ đau khổ.

Trong một nhà ba người, ngoại trừ hai người mẹ, phận làm chị, bé con cũng vô cùng chờ mong ngày em gái chào đời.

Mãi cho đến khi em gái được sinh ra, Yuki mới là người làm bạn với Risa lâu nhất.

Nghĩ đến đây, dường như việc Risa thân thiết với Yuki cũng không phải chuyện gì khó hiểu.

Freen đứng tại chỗ, mơ hồ nghe được trong không khí có một tiếng "chị" thật nhỏ.

Cô cúi đầu xuống, phát hiện con gái nhỏ trong ngực nở nụ cười với mình, sau đó, Risa trước gọi một tiếng "Mami", sau lại gọi một tiếng "Chị".

Tựa như đang dụ dỗ cô, dụ dỗ cô gọi Yuki tới đây.

Chỉ mới lớn từng này, đã thông minh như vậy, lúc trưởng thành, không phải càng khó dạy dỗ sao?

Freen quả thực bị tức cười, nhưng cơ thể lại rất thành thật, đặt Risa vào xe đẩy rồi đẩy bé về phía Yuki.

"Mami!"

"Mami~"

Lại thêm hai tiếng mami nữa.

Thật đúng là biết lấy lòng người ta!

Freen đi tới ngồi xuống đối diện Becky, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

"Con bé cả ngày cứ dính với Yuki như vậy, nếu sau này Yuki không có ở nhà, nó sẽ không gây chuyện chứ?"

Điểm này, Becky cũng không lo lắng.

Hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển rất mạnh, cho dù không ở cùng một nơi, cũng có thể nhìn thấy nhau.

"Đến lúc đó cứ gọi video trò chuyện cho tụi nhỏ là được, giống như chúng ta lúc trước, rất thuận tiện"

Freen đưa tay ấn giữa mày, nhịn không được hỏi ngược lại một câu.

"Với trình độ dính người đó của con bé, em có chắc chúng ta sẽ giải quyết được bằng cách đó không?"

Không thể không nói, Freen thực sự đã dự đoán đúng.

Từng ngày trôi qua, Risa lại lớn thêm một tuổi.

Tình cảm của bé và Yuki, cũng càng ngày càng tốt.

Hai chị em, cứ dính với nhau như hình với bóng.

Ngoại trừ lúc đi học, Yuki đi đâu, đều có một cái bóng nhỏ đi theo phía sau.

Cách nhau 5 tuổi, cũng không tính là nhỏ.

Bốn năm trôi qua, ba đứa trẻ lại lớn lên không ít.

Meena 11 tuổi, Yuki 10 tuổi, Risa 5 tuổi.

Meena không muốn mỗi một lần đều mang Risa đi theo, có một lần cô bé quấn lấy Yuki lén lút rời đi, hai người một mình đi tới nhà bạn học chơi, để một mình Risa ở nhà làm cô bé tức muốn chết.

Cô nhóc này lúc giận dỗi cực kỳ giống với Becky, không bao giờ biểu hiện ra ngoài, chỉ âm thầm trốn một góc hờn dỗi.

Nhưng một khi tức giận, chính là giận cả một ngày.

Đợi cho đến buổi tối Yuki về nhà, cô bé mới ôm chị gái tủi thân khóc lớn một trận.

Freen nhìn mà rầu rĩ...

"Ngày 10 tháng sau, Yuki phải đi nơi khác tham gia thi đấu đàn dương cầm, chẳng lẽ cũng phải dẫn theo con bé đến đó sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com